Tiếng "mẹ" này khiến Ôn Giản Ngôn ngu người.
Hắn không ngờ rằng chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bản thân từ một thanh niên độc thân ngây thơ lại trở thành mẹ của một đứa nhóc không rõ là người hay quỷ.
Điều này có hợp lý không?
Nhưng một giây sau, Ôn Giản Ngôn chợt phát hiện mình không thể cử động. Bàn tay nhỏ bé màu xanh tính nắm chặt vạt áo hắn, sức mạnh không thể chống cự ập qua, cơ thể của hắn như bị mất đi không chế bước từng bước về phía trước.
Từng tấc cơ bắp trong cơ thể đều căng chặt, từng dây thần kinh phát ra kháng cự, cố gắng chống lại loại sức mạnh vô hình nọ, song tất cả mọi thứ đều vô dụng, hoàn toàn không thể giãy thoát.
Ôn Giản Ngôn chỉ có thể men theo hành lang, di chuyển một cách máy móc cứng đờ. Trong hoàn cảnh này, hắn thậm chí còn không có cách nào thò tay vào túi để lấy điện thoại chứ đừng nói tới chuyện mở cửa hàng mua đạo cụ.
Tiêu đời.
Ôn Giản Ngôn khẽ đảo mắt, cố gắng liếc nhìn xung quanh hòng tìm cách thoát thân...
Bỗng dưng, ánh mắt hằn dừng trên ô cửa kính vừa lướt qua. Bóng người mờ ảo của hắn phản chiếu trên tấm kính, cử động cứng đờ chậm chạp, giống như một con rối đang chậm rãi di chuyển về phía trước, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen nhỏ bên cạnh hắn.
Nó giống như một đứa trẻ.
Tỷ lệ giữa phần đầu và phần thân không cân bằng. Chiếc đầu nó to bất thường, nhưng cơ thể lại nhỏ gầy, nom rất dị dạng và kỳ lạ. Một sợi dây rốn dính đầy máu rủ xuống đất, quấn chặt cơ thể chàng trai, kéo hắn đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, lông tơ khắp người dựng đứng. Cứ luôn cảm thấy... có chuyện xấu gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng sốt ruột cỡ nào thì hắn vẫn không thể khống chế cơ thể tiếp tục tiến về phía trước, từng bước từng bước rời khỏi khoa sản.
Ôn Giản Ngôn trơ mắt nhìn mình lướt qua phòng trực ban, đi thẳng về phía phòng khám phụ sản.
Cơ thể của hắn khéo léo rẽ vào một góc, tay đẩy cửa ra rồi bước vào phòng khám tiền sản.
Ánh đèn trong phòng sáng choang, nhưng còn đáng sợ hơn cả bóng tối bên ngoài.
Trên tường treo đủ các loại sơ đồ giải phẫu cơ quan sinh sản, chính giữa bày một chiếc giường phụ khoa có thể nằm ngửa, xung quanh treo rèm xanh lam, bên còn lại đặt máy móc siêu âm B. Không biết chiếc máy đã khởi động từ lúc nào, phát ra tiếng kêu vù vù.
Ôn Giản Ngôn mất kiểm soát nằm xuống. Quần áo trên bụng hắn bị vén lên, để lộ chiếc bụng trắng nõn phẳng lì. Vết bầm to bằng bàn tay đứa trẻ kia đã khuếch tán, gần như phủ kín toàn bộ bụng dưới, xanh xanh tím tím, như thể bị người ta nện mấy quyền, nom có vẻ cực kỳ rợn người dưới ánh đèn.
"Vù... vù..."
Máy siêu âm B bên cạnh tự hoạt động, hình ảnh khoang bụng trắng đen nhanh chóng xuất hiện trên màn hình nhỏ. Nhưng không giống những hình ảnh siêu âm B bình thường, lần này Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt "đứa con" của mình.
Đầu to, cơ thể thiếu dinh dưỡng.
Nó áp sát mặt vào màn hình, phảng phất như muốn chui ra từ trong, ngũ quan mơ hồ di chuyển giữa các điểm tiếp xúc đen trắng, tựa như là đang mỉm cười.
Miệng nó mấp máy, khẩu hình như muốn nói rằng...
"Mẹ."
Ôn Giản Ngôn: "..."
Sống lưng hắn đổ cả mồ hôi lạnh, gian nan nuốt nước bọt xuống, cổ họng khô khốc hơi đau đớn.
"Xin chào."
Ôn Giản Ngôn nhếch khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất:
"Không biết khi nào mẹ mới có thể gặp mặt con đây? Con yêu của mẹ."
Hăn cần biết khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ của mình còn bao lâu, như vậy mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào để trốn thoát.
"Bụp."
Máy siêu âm B tự động tắt, toàn bộ căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc.
Một giây sau, Ôn Giản Ngôn cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo nắm ngón tay mình, giọng nói của đứa trẻ vang lên bên tai: "Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, mẹ."
Hắn vội vàng liếc xuống dưới, bàn tay nhỏ bé xanh tím nắm chặt tay mình đã ngưng thành thực thể rõ hơn vừa rồi, gần như có thể lờ mờ nhìn thấy cổ tay, giống như nó đang nhanh chóng có được sinh mệnh và thực thể.
"Mẹ, chờ mẹ sinh con ra, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Giọng của đứa trẻ có vẻ vô cùng ngây thơ, song không hiểu sao lại mang theo vẻ âm trầm khiến người khác sởn tóc gáy: "Mẹ, mẹ có muốn ở bên con mãi mãi không?"
"Tất nhiên là muốn rồi."
Ôn Giản Ngôn trả lời không chút đắn đo.
Hắn khó khăn di chuyển đầu ngón tay, cảm nhận trạng thái cơ thể, cố gắng trả lời bằng chất giọng trìu mến yêu thương: "Người mẹ yên nhất trên đời là con, chắc chắn chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
"Tốt quá!"
Quỷ anh phát ra tiếng cười "khúc khích".
Ôn Giản Ngôn phát hiện, theo sự thay đổi tâm trạng của nó, hắn dần có thể lấy được một chút tự do cơ thể. Hắn im lặng đảo tròng mắt, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, ánh đèn sáng ngời chiếu lên cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh phản xạ bên trong.
Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể mình nằm trên giường, cùng với đứa nhỏ đen xì bám chặt lấy hắn.
Quỷ anh dựa chiếc đầu dị dạng của nó lên vai Ôn Giản Ngôn, dùng cặp mắt đen thuần khiết nhìn chằm chằm hắn rồi cười khúc khích:
"Mẹ của con trông đẹp quá."
Ôn Giản Ngôn vừa khẽ cử động ngón tay, vừa bình tĩnh trả lời: "Thật sao? Hay con đang dỗ mẹ vui?"
"Sao có thể chứ!"
Quỷ anh càng dính gần hơn, gần như dán hẳn lên khuôn mặt hắn, khiến Ôn Giản Ngôn ngửi thấy được mùi tanh hôi ẩm ướt lạnh lẽo từ người nó.
Quỷ anh bật cười khanh khách:
"Mẹ là người mẹ đẹp nhất con từng gặp, đẹp hơn mẹ của tất cả những đứa trẻ khác."
...Mẹ của tất cả những đứa trẻ khác?
Ôn Giản Ngôn ngẩn người, đột nhiên trong đầu xẹt qua một ý tưởng khó tin. Hắn thăm dò hỏi: "Con đã nhìn thấy người mẹ khác nào chưa?"
"Tất nhiên nhìn thấy rồi ạ." Quỷ anh cười "khúc khích": "Nhưng mẹ của chúng đều không đẹp bằng mẹ con, cũng không dịu dàng như mẹ của con."
Đường nét của nó đã dần trở nên rõ ràng. Cái đầu khổng lồ xanh đen đang dán sát vai Ôn Giản Ngôn, tròng mắt đen tuyền to bằng quả bóng tennis không có chút lòng trắng nào. Dưới da là lớp mạch máu trải rộng, giống như một quả bóng bóng bay bơm hơi quá đà, chỉ chạm nhẹ thôi cũng nổ tung.
Nhưng không hiểu sao, Ôn Giản Ngôn vẫn có thể nhìn ra sự si mê cùng luyến mộ quỷ dị từ sâu trong đôi mắt đen tuyền của nó:
"Hơn nữa mẹ nói yêu con, còn nói sẽ mãi ở cạnh con, mẹ của những đứa trẻ khác đều chưa từng nói."
Nó ôm tay Ôn Giản Ngôn:
"... Con yêu mẹ nhất."
"Những đứa trẻ khác?"
Ôn Giản Ngôn hỏi: "Con còn có bạn bè khác ở đây sao?"
"Tất nhiên rồi ạ."
"Mẹ có thể gặp chúng không?"
Quỷ anh im lặng, dường như có chút không muốn.
"Mẹ muốn đi thăm cuộc sống sinh hoạt của cục cưng." Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ cục cưng không muốn sao? Không phải con muốn mãi mãi ở bên mẹ à?"
"... Được rồi ạ. "
Rốt cuộc quỷ anh cũng dao động, nó dắt Ôn Giản Ngôn đứng dậy, có chút thấp thỏm dặn dò: "Nhưng mà, mẹ đừng để bị người khác cướp đi."
Dưới sự chỉ dẫn của quỷ anh, Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng kiểm tra tiền sản, đi về phía phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Vừa tiến vào trong, Ôn Giản Ngôn liền nhận ra ngay nó khác rất nhiều so với những nơi khác.
Mặc dù mấy khu vực kia yên tĩnh đến gần như quỷ dị, song vẫn nằm trong phạm trù của bệnh viện bình thường, còn nơi này lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ánh đèn trên cao trắng bệch mờ ảo, bị ảnh hưởng bởi một loại sức mạnh không tên, thỉnh thoảng chớp lóe, phát ra tiếng kêu ong ong của dòng điện. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống trầm trọng, không khí lạnh lẽo âm hàn như thanh đao thép cạo vào xương. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, Ôn Giản Ngôn cảm giác cơ thể như rơi vào hầm băng, nhiệt độ cơ thể đều bị hút sạch.
Ngay sau đó, một cánh cửa đóng kín xuất hiện trước mặt hắn.
Vách tường bên ngoài vẽ đầy hình những con vật nhỏ và trẻ con, còn dán rất nhiều hình vẽ đáng yêu. Song có lẽ bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, những bức tranh rực rỡ màu sắc ban đầu đã trở nên xỉn màu và bong tróc, miếng dán loang loang lổ lổ. Đáng lẽ tất cả phải rất dễ thương và trẻ con, nhưng trong khung cảnh lúc này lại có vẻ vô cùng vặn vẹo và quỷ dị, thậm chí còn mang chút hương vị giáo phái tà đạo thuộc về lũ trẻ.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nhìn bàn tay mình không tự chủ được đẩy cửa.
Đây là phòng cho em bé, bên trong rộng rãi lạ thường. Những chiếc giường nhỏ được xếp gọn gàng, cách đó không xa còn có một phòng đồ chơi với diện tích không lớn lắm, dưới đất được trải thảm xốp nhiều màu, còn có một ít đồ chơi búp bê nằm rải rác.
Nhưng... Thu hút tầm nhìn của Ôn Giản Ngôn không phải là những thứ này... mà là toàn bộ quỷ anh rậm rạp ở bên trong.
Có đứa nằm trong nôi, có đứa nằm bò dưới đất, có đứa dán lên vách tường, từng đứa từng đứa đều có cái đầu khổng lồ và thân thể gầy nhom. Nghe thấy có tiếng đẩy cửa, một đôi mắt đen tuyền kinh dị nhìn về phía này, cho dù Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị tốt tâm lý thì vẫn bất giác nổi da gà.
"Mẹ..."
"Mẹ mới..."
Những tiếng thì thầm vang lên từ bốn phương tám hướng. Quỷ anh nắm cánh tay hắn tràn ngập ham muốn chiếm hữu: "Đây là mẹ tui, các cậu không được cướp."
Lời xì xào vang khắp mọi nơi trong phòng trẻ sơ sinh, giống như chúng đang giao tiếp bằng ngôn ngữ riêng mà Ôn Giản Ngôn nghe không hiểu.
Bóng tối dày đặc bao trùm khắp phòng, mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu. Không biết có phải là do cảm thấy đối phương đã tiến vào địa bàn của mình không, dường như quỷ anh đã thả lỏng cảnh giác. Mặc dù dây rốn trên người nó vẫn quấn quanh eo Ôn Giản Ngôn, nhưng cánh tay đã thả lỏng.
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn có thể di chuyển tự do, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay khớp cổ tay hơi cứng đờ, từ từ thay đổi dáng đứng của mình.
Có lẽ bởi vì thay đổi góc độ, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhìn thấy, ở trong góc phòng đồ chơi cách đó không xa, có một người đang ngồi dựa lưng vào tường.
Chắc hẳn đó là đàn ông, toàn thân hắn ta ẩn trong bóng tối, cúi đầu không rõ sống chết, vùng bụng nhô cao, thoạt nhìn vô cùng thê thảm đáng thương.
"!"
Chỉ sợ đây chính là "người mẹ khác" mà quỷ anh vừa nói.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đám quỷ anh trước mặt, thừa dịp tạm thời chưa có con nào chú ý, hắn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ di chuyển về phía người đàn ông nọ.
Theo khoảng cách dần được rút ngắn, Ôn Giản Ngôn nhận ra kiểu tóc mang tính biểu tượng kia: Một cái đầu mào gà.
Hắn bỗng sực tỉnh. Chậc, hóa ra là streamer làm ồn trước cổng bệnh viện không muốn vào.
Dường như nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, đầu mào gà khẽ giật giật rồi chậm rãi ngẩng lên.
Sắc mặt của hắn ta vô cùng nhợt nhạt, gò má trũng sâu, quầng mắt thâm đen trông rất hốc hác. Vạt áo y tá trên người hắn bị chiếc bụng phình to vén lên, lớp áo mỏng manh đã không giấu nổi sự biến hóa của cơ thể, để lộ chiếc bụng xanh đen chi chít mạch máu lồi lõm.
Gân xanh trên bụng gồ ghề, có thể nhìn thấy mao mạch dày đặc dưới lớp da mỏng, như thể có thứ gì đó đang cựa quậy dưới làn da, thỉnh thoảng phồng lên một khối quái dị, tưởng chừng ngay giây tiếp theo sẽ rạch bụng hắn chui ra ngoài.
Hình dạng của nó mơ hồ giống như khuôn mặt em bé dị dạng mỉm cười. Một đầu sợi dây rốn rất dài quấn quanh hông người đàn ông, một đầu còn lại duỗi về bên đám quỷ anh phía xa.
Hai mắt đầu mào gà chợt lóe sáng khi nhìn thấy Ôn Giản Ngôn, nhưng chẳng mấy chốc tầm mắt đầu mào gà đã dừng trên sợi dây rốn quanh hông hắn. Ánh sáng hy vọng trong mắt vụt tắt, trở về với vẻ tối tắm ban đầu.
Ôn Giản Ngôn móc điện thoại ra mở danh sách nhiệm vụ, quả nhiên nhiệm vụ nhánh đã đã được cập nhật.
[Làm mới nhiệm vụ nhánh tùy chọn: Tìm y tá thực tập tuần tra vòng đầu trên tầng ba]
[Mức độ hoàn thành: 1/3]
Hiển nhiên đầu mào gà đã hiểu nhầm hành động của Ôn Giản Ngôn.
Hắn ta phát ra tiếng hừ lạnh yếu ớt: "Đừng nghĩ nữa, trong cửa hàng hệ thống không có đạo cụ nào có thể giải quyết tình huống này, cho dù có đi chăng nữa thì giá cả cũng không phải thứ mà streamer như chúng ta trả nổi. Chỉ cần bị dây rốn quấn sẽ không có khả năng chạy thoát, mặc kệ cậu ở nơi nào cũng bị quỷ anh bám theo."
"Việc nên làm tôi đều làm cả rồi." Đầu mào gà dang hai tay, để cho đối phương đánh giá trạng thái chật vật lúc này của mình: "Nhìn xem, bây giờ tôi vẫn ở đây."
Tầm mắt hắn ta dừng lại trên Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt lộ vẻ giật mình kinh ngạc: "Nom thế này thì chắc hẳn là cậu vừa bị quấn lấy đúng không?"
"Đúng."
Ôn Giản Ngôn gật đầu: "Còn anh thì sao?"
Khóe miệng đầu mào gà giật giật, để lộ nụ cười không giống với cười, khô khốc đáp: "Đã hơn một tiếng."
Hắn ta dùng bàn tay run rẩy luồn vào túi áo, móc hộp thuốc lá bẹp dúm rồi ngậm một điếu ở trên môi, có chút ngậm ngùi nói: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi, có lẽ hai giờ trong phó bản này là một điểm giới hạn, chắc chẳng mấy chốc tôi sẽ sinh ra đứa nhỏ."
Nói xong câu đó, hắn ta nhếch môi cười nhạo, dường như cảm thấy vô cùng buồn cười với cách dùng từ của mình.
Ôn Giản Ngôn đã từng nghe qua cụm từ "điểm giới hạn" trong đại sảnh.
Nó có nghĩa là, trong một vài phó bản, nút thời gian chính là một lời gợi ý. Đôi khi nó là "mốc thời gian", chẳng hạn như phó bản Trường cấp ba Đức Tài Ôn Giản Ngôn đã qua cửa, mốc thời gian quan trọng của nó là 12 giờ sáng, phó bản sẽ sinh ra những biến hóa không thể thay đổi.
Cũng có phó bản lấy "một khoảng thời gian" làm giới hạn. Giống như phó bản bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang này, lấy "hai giờ" làm giới hạn, chia phó bản thành từng phần khác nhau. Ở đây, phần lớn quy tắc trò chơi sẽ tuân theo "điểm giới hạn" đó.
Chẳng hạn như tuần tra, cũng chẳng hạn như sinh nở.
Đầu mào gà đưa hộp thuốc lá bẹp dúm qua, Ôn Giản Ngôn lắc đầu ý bảo mình không hút thuốc. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt như có suy tư dừng ở trên người kẻ phía trước.
Cho dù là trạng thái hay thông tin hắn ta biết đều không giống như streamer mới vào phó bản lần đầu.
Ôn Giản Ngôn mở miệng hỏi thẳng:
"Lần này là phó bản thứ bao nhiêu của anh?"
"Phó bản thứ năm."
Có lẽ biết đại hạn của mình sắp tới, cũng không cần thiết phải giấu giếm mớ thông tin này, cho nên đầu mào gà trả lời vô cùng dứt khoát.
Ôn Giản Ngôn thầm ước tính qua trong đầu.
Nếu đã thành công hoàn thành bốn phó bản, cho dù độ mở khóa ở mỗi phó bản không cao, nhưng dựa vào số tích phân tích lũy qua từng phó bản thì chắc hẳn bây giờ đầu mào gà ít nhất cũng là streamer cấp D.
Nói cách khác, bây giờ nội dung mở khóa cửa hàng của đầu mào gà còn cao hơn hắn một bậc, tích phân mang vào cũng cao hơn hẳn so với con số một ngàn của hắn.
Chẳng qua, nếu đối phương không phải người mới thì vì sao...
Dường như nhìn ra nghi vấn của hắn, đầu mào gà nâng mắt lên, rít một hơi thuốc, tàn thuốc đỏ tươi lập lòe trong bóng tối: "Có phải cậu muốn hỏi, nếu đây không phải là lần đầu tiên tôi tiến vào phó bản thì vì sao lại phản ứng mạnh như thế trước cổng bệnh viện?"
Ôn Giản Ngôn không thèm che giấu, gật đầu khẳng định suy đoán của đối phương: "Đúng."
Đầu mào gà cười khẩy thành tiếng, vẩy vẩy tàn thuốc lên con búp bê vải đồ chơi, tro tàn xám trắng rơi trên con ngươi thủy tinh đục ngầu của nó, để lại một vệt cháy xém màu đen: "Nếu chúng ta có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ nói cho cậu biết, được không?"
"Thành giao."
Ôn Giản Ngôn hời hợt gật đầu.
Đầu mào gà có chút bất ngờ giương mí mắt, tầm nhìn dừng trên người cậu thanh niên trước mặt.
Rõ ràng lúc nãy khi nghe xong những gì hắn ta nói, không hiểu vì sao vẻ mặt của kẻ nọ không có quá nhiều thay đổi, thay vào đó là vẻ bình tĩnh điềm đạm, phảng phất không thèm quan tâm tới mối nguy hiểm mình đang đương đầu. Dáng người của hắn cao gầy thon dài, mang loại khí chất mạnh mẽ bình tĩnh, ngay cả đầu mào gà đã buông xuôi trước cái chết cũng nhịn không được cảm thấy hơi dao động trước hắn.
Đầu mào gà hỏi:
"Nhắc mới nhớ... đây là phó bản thứ mấy của cậu?"
Ôn Giản Ngôn khẽ mỉm cười, quang ảnh bên ngoài hành lang rơi vào đáy mắt sáng ngời của hắn, giống như những mảnh vụn vàng trôi nổi, mang chút bỡn cợt và thần bí:
"Nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ nói cho anh biết."
"..."
Đầu mào gà bị thái độ của hắn làm cho giật mình, vô thức đứng thẳng người, nheo mắt kinh ngạc đánh giá người thanh niên trước mặt.
Cái đệt, biết bắt thóp nhau ghê.
Chẳng lẽ cái tên thoạt nhìn nho nhã ốm yếu, trắng trẻo gầy gò kia... là một cao thủ?!
Trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng].
"..."
"Không hiểu vì sao, nhưng nhìn cảnh này tôi đột nhiên lại có một linh cảm mạnh mẽ, chắc chắn tên chó lừa đảo không có ý tốt."
"Tôi cũng vậy!"
"+1"
"Dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì nhất định là streamer lại muốn gây chuyện!"
"Ha ha ha ha, cao thủ chân chính: streamer cấp D đã chơi qua bốn phó bản; Cao thủ pha kè: mới chơi được một phó bản đã lên làm mẹ, một tên chó lừa đảo với cái miệng toàn lời bốc phét liên thiên."
"Tôi có linh cảm sắp có nạn nhân mới rồi."
"Chào mừng người mới gia nhập đại gia đình nạn nhân của Ôn Giản Ngôn! Bên chỗ chúng tôi sống rất chan hòa thân thiện, không tin anh cứ nhìn coi, đám quỷ và streamer ở phó bản trước đều mỉm cười rất vui vẻ."
Hết chương 25