Bên trong nhà xác tối đen như mực, duỗi bàn tay ra không thấy năm ngón. Không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi Formalin gay mũi, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết.
Lòng bàn chân trần cọ xát nền sàn nhà, đám thi thể chậm rãi di chuyển trong bóng đêm.
"Leng keng", "Leng keng".
Tiếng chuông kỳ lạ vang lên từ mọi hướng, vang vọng giữa nhà xác trống trải.
Trong góc của gian nhà xác thứ ba, Tề Thâm cuộn mình run rẩy ngồi dưới đất. Cậu ta vùi đầu sâu vào trong gối, nắm chặt thứ gì đó trong tay, dường như đã trở nên si dại, lâu lâu cuống họng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết không rõ ràng.
"Leng keng" "Leng keng"...
Tiếng chuông đang tiến đến gần.
Tề Thâm kinh sợ trợn tròn mắt, nhìn chằm chặp vào bóng tối sâu thẳm, trong đầu hắn đã bắt đầu dựng lên hình ảnh.
Xác chết trắng bệch loạng choạng vây quanh mình, chiếc chuông buộc ở nơi mắt cá chân phát ra âm thanh theo từng chuyển động, đôi mắt màu xám chết chóc chăm chú nhìn vào hắn, sau đó từ từ vươn bàn tay cứng đờ và lạnh lẽo...
"A! A a!! A a..."
Tề Thâm phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn đứt quãng, hoảng sợ lùi về phía sau.
"Leng keng, leng keng"
Âm thanh nhanh chóng đến gần.
Quá gần, gần đến độ tưởng chừng như văng vẳng bên tai.
Ngay sau đó, một bàn tay bất ngờ duỗi ra từ trong bóng tối bịt chặt miệng Tề Thâm, chặn những tiếng hét còn lại của cậu trong cổ họng, biến chúng thành những tiếng "ưm ưm" vô nghĩa.
"Suỵt, im lặng!"
Giọng nói cố ý đè thấp của chàng trai vang bên tai: "Là tôi."
Nhưng Tề Thâm vẫn giống như bị yểm trụ, tựa như con cá mất nước điên cuồng vùng vẫy run rẩy. Sức mạnh bộc phát của con người trong cơn tuyệt vọng quá lớn, khiến Ôn Giản Ngôn gần như không giữ được nổi hắn ta. Gáy của Tề Thêm đập vào tủ đông kim loại, phát ra tiếng động khác thường trong bóng tối.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đám thi thể, nỗ lực lúc trước của hắn coi như đổ sông đổ bể.
"Đừng giãy." Ôn Giản Ngôn vội vàng lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh trấn định: "Tôi cũng tới để tìm chị gái cậu."
"!!!"
Ngay khi hai chữ "chị gái" vừa thốt thành lời, Tề Thâm đột nhiên ngừng giãy. Cậu ta vẫn hoảng sự run rẩy như lúc đầu, nhưng ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo, có vẻ cuối cùng cũng hoàn hồn.
Tề Thâm há mồm thở dốc, khó khăn chuyển động tròng mắt hòng nhìn về phía người đang bịt miệng mình. Mặc dù không thể nhìn thấy gì cả, nhưng giữa không gian tĩnh mịch, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của người khác ngoài bản thân. Tuy rằng có chút dồn dập, song lại được khống chế đều đặn và ổn định.
Bàn tay bịt chặt miệng mũi mạnh mẽ ấm áp, cơ thể con người áp sát Tề Thâm. Nương theo lồng ngực phập phồng lên xuống, toàn bộ nhiệt độ hừng hực trên làn da đều truyền đến từ bóng tối.
Rốt cuộc Tề Thâm cũng bình tĩnh lại. Cậu ta nắm chặt người kia không buông tay, giống như đang nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"..."
Khuôn mặt cọng rơm cứu mạng hơi vặn vẹo trong bóng tối.
Shhh.
Tay của tên kia khỏe thật, nhất định lát nữa chỗ bị cậu ta nắm chặt sẽ xanh lên.
Ôn Giản Ngôn di chuyển vô cùng cẩn thận. Là một người bị phòng livestream rác rưởi nhắm vào nhiều lần, đối với tình huống trước mặt, trước khi lao đến thang máy hắn đã có chút dự cảm mơ hồ.
Do đó, vì để phòng ngừa cuộc rượt đuổi lần trước tái diễn, kể từ thời điểm bước vào nhà xác Ôn Giản Ngôn đã ghi nhớ kỹ bố cục nơi này.
Mặc dù bóng tối mang đến cho hắn khá nhiều trở ngại, nhưng sau khi mò mẫm trong bóng tối một hồi cũng không thành vấn đề.
Ôn Giản Ngôn cẩn thận lắng nghe tiếng chuông, tạo ra tiếng động trong hai nhà xác còn lại, dẫn dụ xác chết mắc kẹt trong hành lang đi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Hắn vừa cẩn thận né tránh tiếng chuông vừa chạy tới phía gian nhà để xác thứ ba.
Sau khi đè Tề Thâm lại, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà cuối cùng cũng đuổi kịp.
Chắc hẳn 10 phút tìm kiếm cũng sắp kết thúc, Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, từng dây thần kinh trong cơ thể đều căng thẳng theo bản năng, hắn lặng lẽ đếm ngược thời gian ở trong lòng.
Chờ đợi trong bóng tối luôn là một sự dày vò. Chẳng biết đã qua bao lâu, âm thanh quen thuộc kia lại vang lên:
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành cảnh: Trốn tìm!]
[Thưởng tích phân: 5000]
Khoảnh khắc hệ thống dứt lời, tiếng chuông leng keng phía xa lập tức biến mất, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ.
Ôn Giản Ngôn như được đại xá, chậm rãi thở hắt một hơi, cơ thể từ từ thả lỏng. Hắn buông Tề Thầm vẫn đang run rẩy ra, móc điện thoại trong túi áo kết thúc vòng lặp ghi âm.
Nháy mắt khi ấn nút dừng, bóng tối chỉ còn lại sự im lặng vô biên. So với vừa rồi, có vẻ sự im lặng này làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên lòng.
Cách đó không xa vang lên tiếng cửa tủ đông bị đẩy ra, giọng nói nửa hồi hộp nửa do dự của Tô Thành truyền đến từ gian nhà xác thứ nhất: "Này... mọi, mọi người còn sống chứ?"
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt cất cao giọng: "Còn sống."
Giọng Tô Thành lộ rõ vẻ thả lỏng: "May quá... Lúc nãy thật sự dọa tôi muốn chết."
Một mình anh ta trốn trong tủ đông, thấp thỏm hồi hộp lắng nghe tiếng động bên ngoài. Đột nhiên, ánh đèn tinh tế xuyên qua khe cửa biến mất, chỉ còn bóng tối đen xì, ngay sau đó, mọi chuyện dần dần trở nên quỷ dị.
Tiếng chuông càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ồn, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chạy vội cố ý đè thấp, thỉnh thoảng còn có đủ loại tiếng động kỳ lạ vang từ mọi hướng, khiến cho tim của Tô Thành đập bình bịch, cố gắng co mình trong ngăn tủ đông không dám nhúc nhích.
Anh ta vừa lo có phải cả đám đã làm sai chỗ nào không, vừa nhịn không được để tâm tới sự an toàn của Ôn Giản Ngôn không ở cùng mình, thẳng cho đến khi âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên mới yên lòng.
"Tại sao đèn lại tắt?"
Ôn Giản Ngôn ngồi phịch xuống dưới đất. Theo adrenaline biến mất, rốt cuộc tác dụng phụ của màn mạo hiểm vừa rồi cũng ập qua. Bây giờ tay chân của hắn rụng rời, gần như không đứng dậy nổi, chỉ có thể dùng chất giọng suy yếu chỉ huy Tô Thành.
"Tôi ngắt cầu dao, anh... đi về phía thang máy, cách cửa thang máy khoảng 5 bước chân là có thể chạm vào công tắc điện."
Cách lớp vách tường và hành lang, Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng Tô Thành mò mẫm đi trong bóng tối, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lạch cạch va chạm với cửa tủ đông mở toang, cùng với tiếng hít khí lạnh của anh ta.
Ba phút sau, phía xa vang lên tiếng bụp.
Công tắc điện đã được mở. Đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh dòng điện chạy, sau đó đồng loạt phát sáng.
Ánh đèn thình lình nhoáng lên trước mặt Ôn Giản Ngôn khiến hắn nheo hai mắt theo bản năng, một lúc sau mới quen dần với ánh sáng.
Nhà xác chật hẹp khôi phục nguyên trạng, ngoại trừ cánh cửa tủ đông bị mở toang.
Trong nhà xác thứ ba, thi thể không cánh mà bay kia cũng ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường sắt, trừ bỏ vải trắng che người không phục hồi như cũ ra thì những thứ còn lại gần như giống hệt lúc trước.
Ngay sau đó, Tô Thành từ ngoài hành lang lao vào: "Cậu có sao không?"
Ôn Giản Ngôn loạng choạng đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, xua tay với Tô Thành, ý bảo mình không có việc gì...
Sau đó, hắn vọt sang góc bên cạnh, vịn tay lên tường ho sặc sụa.
Tô Thành: "..."
Nom hắn có vẻ không ổn lắm.
Anh ta đi qua đảo mắt nhìn Tề Thâm vẫn còn ngồi ở trong xó, hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ vừa rồi Ôn Giản Ngôn nghĩ ra cách nào đó, cho nên từ chỗ ẩn thân lao ra bên ngoài cứu NPC.
Tô Thành vỗ vỗ lưng Ôn Giản Ngôn.
Sống lưng chàng trai cong lên, bởi vì nôn khan mà hơi run rẩy, gần như có thể cảm nhận được bộ xương gầy nhô lên dưới lòng bàn tay.
Vài giây sau, Ôn Giản Ngôn mệt mỏi đứng dậy.
Mặt hắn trắng bệch, hoàn toàn nhìn không ra đây lại là kẻ có can đảm lao đầu khỏi nơi ẩn náu.
Tô Thành buồn bực nhìn chăm chú vào chàng trai trước mặt.
Thật sự là... Cũng không biết đến tột cùng tố chất tâm lý của tên này tốt hay không tốt. Nếu nói tốt thì cũng không đến độ mỗi lần gặp quỷ là co giò bỏ chạy nhanh nhất, nôn cũng nhiều nhất.
Nếu nói không tốt thì mỗi lần ngẫm lại chuyện hắn từng làm đều khiến Tô Thành cảm thấy sợ hãi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi lau khóe môi, trừ bỏ sắc mặt trắng hơn một chút, còn nhìn qua không có gì khác biệt so với trước.
Hắn đi về phía Tề Thâm vẫn còn ngồi bệt dưới đất, chưa kịp mở miệng nói gì thì khóe mắt đã bị thứ khác bên cạnh hấp dẫn ánh nhìn...
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía giường sắt, hít sâu một hơi theo bản năng.
Thi thể kia đã trở lại, nhưng tấm vải trắng trên người cũng bị xốc lên, lộ rõ diện mạo hoàn chỉnh của nó.
Là một thi thể đàn ông.
Trên cổ gã nứt ra miệng vết thương lớn cắt đứt động mạch chủ, xuyên qua lớp thịt trắng bệch, mơ hồ có thể nhìn thấy phần xương cổ trắng hếu.
Nhưng vết thương cứa ngang cổ họng này cũng không phải nguyên nhân thật sự làm người khác chú ý. Sở dĩ thu hút tầm nhìn của Ôn Giản Ngôn là bởi vì khuôn mặt gã...
Trên khuôn mặt trắng bệch của thi thể, sợi chỉ nhỏ màu đen giống như con sâu xiêu vẹo xuyên qua mí mắt và đôi môi xanh tím ứ máu, khâu chặt mí mắt và môi của gã lại.
Dựa theo màu sắc vết thương, chắc hẳn là bị khâu lúc còn sống.
Tô Thành duỗi tay lật tấm thẻ trên chân thi thể đọc: "Trương Hoa, 25 tuổi, thời gian tử vong ước tính vào khoảng 2 giờ rạng sáng ngày 20 tháng 4 năm 2014."
Bên cạnh đó thì không còn thông tin nào khác.
Ôn Giản Ngôn đi tới trước giường bệnh quan sát thi thể người đàn ông. Mặc dù hắn không phải nhân viên điều tra, nhưng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, hắn tự có phương pháp thu thập tin tức của riêng mình.
Hắn nâng bàn tay thi thể lên quan sát. Các khớp ngón tay có vết chai, dựa theo vị trí thì chắc hẳn là người lao động tay chân trường kỳ.
Trên cổ tay có dấu vết bị trói, căn cứ vào màu máu bầm và góc độ xoay tròn cổ tay, có lẽ lúc còn sống bị trói ở phía sau, thủ pháp không quá chuyên nghiệp, có dấu vết giãy dụa mạnh.
Nhưng rất hiển nhiên đối phương đã thất bại, bằng không thi thể cũng không bày trước mặt họ.
Trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"A a a a a, streamer trâu bò!"
"Được lắm, đây chính là nhiệm vụ nhánh cấp khó đấy! Cho dù là ở phó bản cấp C nhưng nhiệm vụ nhánh cấp khó không phải thứ có thể tùy tiện hoàn thành, thật sự quá trâu bò."
"Hơn nữa hành động vừa rồi của streamer quá đỉnh, tôi thật sự không ngờ có người sẽ nghĩ ra được cách này. Không chỉ nắm rõ bản đồ bố cục trong lòng mà còn có thể thông qua tiếng động dự đoán chính xác vị trí thi thể, đây thật sự là cao thủ lẩn trốn!"
"Quá trâu, mặc dù cách làm khả thi về mặt lý thuyết, nhưng để áp dụng thực tế lại khó như lên trời. Lúc trước tôi vẫn luôn tin streamer là người mới, tuy nhiên lần này không thể không nghiêng về phương án tài khoản ảo..."
Ôn Giản Ngôn thầm ghi nhớ các chi tiết mình quan sát được trên người thi thể, không chừng sau này sẽ có ích.
Lúc này, rốt cuộc Tề Thâm vẫn ngồi dưới đất nãy giờ cũng đứng lên, chậm rãi đi tới.
Cậu ta hơi nín thở, nửa không dám tin nửa hy vọng nhìn về phía Ôn Giản Ngôn:
"Anh Triệu, vừa rồi cậu... cậu nói đến tìm chị gái tôi... có, có phải vậy không?"
Ôn Giản Ngôn bị giọng nói của Tề Thêm kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
"..."
Đệt, thế mà lại quên mất chuyện này rồi.
Bình thường Ôn Giản Ngôn sẽ không nói dối người khác trong trường hợp có quá ít thông tin, hơn nữa còn là liên quan đến người đối phương cực kỳ quen thuộc. Vả lại, hắn còn hoàn toàn không hay biết gì về người kia.
Xác suất lời nói dối này bị vạch trần là quá cao, cho dù là Ôn Giản Ngôn cũng không dám đảm bảo không có sơ hở.
Nhưng mà tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, vì để Tề Thâm không tiếp tục giãy mạnh dẫn tới họa sát thân nên hắn mới đành dùng hạ sách này...
Nói dối nhất thời sảng, lấp liếm hỏa táng tràng.
Nhưng bây giờ còn có thể làm gì sao?
Phải liều mạng lấp liếm chứ sao.
Ôn Giản Ngôn vực lên mười hai vạn tinh thần, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tề Thâm, chậm rãi gật đầu:
"Đúng vậy."
Tô Thành ngơ ngác nhìn Ôn Giản Ngôn, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bạn ơi, bạn đang nói cái gì thế?
Ôn Giản Ngôn không nhìn Tề Thâm nữa mà dùng chất giọng trầm thấp nói:
"A Thanh và tôi từng là người yêu."
"Hả?!"
Tề Thâm và Tô Thành đồng loạt phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Trong danh sách Tiết Minh Diễm đưa cho Ôn Giản Ngôn có ghi chép thông tin cơ bản của thi thể, bao gồm cả chuyện thi thể đã biến mất ngay từ đầu và đến nay vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lâm Thanh, nữ, 29 tuổi.
Mặc dù họ của hai người khác nhau, nhưng dựa theo tình huống lúc trước, Ôn Giản Ngôn mạnh dạn đoán người chết có thể chính là chị gái của Tề Thâm.
Cho nên hắn đã đặt cược.
"Nhưng... Nhưng... Chị ấy chưa bao giờ nói với tôi."
Tề Thâm khó tin nói: "Vậy mà chị ấy lại từng yêu đương với cậu? Chuyện này... chuyện này sao có thể?"
Tốt lắm, hắn cược đúng rồi.
Ôn Giản Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ok, bây giờ có thể tự do bung xõa.
"Lúc đó chị ấy đến trường thăm cậu, không hiểu vì sao lại vô tình trò chuyện cùng tôi. Tuy rằng thời gian đã qua lâu, tôi cũng đã quên nội dung cuộc nói chuyện, nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn có thể nhớ, ngày ấy khi chị mỉm cười với tôi, tôi nghĩ... tôi đã rung động kể từ đó."
Ôn Giản Ngôn khẽ thở dài.
"Sau này chúng tôi thêm phương thức liên lạc, cứ vậy từ từ tìm hiểu nhau."
Tề Thâm hồi tưởng vài giây, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, hai mắt trợn tròn, chậm rãi hít vào một ngụm khí lạnh: "Hai người quen nhau từ hồi năm hai?"
Các chi tiết và đối tượng đều ổn định.
Cho dù Tề Thâm có biện giải chị gái chưa từng đến trường tìm mình bao giờ thì Ôn Giản Ngôn cũng có cách làm cho mọi chuyện ổn thỏa.
Họ của hai người khác nhau, rất có khả năng là bị tách ra từ bé, bởi vì nguyên nhân gia đình nên mối quan hệ càng ngày càng xa cách... Do đó, việc người chị đến trường có thể giải thích là: Mặc dù ngoài mặt không nói nhưng thực tế lại vô cùng quan tâm cậu em trai, cho nên mới bí mật đến thăm em sau giờ làm việc, nhưng chưa từng nói cho đối phương biết.
Chỉ cần dẫn dắt Tề Thâm hòa vào tiết tấu của mình, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Bọn tôi bí mật hẹn hò, song bởi vì chênh lệch tuổi tác giữa đôi bên quá lớn, tôi còn lại bạn học cùng lớp đại học của cậu nên chị cậu vẫn luôn không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi."
Dưới ánh đèn, chàng trai tuấn mỹ nâng mí mắt mỏng manh lên, dưới hàng lông mi dài rậm là cặp mắt màu hổ phách yên lặng nhìn qua, ánh mắt bi thương gần như nóng rực khiến trái tim người run rẩy:
"Sau đó... Chúng tôi chia tay."
"Khi tôi nghe tên A Thanh lần nữa thì đó chính là tin báo tử của chị."
Thoạt nhìn vẻ mặt của hắn ưu thương thâm tình, đường nét khuôn mặt trong trẻo được bao phủ bởi một lớp u buồn, gần như có thể làm cho những người mang trái tim sắt đá phải xúc động: "Cho nên tôi mới xin phép giảng viên hướng dẫn, hy vọng giảng viên có thể sắp xếp mình vào đội ngũ thực tập tại Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang, chỉ vì muốn lén lút gặp mặt chị ấy lần cuối cùng."
Tô Thành: "..."
Mẹ nó tôi tin cậu cái cớt!
Đồ chó lừa đảo trơ tráo! Lúc trước lừa tôi cũng thôi đi, bây giờ cả NPC cũng lừa gạt!
Mà vẻ Tề Thâm - mặt nạn nhân mới lại vô cùng xúc động, hiển nhiên đã hoàn toàn tin tưởng lời bốc phét của đối phương.
Trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"..."
"Ngẩng đầu nhìn tên phòng livestream, điều tôi muốn nói mọi người đều hiểu chứ?"
"Đến cũng đến rồi, mọi người nhổ nước bọt rồi đi thôi! [Thưởng tích phân 50]"
"Ông nhổ! Không biết xấu hổ! [Thưởng tích phân 50]"
"Mặc dù biết tên chó lừa đảo này bốc phét, nhưng dáng vẻ thâm tình của hắn thật sự quá đẹp, tim tui rung động rồi [Thưởng tích phân 50]"
"Nhường chút coi nhường chút coi! Đương nhiệm tới rồi đây! Cảm ơn tất cả các bạn, bọn tôi sẽ mãi ở bên nhau."
Không khí chìm vào khoảng lặng.
Hồi lâu sau, Tề Thâm chậm rãi hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm: "Nếu cậu và chị tôi có mối quan hệ như vậy, tôi cũng không tính gạt cậu chuyện này."
"Lúc nãy, hình như tôi nghe thấy chị nói chuyện với mình."
Ôn Giản Ngôn tiến lên phía trước, hai mắt kinh ngạc trừng to: "Cái gì?"
"Chị ấy... bảo tôi mau chóng rời khỏi đây." Tề Thâm mất hồn mất vía nói.
Cậu ta mở lòng bàn tay, để lộ ra thứ bị cậu nắm chặt... là một tấm thẻ hẹp, khá giống với thẻ công tác:
"Sau đó, sau đó chị ấy còn nhét cho tôi cái này."
Ôn Giản Ngôn vươn tay cầm tấm thẻ từ lòng bàn tay Tề Thâm. Ngay lập tức, âm thanh quen thuộc vang bên tai.
"Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!"
[Độ thu thập 1/4]
Ôn Giản Ngôn lấy lại bình tĩnh nhìn tấm thẻ.
Con dấu nhựa trên tấm thẻ hơi quăn, phía trên bị dính một chút máu khô màu nâu. Cách lớp máu, Lâm Thanh mặc áo blouse mỉm cười trong tấm ảnh.
Bác sĩ chuyên khoa sản phụ khoa.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn Tề Thâm, cẩn thận dò hỏi: "Bức ảnh này... Tôi tôi có thể giữ lại không?"
Sắc mặt của hắn tái nhợt, đôi môi khẽ mím, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt: "Chúng tôi luôn phải yêu nhau trong lén lút, tôi không có bất cứ thứ gì để hoài niệm về chị, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng..."
"Tất nhiên."
Tề Thâm bi thương thở dài, đi qua vỗ vai Ôn Giản Ngôn:
"Cậu... giữ ảnh đi."
"..."
Lần đầu tiên lấy góc nhìn của Thượng Đế để chứng kiến toàn bộ quá trình, Tô Thành không đành lòng mà dời mắt sang chỗ khác.
Anh ta im lặng che mặt.
Dù sao là người bị hại tiền nhiệm, cảm giác bị dắt mũi này thật sự quá quen thuộc!
Hết chương 23