Sau khi kết thúc cảnh đặc biệt, hai gian nhà xác còn lại cũng quay về nguyên trạng, tất cả thi thể trở về vị trí ban đầu của chúng, như thể chưa từng di chuyển khỏi giường.
Sau khi đẩy tất cả thi thể vào tủ đông rồi khóa lại, âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn:
[Phần thưởng nhiệm vụ livestream đang được kết toán cho bạn...
[Nhiệm vụ chính: Hoàn thành nhiệm vụ tuần trong tầng hầm 1 trong vòng hai giờ
Mức độ hoàn thành: 100% thưởng tích phân: 5000]
[Mức độ khám phá phó bản: 25% thưởng tích phân: 2000]
Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 18% thưởng tích phân: 10000]
Ôn Giản Ngôn khẽ run lên.
Bóng ma tâm lý do phó bản trước để lại cho hắn vẫn còn chưa tan, bây giờ nhìn thấy mức độ sửa đổi cốt truyện tăng lên liền nhịn không được hoảng hốt.
Tuy nhiên nếu nhìn theo chiều hướng tốt thì ví của hắn đã dày cộm trong chớp mắt.
Nom thấy thời gian sinh tồn một giờ sắp hết, Ôn Giản Ngôn nhanh tay mua bổ sung thêm hai giờ.
Sau khi mua thời gian sinh tồn, tài khoản vẫn còn 11.000 tích phân. Hắn suy nghĩ chốc lát, sau đó dùng số lẻ đút cho cây táo giống...
Cây táo thật sự có ích ở một phương diện nào đó, và điều quan trọng hơn là lần này hắn không muốn gặp phải những gì giống lần trước. Thay vì ngồi chờ hệ thống khấu trừ toàn bộ tích phân trong tài khoản thì chi bằng thỉnh thoảng tự mình đút một chút, ít ra có thể khống chế tiến độ tăng trưởng của mặt hàng này.
Tô Thành cũng nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian sinh tồn ban đầu của anh ta nhiều hơn Ôn Giản Ngôn một giờ, mặc dù không có phần thưởng sửa đổi cốt truyện, nhưng chỉ cần dựa vào đống tích phân của nhiệm vụ chính và tiến độ thăm dò phó bản cũng đủ để anh ta sống tiếp.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay mình. Sau tên tất cả thi thể đều được đánh dấu, chỉ còn duy nhất một bộ thi thể đến giờ chưa biết ở đâu...
Lâm Thanh, nữ, 29 tuổi. Đồng thời cũng là chị gái Tề Thâm, bác sĩ khoa phụ sản của Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang.
Nguyên nhân cái chết, không rõ.
*
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tiết Minh Diễm giao cho, ba người lại đi thang máy rời khỏi tầng hầm.
Cánh cửa thang máy phát ra tiếng kêu cọt kẹt chậm rãi khép vào.
Ngay trong khoảnh khắc cửa sắp bị đóng, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện bên ngoài. Người phụ nữ đứng bất động giữa nhà xác, khuôn mặt trắng bệch mơ hồ, giống như đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Ôn Giản Ngôn bị dọa sợ, lập tức giật mình.
Giây tiếp theo, cửa thang máy đóng lại.
Tiếng máy ù ù vang lên, thang máy vận chuyển xác chết cũ kỹ từ từ di chuyển.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng lạnh căm, trên trán chậm rãi chảy ra một hàng mồ hôi lạnh.
Không thể nào...
Không thể nào...
Lần trước dùng thân phận giả còn chống đỡ được hơn nửa phó bản, chẳng lẽ lần này mới được năm phút đã bị bắt!
Vừa nghĩ đến lời nói dối lúc nãy của mình có thể đã bị chính chủ nghe thấy, sắc mặt Ôn Giản Ngôn bỗng tối sầm.
Không lẽ sự nghiệp lừa đảo của hắn lại phải trải qua một hồi thảm kịch?
Con số trên màn hình thang máy chuyển từ "-1" sang "1".
"Ting..."
Cánh cửa thang máy từ từ mở rộng, Tô Thành đi ra hai bước, phát hiện Ôn Giản Ngôn còn chưa ra.
Anh ta nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đang đứng tại chỗ với cặp mắt vô hồn, trông khá bơ phờ, toàn thân bao phủ bởi tầng cảm xúc u ám.
Tô Thành khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ôn Giản Ngôn uể oải gục đầu, lết từng bước ra khỏi thang máy: "... Không, không có gì cả."
Quên đi... Chuyện đã thế này, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt, bất chấp tất cả thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc ba người đã trở lại phòng trực ban, nơi Tiết Minh Diễm đang chờ.
Khi nhìn thấy ba người bọn họ, bà ta có chút kinh ngạc nhướng mày: "Không tồi, làm khá nhanh đấy, đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?"
"Đúng vậy, đã hoàn thành."
Ôn Giản Ngôn gật đầu giao bảng biểu qua.
Tiết Minh Diễm: "Được, tốt lắm. Mấy cậu nghỉ ngơi chốc lát đi."
Ôn Giản Ngôn đi về phía ghế trong phòng trực ban. Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc vang lên:
[Ting! Nhiệm vụ nhánh cấp khó: Bảo vệ NPC Tề Thâm cùng rời khỏi tầng hầm 1 đã hoàn thành!]
[Đạo cụ khen thưởng: Thẻ từ nhận dạng x1]
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Thẻ từ nhận dạng?
Hắn ngồi xuống móc điện thoại ra, mở ba lô trong app kiểm tra, quả nhiên bên trong có thêm một tấm thẻ từ loang lổ vệt máu. Chữ in trên đó bị phai màu, không thể nhìn rõ bên trên viết gì.
Cũng không biết là dùng nó để mở chỗ nào?
Ôn Giản Ngôn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nét mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cây kim đồng hồ chỉ hướng 12 giờ. Trong quá trình này, những y tá thực tập khác lục tục trở về phòng trực ban. Mặt mày ai nấy đều trắng bệch, hồn vía lên mây, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì ở tầng lầu họ tuần tra... Nhưng cho dù là thế nào thì chắc chắn chúng không phải chuyện tốt lành gì.
"Coong... coong..."
Chuông điểm 12 giờ, đánh dấu sự xuất hiện của nửa đêm.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn thầm đảo qua toàn bộ phòng trực ban, so với lúc họ rời đi, hiển nhiên bây giờ căn phòng càng thêm trống trải. Trước đó có khoảng 17 y tá thực tập, nhưng hiện tại ở đây chỉ có 9 người.
Số lượng NPC và streamer đều giảm ở một mức độ nhất định, thậm chí có tầng không có người nào quay về.
Tiết Minh Diễm đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn những người còn lại đứng trong phòng trực ban, khẽ nhếch khóe miệng cay nghiệt lên:
"Sao có từng này người trở về vậy? Không thể kết thúc vòng tuần tra đầu tiên trong vòng hai giờ sao?"
Bà ta nhíu mày châm chọc:
"Thực tập sinh bây giờ ấy à, mới ngày đầu tiên đã lười biếng..."
"Sau vòng tuần tra thứ hai, mấy người bắt họ trở về cho tôi, nghe rõ chưa?"
"Rõ..."
Tiếng trả lời thưa thớt vang lên giữa phòng trực ban.
Tiết Minh Diễm dùng nước bọt làm ướt ngón tay, cúi đầu lật xem danh sách dám thực tập sinh trước mặt: "Để tôi ngẫm lại, lần này chắc không phải tuần tra tầng hầm 1 nữa. Nếu đã như vậy, danh sách tuần tra vòng hai..."
Đúng lúc này, một streamer giơ tay run rẩy cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng trầm thấp trong phòng trực:
"Kia..."
Ngón tay Tiết Minh Diễm lơ lửng giữa không trung, hai mắt bà ta nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.
Streamer lên tiếng buông tay xuống, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực vẫn còn phập phồng lên xuống dồn dập, đồng phục y tá trên người nhăn nhúm, mơ hồ có thể thấy được vệt máu sẫm màu loang lổ, vừa nhìn đã biết là máu tươi còn chưa khô.
Ôn Giản Ngôn nhớ vòng trước người này được phân công lên tầng hai – khoa X quang và phòng lưu trữ.
Nỗi sợ chưa tan dưới đáy mắt streamer: "Xin hỏi, xin hỏi tôi có thể lựa chọn tầng tuần tra không?"
Tiết Minh Diễm cười nhạo một tiếng: "Không thể."
Ánh mắt của streamer lập tức trở nên ảm đạm, gã buông tay xuống, bắt đầu cắn móng tay mình.
Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt, nghe Tiết Minh Diễm tiếp tục phân phó:
"Hai người tầng năm, cậu và cậu, tầng bốn..."
Ánh mắt bà ta chuyển sang Ôn Giản Ngôn, thoạt nhìn cặp mắt đục ngầu phía sau tròng kính có vẻ lạnh lẽo khiến sống lưng người phát rợn:
"Cậu à..." "
Tiết Minh Diễm nhìn số người còn lại xung quanh, khó xử thở dài nói:
"Cậu lên tầng ba."
Nháy mắt khi bà ta vừa dứt lời, dường như streamer lúc nãy giơ tay lên hỏi thăm đã thở vào nhẹ nhõm như vượt qua kiếp nạn, may mắn người bị phái đi không phải là mình.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Tôi nói này, bà có cần thể hiện thái độ rõ ràng đến thế không?
Tầng ba là khoa phụ sản, cũng là nơi mà Lâm Thanh làm việc.
Chẳng qua, ngoài ra còn có một chuyện khiến Ôn Giản Ngôn vô cùng để ý...
"Tôi đi một mình?" Hắn hỏi lại.
Tiết Minh Diễm nhướng mày: "Đúng vậy."
Bà ta dùng đầu ngón tay gầy guộc chỉ vào những người còn lại trước mặt: "Cậu xem số lượng thực tập sinh hiện giờ có đủ cho mỗi tầng hai người sao?"
Cộng thêm cả NPC thì ở đây có tất cả 9 người, Trừ bỏ nhà xác, bệnh viện có năm tầng, nếu muốn mỗi tầng phải được tuần tra, vậy thì chắc chắn sẽ có một đứa xui xẻo bị bỏ lại.
Quỷ xui xẻo lạc đoàn: "..."
Được rồi.
Hắn hiểu rồi, phòng livestream rác rưởi này đang nhắm vào hắn có đúng không?
Hiếm khi giọng điệu của Tiết Minh Diễm dịu đi: "Người trẻ tuổi đừng nhát cáy như thế, mấy lời đồn đãi bịa đặt kia đều để lừa gạt mọi người. Bệnh viện chúng tôi làm ăn đứng đắn, sao có thể xuất hiện những chuyện quỷ quái giống như trong phim. Đừng thần hồn nát thần tính."
"......"
Tôi thật sự thần hồn nát thần tính sao?
Đống ma quỷ trong nhà xác là tôi tưởng tượng ra chắc!
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn giật giật, khô khốc trả lời: "Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn cô."
*
Thang máy từ từ đi lên.
Không gian chật hẹp tù túng, trừ bỏ hai người ở tầng một ra, bảy người còn lại đều chen chúc nhau đứng trong cái hộp sắt nhỏ, chăm chú nhìn vào con số đỏ tươi lóe lên trên màn hình.
"Ting..."
Đã đến tầng hai. Tô Thành và Tề Thâm đi ra ngoài, lưu luyến quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bị bỏ lại trong thang máy, vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó cất bước về phía bóng tối.
Cánh cửa thang máy khép lại rồi đi lên.
"Ting..."
Đã đến tầng ba.
Yết hầu của Ôn Giản Ngôn khẽ giật giật, nhìn về phía cửa thang máy đang từ từ mở rộng...
Tầng này yên tĩnh đến đáng sợ, cửa kính phía trên đỉnh đầu dán ba chữ "Khoa phụ sản" loang lổ, hành lang trống trải kéo dài về phía xa, dường như liếc mắt một cái không thấy điểm dừng, khiến cho lòng người phát hoảng.
Hắn cắn răng chậm rãi bước ra ngoài thang máy.
Tất cả mọi người còn lại bên trong dõi mắt nhìn theo bóng lưng chàng trai, một tia may mắn xẹt qua mặt họ.
May mà người bị điều đến nơi này một mình không phải là họ. Tuần tra tầng ba một mình thực sự quá đáng sợ.
Cánh cửa thang máy khép lại sau lưng Ôn Giản Ngôn, phát ra một tiếng vang nhẹ, sau đó tiếp tục đi lên.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuyển động của máy móc biến mất, chỉ còn lại sự im lặng đến nghẹt thở. Ôn Giản Ngôn móc điện thoại di động từ trong túi, mở app livestream nhìn thoáng qua.
Nhiệm vụ tuyến chính đã được cập nhật.
[Nhiệm vụ tuyến chính: Hoàn thành nhiệm vụ tuần tra tầng ba trong vòng hai giờ]
[Mức độ hoàn thành: 0%]
[Làm mới nhiệm vụ nhánh tùy chọn: Tìm y tá thực tập đang tuần tra trên tầng ba]
[Mức độ hoàn thành: 0/3]
Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên. Hành lang trước mặt trống trải, bên tai yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập của chính mình, khiến Ôn Giản Ngôn nhịn không được sởn tóc gáy, một cỗ khí lạnh chạy từ dưới lòng bàn chân lên.
Mặc dù Tô Thành vô dụng trong hầu hết mọi trường hợp, nhưng... ít nhất có người đi cùng cũng không thấy rợn người lắm.
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi, dù sao hắn thật sự rất nhát gan...
Để giảm bớt áp lực tâm lý do phải tuần tra một mình, lần đầu tiên Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream kể từ sau khi tiến vào phó bản.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] lập tức nổ tung:
"A a a a a a, streamer tới rồi!"
"Mở bình luận!!!"
"A a a a vợ nhìn, vợ tui nhìn tui kìa! [Thưởng tích phân 50]"
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua số người online ở góc bên phải, không khỏi có chút giật mình kinh ngạc. Lần này mới chỉ tiến vào phó bản hai giờ, thế mà số người online trong livestream của hắn đã đạt tới gần 4000, so với lúc trước vắng tanh thê thảm thật sự không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Chàng trai hơi nheo mắt lại, hàng lông mi dài rậm che khuất cặp mắt màu hổ phách cùng tia khoái trá lướt qua đáy mắt: "Đã lâu không gặp."
"A a a a đã lâu không gặp!"
"Rõ ràng chỉ mới hai ngày không livestream mà tôi đã không màng cơm nước! Có phải tên chó lừa đảo nhà mi đã hạ cổ lên ta không?"
"Đúng thật là đã lâu không gặp, cho nên lát nữa streamer sẽ lật xe sao? Tôi không thể chờ đợi được!"
Từng hàng bình luận lướt qua giao diện livestream, gần như khiến cho người nhìn hơi hoa mắt.
Ôn Giản Ngôn lựa chọn trả lời vài bình luận.
"Tại sao phòng livestream của tôi lại đổi thành tên này hả?"
Hắn chớp mắt một cách đầy vô tội: "Chỉ là cảm thấy giữa người với người nên có thêm chút tin tưởng nhau thôi, chẳng lẽ không phải như vậy?"
"Ông nhổ!"
"Ông nhổ!"
"Ông nhổ!"
Ôn Giản Ngôn bỏ qua một đống bình luận phỉ nhổ, mặt không đổi sắc chọn bình luận khác: "Cảm giác thế nào khi một mình lên tầng ba?"
"Cảm giác khá tệ."
Hắn khẽ thở dài: "Hầu như tất cả những kẻ đi lạc một mình trong phim kinh dị đều phải chết."
Ôn Giản Ngôn nở nụ cười nhẹ nhìn bình luận, khuôn mặt tuấn tú đung đưa trước màn hình, mang theo một chút trẻ con choai choai, giọng nói trong trẻo hơi áp xuống, âm cuối nhão nhoét vang lên, phảng phát như đang làm nũng: "Cho nên, tỷ lệ sống còn của tôi đều phải dựa vào mọi người."
Bình luận im lặng trong chốc lát, sau đó lập tức nổ tung.
"A a a a a a, streamer làm nũng streamer làm nũng [Thưởng tích phân 50]"
"Đáng ghét, tôi biết tên chó lừa đảo này lại muốn lừa gạt chúng ta đánh thưởng, nhưng cớ vì sao tôi không quản được tay mình...! [Thưởng tích phân 100]"
"A a a a a a a a, tôi mặc kệ! Vợ yêu mỉm cười với tôi chính là muốn ở cùng tôi! [Thưởng tích phân 100]"
Nghe thấy âm thanh leng keng leng keng đánh thưởng phát ra từ phía hậu trường, Ôn Giản Ngôn lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần dâng cao gấp trăm lần.
Không tồi, quả nhiên đi kiếm đánh thưởng mới là phương pháp tốt nhất để giảm bớt bầu không khí khủng bố!
Sau khi vui vẻ chào tạm biệt khán giả, Ôn Giản Ngôn tắt giao diện livestream, xoay người đi tới thang máy, ngẩng đầu cẩn thận quan sát bản đồ kết cấu tầng lầu.
Từ sơ đồ cấu trúc, khoa sản Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang rất hoàn chỉnh.
Không chỉ có sản khoa, phòng sinh, khoa sơ sinh, mà còn có cả phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, phòng chẩn đoán chữa bệnh cho thai phụ...
Cấu trúc tầng này cũng phức tạp hơn nhiều so với nhà xác, nó không phải là hành lang đơn lẻ mà là mạng lưới các phòng ban liên thông với nhau.
Bây giờ Ôn Giản Ngôn đang đứng ở ngay trung tâm toàn bộ mạng lưới cấu trúc, từ đây có thể thuận tiện đi đến bất kỳ phòng ban nào.
So với nhà xác, Ôn Giản Ngôn phải mất thêm chút thời gian nữa để có thể ghi nhớ toàn bộ bố cục bản đồ trong đầu.
Bỗng nhiên!
"Tích... tích..."
Giữa phòng trực ban yên tĩnh trống trải, âm thanh có vẻ vô cùng đột ngột và rõ ràng. Nó vang lên một cách máy móc, suýt chút nữa khiến tim Ôn Giản Ngôn ngừng đập.
Hắn lấy lại bình tĩnh đi về phía phát ra âm thanh.
Bên trong quầy trực ban, một đèn báo hiệu nhỏ màu đỏ tượng trưng cho phòng bệnh sáng lên, có vẻ là bệnh nhân phòng nào đó đã nhấn nút gọi khẩn cấp.
Khoa sản phòng 308 giường số 4.
Ôn Giản Ngôn: "..."
...Thật sự là chẳng muốn đi tẹo nào!
Hắn hít sâu một hơi, cất bước khó nhọc về phía phòng 308 khoa sản.
Hàng lang yên tĩnh kéo dài, ánh đèn bên trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, song không thể mang tới cho người ta chút cảm giác an tâm nào.
Cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, ánh đèn trong phòng tối om, xuyên qua thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy, giữa khung cảnh mờ mịt có mấy bóng người cồng kềnh nằm trên giường bệnh.
Không ngờ bệnh viện Phúc Khang này... lại thật sự có bệnh nhân.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy cửa cất bước đi vào.
Nhiệt độ trong phòng phụ sản rất cao, giống như một chiếc lò sưởi khổng lồ bị nhét trong bóng tối. Ôn Giản Ngôn vừa đi vào, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Một mùi tanh ngọt quỷ dị bay trong không khí khiến cho người ngửi buồn nôn.
Ôn Giản Ngôn xốc dậy tinh thần, chậm rãi cất bước về phía giường bệnh số 4. Đột nhiên, một cánh tay trắng bệch gầy như que củi duỗi ra từ trong chăn, cạch một tiếng mở đèn ngủ trên đầu giường.
Khuôn mặt của người phụ nữ kề sát nguồn sáng. Thoạt nhìn cô ta gầy đến kinh người, gần như chỉ còn da bọc lấy xương, hốc mắt trũng sâu, xương má cao vút, giống hệt như bộ xương khô. Tuy nhiên con ngươi cô ta lại lồi ra một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn dưới ánh đèn:
"Y tá... Tôi khát."
Miệng cô ta mở ra khép vào, đầu lưỡi đỏ tươi như kim châm lấp ló giữa hàm răng.
"Có thể rót cho tôi ly nước không?"
Ôn Giản Ngôn cảm thấy lông tơ sau lưng dựng ngược. Không phải bởi vì khuôn mặt của người phụ nữ quái dĩ cỡ nào, mà là bởi... hắn cảm giác ngay khi đối phương vừa mở miệng, mấy đạo ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn qua. Tham lam, đói khát, nhớp nháp dính chặt vào lưng hắn, khiến hắn gai hết sống lưng, cơ thể bất giác siết chặt.
Hắn khẽ nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc nhanh các giường bệnh khác trong phòng. Toàn bộ phòng bệnh đều kín người, mỗi giường đều được nâng cao.
Mấy người phụ nữ mang thai thò đầu, cần cổ phía dưới giống như sợi mì trắng bệch mềm mại, vừa nhỏ lại vừa dài. Một người thè đầu lưỡi giống như ống kim ra, chậm rãi liếm qua đôi môi tái nhợt, sâu trong con ngươi tàn bạo hiện lên thần sắc đói khát.
Diện tích đèn ngủ có thể chiếc sáng không nhiều, ở rìa ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được những đốm màu nâu loang lổ phía trên vách tường, giống như vết máu.
Trong nháy mắt, hô hấp của Ôn Giản Ngôn thoáng khựng lại, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.
Bệnh nhân giường số 4 hơi thò đầu về trước, cái cổ gầy guộc phía dưới hộp sọ nhô ra khỏi lớp chăn bông: "Y tá...?"
Chẳng qua, vì sao bọn họ không ra tay luôn khi hắn vừa bước vào phòng? Thậm chí còn chờ hắn trả lời câu hỏi?
Suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn nhanh chóng xoay chuyển, chỉ trong vài giây đã hạ quyết tâm.
"Ai da, chị nói gì vậy?"
Chàng trai đột nhiên nâng tay che môi, khẽ mỉm cười nói: "Tôi đây đâu phải y tá, tôi ở bên 307 cách vách."
"307... cách vách?" Người phụ nữ trên giường từ từ trợn tròn cặp mắt lồi, nét mặt lộ vẻ khó hiểu.
Ôn Giản Ngôn dùng tay che chắn chiếc bụng phẳng lì của mình, khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào, hai mắt híp lại, toát lên hào quang mẫu tính mê hoặc.
"Chị đúng là quý nhân hay quên, ban ngày chúng ta còn chào hỏi nhau ở bên ngoài kìa."
"Vậy... mi vào phòng 308 để làm gì?"
Cổ người phụ nữ rướn dài hơn, gần như ngang bằng chiều cao cơ thể Ôn Giản Ngôn. Cái đầu cô ta dí sát lại gần, tròng mắt chuyển động, dường như muốn tìm một chút sơ hở từ mặt đối phương.
Yết hầu của Ôn Giản Ngôn khẽ run run, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh trấn định: "Này còn không phải là vì muốn chia sẻ bí phương tổ tiên gia truyền nhà tôi với các chị em sao..."
"Bí phương?"
"Đúng vậy, chỉ cần dựa theo những gì tôi nói, chắc chắn con của các chị sinh ra sẽ vừa thông minh vừa khỏe mạnh, chỉ số thông minh lên đến 200. Con dâu ông cậu ba ông bác hai nhà tôi đã dựa vào cách này để sinh ra thiên tài nhí, hơn nữa còn là quán quân Olympic Toán toàn quốc, mới 12 tuổi đã được ba trường đại học hàng đầu thế giới tranh tuyển, cướp đoạt túi bụi..."
Ôn Giản Ngôn đứng bốc phét.
"Gì cơ?!" Tiếng hét ngạc nhiên vang lên từ khắp mọi nơi trong phòng, tất cả sản phụ đều không còn giữ im lặng như trước, kinh ngạc vui mừng ồ lên: "Phương pháp gì? Có thể dạy chúng tôi không?"
Quả nhiên, đối với người mẹ mà nói, khát vọng con cái hóa rồng hóa phượng đã in sâu vào máu thịt. Ngay cả quái vật cũng không ngoại lệ.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, dùng chất giọng mê hoặc thân mật nói: "Chị em đừng nóng vội, tôi đến đây là vì muốn chia sẻ bí kíp này cho mọi người."
"Nào nào, tôi sẽ dạy từng bước một."
"Bước đầu tiên, minh tưởng."
Ôn Giản Ngôn cúi người tắt đèn ngủ: "Mọi người nằm xuống gối."
Tiếng vải vóc ma sát vang lên xung quanh, cổ dài biến mất, tất cả ngoan ngoãn nằm xuống gối: "Sau đó thì sao?"
Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, từng chút từng chút lùi về sau.
"Bước thứ hai, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu..."
Hắn lùi đến vị trí giường số 1, từ từ vươn tay về phía nắm cửa, sau đó vặn nhẹ.
"Bước 3..."
Tay nắm cửa phát ra một tiếng "răng rắc" giòn tan, có vẻ cực kỳ rõ ràng giữa căn phòng yên tĩnh.
Thoáng chốc, tất cả sản phụ đang nằm trên giường đều mở mắt, cặp mắt đỏ tươi hung tàn lóe sáng giữa bóng tối, đồng loạt nhìn về phía chàng trai bất tri bất giác đã đứng trước cửa phòng bệnh.
"Ôn Giản Ngôn: "..."
Ồ.
"Bắt lấy nó!!!" Giọng nói dữ tợn vang lên, mấy bóng người mảnh khảnh ưỡn chiếc bụng cồng kềnh lao ra, vọt mạnh về phía cửa.
Nhưng Ôn Giản Ngôn còn phản ứng nhanh hơn một bước. Hắn xông ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại, sau đó khóa cửa, tất cả chỉ gói gọn trong một lần.
Cửa phòng bệnh 308 bị khóa chặt, bên trong truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm, có vẻ đặc biệt rợn người giữa hành lang trống vắng.
Ôn Giản Ngôn vừa thở dốc vừa chậm rãi lùi về sau, hai mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa đang rung lắc.
Bụi bặm và khung cửa rung chuyển, tuy nhiên chỉ một phút sau, âm thanh đập cửa dần dần dừng lại, tất cả mọi thứ trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới dám thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm oặt, suýt chút nữa ngã xuống sàn.
Vãi chưởng... vừa rồi quá nguy hiểm. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì có lẽ hắn sẽ trở thành bữa ăn cho bầy muỗi mẹ kia.
Ôn Giản Ngôn nâng tay lau mồ hôi trên trán, trái tim đập thình thịch trong lòng ngực, đến bây giờ vẫn còn chưa hết sợ.
Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ vùng bụng dưới.
Shhh.
Hắn hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt vặn vẹo. Cơn đau đến nhanh mà đi cũng chóng vánh, mặc dù nó biến mất trong nháy mắt, nhưng đáy lòng Ôn Giản Ngôn vẫn từ từ dâng lên một tia dự cảm chẳng lành.
Hắn nuốt nước bọt, chậm rãi đưa tay vén vạt áo lên.
Không biết kể từ khi nào, một vệt xanh đen in trên vùng bụng rắn chắc trắng nõn của hắn.
Nho nhỏ như lòng bàn tay em bé.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Chờ đã, không phải...
Đúng lúc này, hắn cảm thấy vạt áo y tá của mình bị một lực lượng vô hình nào đó kéo xuống.
Ôn Giản Ngôn đực mặt chậm rãi nhìn sang bên.
Chỉ thấy một bàn tay nhỏ màu xanh tím đang túm chặt vạt áo hắn, để lại dấu tay cháy đen trên nền vải xanh nhạt.
Bỗng, một giọng nói trẻ con non nớt vang bên tai Ôn Giản Ngôn, mang theo thân mật cùng ỷ lại khiến người ta sởn tóc gáy.
"Mẹ."
"..."
Đồng tử của hắn run lên.
Loại chuyện này! Đừng mà!
Hết chương 24