Trên tường, dòng chữ phòng bệnh [03] rõ ràng đến độ gần như chói mắt.
Ôn Giản Ngôn dừng bước quay đầu nhìn về sau.
Hành lang tối đen như một hốc mắt vô hồn lạnh lẽo, không có tiếng bước chân cũng chẳng có bóng hình giống dã thú của người đàn ông kia.
Edward không đuổi theo.
Hoặc là, tạm thời gã không đuổi theo.
Lúc này Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu nhìn Luce và hỏi: “Nói ra thì, anh từng gặp một bệnh nhân nguy hiểm trung bình phải không?”
Luce sửng sốt gật đầu.
“Tôi nhớ anh từng nói rằng bệnh nhân là bất khả chiến bại ở thế giới bên trong? Vậy rốt cuộc anh trốn thoát hắn kiểu gì?”
Trên mặt Luce lộ vẻ khó hiểu. Mặc dù không hiểu vì sao Ôn Giản Ngôn lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
“Bọn tôi sử dụng đạo cụ cầm chân bệnh nhân, sau đó dồn hết sức lực chạy theo hướng ngược lại…”
“Sau đó? Anh đã chạy thoát khỏi không gian bị bóp méo?” Ôn Giản Ngôn truy hỏi.
Luce gật đầu.
“Vậy đợt trước khi bị tên chó điên kia đuổi theo, sau khi chúng ta tách ra chạy trốn thì anh có chạy thoát khỏi hàng lang vòng vèo đó không?”
Luce ngẩn người, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không thoát.”
Mặc dù gã sát nhân vác rìu kia không đuổi theo họ, nhưng suốt hành trình bọn họ đều chạy như bay trong dãy hành lang ngập ngụa máu tươi… thẳng cho đến khi tiếng chuông vang lên.
Có vẻ như đây là sự khác biệt giữa nguy hiểm cao và nguy hiểm trung bình.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, lộ vẻ mặt trầm tư.
Lúc trước hắn đã nhận thấy hành lang có điều gì đó khác thường. Rõ ràng đây chỉ là dãy hành lang nối thẳng đến điểm cuối và không có đường quay trở lại, thế nhưng Edward lại xuất hiện trước mặt hắn.
Không phải bởi vì bản đồ là một vòng tròn, mà đơn giản vì gã không thể rời đi.
Có thể thoát khỏi thế giới tinh thần của bệnh nhân có độ nguy hiểm trung bình, nhưng nếu bản thân rơi vào thế giới tinh thần của bệnh nhân có độ nguy hiểm cao thì điều duy nhất họ có thể làm là gắng gượng cho đến khi chuông vang và thế giới bên trong kết thúc.
“Theo một ý nghĩa nào đó, điều này được xem như là chuyện tốt.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn dòng chữ “phòng bệnh 03” trên vách tường, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm nói.
“Hả?” Tóc Vàng gập người thở hổn hển bên cạnh ngẩng đầu, nét mặt lộ vẻ mê man: “Vì sao chạy không thoát lại là chuyện tốt?”
Luce sửng sốt, nhanh chóng hiểu được lý do vì sao Ôn Giản Ngôn lại nói vậy: “Chờ đã, ý của cậu là…”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Tuy phó bản có độ khó cao nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đẩy streamer vào đường cùng.
Trạng thái đám Boss ấy gần như vô địch ở trong thế giới tinh thần, điểm này vô cùng khác biệt. Nếu như thế giới tinh thần có thể chồng chéo lên nhau, vậy streamer có thể rơi vào cục diện đối đầu với nhiều quái vật khó giải quyết…
Nếu lĩnh vực tinh thần của bệnh nhân nguy hiểm cao tự tạo thành một thế giới riêng biệt, điều đó có nghĩa xác suất thế giới xếp chồng lên nhau bằng không, thậm chí chúng có thể bài trừ nhau.
“Vậy nên hiện tại chúng ta xem như là đã trốn thoát khỏi bệnh nhân số 01?”
Sau khi nghe xong giải thích, Tóc Vàng tỏ vẻ như trút được gánh nặng.
Gã lau mồ hôi lạnh trên trán, ngước mắt lên nhìn hành lang xa xa, đáy lòng vẫn còn sợ sệt, bất giác đè thấp giọng xuống: “Hơn nữa còn chưa kịp tiến vào lĩnh vực tinh thần của bệnh nhân số 04?”
“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn khẳng định.
Phải nói rằng sau khi biết được điều này, tất cả mọi người mới yên tâm được một chút.
Cảm giác nguy hiểm và áp bách toả ra từ người số 04 quá mạnh, khiến cho người ta chẳng muốn có dính dáng tới hắn.
“Tuyệt thật.” Tô Thành thở phào nhẹ nhõm: “Tên đó thực sự khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
Thân là nhân vật chính trong bức tranh của đối phương, Ôn Giản Ngôn là người không muốn gặp lại số 04 nhất.
Nhưng…
Hắn cụp mắt xuống, một tia sầu lo xẹt qua đáy mắt.
Ôn Giản Ngôn không cảm thấy rằng trạng thái bài trừ lẫn nhau này không thể bị phá vỡ… bằng không bác sĩ Reiss đã chẳng biết hắn từng làm gì trong thế giới tinh thần Edward.
Tuy nhiên nó nhất định phải có điều kiện hoặc là giới hạn.
Dù sao, mặc dù bác sĩ Reiss đã chứng kiến cảnh hắn dụ dỗ Edward tự tử, thế nhưng y không xuất hiện trong suốt quá trình ấy.
Sự phát triển của phó bản cho đến nay thực sự quá quái dị, khiến đáy lòng Ôn Giản Ngôn sinh ra cảm giác bất an mơ hồ.
“Cho dù thế nào, chúng ta cũng không nên buông lỏng cảnh giác sớm.” Luce nói.
Hắn quay đầu chậm rãi nhìn quanh một vòng, hạ giọng: “Bệnh nhân số 03 bị giam giữ ở tầng hầm thứ hai, điều đó chứng tỏ mức độ nguy hiểm của hắn sẽ không thấp hơn số 04.”
Càng tệ hơn là, bởi vì lúc trước khi giao đồ ăn, ánh đèn trong phòng đối phương không bật và người trong phòng cũng không lấy khay đồ ăn…
Hay nói cách khác, bọn họ hoàn toàn không hiểu biết gì về bệnh nhân số 03.
Giới tính, chủng tộc, tuổi tác, ngoại hình, tất cả đều trống rỗng.
Mà hành lang này được mô phỏng từ thế giới tinh thần của đối phương, trống trải một cách đáng sợ, không giống Edward tràn ngập bạo lực máu me, đơn giản và thẳng thắn, cũng không giống bệnh nhân có độ nguy hiểm trung bình mà Luce gặp.
Những điều chưa biết chưa thể đánh giá được này khiến lòng người sợ hãi.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn thanh nhiệm vụ… không biết nhiệm vụ phía trên đã được làm mới từ lúc nào.
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Tìm thấy phòng bệnh của???]
[Nhiệm vụ trung cấp đã được ban hành: Tìm thấy tên thật của???]
Bây giờ hai nhiệm vụ quen thuộc ấy chính là manh mối duy nhất trong tay họ.
“Đi thôi, chúng ta đi về phía trước thử xem.”
Ôn Giản Ngôn đề nghị.
Thay vì đứng trong bóng tối chờ đợi nguy hiểm ập đến thì chi bằng thừa dịp bệnh nhân phòng 03 chưa phát hiện, tranh thủ thời gian thăm dò, chờ đợi thời cơ hoàn thành nhiệm vụ, không chừng còn giúp tăng thêm cơ hội sống sót của bọn họ.
Hắn đổi đèn pin, dưới luồng ánh sáng chỉ đường yếu ớt, đoàn người cẩn thận đi về phía trước.
Hành lang tối đen hẹp dài, không có cửa sổ, không có cửa ra vào, chỉ có hành lang dài hẹp vô tận và tiếng bước chân quanh quẩn trên hành lang trống rỗng, từng bước hạ xuống như giẫm lên đầu quả tim.
Dị biến của thế giới tinh thần này còn nghiêm trọng hơn Edward, gần như không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của Viện điều dưỡng Bình An.
“Khung cảnh xung quanh thật sự quá áp lực và rợn người.”
Tóc Vàng theo sát phía sau Ôn Giản Ngôn, nhỏ giọng lầm bầm.
Rõ ràng trong phó bản trước gã vẫn còn xem Ôn Giản Ngôn như hồng thuỷ mãnh thú, nhưng đến phó bản này, đối phương lại trở thành nơi phát ra cảm giác an toàn cho gã.
Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn: “Có cần tôi rút bài không?”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu: “Tạm thời chưa cần.”
Bây giờ vẫn chưa đến mức phải bói toán, không thể lãng phí thiên phú quý giá.
Trong bóng tối, Tóc Vàng đột nhiên dừng lại.
Gã đột nhiên vươn tay túm ống tay áo Ôn Giản Ngôn, giọng nói run rẩy: “Phía trước, phía trước có thứ gì đó.”
“!!!”
Những người còn lại giật thót.
Bên tai là sự tĩnh lặng.
Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở, xoay nhẹ cổ tay chiếu đèn pin về phía trước.
Chỉ thấy một con thỏ bông đen xì đang ngồi lặng lẽ giữa hành lang, con mắt màu nâu vô hồn, dưới thân có đè một tờ giấy nhỏ, phía trên là hàng chữ viết nguệch ngoạc màu đỏ tươi.
“Nào, chúng ta cùng chơi trốn tìm nào.”
Tóc Vàng sợ hãi nhìn chằm chằm tờ giấy, dùng tông giọng cực thấp, nhẹ nhàng đọc ra chữ viết phía trên.
“…”
Mọi người kinh nghi bất định liếc nhau.
Bọn họ không nhìn thấy bất kỳ kẻ địch nào, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào đuổi theo, nhưng không hiểu vì sao, một cơn ớn lạnh khiến người ta sởn tóc gáy chầm chậm bò từ dưới chân bò lên, khiến cho họ lạnh cả tuỷ sống, lông tóc dựng ngược.
“Tiếp tục đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn cắn răng nói.
Đoàn người hít sâu một hơi ổn định tinh thần, cẩn thận vòng qua con thỏ đen xì giữa hành lang, bất giác tăng nhanh tốc độ, vội vàng bước tiếp về phía trước.
“Lại, lại có nữa kìa.”
Tóc Vàng kinh hãi giật ống tay áo Ôn Giản Ngôn, trầm giọng nói.
Dưới ánh đèn pin đung đưa, con thỏ bông thứ hai xuất hiện trước mắt họ, dưới thân nó cũng đè một tờ giấy.
“Tôi là ma.”
Tóc Vàng run rẩy đọc.
“…”
Cẩn thận vòng qua con thỏ thứ hai, mọi người buộc phải tăng nhanh tốc độ bước chân lần nữa.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, lộn xộn và vội vàng, giống như đang cố thoát khỏi bóng đen vô hình nào đó.
Hành lang đen kịt sâu hút giống như không có điểm dừng, vách tường hai bên lạnh lẽo kiên cố, cứ như thông đạo dẫn thẳng đến địa ngục.
Rất nhanh, một ngã ba xuất hiện trước mặt mọi người.
Giống như mạch máu hướng về phía xa, phóng mắt không thấy điểm dừng.
Con thỏ bông đen xì thứ ba ngồi ngay ngắn trước ngã rẽ hành lang, dưới thân đè một tờ giấy nhỏ.
Mặt mày Tóc Vàng đã cắt không còn giọt máu, trắng bệch như tờ giấy. Bờ vai gã khẽ run rẩy giống như chiếc lá đung đưa trong làn gió thu, gã thì thầm bằng chất giọng đầy ngột ngạt.
“100.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Giản Ngôn lại thấy một nhiệm vụ hoàn toàn mới xuất hiện trên thanh nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ giới hạn thời gian sơ cấp đã được ban hành: tìm nơi ẩn náu trong vòng 100 giây]
[Nhiệm vụ giới hạn thời gian trung cấp đã được ban hành: tìm nơi ẩn náu không bị phát hiện]
Mẹ kiếp.
Ôn Giản Ngôn chửi thầm một câu, gấp gáp nói: “Chia nhau ra trốn!”
Sự im lặng hoàn toàn đã bị phá vỡ.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp bốn phương tám hướng, sáu người nhanh chóng tách ra chạy về phía các hành lang khác nhau, cố gắng tìm nơi ẩn náu trước khi đếm ngược 100 giây kết thúc.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a a a, hồi hộp quá a a a cứu mạng!”
“Mau lên! Streamer chạy mau lên nào!”
[99, 98, 97…]
Ôn Giản Ngôn nghiến răng nghiến lợi chạy theo hành lang đã chọn.
Mê cung khổng lồ như thể không có lối ra, ngã ba khác nhau dẫn đến các nhánh khác nhau, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt không biết bản thân đang ở chỗ nào.
Trốn tìm.
Nó đang trốn ở đâu?
Hắn vừa chạy vừa liếc mắt nhìn khắp hành lang.
[71, 70, 69…]
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đếm ngược chậm rãi tiến về điểm cuối cùng.
Những bức tường lạnh lẽo nhẵn nhụi xuyên thẳng vào bóng tối, không cửa không phòng, không có lối ra cũng chẳng có lối vào.
…Không có bất kỳ chỗ nào để ẩn náu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ôn Giản Ngôn chậm rãi cau mày, khuôn mặt lộ vẻ hoang mang.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“Đờ mờ, chạy lâu thế rồi mà sao không có một cánh cửa nào xuất hiện vậy?”
“Tôi vừa từ phòng livestream của streamer bên cạnh về đây… Hình như đã có người tìm được phòng trốn…”
“Đúng vậy, hình như có hành lang có phòng, có hành lang không có…”
“Không phải đấy chứ? Có người né được tất cả hành lang có phòng một cách hoàn hảo thật sao?!”
“A a a, đây là lần đầu tôi xem phó bản Viện điều dưỡng Bình An! Ai đó có thể bật mí cho tôi kết cục của việc không tìm thấy nơi ẩn náu trước khi thời gian đếm ngược kết thúc được không!”
“Sẽ chết.”
“…”
“…”
[50, 49, 48,…]
Một trăm giây đếm ngược vẫn còn một nửa.
Nhưng chạy mãi mà…
Đến nơi để trốn cũng không có.
Không có phòng, không có góc, tất cả hành lang thẳng tuột và vách tường không có khe hở, bất kể núp ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy.
Theo thời gian trôi qua, tim Ôn Giản Ngôn đập loạn xạ, từng bộ phận trên cơ thể đều nhói lên và căng thẳng tột độ, dạ dày cũng dần quặn thắt.
Đệt.
Thế này thì quá xui rồi phải không?!
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.
Tiếng thở hổn hển không đều vang vọng khắp hành lang, tiếng tim đập nhanh giống như tiếng trống nện vào màng nhĩ, Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ rọi đèn pin.
Theo cột sáng hẹp, có thể nhìn thấy ngã ba cách đó không xa có đặt một con thỏ trắng nho nhỏ dưới đất, phía dưới đè một tờ giấy.
Phía trên viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
[Đi theo tôi]
Bên dưới là một mũi tên nhỏ chỉ vào một hành lang bên phải.
“…”
Ôn Giản Ngôn nghiến răng theo bản năng, khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức bóp.
Không có thời gian để do dự.
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, xoay người chạy theo hướng mũi tên chỉ!
Ngã ba thứ hai.
Thỏ trắng lại xuất hiện.
[Bên này]
Mũi tên phía dưới chỉ sang trái.
[29, 28, 27…]
Đếm ngược ở góc phía trên bên phải tầm nhìn liên tục giảm xuống, chỉ còn chưa đầy nửa phút.
Nhanh lên, nhanh lên.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Ôn Giản Ngôn, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập.
Con thỏ trắng lặng lẽ ngồi ở ngã ba thứ ba, bất động chờ Ôn Giản Ngôn xuất hiện.
[Tiếp tục]
Mũi tên chỉ về phía trước.
Hành lang tối om vang vọng tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng thở dốc gấp gáp, Ôn Giản Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất chạy trong thông đạo, bên tai là tiếng rít cùng tiếng máu tươi va vào màng nhĩ, hắn cắn chặt răng, cảm thấy adrenaline trong mình đang căng tràn.
[10, 9, 8…]
10 giây cuối cùng.
Cơ bắp căng chặt phát ra tín hiệu đau nhức, các khớp xương trên người kêu lục cục.
Ôn Giản Ngôn không giảm tốc độ.
Lục phủ ngũ tạng trong người hắn đang co giật dưới sự căng thẳng, sợ hãi và áp lực cao, giống như bị một bàn tay siết chặt mang tới cảm giác đau đớn tột cùng.
Một cánh cửa trong bóng tối bỗng xuất hiện dưới ngọn đèn pin leo lét.
[5, 4, 3…]
Đầu óc của Ôn Giản Ngôn trống rỗng, gần như đánh mất khả năng tư duy, chỉ có tay chân là hành động theo bản năng.
“Cạch.”
Tay nắm cửa bị vặn xuống.
[2]
Ôn Giản Ngôn loạng choạng xông vào…
[1]
Cửa phòng sau lưng khép lại.
Đếm ngược kết thúc.
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: tìm nơi ẩn náu trong vòng 100 giây
Thưởng tích phân: 200]
Âm thanh máy móc quen thuộc văng vẳng bên tai, Ôn Giản Ngôn ngã ngồi dưới đất. Khung cảnh trước mặt trở nên tối sầm, cơ thể nóng ran dưới trận vận động cường độ cao, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo hộ lý mỏng tanh dính vào lưng, mang đến cảm giác cực kỳ khó chịu.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a a a a kịp rồi kịp rồi!”
“Đờ mờ, dọa tôi chết khiếp! Cứu với!”
“Đệt đệt, cũng sát nút quá đi rồi!! Tôi thực sự không thể thở được nữa!!!”
Nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp thả lỏng thì âm báo hệ thống lại vang lên, lạnh lùng, lý trí, không hề có chút dao động cảm xúc nào, chỉ nghiêm túc thông báo:
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Tìm thấy phòng bệnh của???
Thưởng tích phân: 200]
“…”
Bóng tối giống như đầm lầy bao trùm thân thể, cái lạnh thấu xương ngấm vào cơ bắp.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…Chờ đã, đây, đây, đây có phải phòng bệnh số 03 không?”
“A a a a a a a! Cứu mạng!!!”
“A a a a a, vậy có khác nào dê vào miệng cọp a a a!!!! Đờ mờ, tôi lo đến độ muốn ói luôn rồi.”
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển trong bóng tối.
Bên tai yên tĩnh.
Hắn nâng bàn tay cầm đèn pin lên, chậm rãi quay đầu nhìn phía sau mình…
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin chỉ có thể miễn cưỡng xua tan bóng tối, soi rõ một chiếc giường sắt quen thuộc cách đó không xa.
Bên chân giường sắt treo một tấm biển.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa vọng lại. Một bước, hai bước, nhịp nhàng tiến về phía này.
Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác xoay người quay đầu nhìn về phía cửa…
Giây tiếp theo, một bàn tay vươn ra trong bóng tối bịt kín miệng Ôn Giản Ngôn!
“!!!”
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt, toàn bộ tiếng la đều bị chặn trong cổ họng.
“Lục… cục…”
Đèn pin trong tay rơi xuống lăn lục cục dưới đất, ánh sáng lập loè vài cái rồi tắt ngúm.
Dưới gầm giường tối om.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy tay chân bị khoá chặt, sống lưng dán vào một cơ thể lạnh lẽo khác.
Cánh tay đối phương vòng quanh người Ôn Giản Ngôn, bàn tay vẫn che kín miệng hắn, một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp kề sát tai: “Suỵt.”
“…” Cơ thể chàng trai cứng còng, giống như một sợi dây cung bị kéo căng đến cực hạn, hắn nằm bất động ở gầm giường chật hẹp, trong đầu hiện lên nội dung vừa thấy trên tấm bảng sắt.
[Tên bệnh nhân: ■■■■■]
[Giới tính: Nam]
[Chứng bệnh: đa nhân cách, có khuynh hướng bạo lực]
[Mức độ nguy hiểm: nguy hiểm cao]
“Két…”
Cửa phòng bị đẩy từ ngoài vào.
Không biết ánh đèn đỏ chót ngoài hành lang đã sáng lên từ lúc nào, màu đỏ chậm rãi len theo khe cửa vào trong.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân bình tĩnh trầm ổn đến gần.
Ôn Giản Ngôn nín thở, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trong tầm nhìn hẹp của gầm giường, có thể thấy đôi chân đang tiến đến bên mép giường.
Dường như đối phương đang ngâm nga gì đó, bài đồng giao đứt quãng không có giai điệu khiến tóc gáy dựng thẳng đứng.
Bước chân dần dần tới gần.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, đến rồi!!!”
“A a a a a, tôi không trụ được nữa rồi, tôi muốn ra ngoài hít thở một hơi. Xin lỗi anh em, lát nữa tôi quay lại tiếp.”
Tiếng bước chân dừng lại.
Hình như đối phương nhìn thấy gì đó, bài đồng dao không có giai điệu ngưng bặt, chỉ còn lại sự yên tĩnh khiến lòng người phát hoảng.
Sột soạt.
Có tiếng vải cọ xát.
“…” Con ngươi của Ôn Giản Ngôn chuyển động, ánh mắt dừng trên đèn pin cách đôi chân kia không xa, đồng tử bất giác hơi co rút.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bàn tay nhợt nhạt mảnh khảnh nhặt đèn pin lên.
“A… Anh có ở đây không? Thỏ nhỏ của tôi?”
Chủ nhân giọng nói vui vẻ hỏi.
“Cộp, cộp, cộp.”
Bước chân tiến về phía giường.
Từng bước tới gần là cơ thể Ôn Giản Ngôn lại căng cứng hơn một chút.
Sột soạt.
Tiếng vải cọ xát vang lên.
Vải rìa mép giường bị vén lên, đối phương cúi người nhìn gầm giường.
Dưới ánh đèn màu đỏ tươi, Ôn Giản Ngôn dễ dàng nhìn rõ khuôn mặt đối phương… Đó là một thiếu niên với dáng người cao gầy, tóc đen mắt đen, khóe môi nở một nụ cười, khuôn mặt tuấn tú, thế nhưng trên người lại toát lên vẻ thần kinh điên cuồng khiến người ta phát hoảng.
Tay nó cầm một con thỏ đen xì, máu tươi từ trên người con thỏ nhỏ xuống đất.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt tàn nhẫn kia, Ôn Giản Ngôn gần như quên cả thở.
“…”
Ánh mắt đối phương nhìn dáo dác khắp nơi trong gầm giường, tuy nhiên nó lại như thể xuyên qua người hắn, không có bất kỳ điểm dừng nào.
Khuôn mặt thiếu niên tóc đen lộ rõ vẻ thất vọng.
“Không có ở đây.”
Nó buông tay ra, lớp vải cạnh mép giường rơi xuống, che khuất ánh đèn bên ngoài.
Theo tiếng bước chân đi xa, cơ thể Ôn Giản Ngôn dần thả lỏng.
“Cạch.”
Cửa phòng khép lại.
Ánh đèn đỏ tươi biến mất, chỉ còn bóng tối đen xì.
[Ting! Chúc mừng streamer hoàn thành nhiệm vụ: tìm nơi ẩn náu không bị phát hiện
Thưởng tích phân: 500]
…Kết thúc rồi.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hệ thống thông báo xong xuôi, bàn tay vẫn luôn che miệng hắn rụt lại, nhẹ nhàng thả hắn ra.
Ôn Giản Ngôn chui khỏi gầm giường, phủi phủi mái tóc dính đầy bụi bặm của mình, nhìn một người khác trong phòng.
Thiếu niên có mái tóc trắng như tuyết và một đôi mắt xanh nhạt, vẻ mặt ôn hoà ngượng ngùng mím môi, thoạt nhìn cả người như được tạc từ băng tuyết, sạch sẽ mà trắng ngần.
Cậu ta cầm một con thỏ trắng trong tay.
Chính là con thỏ đã chỉ đường cho Ôn Giản Ngôn khi trước.
Mặc dù cậu ta có khuôn mặt giống hệt với kẻ vừa rồi, nhưng khí chất của cậu ta lại khác kẻ kia một trời một vực.
“Anh không sao chứ?” Thiếu niên hỏi.
Ôn Giản Ngôn kinh hồn bạt vía thở hổn hển, chậm rãi lắc đầu.
“Xin lỗi, em trai của em…” Thiếu niên tỏ vẻ khó nói.
Sau khi dừng lại vài giây, cậu ta thở dài, khó xử nắm con thỏ bông trong tay:
“Em, em là kẻ nhát gan, xin lỗi.”
“Không, em không cần phải xin lỗi.” Ôn Giản Ngôn thở hổn hển lắc đầu, dịu dàng nhìn cậu ta: “Nếu không nhờ em thì có lẽ bây giờ anh đã bị cậu ta tìm thấy.”
Nghe đối phương nói cảm ơn, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên thoáng hiện lên nét ửng hồng.
Cậu ta bẽn lẽn mím môi, lẩm bẩm đáp:
“Không, không cần cảm ơn đâu ạ.”
“Tên em là gì?” Ôn Giản Ngôn duỗi tay xoa mái tóc mềm mại bông xù của đối phương, nhẹ nhàng hỏi.
“Niall.”
Thiếu niên ngẩng đầu, dùng ánh mắt hâm mộ, long lanh, trìu mến nhìn chàng trai trước mặt.
“Khi… khi em ấy xuất hiện, em sẽ trốn đi.” Niall cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, cẩn thận nắm tay áo hắn:
“Anh… anh có muốn trốn cùng nhau không?”
“Anh và bạn bè anh đều có thể tiến vào, em sẽ bảo vệ mọi người.” Nhân vật chính nhát gan nói.
Chàng trai tỏ vẻ phấn khích: “Thật sao?”
“Em, em sẽ cố gắng.”
Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.
Cậu ta ôm con thỏ bông trắng như tuyết bước tới trước chiếc tủ đóng chặt, vươn tay mở tủ ra.
Một lối đi bí mật xuất hiện trong tủ.
Bên ngoài thông đạo là một thế giới trắng tinh khôi có bố cục giống hệt thế giới này.
“Chính là nơi đây…”
Thiếu niên ngoảnh đầu, nhìn chàng trai bất tri bất giác đã tiến về phía cửa, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Cục cưng, em diễn rất thật.”
Ôn Giản Ngôn cười nhạt, tầm mắt liếc xuống phía dưới: “Đương nhiên nếu mắt con thỏ trong tay em không phải mắt người thì càng hoàn mỹ hơn nữa.”
Một giây sau, đạo cụ đã chuẩn bị sẵn từ sớm được kích hoạt ngay lập tức.
Chân thiếu niên bị dính chặt vào sàn nhà.
“Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi trốn một hồi.”
Ôn Giản Ngôn nháy mắt với cậu ta, mở cửa như nước chảy mây trôi, xoay người chạy biến ra ngoài như một con thỏ lấy lại tự do:
“Tạm biệt.”
“…”
Căn phòng trở về với sự tĩnh lặng.
Thiếu niên tóc trắng cụp mắt nhìn chăm chú vào con thỏ trong ngực mình.
Gương mặt tuấn tú vô hại, tinh khiết như giấy trắng đã mất đi nụ cười, chỉ còn lại sự lạnh băng trống rỗng.
Cậu ta vươn tay chọc ngón tay thon dài vào mắt thỏ, tiếng nước nhầy nhụa vang lên, hai tròng mắt đầm đìa máu tươi được chậm rãi moi ra ngoài.
“Đều tại mày.”
Cậu ta trách móc.
“Thỏ nhỏ của tao chạy rồi.”
Hai con ngươi bị nghiền nát thành đống thịt vụn không thương tiếc, rơi lộp bộp xuống dưới sàn.
“Hầy, vì sao?”
Số 03 ngước mắt lên, sự điên cuồng gần như thần kinh nơi đáy mắt có thể sánh ngang một chín một mười với nhân cách khác. Cậu ta nhẹ nhàng ôm con thỏ vào lòng, vùi mặt vào đám lông tơ, buồn bã nói:
“Hai anh em mình luôn có cùng sở thích.”
Thiếu niên tóc trắng nhếch khóe môi lên, lộ ra nụ cười thuần khiết như thiên sứ, cọ má vào con thỏ bông:
“Nhưng lần này chắc chắn anh ấy thích mình hơn.”
Cậu ta liếm ngón tay nhuốm máu của mình, đáy mắt nhiễm đầy sắc thái si mê, cười khúc khích:
“Anh ấy đã gọi mình là cục cưng cơ mà.”