Giữa màn đêm đen, chỉ có chiếc đèn pin trong tay Khổng Thế Hưng là rọi ra chút ánh sáng yếu ớt. Chùm sáng lắc lư theo bước chân gã, rồi lại bất lực để bóng tối nuốt chửng.
Khổng Thế Hưng nhìn Tô Thành bằng ánh mắt quan tâm, đè thấp giọng hỏi: "Thời gian sinh tồn của cậu còn đủ không? Nếu không đủ tôi có thể chuyển trước cho cậu."
Tô Thành ngẩng đầu, có chút thụ sủng nhược xua tay: "Còn, còn đủ..."
Lúc trước khi hành động cùng Ôn Giản Ngôn, anh ta đã tình cờ hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, hơn nữa cũng không biết vì lý do gì mà lượng người xem trong livestream tăng đột biến, giúp cho tích phân hiện tại khá dư giả.
"Vậy thì tốt."
Khổng Thế Hưng gật đầu: "Một khi đã vậy, mọi chuyện tiếp theo cứ làm theo những gì chúng ta vừa nói."
Nhớ tới lời đề nghị vừa rồi của đối phương, Tô Thành sững người, nét mặt bất giác trở nên cứng đờ.
Anh ta vô thức quay đầu nhìn về phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn của chàng trai trong bóng tối. Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng ngay cả là vậy thì khuôn mặt chính trực lạnh lùng của đối phương vẫn hiện rõ trong đầu Tô Thành.
Dọc theo đường đi hết mình giúp đỡ, giữa lúc nguy cấp liều lĩnh cứu người, cùng với vẻ mặt ẩn nhẫn bi thương của hắn khi nhắc tới em gái...
Những hình ảnh này ngập tràn tâm trí anh ta. Tô Thành mím chặt môi, một loại cảm giác áy náy khó nói thành lời trào dâng khắp cõi lòng.
Khổng Thế Hưng chú ý thấy sự khác thường của anh ta thì cau mày:
"Làm sao vậy? Đi thôi."
Tô Thành trầm mặc vài giây rồi xoay người tiến về phía Ôn Giản Ngôn ở cuối đội ngũ.
Dường như thanh niên cũng chú ý tới tiếng bước chân đi về phía mình. Hắn ngước mắt lên nhìn Tô Thành, ánh sáng đung đưa xẹt qua ngũ quan tuấn tú, như có ánh sao rơi vào đôi mắt sâu thẳm trong veo kia.
Đáy mắt hắn mang theo ánh sáng chói ngời cùng sự bộc trực tràn trề, khiến cho Tô Thành vốn đang chột dạ không dám nhìn thẳng:
"Xong rồi à?"
Giọng Ôn Giản Ngôn trong trẻo hơi lạnh, mang theo một chút quan tâm không dễ nhận ra.
Hắn dừng một chút, bổ sung nửa câu cuối cùng:
"Bạn cùng lớp cậu ổn không?"
"......"
Tô Thành cúi đầu đáp "Ừ" rồi đánh mắt sang chỗ khác.
Dường như Ôn Giản Ngôn nhận ra điều khác lạ gì, một chút sầu lo thoáng hiện trên hàng lông mày của hắn. Đoạn tự mình nói tiếp: "Dù sao mấy cậu đều là học sinh, gặp phải chuyện này chắc hẳn rất khó giữ nổi bình tĩnh. Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để mọi người rơi vào nguy hiểm."
Tô Thành: "..."
Toi rồi, anh ta càng thấy xấu hổ hơn nữa.
Bên trong phòng livestream 789326qwk.
"Ha ha ha ha ha, streamer lại diễn rồi!"
"Hu hu, lúc vợ tui gạt người nhìn quyến rũ quá [Thưởng tích phân 50]"
"Mẹ nó, nếu không phải tôi biết bộ mặt thật của tên đó thì tôi cũng cảm thấy mình sẽ bị dắt mũi."
"Chuẩn, cách màn hình thôi mà tôi cũng cảm thấy quyết tâm của mình đang dao động."
"...Làm sao bây giờ, đạo đức của tôi kịch liệt lên án tên chó lừa đảo này, tuy nhiên lại nhịn không được càng nhìn càng phê [thưởng tích phân 50]"
"+1 [thưởng tích phân 100]"
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của đối phương, Ôn Giản Ngôn nở nụ cười nhạt.
Hắn vô cùng chu đáo dâng chủ đề lên cho Tô Thành:
"Đúng rồi, cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Tô Thành: "...Ừm ừm."
Anh ta lắp bắp: "Lúc, lúc trước chỉ lo chạy trốn, tôi còn chưa kịp hỏi anh, rốt cuộc lúc nãy ở tòa nhà giảng dạy, anh đã phát hiện cái gì. Còn nữa, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, có thể, có thể nói cho tôi biết không?"
Ôn Giản Ngôn thở dài tiếc hận trong lòng. Cách nói chuyện quá trực tiếp và cứng ngắc, chẳng có chút cảm giác nghệ thuật nào cả.
Nhưng mà dù sao anh ta cũng không có kinh nghiệm trong chuyện nói dối, đâu thể cưỡng cầu nhiều đúng không?
Tô Thành thấp thỏm giương mắt nhìn Ôn Giản Ngôn.
"Tất nhiên là được."
Dường như thanh niên trước mặt không hề sinh nghi, thản nhiên gật đầu đáp.
Ngay sau đó, hắn tóm tắt lại những gì mình thấy sau khi mở cửa tủ.
Tô Thành càng nghe càng sợ, mặc dù trước đó anh ta đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc thối rữa, nhưng cũng không rõ rốt cuộc bên trong hộc tủ chứa thứ gì. Không ngờ bên trong lại có... đồ vật tà ác đến vậy.
Tô Thành do dự chốc lát, hỏi: "Vậy những thứ trong tủ là của em gái anh sao?"
"Không phải."
Ôn Giản Ngôn lắc đầu khẳng định chắc nịch: "Những thứ này thuộc về người hại em gái tôi."
Tất cả điều trên được hắn xác minh sau khi trở về ký túc xá.
Nữ sinh ban đầu đưa chìa khóa tủ cho hắn cũng không phải Từ Viện, mà là người đã thông qua phương thức nào đó tráo đổi thân phận với Từ Viện, cướp đi "khuôn mặt" của Từ Viện. Cho nên chiếc chìa khóa kia thuộc về bản thân cô ta mà không phải là Từ Viện. Tuy nhiên, vì một số lý do nào đó mà cô ta vẫn chưa biết dường như mình đã không thành công.
Song Từ Viện cũng bởi vậy mà mất đi thân phận cùng khuôn mặt, trở thành con quỷ không có mặt mũi, lang thang vô định trong tòa nhà ký túc xá, theo bản năng tìm kiếm thứ mình mất đi... Chính là khuôn mặt.
Đây là suy luận mà Ôn Giản Ngôn rút ra dựa trên manh mối đã biết.
Tô Thành sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã bất ngờ dùng giọng điệu bình tĩnh, ném một tin tức quan trọng về phía anh ta:
"Hơn nữa, có thể nó cũng liên quan tới việc vì sao ngôi trường lại biến thành như thế này."
Tô Thành trợn trừng hai mắt, bị kết luận của Ôn Giản Ngôn đập choáng đầu:
"Hả...?"
"Cậu còn nhớ cuốn sổ tôi tìm thấy trong tủ đồ không?"
Ôn Giản Ngôn móc một quyển sổ mỏng tanh từ trong túi mình, nhẹ nhàng đung đưa trước mặt anh ta: "Lúc ấy tôi chỉ lật sơ qua, phát hiện có rất nhiều chuyện khó ngờ được viết bên trong đó, gần như hoàn toàn lật đổ những gì tôi biết trước đây. Thậm chí bao gồm cả... nguồn gốc dị hóa của ngôi trường này."
Tô Thành vô thức nín thở: "Cái gì?"
"Là một phương pháp."
Ôn Giản Ngôn nheo mắt từ từ kể lại: "Hay nói chính xác thì đó là một nghi thức."
Đáy lòng Tô Thành dâng lên dự cảm chẳng lành: "Nghi thức? Có phải được dùng để triệu hồi thứ gì đó không?"
"Chính xác."
Ôn Giản Ngôn nhìn anh ta bằng ánh mắt khen ngợi rồi nói tiếp:
"Một tấm gương."
Tô Thành sửng sốt: "Gương?"
"Đúng, một tấm gương có thể thực hiện tất cả mong muốn của con người."
Là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, Ôn Giản Ngôn luôn chú ý đến các tình tiết nhỏ theo bản năng.
Nữ sinh đầu bù tóc rối trong phòng ngủ mặc động phục học sinh kiểu cũ, ít nhất cũng là kiểu đồng phục của hai mươi năm trước, còn sớm hơn cả cuộc đối thoại trong nhiệm vụ nhánh ẩn.
Hơn nữa nhờ nội dung ghi chép trong cuốn sổ nhỏ nên hắn cơ bản đã có thể xác định, chuyện của Từ Viện là khởi đầu cho sự dị hóa của cả trường học. Về phần giao dịch giữa Tiểu Khiết thì chắc là mãi tận sau này mới xảy ra.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà đạo cụ ẩn liên quan đến mạch chuyện lại lên tới cấp bậc "Truyền kỳ".
...Chẳng qua, Ôn Giản Ngôn không tính chia sẻ những thông tin này cùng người khác.
Khán giả xem livestream cũng bị giật mình.
"Hóa ra tuyến chính của phó bản là như thế này!"
"Vậy rốt cuộc streamer có lừa gạt người khác không? Tôi không phân biệt nổi rồi..."
"Chắc là bịa nhỉ? Không phải mức độ mở khóa của hắn mới có 71% sao? Hơn nữa đạo cụ truyền kỳ còn chưa về tay, làm sao có thể đào được toàn bộ tuyến chính?"
"Là một khán giả đã xem phó bản Trường cấp ba Đức Tài vô số lần, tôi tin những gì streamer nói... có khả năng cao là sự thật."
"Đúng đúng, tôi cũng xem qua vài lần. Mặc dù hầu hết các streamer trước đều đi theo tuyến phụ, tuy nhiên bên trong có rất nhiều chi tiết trùng khớp với kết luận của streamer đưa ra."
"Điều này khá khớp với sự xuất hiện của tấm gương phòng 408, tôi cảm thấy lần này con lươn kia không gạt người."
"Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu đây thật sự là chân tướng thì vì sao streamer lại nói ra?"
"Tôi cũng không hiểu, nhất định streamer đã biết người đối diện muốn đối phó với mình mà? Thế sao hắn lại dễ dàng nói ra tổng kết chân tướng của mình cho người khác, thật sự là không có vấn đề gì sao?"
Tô Thành sửng sốt không nói nên lời.
Chàng trai trước mặt vẫn tiếp tục: "Ngoài ra, trong quyển sổ đó còn viết một thứ quan trọng hơn."
Tô Thành hơi hoảng hốt hỏi: "Là... thứ gì?"
"Cách phá hủy tấm gương."
Ôn Giản Ngôn nghiêm túc nhìn thẳng đối phương, dùng vẻ mặt bình tĩnh ném một quả bom có sức công phá không thua kém gì lúc trước.
?!
Tô Thành trợn mắt há mồm, mất một lúc lâu vẫn không thốt nên lời. Vài giây sau, cuối cùng anh ta cũng tìm về giọng nói của mình, không dám tin hỏi:
"Ý, ý của anh là anh... biết làm thế nào để kết thúc mọi chuyện?"
Không, tôi có biết cái đéo gì đâu.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới mấy lời xàm ngôn loạn ngữ của hắn. Ôn Giản Ngôn thản nhiên gật đầu.
"Tuy tôi không muốn thừa nhận chút nào, nhưng, em gái tôi..."
Hắn mím chặt môi, trên mặt xẹt qua tia não nề được che giấu: "Chắc là, đã không còn nữa rồi."
Ngón tay thanh niên buông thõng bên hông từ từ siết chặt, mu bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức mà hiện lên mạch máu rõ ràng, chút máu đỏ tươi thấm ra khỏi miếng băng vải.
"Em gái tôi là một đứa trẻ rất tốt bụng."
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời như sao, mang theo quyết tâm không thể nghi ngờ:
"Tôi không thể trơ mắt nhìn thêm nạn nhân xuất hiện, cho dù là vì em gái, tôi cũng muốn kết thúc chuyện này."
Tô Thành nhìn hắn rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau anh ta mới chậm rãi nói:
"Từ Ôn, anh là một người anh trai tốt. Chắc chắn... Từ Viện sẽ cảm thấy vui mừng."
Ôn Giản Ngôn vẫn đắm chìm trong vai diễn nên không hề phát hiện, kể từ lúc hắn bắt đầu nói chuyện, kẻ vẫn luôn cúi đầu chậm chạp đi cuối đoàn người – Trình Hoa Toàn, đang từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Sắc mặt gã còn tái nhợt hơn so với vừa rồi, hõm cổ và má hơi lõm xuống, đôi mắt đen kịt vô hồn sâu không thấy đáy. Gã nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt vô cảm, khuôn mặt phù phiếm cứng đờ, tựa như đứng giữa lằn ranh nhân loại và phi nhân loại, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị sởn tóc gáy.
Trong bình luận, một khán giả bỗng nhiên nhận ra người đàn ông nọ.
"Chờ chút... Đây không phải là streamer có thời gian sinh tồn cao nhất sao?"
"Ha ha ha ha ha xin lỗi, lầu trên làm tôi nhớ ra ban đầu streamer nhà mình chỉ có thời gian sinh tồn hai mươi phút. Cười đau cả bụng, số nhọ hơn con chó mực."
"Không không không không, tôi không có ý này! Ý tôi là tên streamer kia đi chầu các cụ lúc hơn 10 giờ tối rồi! Tôi tận mắt chứng kiến mà!"
"?"
"???"
"?????"
"Chuẩn, nhắc mới nhớ tui cũng có ấn tượng. Lúc ấy tui còn nhìn thấy số phòng con lươn ở trong phòng livestream của hắn. Dù sao phòng live của hắn đã ngắt kết nối, chắc chắn là chết trăm phần trăm."
"Chết thế nào?"
"Là bị con quỷ khó đối phó nhất trong phó bản giết chết."
"...Từ Viện?"
"Đệt, nếu đúng thế thật, dựa theo suy đoán của streamer lúc trước thì con quỷ kia chính là Từ Viện!"
"Cho nên bây giờ Từ Viện đang khoác lớp da của streamer xấu số???"
"Sau đó streamer nhà ta còn đứng trước mặt cô ấy nhận làm anh trai ruột?"
"Ừm, mọi người nói coi Từ Viện sẽ nghĩ gì về tên streamer lừa đảo tự xưng là anh trai mình?"
Lời vừa mới dứt, màn hình bình luận sôi nổi bỗng im bặt.
"..."
"Đệt, đúng là xui tận mạng."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, lật xe tại chỗ."
"Ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất thôi, đây chính là thực lực của streamer cấp E nổi tiếng sao?"
*
Sau khi nghe xong tin tức Tô Thành mang về, Khổng Thế Hưng sửng sốt.
Gã vô thức nín thở, gần như không thể tin được vào lỗ tai mình.
...Khó tin, thật sự khó mà tin nổi.
Đây chắc chắn không phải manh mối bình thường, cũng không có khả năng là đạo cụ bình thường!
Nếu... Nếu lời NPC kia nói là sự thật, sau khi dựa theo quy trình có thể hoàn thành tuyến chính, như vậy không chỉ mở khóa 100% mức độ thăm dò mà còn có thể đánh ra thành tựu bạch kim!
Sau khi tóm được thành tựu bạch kim, toàn bộ phó bản sẽ bị đóng kín.
Mà với tư cách là streamer nhận được vinh dự này, gã sẽ trở thành nhân vật cấp sử thi với thành tích qua cửa hoàn mỹ, và tên của gã sẽ được khắc ghi vĩnh viễn trong đại sảnh danh vọng.
Dưới sự cám dỗ của quyền lợi, sâu trong đáy mắt Khổng Thế Hưng tỏa ra ánh sáng phấn khích, toàn bộ cơ thể khẽ run lên.
Gã nhìn về phía Tô Thành: "Quyển sổ kia... Cậu có nó không?"
Tô Thành cụp mắt lắc đầu.
Phế vật do dự không được tích sự gì.
Đáy mắt Khổng Thế Hưng xẹt qua một tia lệ khí, nhưng sau khi nghĩ đến giá trị lợi dụng của đối phương, gã cố nuốt những gì chực nói trong cổ họng về.
Gã hít một hơi thật sâu, sau đó nói bằng chất giọng hòa nhã nhất có thể: "Không sao, tiếp theo cứ để tôi."
Khổng Thế Hưng xoay người đi về phía Ôn Giản Ngôn ở cuối đội.
Ôn Giản Ngôn cũng đang chờ gã.
Trông thấy streamer kỳ cựu đi về phía mình, hắn nhướn mày, biết rõ còn cố hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Khổng Thế Hưng đè sự kích động xuống: "Anh Tiểu Ôn, tôi nghe nói... anh biết cách để chấm dứt tất cả mọi chuyện và đưa trường học về trạng thái ban đầu?"
Ôn Giản Ngôn khẽ nhếch môi dưới, lòng tham luôn là gốc rễ của sự thấp kém ở con người.
Khi một người muốn điều gì, thì đó chính là lúc tâm trí dễ bị xao nhãng nhất.
Thanh niên sửng sốt che giấu ánh sáng nơi đáy mắt. Hắn dùng giọng điệu cứng rắn đáp: "Đây không phải chuyện mà học sinh các cậu nên quan tâm."
Không đợi Khổng Thế Hưng tiếp lời, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
"Bây giờ trường học quá nguy hiểm, các cậu nên rời đi sớm. Thật ra vừa rồi tôi đã liên lạc được với cấp trên của mình, chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ đến. Đợi chúng ta rời khỏi tầng bốn, tôi sẽ hộ tống mọi người ra ngoài. Chuyện tiếp đó các cậu không cần lo, cứ giao cho tôi là được rồi."
Gây ra một chút áp lực thích hợp.
Chế tạo cảm giác cấp bách.
Khổng Thế Hưng thấy hơi nóng vội rồi.
Gã tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách với Ôn Giản Ngôn:
"Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy mà anh thật sự nghĩ rằng viện binh sẽ đến sao? Kể cả khi cú điện thoại của anh gọi được ra ngoài thì bọn họ sẽ vào đây được chắc?"
"......"
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn chợt lóe, hắn lặng im nghe.
"Nếu như anh muốn bảo vệ bọn tôi, vậy hãy để cho chúng tôi giải quyết chuyện này cùng anh."
Khổng Thế Hưng lại tiến thêm một bước: "Chỉ có như vậy mới cứu được nhiều người hơn nữa, đúng không?"
Phòng livestream:
"Khoan đã, chiêu này quen quen...!"
"Chó lừa đảo lại đến rồi!"
Ôn Giản Ngôn do dự vài giây, cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Không phải tôi không muốn chấm dứt mọi chuyện, chỉ là..."
Thấy thái độ mềm mỏng của đối phương, Khổng Thế Hưng thoáng kích động, tiếp tục truy hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Hành lang chìm vào khoảng lặng chết chóc.
Hồi lâu sau thanh niên mới khẽ thở dài, đáp bằng giọng điệu khó nhọc:
"...Điều kiện quá hà khắc."
"Điều kiện gì?" Khổng Thế Hưng gấp gáp truy hỏi.
"Chúng ta cần ba thứ để hoàn thành nghi thức."
Ôn Giản Ngôn móc một túi vải màu đỏ từ trong túi mình. Hắn thuần thục mở sợi dây buộc miệng túi, để lộ một chiếc răng hàm và một lọn tóc: "Tôi đã có một trong số đó, nhưng cho đến nay hai cái còn lại vẫn chưa có manh mối."
"Đây, đây là...?"
Lập tức, bên tai Khổng Thế Hưng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống khiến hắn trợn tròn mắt.
...Đạo cụ ẩn cấp khó?!
Chàng trai nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi không biết nó là cái gì."
Con ngươi Khổng Thế Hưng bắt đầu lập lòe ánh sáng xanh, gã biết đây là gì! Không ngờ thứ gã tìm kiếm mãi không ra lại ở trên người NPC.
Tên NPC này đúng là bảo vật!
Ôn Giản Ngôn lắc chiếc túi nhỏ trên tay cho Khổng Thế Hưng nhìn: "Tôi lấy nó từ trong phòng trực ban, quá trình lấy rất gian khổ, cũng bởi vì vậy mà tôi phải trả cái giá lớn."
Khổng Thế Hưng bừng tỉnh, hóa ra đây là lý do vì sao mụ phù thủy truy đuổi tên NPC trước mặt.
"Tôi chỉ biết vị trí của ba món đồ, tuy nhiên không rõ chúng là thứ gì."
Ôn Giản Ngôn móc quyển sổ nhỏ từ trong túi. Ngay khi nhìn thấy cuốn sổ, ánh mắt Khổng Thế Hưng bỗng sáng bừng, tầm mắt dán chặt theo từng chuyển động của nó.
Chàng trai mở cuốn sổ ra, một tay lấy mảnh giấy kẹp ở giữa, sau đó dùng tay còn lại đưa cuốn sổ cho Khổng Thế Hưng:
"Giúp tôi cầm một chút."
Khổng Thế Hưng sửng sốt, vô thức nhận lấy cuốn sổ từ tay hắn.
Gã ngước mắt nhìn, tầm mắt tìm tòi rơi vào mảnh giấy trong tay Ôn Giản Ngôn.
Màn đêm tối đen, vươn tay cũng không thấy năm ngón, bây giờ đèn pin của Khổng Thế Hưng đang nằm trong tay Tô Thành. Ánh đèn yếu ớt không thể xuyên qua bóng đêm dày đặc.
Thanh niên đứng phía đối diện mở tờ giấy ra, lông mày nhíu lại, ánh mắt nặng nề nghiêm túc.
Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên: "Còn lại hai cái, một cái ở tầng bốn, cái kia ở..."
Ôn Giản Ngôn cau mày thở dài, đưa cho Khổng Thế Hưng xem góc thiếu của mảnh giấy: "Tôi chỉ biết nó nằm trong tòa ký túc xá, còn vị trí cụ thể thì không rõ."
Ánh mắt Khổng Thế Hưng lần từ túi vải sang tờ giấy, theo bản năng nuốt nước bọt, mãi một lúc sau mới đánh mắt sang chỗ khác:
"Có lẽ, tôi biết món đồ còn lại là gì."
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ kinh ngạc: "...Cậu nói gì cơ?"
Khổng Thế Hưng móc một túi vải màu đỏ giống hệt vậy từ trong túi ra. Nằm trong túi vải là nửa đầu ngón tay bị cắt lìa, mặt cắt đỏ hỏn gọn gàng, giống như vừa được cắt từ trên tay xuống. Nom qua có vẻ vô cùng chói mắt dưới ánh sáng mờ.
"Đây... Đây là..."
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt, hắn vụt bước lên trước, vô cùng tự nhiên cầm túi vải trong tay Khổng Thế Hưng.
Ngay khi đồ vật vào tay, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng streamer đã lấy được đạo cụ ẩn (bình thường) của phó bản!"
[Tiến độ thu thập 2/3
]Mặt Ôn Giản Ngôn không chút thay đổi nghe lời nhắc nhở.
Hắn ngạc nhiên ngước mắt nhìn, giọng nói có chút phấn khích không che giấu được: "Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu món cuối cùng! Có lẽ... có lẽ chúng ta thực sự có thể thành công!"
Bỗng nhiên dưới lầu truyền tới tiếng chuông đồng hồ nặng nề.
Coong....
Dư âm tiếng chuông khiến bầu không khí run nhẹ.
Bây giờ là 1 giờ sáng.
Trong nháy mắt, mấy người đứng ở tầng bốn đồng loạt rùng mình.
Cảm giác âm u lạnh lẽo giống như có rắn trườn trên sống lưng, nhiệt độ lập tức giảm xuống, cảm giác khủng hoảng đánh úp khiến lòng người cảm thấy ớn lạnh.
"Két..."
Tiếng cửa trầm đục vang lên từ sâu trong hành lang, đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều giật mình, vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Dưới ánh đèn pin lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa xa. Cuối hành lang, một cánh cửa đang rộng mở, bên trong gian phòng tối đen không lọt nổi một tia sáng, tựa như một chiếc vực sâu thăm thẳm.
Dường như nó đang chờ đợi điều gì.
Nghĩ tới kinh nghiệm lúc trước ở trong phòng 408, Ôn Giản Ngôn không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Thế nhưng, thân là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, cho dù tâm lý có căng thẳng dao động đến đâu thì trên mặt cũng không được lộ chút sơ hở nào.
"Có lẽ món đồ thứ ba nằm ở bên trong."
Ôn Giản Ngôn dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, nói dối không thèm chớp mắt.
"...Ừm." Khổng Thế Hưng hoàn hồn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Các cậu ở cửa chờ tôi, tôi đi trước dò đường, hẳn là rất nhanh sẽ trở về."
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi tiến thêm một bước.
Lúc này, hắn như nghĩ tới gì đó, bỗng xoay người nhìn Khổng Thế Hưng đứng sau lưng: "Đúng rồi, trả cậu."
Ôn Giản Ngôn buộc túi vải, một tay cầm sách của mình về, tay kia trả túi cho Khổng Thế Hưng. Ngay sau đó, hắn lấy chiếc túi chứa răng và tóc ấn chặt vào lòng bàn tay đối phương: "Khổng Thế Hưng, không phải cậu là người tốt sao?"
"Còn cả cái này nữa."
Khổng Thế Hưng sững sờ: "Đây là...?"
Nhưng gã còn chưa kịp nói hết lời thì chàng trai đã trịnh trọng đặt mảnh giấy gấp vào tay gã.
"......"
Hai mắt Khổng Thế Hưng trợn to.
Ôn Giản Ngôn nói: "Đặt những thứ này trên người tôi sẽ không an toàn. Nếu... nếu tôi không thể quay về cậu hãy tìm cách khác. Cho dù thế nào cũng phải ngăn chặn thảm cảnh, tôi không muốn nhìn thấy có thêm thương vong..."
Tô Thành kìm không được tiến lên một bước: "Chờ..."
Ôn Giản Ngôn nghiêm mặt cản anh ta: "Đừng đi theo tôi."
Tô Thành bị ánh mắt nghiêm túc của hắn dọa sợ, vô thức dừng bước chân.
Ôn Giản Ngôn cau mày nói tiếp:
"Mặc dù lần trước cậu bước vào không sao, nhưng không ai biết sau đó sẽ như thế nào. Vì an toàn của bản thân, cậu đừng đi theo tôi nữa, hiểu không?"
Tô Thành ngây người đứng chết trân.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía Khổng Thế Hưng: "Trên giấy có phương pháp tiến hành nghi thức cụ thể, chắc không cần tôi dạy cậu chứ?"
Hắn phát hiệu lệnh một cách tự nhiên, giống như bản thân vốn đã là người nắm giữ toàn bộ thế cục, trời sinh có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Khổng Thế Hưng bất giác gật đầu. Chùm sáng đèn pin khẽ đung đưa, khuôn mặt tuấn tú của chàng trai bình tĩnh, khóe môi hắn cong nhẹ, cứ như đã sớm biết trước kết cục.
"Vậy... chuyện tiếp theo giao cho cậu."
Lời này giống như di ngôn.
Nói xong, Ôn Giản Ngôn xoay người đi về phía bóng tối. Dưới ánh đèn pin chiếu rọi, bóng lưng của hắn bỗng trở nên cao lớn lạ thường, phảng phất như phát sáng giữa màn đêm đen hỗn loạn.
Tiếng bước chân dần biến mất. Cuối cùng, dáng lưng cao gầy của chàng trai bị bóng tối nuốt chửng.
Khổng Thế Hưng cũng bị thái độ vì nghĩa quên thân của NPC dọa sợ. Gã nhìn chằm chằm vào dãy hành lang tối om, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
Tuy nhiên, với tư cách là streamer kỳ cựu, chẳng mấy chốc gã đã lấy lại phong độ.
Cho dù thế nào, tình huống bây giờ đã vượt xa dự đoán của Khổng Thế Hưng, quả thực là bất ngờ ngoài mong đợi.
Đạo cụ ẩn cấp khó, phương pháp lấy được thành tựu bạch kim, hết thảy đều rơi vào tay mà chẳng cần tốn chút công sức, càng miễn bàn là có một tên NPC ngu xuẩn chủ động làm bia đỡ đạn thay họ dò đường. Cho dù NPC có sống sót thoát khỏi phòng 408 không thì đối với họ cũng không có bất cứ tổn thất nào.
Quá hoàn hảo, mọi chuyện khiến hắn lâng lâng muốn bay lên trời.
"Cậu làm rất tốt."
Khổng Thế Hưng nở nụ cười khoái trá, tâm trạng cực tốt muốn giơ tay vỗ vai Tô Thành đang đứng sững người bên cạnh: "Nếu không nhờ cậu, có lẽ chúng ta đã không suôn sẻ như bây giờ..."
Nhưng Khổng Thế Hưng còn chưa kịp dứt lời thì Tô Thành đã dịch sang bên khác, né tránh động tác của gã.
"...Như vậy là không đúng."
Tô Thành mím chặt môi hoảng hốt đáp.
Khổng Thế Hưng: "...Cái gì?"
Tô Thành: "Tôi nói, như vậy là không đúng."
Vẻ mặt Khổng Thế Hưng trầm xuống: "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Một streamer khác cũng cười nhạo.
"Mấy đứa người mới đứa nào cũng như nhau, dạt dào lòng trắc ẩn, chẳng biết suy nghĩ tính toán cái gì? Đó là NPC, hiểu không? Cho dù thông minh đến đâu cũng chỉ là NPC mà thôi." Khổng Thế Hưng mất kiên nhẫn nói.
Tô Thành: "Nhưng mà..."
Vẻ mặt Không Thế Hưng dần lạnh xuống, chán chả buồn nói nhiều: "Cậu thôi đi không. Tôi tưởng cậu là người tài có thể đào tạo được, không ngờ chỉ là đứa vừa ngu vừa nhát như cáy."
Gã cười nhạo: "Đã vậy cậu đừng lãng phí thời gian của tôi."
Ngay từ ban đầu Khổng Thế Hưng đã không tính để tên người mới nhìn hơi ngốc này gia nhập nhóm mình. Gì mà cùng nhau hành động, gì mà sau khi kết thúc phó bản sẽ giới thiệu vào công hội, tất cả chỉ là biện pháp gã dùng để đối phương nghe lời.
Gã không tính để loại người mới phế vật này vào công hội mình. Sự tin cậy và thân cận lúc trước chỉ vì muốn tên người mới ngoan ngoãn moi chuyện từ NPC.
Bây giờ NPC đã không còn, đạo cụ cũng về tay, cho nên Tô Thành không còn giá trị lợi dụng nữa.
Huống chi, nhìn thái độ bây giờ của anh ta, nếu NPC có thể sống sót quay về, để anh ta tiếp tục ở bên chỉ e rằng sẽ hỏng việc.
Đến lúc bảo anh ta cút được rồi.
Khổng Thế Hưng nâng tay lên, nở nụ cười đầy ác ý:
"Tôi đếm đến ba, lập tức cút khỏi tầm mắt tôi."
Tô Thành trầm mặc nhìn gã chăm chú, dường như cũng không chuẩn bị cãi cọ hay cầu xin gì.
Vài giây sau, anh ta nhìn thẳng vào cánh cửa cuối hành lang rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
Khổng Thế Hưng nhướng mày, không ngờ thằng người mới này còn rất thức thời. Gã vốn tưởng rằng, dưới loại tình huống nguy cơ tràn ngập tứ phía, Tô Thành sẽ ăn nói khép nép, thậm chí là nước mắt nước mũi giàn giụa xin lỗi cần xin, cầu gã đừng để bản thân hành động một mình.
Tuy hơi đáng tiếc, nhưng vậy cũng coi như giúp gã bớt được đống chuyện.
Khổng Thế Hưng cúi đầu nhìn đạo cụ trong tay.
Cảm nhận trọng lượng trĩu nặng, đáy mắt gã hiện lên một tia hưng phấn... Quả thực phó bản này đã vượt xa tưởng tượng của gã, vô số bất ngờ ụp xuống khiến gã choáng đầu.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, gã không chỉ có thể trở thành streamer cấp C đầu tiên giành được thành tựu bạch kim, mà còn có thể dựa vào việc đó nhảy vọt lên cấp B. Nhất định địa vị của gã trong công hội sẽ được cải thiện rất nhiều!
Khổng Thế Hưng hít sâu một hơi, kìm nén cơn kích động dưới đáy lòng.
Lúc này, gã bỗng nghĩ tới gì đó, vội vàng mở livestream.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, số lượng người xem online đã đột phá hơn mười nghìn, đạt tới đỉnh cao nhất kể từ khi gã tiến vào phó bản!
Nhìn số liệu livestream của mình đang tăng lên, đáy mắt Khổng Thế Hưng lập lòe lửa nóng, nhịn không được nở nụ cười đắc ý.
Dưới sự tác động của thắng lợi và niềm vui, gã không chú ý màn hình chỉ có vài bình luận ít ỏi lướt qua, phần lớn nội dung đều không liên quan tới tình huống lúc này, hoàn toàn không tương xứng với số lượng người xem khổng lồ.
"Tôi muốn chia sẻ thời khắc then chốt nhất cùng mọi người."
Khổng Thế Hưng không kìm được sự kích động.
Nhưng khiến gã ngạc nhiên là, sau khi gã vừa dứt lời, bình luận càng trở nên thưa thớt hơn, phía sau cũng không thu được phần thưởng... khác hẳn so với hồi trước.
Chẳng lẽ khán giả còn chưa hiểu?
Khổng Thế Hưng hắng giọng giải thích:
"Mọi người vẫn luôn ở phòng livestream của tôi cũng biết, lúc trước tôi chỉ lấy được một đạo cụ ẩn cấp thường, tuy nhiên bây giờ đạo cụ ẩn cấp khó cũng đã vào tay..."
Gã vừa nói vừa tháo chiếc túi vải đỏ cho mọi người chiêm ngưỡng.
Tấm vải màu đỏ trải rộng, có thứ gì đó màu bạc sáng bóng lăn ra, "keng" một tiếng rơi xuống đất. Nó lăn lộc cộc mấy vòng rồi chậm rãi dừng trước chân Khổng Thế Hưng...
Một đồng tiền xu.
"..."
Khổng Thế Hưng đứng đờ người, gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
Cái gì?
Sao, sao lại?
Một streamer khác cũng chú ý tới sự bất thường của gã, đi qua hỏi: "Anh Khổng, anh làm sao vậy?"
Khổng Thế Hưng không đáp, trên mặt lộ vẻ kinh nghi bất định.
Hô hấp của gã có chút không ổn, tay vội vàng mở chiếc túi còn lại ra... Lần này, bên trong chứa một viên kẹo được đóng gói cẩn thận. Vỏ kẹo lấp lánh, lóe ánh sáng nhẹ giữa nơi tối tăm, nom qua có vẻ cực kỳ hoang đường.
"..."
Mặt Khổng Thế Hưng cắt không còn hột máu, dường như dáng vẻ thỏa thuê đắc chí ban đầu đã bị xóa sạch ngay lập tức.
Không thể nào.
Không thể nào không thể nào không thể nào!
Khuôn mặt gã vặn vẹo dữ tợn, đầu ngón tay khẽ run run dưới cảm xúc dao động mạnh. Gã kéo phăng mảnh giấy mà NPC để lại cho mình ra.
Streamer đứng bên cạnh cũng bị hành động của gã dọa sợ, có chút hoảng hồn nhìn biểu cảm khủng bố trên mặt Khổng Thế Hưng:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh Khổng, anh đừng dọa tôi..."
Thế nhưng, giờ phút này Khổng Thế Hưng đã không nghe thấy được gì.
Đồng tử của gã co mạnh, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng kêu ken két. Gã nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, đầu ngón tay siết chặt lại khiến tờ giấy nhăn nhúm...
Chữ viết trên giấy qua loa hiên ngang hơi xiêu vẹo.
[Hành lá, bắp cải, tỏi, thịt lợn, ớt
Nhớ mua kem đánh răng và bột giặt.]
*
Cầu thang tầng ba.
Không khí khẽ dao động trong chớp mắt, bóng người thon dài của chàng trai lập tức xuất hiện.
[Đạo cụ: Áo choàng ẩn nấp đã hết hiệu lực
]Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Ôn Giản Ngôn lười biếng duỗi eo, dáng vẻ ngụy trang chính trực nhiệt huyết ban đầu biến mất sạch.
Hắn híp mắt lại, hàng mi dài rủ xuống che khuất tròng mắt sáng ngời vô hại, khóe môi mang theo cái nhếch mép nhẹ, nom vừa ngả ngớn lại vừa bất cần đời.
Không tồi.
Mọi chuyện còn rất thuận lợi.
Kể khi bắt đầu moi cơ chế hoạt động của tầng bốn từ miệng đám streamer kia, Ôn Giản Ngôn đã bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả.
Cho dù là khi nói chuyện với Tô Thành thì hắn cũng nhẩm tính toán thời gian trôi qua một cách có trật tự.
Trong suốt quá trình, Ôn Giản Ngôn thuần thục làm chủ diễn biến cuộc nói chuyện, khống chế tốc độ của toàn bộ đoạn hội thoại, hết thảy chỉ vì giây phút cuối cùng kia...
1 giờ sáng.
Tiếng chuông vang lên, khoảnh khắc sự chú ý của mọi người chuyển dời sang thứ khác, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng dùng mấy món đồ trong túi mình tráo đổi với đạo cụ.
Loại thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này hắn đã quen thuộc đến không thể quen hơn, cho dù nhắm mắt cũng làm được, chút vết thương trên tay không ảnh hưởng đến hành động của hắn chút nào.
Bước cuối cùng cũng là bước then chốt nhất.
Là một kẻ lừa đảo, có thể lừa được đồ về tới tay hay không không quan trong, sau khi lừa xong có thể toàn mạng về không mới là chuyện chính.
Ngay từ lúc đầu Ôn Giản Ngôn đã không tính trở lại phòng 408.
Căn phòng đó quá nguy hiểm, chiếc gương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bóng người trong gương lại mang cho hắn cảm giác nguy hiểm quá nặng. Ôn Giản Ngôn thật sự không muốn gặp y thêm lần nào nữa.
Cho dù bên trong có manh mối gì thì nó đều không quan trọng bằng mạng nhỏ.
Tự dưng đem mạng vào nơi nguy hiểm chỉ vì đổi lấy nhiều tích phân, nhiều đạo cụ, mở khóa nhiều độ thăm dò hơn?
Nực cười.
Loại kinh doanh thua lỗ này Ôn Giản Ngôn hắn không làm.
Cho nên, hắn không ngừng giăng bẫy về phía Tô Thành – bởi vì anh ta là người cầm đèn pin trong tay.
Chiếc đèn đung đưa do tâm trạng người cầm bất ổn, không thể chiếu sáng hết hành lang. Mượn sự trợ giúp của điểm mù, Ôn Giản Ngôn cố tình tạo ra tiếng bước chân rõ ràng càng lúc càng đi xa.
Tuy nhiên, trước khi bước vào phòng 408, hắn đã kích hoạt đạo cụ ẩn mình mua trong cửa hàng hệ thống: Áo choàng ẩn nấp.
Thông tin streamer kia cung cấp cho hắn không sai.
Ôn Giản Ngôn có thể được coi như chuyên gia ở phương diện này, liếc mắt một cái có thể biết ngay đối phương nói dối không.
Trong trường hợp đó, đáng lẽ lúc đúng 12 giờ hắn hoàn toàn có thể rời đi, nhưng lại bởi vì quỷ đánh tường mà không thể không bước vào phòng 408.
Nếu lời giới thiệu của hệ thống cửa hàng không tâng bốc thái quá, vậy thì chắc hẳn khí tức của hắn có thể được giấu đi hoàn toàn, cho dù tấm gương có muốn dùng lại trò cũ, phá hủy quy tắc xuống tầng, lợi dụng quỷ đánh tường vây hắn ở tầng bốn cũng không được.
Hiển nhiên chiêu hắn vừa dùng có hiệu quả.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Giản Ngôn đã bước vào phòng 408 thì hắn lại lợi dụng hiệu quả tàng hình, lẳng lặng lướt qua tất cả mọi người rồi lao xuống lầu với tốc độ nhanh nhất.
...Vượt ải thành công.
Khóe môi chàng trai khẽ nhếch, tung hứng đống đạo cụ lừa được trong tay, tâm trạng vui vẻ huýt sáo, thoạt nhìn có chút ngây thơ bướng bỉnh không hợp tuổi.
Đề tài bình luận trong phòng livestream 789326qwk bất giác lệch hướng.
Một đống bình luận spam "Streamer đỉnh của chóp" bỗng biến thành "Vợ là đẹp nhất!"
"Chó lừa đảo, mau cất mấy cái tia điện nhà anh đi! Đừng lừa tiền ông nữa! [Thưởng tích phân 100]"
Ôn Giản Ngôn đi về phía trước.
"Xoẹt xoẹt..."
Đúng lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu lóe lên hai cái, phát ra tiếng dòng điện di chuyển chói tai.
Ôn Giản Ngôn ngẩn người, vô thức dừng bước chân.
Hắn cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Hành lang không một bóng người, không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng ngâm nga quen thuộc... streamer không đuổi theo, mụ phù thủy cũng không có ở phụ cận.
Bên tai im ắng tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bản thân. Nhưng không biết vì lý do gì, Ôn Giản Ngôn cứ cảm thấy có một cỗ khí lạnh bò dọc sống lưng mình.
"Xoẹt xoẹt..."
Ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, phảng phất như điềm báo của dấu hiệu bất thường.
Ánh sáng vụt tắt, đến khi đèn lại sáng lên lần nữa, trong hành lang trống trải bỗng có thêm một bóng người!
Người nọ cúi đầu đứng dưới ánh đèn.
Ôn Giản Ngôn không thể thấy rõ khuôn mặt của gã, nhưng... hắn nhớ rõ bộ đồ mà kẻ kia đang mặc.
Đây là... streamer đi theo Khổng Thế Hưng?
Nếu thật sự là streamer đuổi theo, cho dù bị bắt Ôn Giản Ngôn cũng không cảm thấy lo lắng nhiều, cùng lắm thì hắn lại lừa người ta lần nữa thôi.
Tuy nhiên bầu không khí xung quanh kẻ này không đúng lắm.
Không hiểu vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy gã Ôn Giản Ngôn đã cảm thấy hơi rợn người.
"Trình Hoa Toàn" chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Làn da trên mặt gã nhăn nhúm, ngũ quan cũng bị lệch, trông mờ ảo mà méo mó, có vẻ vô cùng đáng sợ dưới ánh đèn mờ.
Gã nở nụ cười.
Xoẹt xoẹt.
Ánh sáng lập lòe.
Ngay sau đó, khuôn mặt của gã kia biến mất.
Trên đầu chỉ còn một chiếc mặt nạ giống như sáp chảy. Đường cong các nét đơn giản, con ngươi đen xì quỷ dị, khóe miệng không ngừng nhếch cao, càng ngày càng rộng, cuối cùng biến thành khuôn mặt tươi cười đáng sợ.
Chính là con quỷ nằm dưới gầm giường nhìn hắn, còn đuổi theo hắn suốt ba tầng lầu.
Đồng thời cũng là "cô em gái ruột" trong miệng Ôn Giản Ngôn, và là chủ sở hữu khuôn mặt trong túi hắn.
Ôn Giản Ngôn: "..."
"Anh nói anh tên Từ Ôn."
Đầu Từ Viện chuyển động, cần cổ phát ra tiếng xương răng rắc khiến người nghe ê hết răng, hai mắt cô nhìn chòng chọc thanh niên trước mặt. Ác ý dày đặc trên người được phóng thích:
"Là anh trai tôi?"
Ôn Giản Ngôn: "............"
Cứu mạng.
Tác giả có lời muốn nói:Ôn Giản Ngôn: Nụ cười dần vụt tắt.
Hết chương 14