"Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành khen thưởng! Tích phân tích luỹ đã được cộng vào tài khoản!"
Ánh sáng rực rỡ đạt đến đỉnh điểm rồi lại nhanh chóng lụi tàn.
Bóng tối chung quanh như vật còn sống nhúc nhích, mau chóng sinh trưởng. Cơ thể của người đàn ông được tạo từ những sợi tơ đỏ tươi, con ngươi vàng nhạt nhìn thẳng chàng trai cách đó không xa, giống như loài rắn đang dùng ánh mắt khóa chặt con mồi.
"!"
Ôn Giản Ngôn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi, đầu óc trống rỗng bắt đầu hoạt động.
Làm sao có thể như thế được?!
Ngoài ký hiệu "Rắn ngậm đuôi", toàn bộ phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] không có một chút manh mối nào để kết nối với người kia... Quan trọng hơn là, Ôn Giản Ngôn đã tự giác nhận ra, trong quá trình trung hoà ở phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo], từ đầu đến cuối hai bên luôn giữ một mối quan hệ "tốt đẹp" nào đó. Ngoại trừ một chút thủ đoạn nho nhỏ, chí ít mặt ngoài hắn cũng coi như tận tuỵ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vỡ.
Kể từ sau khi tiến vào phó bản này, đối phương không chỉ chưa từng liên lạc với vị giáo chủ là hắn mà còn không đưa ra thêm bất kỳ yêu cầu nào khác như phó bản trước...
Tại sao bây giờ y lại đột nhiên xuất hiện?!
Bỗng, ánh sáng thình lình vụt tắt, thay vào đó là bóng tối vô biên.
Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân đã bị ánh sáng và bóng tối đột nhiên thay đổi làm cho giật mình. Hắn heo bản năng ngửa người ra sau, phần gáy đập "rầm" vào ván gỗ phát ra âm thanh nặng nề.
"A!"
Hắn đau đớn thốt lên.
Không gian chật hẹp tràn ngập tiếng thở dốc dồn dập, có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của hắn bên tai.
Ôn Giản Ngôn còn chưa tỉnh hồn, nương theo ánh sáng xuyên len từ khe hở ván gỗ ngước lên, mơ hồ có thể nhìn thấy không gian chật hẹp, đồng thời cảm nhận được chiếc ghế gỗ cứng ngắc dưới thân.
Chóp mũi thoang thoảng mùi gỗ ủ dột như mùi máu tươi.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã rời khỏi cảnh đặc biệt trước đó, trở về căn phòng Xưng Tội lúc đầu.
"..."
Ôn Giản Ngôn chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy cơ bắp căng thẳng trên người bỗng nhiên thả lỏng.
Bấy giờ hắn mới bất giác phát hiện sau lưng đã toát cả mồ hôi lạnh, vải mỏng bám chặt vào da mang đến một loại cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Âm thanh quen thuộc của phòng phát sóng vang lên.
"Ting! Streamer đã hoàn thành nhiệm vụ cảnh đặc biệt, mở khóa tuyến đường đặc thù: Thưởng tích phân: 10.000"
"Tiến độ thăm dò phó bản: 89% Thưởng tích phân: 10.000"
"Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 94% Thưởng tích phân: 80.000"
"Ting! Chúc mừng streamer lấy được đạo cụ ẩn (cấp sử thi) trong phó bản!"
[Tiến độ thu thập 9/10]
Tuy Ôn Giản Ngôn vô cùng tò mò đạo cụ cấp sử thi trong phó bản là gì, nhưng điều cấp bách nhất bây giờ là rời khỏi phòng Xưng Tội và đoàn tụ với đồng đội của mình, sau đó mở xem đạo cụ cũng không muộn.
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài phòng Xưng Tội.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, đặt lên tay nắm cửa rồi đẩy cánh cửa ra ngoài... Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở, len lỏi vào trong bóng tối, chiếu sáng mu bàn tay chàng trai nắm tay nắm cửa, cùng với tay áo đen kịt vắt ngang cổ tay.
... Chờ đã.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt một hồi, hắn đột nhiên nhận ra bộ quần áo mình mặc vẫn chưa thay đổi, vẫn là bộ đồ linh mục đen xì khi trước mà không phải bộ trang phục hắn mặc trước khi tiến vào.
Có điều gì đó không ổn.
Theo lý mà nói không nên như vậy...
Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy, mang theo cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ, nó gần như là bản năng.
Ngay giây tiếp theo, một luồng sức mạnh khổng lồ gần như quái dị chộp lấy cánh cửa trước mặt và kéo phắt nó ra ngoài.
Sức mạnh khổng lồ khiến Ôn Giản Ngôn lảo đảo lao về phía trước. Hắn theo quán tính ngã người về trước, do đó mới miễn cưỡng dừng lại được.
Không phải hầm mộ, mà là...
Nhà thờ.
Ánh sáng nhuộm đỏ không gian rộng lớn. Từ ô cửa sổ trên đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời đỏ tươi màu máu, bóng tối cắt ngang toàn bộ giáo đường, từng hàng ghế gỗ màu đen song song trải dài, ở hàng thứ ba tính từ dưới lên, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Họ cúi gằm đầu ngồi bất động, trán tì lên hai bàn tay đan chéo, dường như đang thành kính cầu nguyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người không rõ sống chết kia, trái tim Ôn Giản Ngôn chợt hẫng một nhịp.
Hắn nhận ra rằng, nơi mình đang ở chính là một không gian khác bên trong nhà thờ... Là nơi mà bọn Luce biến mất.
Sao lại thế này?!
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cảnh tượng đã kết thúc, vì sao hắn không trở lại hầm mộ mà lại tiến vào nhà thờ rất có thể nằm ở một chiều không gian khác?
Sắc mặt chàng trai càng thêm tái nhợt, đôi mắt màu hổ phách ẩn dưới hàng mi, hai môi mím chặt kéo thành một đường thẳng mỏng mất đi huyết sắc.
Màu tóc trắng bạc, trang phục linh mục đen nhánh ôm lấy thân hình cao gầy, có vẻ rất hợp giáo đường, phảng phất hắn vốn nên thuộc về nơi này.
Tí tách, tí tách.
Cách đó không xa có tiếng chất lỏng nhỏ giọt.
"!"
Ôn Giản Ngôn giật bắn mình, giống như chim sợ cành cong, hắn quay phắt đầu nhìn hướng âm thanh truyền đến.
Đập vào mắt hắn là "Vu Chúc".
Y vẫn giữ nguyên dáng vẻ nửa hoàn chỉnh nửa vỡ nát kia. Nửa bên khuôn mặt, lồng ngực, cánh tay, bắp chân gần như trống rỗng, mơ hồ có những sợi tơ mỏng manh đỏ tươi nổi lên, xuyên qua mảnh hư vô kia, có thể trực tiếp nhìn thấy cây Thánh Giá treo sau lưng y.
Mặt y chỉ có một nửa hoàn chỉnh, trên mặt không biểu tình, ở dưới nền trời huyết sắc, thoạt nhìn khiến người ta sởn da gà.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Dường như ý thức được gì, hắn bỗng quay đầu nhìn về phía sau.
Trên phòng Xưng Tội màu đen nho nhỏ, chẳng biết màng thịt đỏ tươi đã bao phủ nó từ lúc nào.
Những tế bào thần kinh mỏng manh nối liền nhau, nhịp nhàng nảy lên như có sự sống, bao trùm lên trên tấm gỗ, giống như một lớp màng mỏng ngăn cách nguy hiểm vô hình bên ngoài. Chúng xuyên qua khe hở ở các góc, phảng phất như đám rễ cây sinh trưởng dưới lòng đất cố định vững chắc phòng Xưng Tội tại chỗ.
Vào thời khắc đó, Ôn Giản Ngôn như đã hiểu ra, vì sao mình không thể đi mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ.
*
Hầm mộ, bên ngoài phòng Xưng Tội.
Có lẽ đây là mười phút dài nhất mà bọn họ từng trải qua.
Trong khoảng thời gian này, những streamer đứng chờ bên ngoài không phải không làm gì cả. Bọn họ tản ra, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối trong hầm mộ này. Như vậy, cho dù mười phút sau Ôn Giản Ngôn không rời khỏi phòng Xưng Tội, bọn họ cũng sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Chẳng qua, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ liếc mắt nhìn phòng Xưng Tội một cái, như thể vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Mười phút này thật dày vò, từng giây từng phút trôi qua như sợi dây thừng siết chặt, dần dần bóp nghẹt khiến người ta không thở nổi.
Bất kể cảm xúc trong lòng mỗi người rối ren cỡ nào, đáy lòng thấp thỏm ra sao thì rốt cuộc thời khắc mấu chốt này cũng tới.
Hai mươi giây cuối cùng của mười phút, tất cả streamer đều tự động tụ tập trước phòng Xưng Tội.
Bọn họ nín thở chờ đợi.
Mặc dù thời gian họ đã thống nhất với Ôn Giản Ngôn là mười lăm phút, nhưng theo lời kể trước đây của Thược Dược, "mười phút" mới là thời khắc chân chính quyết định sinh tử. Trong lòng mỗi người đều biết rõ, năm phút thêm này chẳng qua chỉ là bảo hiểm mà thôi. Nếu lúc này đây cửa phòng Xưng Tội trượt ra để lộ bên trong trống rỗng, như vậy, kết cục cũng không còn cách nào thay đổi.
Trái tim mọi người thắt lại, bọn họ thầm nhẩm đếm, hai mắt dán chặt vào cánh cửa gỗ đóng kín, cho dù con ngươi khô khốc cũng không dám chớp, như sợ bỏ lỡ dù chỉ một giây.
... 5, 4, 3, 2, 1.
Mười phút đã điểm.
Nhưng không có gì xảy ra.
Ôn Giản Ngôn không đẩy cửa phòng Xưng Tội đi ra, cửa phòng Xưng Tội cũng không tự động trượt ra như trước, thay vào đó, nó vẫn giữ nguyên trạng thái bất động, hệt như là bị hàn chết.
Mấy người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngơ ngác trên mặt từng người.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Thành nhìn Thược Dược bên cạnh, dường như mong chờ nhận được đáp án tình hình từ miệng đối phương, thế nhưng Thược Dược cũng lộ vẻ mơ hồ.
Cô do dự lắc đầu: "Chuyện này... Tôi cũng không biết, tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ."
"Bất kể thế nào, đây là chuyện tốt phải không?"
Tóc Vàng ôm một tia kỳ vọng, lạc quan nói: "Không giống như mấy lần trước mở ra trống không, ít nhất chứng tỏ hắn còn chưa chết?"
Tô Thành hít sâu một hơi, siết chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi, đáp rằng:
"Nhất định là vậy."
Nhất định là vậy.
*
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn "người" cách đó không xa, cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Xuất hiện trước mắt, thật sự là "Vu Chúc" sao?
Trong phó bản trước, hắn từng thấy một mảnh vỡ Vu Chúc không có ý thức riêng. Cho dù chỉ là một mảnh linh hồn nho nhỏ, thế nhưng cơ thể của y đã hoàn chỉnh, điều đó khiến Ôn Giản Ngôn suýt chút nhầm với bản thể. Mà lần này... thoạt nhìn đối phương khác biệt quá nhiều so với khi trước.
Trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên cảnh tượng khủng khiếp mà hắn nhìn thấy ở phòng 05.
Dưới ánh sáng được tạo ra bởi pháo sáng, bộ não đỏ tươi khổng lồ ngâm trong chất lỏng, chìm nổi theo dòng nước.
Bỏ qua hình tượng "người đàn ông" quá đỗi quen thuộc do sợi tơ thêu dệt nên, những điểm tiếp xúc tinh tế giống như tế bào thần kinh, cùng với những gì hắn thấy trong phòng thí nghiệm ở tầng trên cùng trước đó, kể cả sau khi phó bản dị biến, "xúc tu" bắt đầu dần dần xâm chiếm Viện điều dưỡng gần như giống hệt nhau.
Quan trọng hơn là...
Hệ thống phán định hắn đã hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng của khán giả.
Mà về cơ bản, những nhiệm vụ này đều xoay quanh thân phận và diện mạo của số 05. Khi hắn nhìn thấy "Vu Chúc", không, nói chính xác là, khoảnh khắc nhìn thấy bộ não khổng lồ, âm thanh leng keng của tích phân khen thưởng chuyển vào tài khoản đã bắt đầu vang bên tai hắn.
Nói cách khác, hệ thống phán định y là "05".
"Vu Chúc" tiến về phương hướng này, cơ thể Ôn Giản Ngôn căng thẳng, theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi lưng hắn chạm vào vách phòng Xưng Tội phát ra tiếng rầm.
Nhoáng cái đối phương đã đứng yên trước mặt hắn.
"..."
Ôn Giản Ngôn mím môi nhìn y chăm chú, từng khối cơ bắp và dây thần kinh trên người đều bị điều chỉnh đến trạng thái ứng phó nguy hiểm. Hắn đang đánh giá, suy nghĩ, phỏng đoán, hòng thông qua những manh mối rải rác tìm được trước giờ khôi phục sự thật.
Một suy đoán bất ngờ nhưng hợp lý xuất hiện trong tâm trí.
Có lẽ, thứ xuất hiện trước mặt bây giờ không phải vị Đức Cha kia, mà là số 05 trong phó bản này.
Y chưa bao giờ lộ diện, gần như chưa từng xuất hiện trong Viện điều dưỡng Bình An, có lẽ chính vì y không phải "y" mà là "nó".
Một bộ não ngâm trong dung dịch dinh dưỡng.
Còn khuôn mặt "Vu Chúc" chỉ là hình ảnh nó tự chọn cho mình.
Phải biết rằng, cơ thể trước mặt Ôn Giản Ngôn chính là các tế bào thần kinh đan xen vào nhau.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Tôi đệt... chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
"Tôi cũng không biết!"
"Đây là số 05 sao? Hay bộ não đó là số 05? Vì sao hắn lại giống Boss dây dưa với streamer ở mấy phó bản trước vậy?"
"Tôi vừa mới xem, nhiệm vụ treo thưởng do tôi ban bố đã hoàn thành, thời điểm hoàn thành đại khái là lúc streamer ném pháo sáng. Tôi đoán bộ não kia là số 05, về phần câu hỏi phía sau... tôi cũng không rõ, chẳng lẽ là vì khuôn mặt này đẹp?"
"Ha ha ha ha ha ha, đúng là đẹp thật!!"
Số 05 cúi đầu, dùng khuôn mặt không trọn vẹn nhìn xuống linh mục trước mắt. Y há miệng, dây thanh quản của cơ thể này như không tồn tại, cánh môi không hoàn chỉnh mở ra khép vào, dường như muốn nói gì đó.
"..."
Nhận ra bản thân không thể lên tiếng, y nhanh chóng ngừng lại.
Số 05 im lặng kéo tay Ôn Giản Ngôn.
Ngón tay chàng trai khẽ run, tựa hồ theo bản năng muốn lùi lại, song hắn vẫn dằn xuống, mặc cho đối phương kéo tay mình, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo viết vào lòng bàn tay"
[MINE]
Y suy nghĩ chốc lát rồi viết tiếp:
[EAT]
Như cảm nhận được cơ thể dưới lòng bàn tay sinh ra phản kháng cùng với địch ý mãnh liệt, số 05 ngập ngừng đôi chút, dùng ngón tay lau mạnh lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn, như muốn xoá đi lời nói nguy hiểm vô tình lưu lại vừa rồi.
Y viết lại:
[MARRY]
"???"
Ôn Giản Ngôn chậm chạp chớp mắt, nhìn chăm chú nửa gương mặt không trọn vẹn của đối phương, vẻ mặt ngu ngơ hiếm thấy.
Chờ đã?
Cái quái gì vậy?
Tên kia đang viết gì cơ?
Giây tiếp theo, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên!
"Coong... coong... coong..."
Tiếng chuông dường như có một tác dụng ức chế rất mạnh với số 05, vẻ mặt vô cảm của y hiện sự thống khố.
Dưới chấn động của sóng âm, hình người vốn đã phủ đầy mảnh vỡ hơi tản ra, cơ hồ rất khó duy trì hình thái nhân loại. Tế bào thần kinh đỏ tươi từ trong cơ thể lan tràn, khuếch tán ra mọi phía xung quanh.
Tiếng chuông như nhanh chóng làm suy yếu kiềm quyển soát của số 05 với nhà thờ.
Ôn Giản Giản vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, lẽ ra hắn phải bị đưa ra bên ngoài sau khi nhiệm vụ kết thúc, nhưng bởi vì số 05 ngăn cản giữa đường nên hắn buộc phải ở lại.
Màng thịt bao phủ phòng Xưng Tội giãy giụa, vặn vẹo, run rẩy rồi thả lỏng.
Theo lực lượng tương quan thay đổi, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai.
[Kết nối lại]
[Cảnh đang kết thúc, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi]
[10, 9, 8,...]
Đây là một cơ hội tốt!
Cùng với tiếng chuông, cơ thể số 05 lùi về sau, kéo dãn một khoảng với hắn.
Ôn Giản Ngôn bắt được cơ hội thích hợp kích hoạt đạo cụ. Móng vuốt kim loại mảnh mai đột nhiên lao về một hướng, túm lấy một nhân loại đang cúi đầu cầu nguyện và kéo hắn lùi về sau.
Cơ thể của số 05 mất đi hình thái ban đầu, trở về với dạng xúc tu đỏ tươi do tế bào thần kinh tụ lại mà thành. Dường như nó muốn giữ lấy con người trước mặt, quấn chặt cánh tay của đối phương.
Lạnh lẽo trơn trượt, từ từ quấn quanh cổ tay, lòng bàn tay và ngón tay hắn. Giống như đầu lưỡi của loài sinh vật nào đó liếm láp đường vân trong lòng bàn tay cùng làn da mỏng giữa kẽ ngón tay.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Chết tiệt!
Hắn bỗng nhớ ra những tế bào thần kinh này có thể ảnh hưởng đến con người như thế nào sau khi chạm phải... điều ấy sẽ khiến căn bệnh tâm thần trở thành hiện thực!
[3, 2, 1]
*
Thời gian trôi qua trong sự đợi chờ, niềm tin và hy vọng cũng vậy.
Một phút, hai phút, ba phút.
Phòng Xưng Tội vẫn đóng chặt không thay đổi.
Rất nhanh, năm phút cứ vậy mà kết thúc, dựa theo thỏa thuận trước đó của họ cùng Ôn Giản Ngôn, đây chính là dấu hiệu chia tay của mọi người.
Tô Thành không nói câu nào nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mắt.
Nếu cửa mở ra như lời Thược Dược từng nói, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Tuy nhiên... tình huống hiện tại bỗng cho người ta hy vọng không thể giải thích.
"Chờ một chút." Tô Thành có chút khó nhọc nói: "Ba phút."
"..."
Thược Dược hít sâu một hơi gật đầu.
Cô hiểu tâm trạng hiện tại của Tô Thành, nếu như lúc này đồng đội của cô mắc kẹt bên trong, cô cũng sẽ không buông tay họ.
Thình lình, không hề báo trước, tiếng chuông nặng nề từ trên đỉnh đầu vang lên.
"Coong... coong... coong..."
Âm thanh có lực xuyên thấu rất mạnh, từ trên trần nhà truyền đến, mặt đất dường như cũng hơi chấn động bởi nó.
Tất cả mọi người đều giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Chết tiệt, lại đến nữa rồi!
Mặc dù Ôn Giản Ngôn đã nhắc nhở họ rằng, tiết tấu phó bản sẽ ngày càng nhanh, nhưng bọn họ không ngờ tiếng chuông lần này lại đến nhanh như vậy!
Ngay khi mọi người cảm thấy căng thẳng như lâm đại địch, một chuyện còn bất ngờ hơn đã xảy ra!
Chỉ nghe thấy "Rầm" một tiếng, cửa phòng Xưng Tội bị đẩy mạnh ra từ trong.
Giây tiếp theo, chàng thanh niên lảo đảo bước ra ngoài.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, sợi tóc trắng bạc dính bết vào má, lồng ngực phập phồng dồn dập, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác. Trong tay hắn còn kéo một người mềm oặt không rõ sống chết.
Mấy người đứng chờ ngoài cửa phòng Xưng Tội đều hoảng sợ.
"!!" Hai mắt Tô Thành lập tức loé sáng, bởi vì kích động nên nói năng vô cùng lộn xộn và hỗn loạn: "Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà..."
"Nhanh..."
Ôn Giản Ngôn buông tay, mặc cho cơ thể người kia đổ ụp xuống dưới chân mình.
Hắn ngước khuôn mặt tái mét lên, nhíu mày, đồng tử hơi giãn ra, như đang kiềm chế gì đó, không ngừng đấu tranh với kẻ thù vô hình. Giọng hắn khàn khàn, ngôn ngữ chậm chạp, từng chữ bật ra như phải ngẫm nghĩ rất lâu: "Túi của tôi... giải..."
"Thuốc giải!"