Không có âm thanh phát ra từ loa.
“Tích…”
Cùng với ánh đèn đỏ nhấp nháy, cánh cửa bằng sắt phát ra âm thanh va chạm loảng xoảng từ từ khép lại sau lưng mấy người.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Tô Thành đè thấp giọng hỏi: “Vậy nên cậu muốn làm gì?”
Ôn Giản Ngôn đẩy xe, chậm rãi lắc đầu đáp:
“Thú thực thì tôi cũng không chắc nữa.”
Hiện giờ hắn có quá ít tin tức trong tay, giống như một con đom đóm phát sáng giữa màn đêm rộng lớn, không đủ để nhìn rõ toàn bộ cảnh vật thế giới, điều duy nhất hắn có thể làm là lần theo manh mối duy nhất trong tay để mò mẫm chân tướng.
Mỗi phòng bệnh cách nhau rất xa, được ngăn cách với nhau bằng những cửa sắt, nom nó giống như một nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt hơn là một phần của viện điều dưỡng.
Tiếng bước chân vang vọng giữa không gian trống trải, không hiểu vì sao lại tạo cho người ta cảm giác bất an lạ kỳ.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng họ đến trước phòng 01.
Mặc dù phòng bệnh dưới lòng đất có diện tích chật hẹp như ở phía trên, thế nhưng vách tường lại giống hệt với nhà tù. Song sắt thô to rắn chắc được hàn kín, cửa phòng khoá chặt, bên cạnh có một cửa nhỏ để đưa cơm vào.
Đèn trong phòng bệnh u ám.
Toàn bộ phòng bệnh số 01 bị bao trùm bởi bóng tối, khiến người ta không thể nhìn thấy rốt cuộc bên trong có cái gì.
Luce ngồi xổm xuống, lấy một chiếc đĩa nhựa từ trong xe đẩy và một bát súp đậu cô ve rồi đặt tất cả mọi thứ lên trên tấm đẩy, đẩy chúng vào trong.
Tiếng kim loại ma sát vang vọng giữa không gian đen ngòm.
Bên trong vẫn lặng thinh như cũ.
Mọi người nhìn nhau song cũng chẳng dừng chân lâu, tiếp tục đẩy xe về phía phòng bệnh bên cạnh.
Sau lưng mọi người, chiếc đĩa vẫn nằm y nguyên tại chỗ, dường như người trong căn phòng không có ý định bưng đi.
Phòng bệnh số 02 cũng tối đen như mực, lạnh lẽo và tĩnh mịch như hang núi.
Đĩa thứ hai được đặt trên tấm đẩy và được đẩy vào trong phòng.
Không có gì đáng ngạc nhiên, phòng số 03 cũng y vậy.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh số 03, trên mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc.
Vốn dĩ bọn họ xuống tầm hầm hai giao đồ ăn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ gặp đủ loại bệnh nhân có mức độ nguy hiểm cao đáng sợ, thế nhưng bọn họ đã vượt qua ba trong số năm phòng mà ngay cả nửa cái bóng người cũng không thấy đâu…
Điều này có hơi kỳ lạ.
Lúc này Luce nhớ lại câu hỏi mà Ôn Giản Ngôn vừa hỏi, khẽ nhíu mày:
“Chẳng lẽ tên bác sĩ kia đã làm gì?”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt đẩy xe về phía trước.
Từ sau khi tiến vào tầng thứ hai hắn bỗng trở nên trầm lặng lạ thường, không nói chuyện với bất cứ ai.
Tóc Vàng gãi đầu, cẩn thận nói: “Nhưng mà nếu chuyến đi lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào thật, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“…”
Mấy người nhìn nhau.
Cũng đúng đấy nhỉ.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa sắt thứ tư đã gần ngay trước mặt.
Sau tiếng “tích” chói tai, cánh cửa sắt lại được mở ra, lối đi dẫn đến phòng bệnh số 04 cũng được mở.
Mọi người hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, sau đó cất bước tiến về phía trước.
Song bất ngờ là, đèn trong phòng bệnh số 04 được bật sáng, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo chiếu sáng phòng giam nhỏ hẹp, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy rõ kết cấu bên trong phòng bệnh ở tầng hầm hai.
Một chiếc giường sắt bị đóng đinh tại chỗ, cách phía xa giường có bồn rửa tay và bồn cầu hẹp. Thế nhưng giữa sự đơn sơ ấy, gian phòng bệnh này có vẻ cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng.
Trên tường dán đầy tranh vẽ to nhỏ, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị lật ngược và chỉ lộ ra mặt sau màu xám trắng.
Người đàn ông có dáng người cao gầy cúi đầu ngồi trước bàn, tay hắn cầm bút chì than bôi vẽ nguệch ngoạc lên một tờ giấy.
Hắn có khuôn mặt rất đẹp, đường nét khắc sâu, sống mũi cao thẳng, hốc mắt trũng xuống, con ngươi xám nhạt, vẻ mặt lãnh đạm u buồn mang theo một loại quý khí cổ điển, như thể không hợp thế giới tràn ngập máu tanh và điên cuồng này.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mắt nhìn về bên này.
“Ngày mới tốt lành.”
Người đàn ông lịch sự gật đầu chào mọi người, buông bút chì than trong tay xuống.
Tiếc là tất cả những người có mặt ở đây đều là streamer kỳ cựu lăn lộn trong phó bản, không ai bị vẻ ngoài tưởng như vô hại của hắn lừa gạt.
Phàm là kẻ bị nhốt ở tầng hai dưới lòng đất thì đều là bệnh nhân tâm thần có độ nguy hiểm cao, không thể là nhân vật bình thường nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy số 04, danh sách nhiệm vụ lại được làm mới.
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Xem tranh vẽ của???]
[Nhiệm vụ trung cấp đã được ban hành: biết được tên thật của???]
Mấy người cảnh giác nhìn nhau, không ai trả lời.
Tô Thành cúi người xuống mở cửa tủ xe kim loại, thế nhưng anh ta còn chưa kịp lấy đĩa ăn bên trong thì số 04 bỗng mở miệng:
“Xin hỏi, tôi có thể chỉ định hộ lý giao đồ ăn không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang hắn.
Số 04 vẫn ngồi tại chỗ, ngón tay thon dài dính than chì, mái tóc dài suôn mượt màu xám được buộc đằng sau. Nếu như không phải hắn mặc đồng phục bệnh nhân giống những người khác thì đã gần như khiến cho người ta tưởng mình đang đứng trong tòa lâu đài cổ kính, được chủ nhân của đôi mắt hút hồn tiếp đãi bằng lễ nghi long trọng.
Tô Thành đáp theo phản xạ: “Không thể.”
Số 04 gật đầu, không đưa ra đòi hỏi nào nữa mà cụp mắt xuống, tiếp tục vẽ tranh trên giấy.
“…”
Luce khẽ nhíu mày. Hắn ta đặt tay lên vai Tô Thành, ngăn cản động tác tiếp theo của anh ta. Ngay sau đó hắn ngước mắt nhìn số 04, thử dò hỏi:
“Anh muốn ai giao đồ ăn?”
Tiếng than chì cọ trên trang giấy dừng lại.
Số 04 ngước mắt lên, đôi mắt màu xám nhạt kia khẽ dao động rồi dừng trên người Ôn Giản Ngôn đứng cuối hàng. Hắn cất giọng nói trầm thấp tinh tế giống như đàn Cello:
“Có thể làm phiền cậu không?”
Theo tầm mắt số 04, tất cả quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
“Để tôi?”
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, hỏi ngược lại.
Người đàn ông có đôi mắt xám gật đầu, giọng nói mang theo cảm giác kìm nén từ việc giáo dục tốt đẹp đem lại:
“Nếu cậu không muốn tôi sẽ không cưỡng cầu.”
“Sao tôi có thể không muốn được chứ, đó là công việc của tôi mà.” Ôn Giản Ngôn nở nụ cười: “Tuy nhiên, coi như là một phần thưởng, anh có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?”
“Đương nhiên là được.”
Số 04 mỉm cười: “Quid pro quo.” (Tiếng Latinh: Trao đổi tương đương)
Ôn Giản Ngôn nhận đĩa nhựa từ tay Tô Thành, bảo Luce đặt súp đậu cô ve lên đĩa, sau đó chậm rãi bước qua.
Số 04 cũng đứng dậy, bước từng bước về phía cửa chuyển đồ.
Ôn Giản Ngôn đặt thức ăn lên khay kim loại bên ngoài. Hắn không lập tức đẩy khay kim loại sang phía bên kia cửa sắt mà ngước mắt lên, đối diện với con ngươi màu xám tro của người đàn ông cách mình gần trong gang tấc.
Vóc người đối phương cũng không cường tráng, thậm chí bởi vì cao gầy mà có vẻ càng thêm mảnh khảnh. Nhưng sau khi kéo gần khoảng cách, Ôn Giản Ngôn nhận ra đối phương vẫn cao hơn mình nửa cái đầu.
“…”
Sự chênh lệch chết tiệt.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi:
“Bác sĩ Reiss tìm anh làm gì?”
“Thế nào? Cậu quan tâm đến hắn sao?” Số 04 cụp mắt nhìn chăm chú vào chàng trai cách mình một ván cửa sắt, nhẹ giọng hỏi.
Ôn Giản Ngôn không trả lời câu hỏi này mà chỉ bình tĩnh đối mắt nhìn hắn.
“Được rồi.”
Thấy Ôn Giản Ngôn không định cung cấp thông tin gì cho mình, đối phương dễ dàng thỏa hiệp, lễ phép không truy hỏi nữa: “Bác sĩ Reiss đến đây chỉ vì tiến hành kiểm tra sức khỏe cho chúng tôi thôi.”
“…”
Phải chăng đó là tất cả?
Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày, thả lỏng ngón tay trên khay ra, đẩy nó vào trong.
“Cảm ơn.”
Số 04 bưng khay, gật đầu cảm ơn hắn.
“Nội dung kiểm tra là gì?” Ôn Giản Ngôn truy hỏi.
“Trước khi tôi trả lời câu hỏi này, cậu cần phải trả lời câu hỏi của tôi.” Số 04 ngước mắt lên và lặp lại câu hỏi: “Cậu có quan tâm đến hắn không?”
“Đương nhiên là không.”
Ôn Giản Ngôn nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách loé sáng dưới hàng mi dài rậm, khoé môi nhếch lên một cách bất cần, dễ dàng phun ra lời ngon tiếng ngọt:
“So với hắn ta thì tôi càng quan tâm đến anh hơn.”
Số 04 bật cười, cũng chẳng biết liệu hắn có tin tưởng câu trả lời của Ôn Giản Ngôn không, tuy nhiên hắn rất vui vẻ nói: “Một vài hạng mục kiểm tra thông thường như lấy máu, đo nhịp tim, kiểm tra thuốc,… không có gì bất thường cả.”
Ôn Giản Ngôn: “Hắn vẫn thường xuyên đến đây kiểm tra anh sao?”
Số 04 không trả lời. Hắn cúi người, hàng lông mi dài mềm mại rủ xuống, hắn ghé sát gần, nhẹ nhàng ngửi trong không trung: “Trên người cậu mùi máu, mùi da và mùi rượu… Cậu đã đến phòng trị liệu của hắn, phải không?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn dứt khoát gật đầu, nhìn thẳng vào đối phương, lặp lại câu hỏi: “Hắn vẫn thường xuyên đến đây kiểm tra anh sao?”
“Không.”
Số 04 lắc đầu, đáp: “Ngày mai là ngày kiểm tra y tế, nói chung hắn rất ít khi đến tầng hầm hai vào thời điểm này.”
Không khí đình trệ, âm thanh đối thoại giữa hai người vang vọng trong không gian chật hẹp và mang theo một chút quái lạ. Trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhau, khiến cho những người đứng nghe bên cạnh bất giác thở nhẹ, cơ thể căng chặt, giống như đang nhìn chăm chú vào xoáy nước đen cách mặt nước bình yên gần trong gang tấc.
Sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn đột nhiên mở miệng lần nữa:
“Tôi có thể xem tranh của anh không?”
“Đương nhiên là được.”
Đôi mắt màu xám của số 04 hiện lên màu sắc hơi nhạt và lạnh lùng dưới ánh đèn, giống như một lớp sương nhẹ che đậy tất cả cảm xúc bên trong.
Song bất ngờ là, lần này đối phương không đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Hắn trực tiếp xoay người bước về phía vị trí mình vừa ngồi, cầm bức tranh đang vẽ dở kia.
Hắn bước qua và giơ bức tranh lên trước cửa sắt.
Những người còn lại tò mò tiến đến gần. Sau khi nhìn thấy nội dung bức tranh, tất cả đồng loạt sửng sốt, gần như quên mất cách thở là như thế nào.
Trên giấy vẽ một chàng trai bị chặt đứt tứ chi, tứ chi dị dạng còn sót lại bị vũ khí sắc nhọn xuyên thủng. Có thể nhìn thấy dây leo ăn thịt mọc ra từ các đoạn chi đứt lìa, trên dây leo nở đầy những đóa hoa nhỏ màu trắng quấn quanh cổ chàng trai. Cơ thể cao gầy ngửa ra sau dưới tình triều mãnh liệt, vẻ mặt của hắn đau đớn mà vui vẻ, mặc người đàn ông tóc dài phía trên tuỳ ý xâm phạm.
Kỹ năng vẽ tranh đỉnh cao, đường nét tinh tế tỉ mỉ.
Các chi bị đứt và vết thương sống động như thật, phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
U ám, đẫm máu, đáng sợ, khó chịu.
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Xem tranh của???
Thưởng tích phân: 200]
Vẻ mặt Ôn Giản Ngôn khó coi tới cực điểm.
…Bởi người trong tranh có khuôn mặt giống hệt hắn.
*
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“…Tôi đệt.”
“Tôi cảm thấy hình như mình hiểu được lý do vì sao khi phó bản này mới bắt đầu, trong phần bình luận có người nói rằng kẻ biến thái thực sự vẫn còn ở sau…”
“Có có, có quá nhiều kẻ biến thái theo dõi streamer a a a a a! Tôi bị sốc rồi, chẳng lẽ streamer mang thiết lập bị tất cả biến thái theo dõi?”
Mọi người mau chóng rời khỏi phòng bệnh số 04.
“Đờ mờ… Tên này dọa tôi sởn cả tóc gáy.” Tóc Vàng nhịn không được rụt bả vai, sợ sệt nói.
Tô Thành đồng ý gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ khó nói thành lời: “Tôi cũng vậy.”
Hai người vụng trộm nhìn Ôn Giản Ngôn.
Để mà nói rằng ai trong số họ bị kích thích nhất thì không ai khác ngoài hắn… Dù sao người bị vẽ vào trong tranh cũng đồng nghĩa với việc bị bệnh nhân có độ nguy hiểm cao nhắm đến làm con mồi, hơn nữa còn là ảo tưởng đen tối như vậy…
Kể cả chuyện ấy không xảy ra trên người họ thì họ cũng vẫn cảm thấy bức tranh ấy sởn da gà.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt đẩy xe đi cuối cùng, hắn mặc kệ tất cả những tầm mắt hướng về phía mình, dường như có chút lơ đễnh.
Thật ra khi yêu cầu xem nội dung tranh đối phương vẽ, hắn đã gần như đoán được nội dung trong tranh chẳng phải thứ tốt lành gì, hơn nữa rất có thể có liên quan đến hắn.
Thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bức tranh tự tưởng tượng của đối phương, Ôn Giản Ngôn vẫn không khỏi sững sờ.
Biến thái trong phó bản này…
Tại sao tất cả đều chơi lớn vậy?
Và mấu chốt là, tại sao tất cả lại nhắm đến hắn?
Ôn Giản Ngôn nghĩ không ra.
Hắn thừa nhận rằng trong các phó bản trước mình thường xuyên đắc tội với đủ loại Boss, nhưng ở phó bản này, cảm giác được “chăm sóc” đặc biệt thật sự quá mạnh. Sau khi gặp mặt bệnh nhân số 04, loại ảo giác ấy gần như đạt tới đỉnh điểm.
Phải biết trước khi đến đây giao đồ ăn, Ôn Giản Ngôn chưa từng gặp số 04 lần nào, thế mà lần đầu gặp mặt 04 bỗng chỉ định hắn giao đồ ăn.
Và bức tranh đó…
Ôn Giản Ngôn nhớ lại trước khi bọn họ đẩy xe vào số 04 đã bắt đầu vẽ, hay nói cách khác, phần lớn bức tranh đã được hoàn thành trước khi hai người gặp nhau.
Điều này dẫn đến hai phỏng đoán.
Phỏng đoán thứ nhất, đối phương vẽ bối cảnh và tư thế trước, sau khi nhìn thấy hắn mới vẽ mặt người bổ sung.
Phỏng đoán thứ hai, trước khi Ôn Giản Ngôn đến phòng bệnh 04 thì đối phương đã biết diện mạo hắn trông như thế nào, hơn nữa còn đem mặt hắn kết hợp vào ảo tưởng của mình rồi vẽ thành tranh.
Nếu đó là phỏng đoán thứ nhất, Ôn Giản Ngôn không còn gì để nói.
Có thể làm đối phương “chung tình” ngay từ cái nhìn đầu tiên thì không chừng hắn mang thể chất hấp dẫn biến thái thật…
Tuy nhiên nếu là phỏng đoán thứ hai…
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, ánh mắt bất giác dừng trên mép xe đẩy kim loại, hình ảnh bác sĩ Reiss đặt tay lên đó xuất hiện trong đầu, một phỏng đoán mơ hồ chậm rãi được hình thành.
Không chừng y đã làm điều gì đó.
Ôn Giản Ngôn có dự cảm nếu mình biết được đáp án của câu hỏi này, không chừng có thể hiểu rõ lý do vì sao phó bản lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Trong lúc hắn trầm tư, đoàn người đã đến phòng 05.
Ánh đèn của phòng bệnh số 05 sáng lên nhưng bên trong lại không có bóng người nào… Điều này cũng rất bình thường, dựa theo sự hiểu biết của họ về phó bản Viện điều dưỡng Bình An, mặc dù những bệnh nhân kia bị nhốt ở tầng hầm hai nhưng cũng không phải không có cơ hội ra ngoài. Mỗi tháng bọn họ đều có một cơ hội xin tiến hành hoạt động tự do, tay chân đều đeo xiềng xích và bị giám sát chặt chẽ, sau đó đi tới phòng nghỉ hoặc sân thể dục trong một khoảng thời gian.
Nếu họ cư xử kém và có xu hướng bạo lực quá nghiêm trọng thì sẽ bị đưa vào phòng giam.
Mấy người đẩy đĩa thức ăn thứ năm như thường lệ.
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Phát cơm cho bệnh nhân dưới tầng hầm hai
Thưởng tích phân: 500]
Việc cần làm tiếp theo là mau chóng rời khỏi nơi này.
“Đây là lối thoát hiểm.”
Khi đi ngang qua cửa sắt, bảo vệ phía sau phòng bệnh số 05 cũng không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Đi từ phía trước.”
“…”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đành phải trở về theo con đường cũ.
Lúc đi ngang qua phòng bệnh số 04, trái tim mọi người không khỏi khẽ treo lên. Thế nhưng số 04 chỉ lẳng lặng ngồi trên giường với chiếc đĩa nhựa bày bên cạnh, thức ăn bên trong vẫn còn y nguyên.
Soạt, soạt.
Có tiếng than chì cọ lên trang giấy.
Số 04 vừa tô lên giấy vừa thỉnh thoảng ngước đôi mắt màu xám nhạt lên, đáy mắt không có sát ý cũng không mang theo dục vọng.
Cảm nhận được ánh mắt như hoá thành thực thể của người kia, sống lưng Ôn Giản Ngôn không khỏi ớn lạnh, bất giác tăng nhanh tốc độ dưới chân.
Chỉ vài chục giây ngắn ngủi mà ngỡ như hàng thế kỷ.
Cuối cùng ánh mắt người đàn ông bị vách tường chặn lại, lúc này Ôn Giản Ngôn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Phòng 03 và phòng 02 vẫn y như cũ, đĩa nhựa được đặt tại chỗ, không có dấu vết bị động chạm.
Đoàn người vội vàng rời đi.
Chẳng mấy chốc, phòng bệnh số 01 xuất hiện trước mặt.
Xuyên qua dãy hành lang hẹp dài, có thể nhìn thấy cánh cửa sắt phía xa xa, ánh sáng màu đỏ lập lòe, dường như bảo vệ ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp đang cúi đầu.
Chỉ cần vượt qua cánh cửa này là có thể rời khỏi đây.
Mọi người nhịn không được mừng rỡ.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng giữa hành lang sâu hút tĩnh mịch.
…Gần rồi, gần rồi, ngay trước mắt thôi.
Bọn họ sắp rời khỏi nơi đây rồi!
“Rầm!”
Chỉ nghe một tiếng vang dữ dội khiến cho tinh thần mọi người rung lên.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Tấm ván đẩy kim loại trong phòng bệnh 01 thình lình bị đẩy ra, đĩa nhựa phía trên đã biến mất, thay vào đó là một trái tim đầm đìa máu tươi nóng hổi.
“!!!”
Tất cả mọi người kinh hãi.
…”Rầm.”
Tiếng vang trầm đục phát ra phía cuối hành lang cách đó không xa.
Mọi người bất giác nhìn về phía thanh âm truyền đến…
Cửa phòng bảo vệ chậm rãi mở từ bên trong, bảo vệ ngã chúi đầu xuống đất, máu tươi chậm rãi chảy ra từ dưới cơ thể gã, có vẻ cực kỳ chói mắt dưới ánh đèn đỏ.
Một giây sau, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, cửa phòng bệnh số 01 bị đẩy ra từ bên trong.
Một bóng hình cao lớn bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Người tới cực kỳ quen thuộc.
Tóc vàng rối bù, đôi mắt xanh nhạt, cơ thể giống như dã thú.
Quần áo bệnh nhân trên người gã loang lổ máu tươi, không thể phân biệt được là của ai với ai, vết máu đậm nhạt bao trùm lên nhau, có vết đã khô, có vết còn mới.
Tim Ôn Giản Ngôn đập loạn xạ.
Hắn thật sự không ngờ trải qua cuộc nội đấu trong phòng trị liệu kia, bất kể là bác sĩ Reiss hay Edward đều không bị tổn thương gì, toàn bộ chỉ là chuyện râu ria vặt vãnh.
Khi nhìn thấy hai người lần lượt xuất hiện trước mặt mình, Ôn Giản Ngôn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Hắn vốn tưởng rằng bọn họ sẽ lưỡng bại câu thương, ít nhất là sẽ chết một người.
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua phòng bệnh mở toang bên cạnh, nương theo ánh đèn trong hành lang, mơ hồ có thể thấy chiếc giường sắt khổng lồ quen thuộc được thiết kế riêng bên trong.
Một suy đoán chậm rãi nảy lên trong lòng:
“Anh ở phòng bệnh số 1?”
Mặc dù lần đầu tiên Ôn Giản Ngôn nhìn thấy Edward là ở phòng giam, nhưng phòng giam kia chỉ giữ được gã trong khoảng thời gian tạm thời, điều đó có nghĩa, Edward nhất định phải có phòng giam của riêng mình.
Thân là bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, hiển nhiên tầng hai dưới lòng đất rất phù hợp với gã.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Edward dừng trên người Ôn Giản Ngôn, khóe môi hơi nhếch lên, dùng giọng điệu gần như dịu dàng mở lời:
“Tôi biết em sẽ tới tìm tôi.”
Chó điên chậm rãi bước về phía trước, giơ tay nhấc nhẹ quả tim đẫm máu trên khay sắt lên, cơ thể cường tráng mang đến cảm giác áp bách đáng sợ không thể bỏ qua:
“Nhìn xem, đây là lễ vật.”
Edward mỉm cười, dưới đôi môi đỏ nhạt là hàm răng trắng đều tăm tắp.
Gã đưa trái tim qua:
“Tôi cố ý moi ra tặng em đó, thích chứ?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Chết mẹ, sau lần đối đầu trước, hình như tên này thật sự cho rằng hắn cũng giống gã, là kẻ yêu thích máu me và bạo lực.
“Con rắn độc kia đã kể tôi nghe một vài chuyện rất tệ.”
Edward tiến về phía trước, dưới mái tóc vàng rối bù là con ngươi xanh nhạt đang nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn: “Hắn nói em là một kẻ dối trá, sở dĩ nói những lời kia chỉ là muốn khiến tôi chết.”
Trái tim nhẵn nhụi bị gã bóp chặt trong lòng bàn tay, máu nhỏ tí tách xuống đất.
“Cưng à, hắn đang nói dối phải không?”
“…Phải.”
Ôn Giản Ngôn đáp bằng giọng điệu khô khốc.
“Tuyệt quá, tôi biết ngay mà.”
Chó điên nhìn chăm chú vào Ôn Giản Ngôn, nở một nụ cười nhu tình ngọt ngào, sâu trong con ngươi xanh nhạt loé lên thần sắc điên cuồng cực đoan cố chấp:
“Nếu đã như vậy, hẳn là em sẽ nguyện ý nhuộm màu sắc xinh đẹp này đúng không?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“!!!!”
“Đờ mờ, đây không phải là tuyên ngôn giết người sao!!! A a a a a, streamer mau chạy!!!”
Ôn Giản Ngôn dứt khoát xoay người bỏ chạy.
“Lối thoát hiểm, mau lên!”
Hắn nhanh chóng kích hoạt đạo cụ, ném cho mình và Tô Thành – streamer không cùng đẳng cấp một buff tốc độ.
Những streamer khác cũng bị Edward đuổi theo. Bởi vì tất cả đều biết sức mạnh thể lực phi nhân loại của gã nên ai ai cũng sử dụng đạo cụ cho bản thân, cắm đầu cắm cổ chạy như bay về phía lối thoát hiểm sau phòng bệnh số 05!
Tiếng bước chân nặng nề theo sát như hình với bóng.
Hành lang đang diễn ra cuộc rượt bắt sôi nổi.
Ôn Giản Ngôn cắn răng quay đầu nhìn gã bệnh nhân máu me đầy người có độ nguy hiểm cao sau lưng.
…Hắn không tin lần này bảo vệ sẽ lấy lý do lối đi dành cho trường hợp khẩn cấp để từ chối họ!
Bất tri bất giác đoàn, người đã chạy đến khu vực lân cận phòng bệnh số 03.
“Coong… coong… coong…”
Tiếng chuông quen thuộc từ xa truyền đến, xuyên qua lớp đất và vách tường dày, thình lình vang đội bên tai, tựa như tiếng chuông báo tử khiến lòng người hoang mang khiếp sợ.
Chết tiệt.
Chết tiệt.
Mọi người tái mặt.
Cảnh vật xung quanh đang thay đổi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cửa sắt phía trước hành lang mở toang, hành lang sâu thẳm kéo dài vào trong bóng tối, cứ như mạch máu mở rộng phân nhánh.
“…”
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn càng tệ hơn.
Mẹ kiếp.
Hắn nhớ phòng bệnh số 04 ở ngay trước mặt.