Trên quảng trường livestream, các lối vào từng đại sảnh nhanh chóng được sắp xếp theo giá trị xem từ trên xuống dưới.
Có lẽ là bởi vì có quá nhiều người mới nên hầu hết các đại sảnh lần này đều dưới cấp C, đại sảnh cấp B và A hiếm như lông phượng sừng lân, điều này cũng làm phần lớn khán giả đều đổ dồn vào mấy đại sảnh cao cấp.
Suy cho cùng, độ khó càng cao thì càng thú vị.
Đột nhiên, có người nhìn thấy phó bản tân thủ quen thuộc đứng ở vị trí gần trung tâm.
"Trường cấp ba Đức Tài"...?
Đây không phải phó bản cấp D sao? Thế nào lại được xếp hạng ở vị trí này?
...Chẳng lẽ hệ thống sắp xếp bị lỗi?
Khán giả nảy sinh nghi ngờ.
Thấy vậy, một vài khán giả tò mò nhịn không được nhấn vào, chuẩn bị tận mắt chứng kiến rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, nếu không phải do hệ thống sắp xếp sai... Vậy thì nhất định bên trong phó bản cấp D đã xảy ra biến số gì đó, khiến cho đánh giá của hệ thống về giá trị xem trực tuyến của toàn bộ phó bản tăng vọt. Kiểu chuyện thế này không phải ngày nào cũng có!
*
Đám streamer hoảng sợ chen chúc trong hành lang chật hẹp, giống như những con cá mòi bị nhét vào lon đồ hộp. Sau khi giọng mụ phù thủy hạ xuống, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chàng trai đứng cuối hành lang.
Vẻ mặt bọn họ có hoảng sợ, có nín thở, hoặc là lo lắng chờ đợi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hành lang chật hẹp với bức tường xanh loang lổ bong tróc, lộ ra những vệt bẩn màu xám đen.
Bầu không khí chìm vào khoảng lặng.
Tuy nhiên, phòng livestream 789326qwk lại hoàn toàn đối lập với thế giới bên ngoài.
Sau khi lượng người xem trực tuyến từ các phòng livestream khác tràn vào, số lượng người xem nhanh chóng tăng vọt.
[Ting! Số lượng người xem trực tuyến đã vượt 1000!
][Ting! Số lượng người xem trực tuyến đã vượt 2000!
][Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Lần đầu!
][Wow, mức độ phổ biến của phòng livestream đang tăng lên, nội dung livestream chất lượng cao của bạn đã thu hút rất nhiều người xem mới, một "cơn sốt nhỏ" đang tràn vào phòng livestream của bạn!
][Ting! Số người đánh thưởng đã vượt 50!
][Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Chút thuận lợi nhỏ!
Wow, ngày càng có nhiều người hâm mộ trung thành bị thuyết phục bởi sự quyến rũ của bạn. Mong streamer ra sức tìm đường chết, tiếp tục cố gắng để nhiều người sẵn lòng mở ví vì bạn!
]"Theo lời kêu gọi từ cách vách qua. Không ngờ giáo viên thực tập cũng là streamer, sốc vãi chó mèo."
"Từ cách vách +1."
"A a a a, streamer làm thế nào để trà trộn vào đội ngũ NPC vậy? Tôi tò mò ghê, cầu phổ cập kiến thức!"
"Xem lại lịch sử của người mới ở đâu vậy? Tôi chưa tìm được trang chủ, có ai tốt bụng chỉ đường giúp không?"
"Lầu trên không cần bận tâm đến mấy cái đó, đừng phí thời gian, dù sao tên streamer kia sắp lật xe rồi, ha ha ha ha ha!"
"?"
"??? Hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngay sau đó, rất nhiều bình luận "ha ha ha" vui sướng lướt qua đầy màn hình. Mặc dù khán giả mới vào không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng hầu hết những người xem khác đều đã theo dõi từ đầu đến giờ.
Vốn dĩ chả có vị trưởng khoa nào sai người qua lấy danh sách, tất cả đều là do Ôn Giản Ngôn biên soạn, bây giờ quyển sổ nhăn nhúm vẫn còn nằm trong túi hắn.
Về phần "Danh sách sao chép" thì càng miễn bàn.
Tuy nhiên, lúc này trọng trách điểm danh lại rơi xuống đầu Ôn Giản Ngôn... Hoặc là hắn phải thành thật khai nhận mình chưa sao chép, hoặc là hắn phải cầm quyển sổ trong túi ra đọc.
Cho dù lựa chọn cái nào thì đều trái ngược với lời nói dối ban đầu, chắc chắn sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ. Mà "nghi ngờ" lại giống như xô nước đổ ụp xuống lâu đài cát, có thể khiến lời nói dối không chịu đựng nổi sự soi mói mà sụp đổ.
Thực tế chính là như vậy, chưa kể là còn đang trong phó bản.
Với tính nết của mụ phù thủy, chắc chắn bà ta sẽ không để vuột mất cơ hội tốt. Một khi bị bắt quả tang, tên streamer dối trá nhất định sẽ phải chết.
Có lẽ sự nghiệp huy hoàng ngắn ngủi của streamer sắp dừng ở đây. Mặc dù ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng phần lớn khán giả đều trở nên cuồng loạn phấn khích.
Dù sao lật xe phải lật càng đau mới càng đẹp.
Toàn bộ hành lang chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Ôn Giản Ngôn.
Người đàn bà với thân hình cao lớn, khuôn mặt dữ tợn hơi nghiêng sang bên, cặp mắt ti hí u ám âm độc nhìn qua khe hở mắt kính, nom chẳng khác gì cặp mắt của loài sài lang. Đáy mắt bà ta lóe sáng, giống như tia sáng sắc lạnh của máy chém trước một giây rơi xuống.
Ngọn đèn le lói treo trên đỉnh đầu, ánh sáng khúc xạ ở rìa thấu kính hơi lệch, ngăn cản thần sắc nơi đáy mắt chàng trai. Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn trông có vẻ nhợt nhạt yếu ớt, cánh môi hắn khẽ mím lại, sau đó bình tĩnh thong thả, duỗi tay từng chút đút vào trong túi.
Khán giả ngồi trước màn hình nín thở, tham lam theo dõi từng chuyển động nhỏ của streamer.
Chẳng mấy chốc, ngón tay của Ôn Giản Ngôn đã rút ra khỏi túi áo mình.
Chỉ thấy trên tay hắn cầm một tờ giấy trắng được gấp làm tư, như thể bị xé vội từ cuốn sổ nhỏ. Tờ giấy nhăn nhúm cùng với mép xé không đồng đều, mơ hồ có thể nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc hiện rõ bên trên.
Ôn Giản Ngôn mở tờ giấy ra. Tiếng giấy sột soạt vang giữa hành lang yên tĩnh, khiến cho nhịp tim mọi người vô thức tăng nhanh.
"Khương Trạch."
Giọng của chàng trai cất lên, nhẹ nhàng mà trong trẻo.
Khán giả ngồi xem đực mặt.
"?? Sao hắn ta đọc được rồi?"
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ streamer tính nói bừa cho qua cửa?"
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, một giọng nói yếu ớt vang lên ở cuối đoàn người, lí nhí đáp:
"...Có."
"Chu Phương Viên."
"Có."
Ôn Giản Ngôn lần lượt đọc hết cái tên này đến tên kia, mỗi lần đọc xong một tên thì trong đám người đều có giọng đáp hoặc to hoặc nhỏ.
Điều này chắc chắn không phải nói bừa.
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ nhân lúc khán giả không chú ý hắn đã sao chép một bản?
Nhưng nó xảy ra khi nào? Tại sao bọn họ chẳng có ấn tượng gì hết!
Như để giải đáp sự nghi ngờ của khán giả, ống kính trong livestream di chuyển, phóng to, rồi lại phóng to hơn nữa... Cuối cùng rơi vào mảnh giấy trên tay Ôn Giản Ngôn.
Nếp nhăn trên tờ giấy trắng còn chưa được vuốt phẳng, dúm dó nhàu nát, cùng với vài dòng chữ viết nguệch ngoạc.
[Hành lá, bắp cải, tỏi, thịt lợn, ớt, hạt tiêu
Nhớ mua kem đánh răng và bột giặt]
"......"
"......"
Vô số "???" dày đặc lướt qua màn hình bình luận.
Đây, đây là...
Danh sách mua sắm???
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vài dòng chữ ngắn ngủn trong danh sách, vô cùng tự tin đọc tiếp.
"Triệu Nhuận Thành."
"Có."
"Phương Khả."
"Có."
Sau khi biết được chuyện gì đang xảy ra, bình luận bùng nổ.
"??? Streamer đã ghi nhớ danh sách!!"
"Cái đền đệt, trí nhớ kiểu gì vậy! Là nhìn qua không quên sao!"
"Chưa chắc đã đúng. Không chừng hắn đã đoán trước được mọi chuyện nên mới lén lút học thuộc, dù sao ở kia cũng chỉ có mười mấy cái tên."
"Lầu trên mất não đúng không? Làm vậy cho khó hơn à? Dự đoán kiểu gì được vậy?"
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Trình Vĩ "không nhập học" thì những người khác đều hoàn thành điểm danh. Mụ phù thủy đứng tại chỗ nheo mắt từ từ nhìn xung quanh, phát ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng, cũng không biết là vừa lòng hay thất vọng.
Bà ta xoay người: "Đi thôi."
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm gấp tờ giấy nhét vào túi, thuận tiện bí mật xoa lòng bàn tay ướt sũng lên ống quấn.
Nguy hiểm thật.
May mà nghề nghiệp hắn làm có mức độ rủi ro quá cao, cho nên đã hình thành thói quen vô thức ghi nhớ tất cả thông tin quan trọng vào đầu. Thứ nhất là vì phòng ngừa lời nói dối của bản thân bị vạch trần, thứ hai là vì phát huy tại chỗ trong lúc quan trọng.
Tóm lại, trọng điểm của lời nói dối nằm ở các chi tiết nhỏ, ngay cả ở những chi tiết nhỏ nhặt không quan trọng, nếu hắn sơ ý chút thôi thì có thể sẽ toi mạng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn đám streamer phía sau, hất cằm:
"Không nghe cô Dương nói sao? Đi theo."
Đám bình luận vừa rồi còn cảm khái năng lực ghi nhớ cùng dự đoán phi thường của streamer đồng loạt trầm mặc, hướng gió lập tức thay đổi:
"Đệt, cáo mượn oai hùm."
"Đệt, tiểu nhân đắc chí."
"Không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ!!!"
Những streamer còn lại quay mặt nhìn nhau, run rẩy cất bước theo Ôn Giản Ngôn.
Mụ phù thủy đi thẳng xuống lầu, ra ngoài ký túc xá.
Sắc trời u ám.
Khuôn viên trường học với diện tích không lớn lắm chìm trong ánh hoàng hôn rực cháy, tựa như chiếc hộp giấy nhỏ sắp bị đè bẹp.
Cách kí túc xá vài chục mét là tòa nhà lụp xụp chỉ có một tầng, cánh cửa mở toang, lộ ra nền đất xi măng xám đen.
Nom rất giống nhà ăn.
Bên trong có vài dãy bàn dài màu vàng xám nằm cạnh nhau, lớp sơn trên bàn bong ra từng mảng, trông khá bóng nhờn dưới ánh đèn mờ, như thể quanh năm suốt tháng không được lau chùi cẩn thận.
Phía cuối nhà ăn là hai chiếc bàn học được kê sát, bên trên đặt một chiếc chậu đựng thức ăn khổng lồ làm bằng inox đang bốc hơi nghi ngút.
Mụ phù thủy dừng lại trước cửa nhà ăn, quay đầu nhìn đám học sinh nội trú đứng sau lưng mình, lạnh lùng nói:
"Tới rồi."
Người phụ nữ nhìn xung quanh một vòng, thân hình cao lớn mang lại cảm giác bí bách đáng sợ. Đám streamer câm như hến đứng túm tụm bên nhau, chờ đợi đối phương nói tiếp.
Mụ phù thủy giơ ngón tay mập mạp chỉ vào chiếc tủ bên cạnh: "Hộp cơm của các người đều để ở đây, sau khi ăn xong nhớ rửa hộp trả về chỗ cũ, nếu mất thì phải bồi thường."
Bà ta lại chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường nhà ăn:
"Cơm nước rửa bát xong xuôi tự mình về ký túc xá, thời gian gác cổng buổi tối của kí túc xá là 9 rưỡi."
Bà ta nhếch miệng cười toe toét, gần như không thèm che giấu vẻ độc ác trên khuôn mặt: "Nếu mấy người không về đúng giờ, tôi cũng không dư thời gian giữ cửa đợi ai hết."
"Được rồi, giải tán."
Nói xong, mụ phù thủy xoay người, vừa ngâm nga bài hát vừa đi về phía ký túc xá.
Bởi vì đứng rất gần nên lần này Ôn Giản Ngôn đã nghe được hết mấy câu cuối cùng:
"... Đồng tâm mà lại vừa ý..."
Bà ta ngâm nga giai điệu khe khẽ, thân hình cao to mập mạp nhanh chóng biến mất dưới màn đêm.
Ôn Giản Ngôn hơi sửng sốt rồi nhanh chóng hoàn hồn. Hắn tiến lên trước một bước vỗ tay, lớn giọng nói:
"Mọi người đã nghe thấy cô Dương nói gì chưa? Học sinh lớp 10 cầm hộp cơm qua bên đây tập hợp, xếp thành hai hàng đi vào."
Là một kẻ lừa đảo có tay nghề cao, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhập vào vai diễn "giáo viên thực tập" mà không gặp bất cứ rào cản tâm lý nào.
Chỉ với vài câu ngắn ngủi, hắn không chỉ chuyển dư uy của mụ phù thủy lên người mình, mà còn nghiễm nhiên trở thành người kiểm soát tình hình chung.
Các streamer vô thức làm theo hướng dẫn của người có thẩm quyền.
Sau vài phút hỗn loạn ngắn ngủi, tất cả đều xách theo hộp cơm của mình xếp thành hai hàng đứng ngay ngắn trước cửa nhà ăn.
Mặt Ôn Giản Ngôn không đổi sắc gật đầu hài lòng:
"Vào đi."
Vì thế, "hàng giả" yên tâm thoải mái dẫn hai nhóm học sinh nội trú đi vào nhà ăn, cáo mượn oai hùm chỉ huy bọn họ xếp hàng lấy cơm.
Phụ trách bữa ăn là một bà lão già nua. Con ngươi bà ta đục ngầu, ngón tay nhăn nheo như vỏ cây run rẩy cầm chặt chiếc muỗng to. Chiếc muỗng làm bằng inox, chạm xuống đáy chậu phát ra âm thanh chói tai.
Bữa tối là thứ gì đó khá giống cháo.
Một lớp váng dầu màu vàng đục nổi lên trên chất lỏng sền sệt nhão nhoét, thịt mỡ trắng bóng, hạt cơm rời rạc và sợi mì mềm trộn lẫn trong chiếc muỗng tản ra thứ mùi khó chịu.
Bà ta máy móc múc từng muỗng cho học sinh.
Khoảnh khắc đám người streamer nhìn thấy thức ăn trong hộp cơm của mình, trên mặt từng người đều bày vẻ phức tạp khó hình dung.
Bọn họ ủ rũ bưng hộp cơm, chọn một vị trí ngồi trên bàn dài.
Sau khi múc cơm xong cho tất cả học sinh, bà lão run rẩy cúi người, chuẩn bị nhấc chiếc chậu lớn cạn đáy trước mặt. Ôn Giản Ngôn sải bước về phía trước, chẳng nói chẳng rằng nhận cái chậu sắt trong tay đối phương:
"Để cháu giúp bà, bà cứ nghỉ ngơi là được rồi."
Dáng vẻ của hắn dịu dàng khiêm tốn, quan tâm thân thiết nhìn bà lão trước mặt.
...Cho dù là ra lệnh trước cửa hay đứng tổ chức mọi người xếp hàng vào nhà ăn thì Ôn Giản Ngôn cũng đã chuẩn bị trước cho cuộc nói chuyện này.
"Đi đường nào thế bà?" Hắn hỏi.
Bà lão nâng một ngón tay như vỏ cây lên, chỉ về phía sau nhà ăn.
Ôn Giản Ngôn thả chậm bước chân, sóng vai đi cùng bà lão.
Đôi mắt đục ngầu của bà ngước lên, quay đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh, hỏi bằng chất giọng già nua:
"Chàng trai, cậu lạ mặt quá, tên là gì vậy?"
Ôn Giản Ngôn ngượng ngùng mím môi: "Cháu cũng mới đến hôm nay, bà cứ gọi cháu là Tiểu Triệu đi ạ. Cháu là họ hàng xa vừa tốt nghiệp của trưởng khoa Thẩm, lần này tới đây là muốn nhờ chú ấy tìm việc hộ."
"À à..."
"Chú bảo cháu đi tìm cô Dương, nhờ cô ấy dẫn cháu đi dạo quanh trường, nhưng mà...". Kiếm Hiệp Hay
"Nhưng mà?"
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, nhanh chóng nở một nụ cười che giấu: "Cũng không có gì, chỉ là, hình như cô Dương có việc phải làm nên... để cháu ở lại giúp tổ chức kỷ luật, sau đó vội vàng rời đi."
Hắn ngập ngừng chốc lát, mím môi lo lắng hỏi:
"Có phải cháu... cháu đã làm sai điều gì không?"
[Trong phòng livestream 789326qwk]
"......"
"......Mùi trà xộc vào mũi."
".....Mùi trà everywhere."
"Lúc nãy còn là giáo viên thực tập, bây giờ quay ngoắt biến thành cháu trai của trưởng khoa Thẩm. Tôi chống mắt chờ xem hắn ta còn có thể bịa ra thêm bao nhiêu thân phận nữa."
"......Suy nghĩ đơn giản cho đầu óc thanh thản bạn ơi."
Hiển nhiên cách trả lời úp úp mở mở đã khiến đối phương lập tức ngầm hiểu theo ý nào đó.
Bà lão thở dài, trên mặt xẹt qua một tầng sương mù. Bà vươn tay vỗ vai Ôn Giản Ngôn, ân cần nói: "Cậu cũng đừng để trong lòng, cô Dương... ầy, cô ấy luôn như vậy, không phải cố ý nhằm vào cậu đâu."
"Không sao, nếu sau này cậu có vấn đề thì có thể đến hỏi tôi."
"Thật sao? Cháu cảm ơn bà."
Ôn Giản Ngôn nở nụ cười thụ sủng nhược kinh.
Đáy mặt hiện lên tia cười.
Quả nhiên, đối với những người lớn tuổi thì sự kết hợp giữa bối cảnh cùng sự yếu thế chính là cách nhanh nhất để moi thông tin.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Ôn Giản Ngôn liên tục tìm đề tài, ghi nhớ tất cả thông tin bà lão nói.
Bất giác, cả hai đã đi tới sau bếp.
So với nhà ăn phía trước, phòng bếp phía sau càng thêm chật chội bẩn thỉu. Hỗn hợp men chua cùng mùi khí thối vẩn đục tràn lan khắp không khí, chiếc thùng màu xanh dương đặt trong góc đã đầy nửa, dưới đất toàn là rác rưởi.
Dưới sự chỉ huy của bà lão, Ôn Giản Ngôn đổ phần nước canh còn thừa vào thùng nước, sau đó đặt chiếc chậu rỗng bên cạnh thớt.
Ngay khi hắn định xoay người rời đi, đột nhiên tầm mắt hơi khựng lại.
Cách đó không xa là một bồn rửa tay.
Lớp nước màu vàng xám không thể chảy xuống ứ đọng trong bồn rửa, dòng nước đục ngầu, vài sợi tóc đen bóng dầu chậm rãi lượn lờ quanh miệng cống, giống như một vật thể sống.
Ôn Giản Ngôn vô thức liếc nhìn đỉnh đầu bà cụ.
Tóc ngắn, xám trắng và khô queo.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thê lương vang lên từ phía nhà ăn, tựa như lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua đêm tối, khiến cho người nghe khiếp sợ
"!"
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Một giây sau, hắn lập tức hoàn hồn, vội vàng nói lời chào với bà lão, sau đó nhanh chóng xoay người bước về phía phát ra âm thanh.
Tuy nhiên vừa mới đi được vài bước, giọng nói già nua run rẩy của bà lão bỗng vang lên sau lưng:
"Đúng rồi... Chàng trai trẻ."
Ôn Giản Ngôn dừng lại quay đầu nhìn bà lão.
Bà cụ mở to đôi mắt đục ngầu, khuôn mặt nhăn nheo như lớp vỏ cây run nhẹ, nói bằng chất giọng rất trầm:
"Hãy tránh xa tầng bốn ký túc xá."
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Hắn chưa kịp hỏi thêm gì thì bà lão đã xoay người, dùng tư thế bước một bước loạng choạng ba bước, từ từ biến mất sau nhà ăn.
*
Trong nhà ăn, bàn ghế lộn xộn đổ dưới mặt đất, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng la hét hoảng loạn tạo thành âm thanh ồn ào, khung cảnh rơi vào hỗn loạn.
Một streamer chật vật đứng bên hồ nước cùng hộp cơm bị lật úp dưới chân, nước canh màu vàng trắng đổ đầy trên sàn nhà, những sợi tóc đen dài ngoằng trộn lẫn với nước bọt dính nhoét nối dài nằm dưới đất.
Tuy nhiên hắn vẫn ra sức nôn mửa, dùng đầu ngón tay run rẩy móc họng, như thể còn thứ gì bị kẹt bên trong.
"Ọe..."
Streamer co giật cong lưng, phát ra tiếng nôn khan đáng sợ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đây... Đây là bị làm sao vậy?"
Mấy streamer chụm lại một chỗ, hoang mang lo sợ hỏi nhau.
"Vi phạm quy tắc."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ gần đó.
Đám streamer mới giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bọn họ nhớ rõ người đàn ông vừa lên tiếng này là một streamer kỳ cựu, tên là Khổng Thế Hưng. Hình như còn hai streamer kỳ cựu khác chung đội với gã, lúc nào cũng thấy ba người ở bên nhau.
Khổng Thế Hưng dửng dửng ôm tay đứng một bên: "Nhìn chung loại phó bản cấp D kiểu này không quá khó, vấn đề là phải nghe lời. Chỉ cần hành động dưới điều kiện tuân thủ quy tắc, mở livestream, làm nhiệm vụ chính và nhánh do hệ thống phân phối thì bình thường đều có thể gom đủ thời gian sinh tồn... Tất nhiên, tiền đề là mấy người không vi phạm quy tắc."
Đám streamer mới cảm thấy sống lưng ớn lạnh:
"Vi phạm, vi phạm?"
"Thay vì đứng ở chỗ này suy nghĩ lung tung, chi bằng mấy người đi xung quanh hỏi xem rốt cuộc tên xui xẻo kia đã vi phạm quy tắc gì để sau này còn tránh nguy hiểm."
Tô Thành đứng bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa họ.
Anh ta nuốt khan một cái, run rẩy cất lời: "Tôi, hình như tôi biết."
Nghe vậy, ánh mắt của những người khác lần lượt nhìn về phía anh ta.
"Vừa rồi lúc ngồi ăn cơm, anh ta có nói không biết cơm nấu ở đây có vấn đề không, nhỡ đâu ăn vào lại xảy ra chuyện, nên thừa dịp NPC không có ở đây trộm đổ thức ăn vào bồn rửa tay..."
Cách nói này nghe khá hợp lý.
Hơn nữa, cơm canh ở đây thoạt nhìn không ổn tẹo nào, giống y như thức ăn thừa, cho dù có đổ cũng không đáng tiếc. Bởi vậy cách làm trên cũng được mấy streamer khác tán thành, cùng hắn bưng cơm đến cạnh hồ nước.
Thế nhưng, ngay khi người đàn ông cầm bát cơm đổ xuống, trên mặt hắn ta đột nhiên lộ ra thần sắc thống khổ.
Bát cơm rơi bộp xuống đất, cơm canh chưa ăn vương vãi khắp nơi.
Những streamer khác bị dọa sợ nhao nhao lùi về sau, không ai dám bước đến gần.
Sau đó, mái tóc đen dài bắt đầu trào ra từ miệng streamer.
Tô Thành vừa miêu tả vừa dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt bát cơm, giọng nói có chút bất ổn.
Mấy người chăm chú lắng nghe giật mình, bọn họ lập tức nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu sang một bên. Bên trên vách tường nhà ăn viết mười chữ to loang lổ phai màu:
"Tiết kiệm là vinh quang, lãng phí là xấu hổ."
Khổng Thế Hưng nheo mắt nói: "Hóa ra là vậy, cho nên đây chính là một trong những quy tắc."
"..."
Sau khi gã dứt lời, đám streamer nháo nhác nhìn phần cơm canh gần như chưa được đụng đến trong bát mình, biểu cảm hơi thay đổi.
Xem ra... bữa ăn này bọn họ nhất định phải ăn rồi.
Không chỉ là ăn mà còn phải ăn sạch sẽ, đến một hạt cơm cũng không được để sót lại.
Ngoài cửa, Ôn Giản Ngôn đăm chiêu khoanh tay đứng nhìn.
"Quy tắc."
Có vẻ như đây là từ khóa.
Tổng thể phó bản không khác suy đoán của hắn là bao, điều này khiến Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, so với việc quỷ quái giết người bừa bãi thì có quy tắc cũng dễ hơn nhiều.
Chỉ cần có quy tắc, chắc chắn có thể tìm ra kẽ hở.
Chỉ cần tìm ra kẽ hở, các quy tắc có thể lần lượt được khai thác.
Hơn nữa, có lẽ bởi vì cấp bậc phó bản không cao nên hiển nhiên quy tắc phán định cũng không nghiêm khắc, bằng không cũng sẽ không để cho Ôn Giản Ngôn lợi dụng chui vào khoảng trống, thành công trà trộn vào đội ngũ giáo viên.
Đúng lúc này, streamer đang nôn khan kia bỗng khom lưng xuống, cuối cùng phát ra một tiếng nôn mửa tê tâm phế liệt...
"Ọe!"
"Cạch."
Tiếng rơi thanh thúy vang lên.
Vài chiếc răng hàm lẫn lộn máu tươi cùng nước bọt rơi xuống đất. Những chiếc răng nanh nhỏ cỡ móng tay lăn dài, một trong số đó lăn tới trước mặt Ôn Giản Ngôn rồi mới từ từ dừng lại.
Chiếc răng trắng nhợt dính máu dừng trong tầm mắt, trông có vẻ vô cùng quái dị.
Ôn Giản Ngôn nhìn nó chằm chằm, cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ khí lạnh.
Chiếc túi vải nhỏ màu đỏ bị lãng quên trong túi bỗng trở nên nặng trịch, dán lên đùi hắn, làm cho vùng da tiếp xúc vô cớ nóng bừng, gần như khó có thể chịu đựng được.
...Răng hàm?
Chuyện này có liên quan gì đến "vật phẩm che giấu" mà hắn tìm thấy trước đó không?
Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc bỗng vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn:
"Ting! Kiểm tra phát hiện đáp ứng điều kiện, nhiệm vụ nhánh ẩn được mở ra..."
Chờ, chờ đã?
Ôn Giản Ngôn sợ ngu người.
Trước khi lấy lại phản ứng, đám tóc đen nhánh không hề báo trước đã tràn qua, quấn chặt cổ tay và mắt cá chân hắn. Xúc cảm lạnh lẽo ẩm ướt tựa như một sinh vật sống đang xoắn chặt.
"Đã hoàn thành mở nhiệm vụ nhánh ẩn."
Khoảnh khắc giọng nói dứt lời, Ôn Giản Ngôn lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cảm giác quen thuộc biết nhường nào.
Giống hệt như... Giây phút đầu tiên hắn tiến vào phó bản.
Trước khi Ôn Giản Ngôn mất ý thức, trong đầu chỉ còn sót lại một câu cuối cùng...
Phòng livestream chó má, cái mả cha nhà chúng mày!
Hết chương 4