Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Bóng đen tản ra, cơ thể đối phương nhanh chóng sụp đổ.

Đếm ngược bên tai vẫn đang tiếp tục [5, 4, 3, 2, 1...]

Chỉ còn vài giây nữa là toàn bộ phó bản sẽ bị đóng lại, người kia không thể đuổi kịp theo hắn nữa. Thế nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt màu vàng ấy, Ôn Giản Ngôn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, giống như con rắn lạnh lẽo trườn trên da thịt, khiến cho hắn chìm vào trong sợ hãi.

Có... có lẽ tương lai bọn họ sẽ không chạm mặt, đúng không?

[2, 1,...]

Đếm ngược về 0.

Ôn Giản Ngôn nuốt khan, lặng lẽ lùi về phía sau một bước.

...Đúng không?

[Kết thúc buổi livestream.]

Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên bên tai tất cả streamer trong phó bản. Trước mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại và mất đi ý thức.

[Streamer đã offline]

[Một phút sau phòng livestream Thành Tín tối thượng sẽ đóng cửa, đếm ngược: 60, 59,...]

Tất cả khán giả đều chưa hoàn hồn, bọn họ bất giác ngẩng đầu nhìn thanh tỷ lệ phần trăm chiến thắng màu đỏ và đen ở phía trên đỉnh đại sảnh livestream.

Bên đỏ đang chiếm ưu thế tuyệt đối với tỷ lệ thắng lên đến 99%, trong khi bên đen chỉ có 1% đáng thương ít ỏi bị ép ở góc cuối cùng. Thế nhưng...

Trên thanh tỷ lệ chiến thắng, bốn chữ màu đỏ in đậm viết to nhấp nháy.

[Phe đen chiến thắng.]

Đen... bên đen chiến thắng?

Sau khi bị toàn bộ phó bản điên cuồng nhắm vào, bị tám streamer kỳ cựu của bên đỏ vây đánh, thậm chí còn lợi dụng đạo cụ đặc biệt kéo boss từ phó bản khác vào viện trợ...

Vậy mà bên đen vẫn thắng?!

Đéo thể tin được!

Quá hấp dẫn, trận đoàn chiến này quả thực hấp dẫn đến độ khiến người ta không thốt nên lời.

So với những phiên bản đi săn trước kia đều nghiêng hẳn về một phía thì lần livestream quả thực mạnh đến thái quá!

"A a a a a bên đen trâu bò!"

"Đội trưởng bên đen trâu bò a a a a!"

"A a a a a, trời địu, tôi kích động nói không nên lời."

"Thật sự nhiều lần tôi cảm thấy streamer sắp tiêu rồi, kết quả hắn vẫn kiên cường sống sót, không chỉ sống sót mà còn có thể phản công ở trong tuyệt cảnh, ngược gió lật bàn."

"Chó lừa đảo trâu bò."

"Thành Tín tối thượng trâu bò."

"Tôi đây có tài đức gì mà lại gặp được người vợ đáng yêu tài giỏi như vậy! Mấy ông có thấy nước mắt kích động chảy từ khóe miệng tôi không, vợ đỉnh của chóp a a a a!"

"Lại nói tiếp, chỉ có mình tôi cảm thấy boss rất thảm sao? Không chỉ bị streamer lừa gạt trong phó bản trước mà phó bản này còn bị vố đâm sau lưng. Ha ha ha ha ha cười không sống nổi."

"Ha ha ha ha ha ha đúng thế thật."

"Nhưng mà vợ hôn thằng đó hai lần, lần nào cũng là vợ yêu chủ động, làm máu mũi tôi cứ chảy hoài."

"Thảm hay không thì chưa bàn, chủ yếu là tôi cảm thấy hơi lo lắng. Trước đây tôi chưa từng thấy boss nào mạnh như vậy, hơn nữa vừa rồi mọi người đều thấy trong livestream chứ? Dường như đạo cụ bên trong hệ thống không có tác dụng với y? Tôi luôn cảm thấy kẻ bị đánh thức này sẽ trở thành phiền toái lớn trong tương lai."

"Ha ha ha ha ha chắc không đâu."

"Nếu thật vậy thì chẳng phải chó lừa đảo toi à, lừa người ta hai lần còn đâm người ta một dao, đợi chủ nợ tìm tới cửa đi."

*

Lông mi của Ôn Giản Ngôn khẽ run rồi chậm rãi mở mắt ra.

Hắn phát hiện mình đã trở lại không gian màu trắng rộng lớn, phía trên màn hình khổng lồ cách đó không xa hiển thị chữ [LIVE] màu đỏ như máu, tất cả đều có vẻ quá quen thuộc.

Tuy nhiên không giống lần trước, lần này toàn bộ quảng trường ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ có Tô Thành và đầu mào gà.

Hai người từ từ tỉnh lại, chống tay nâng đầu ngồi dậy.

Ôn Giản Ngôn thở hổn hển.

Máu tươi trên đầu ngón tay lạnh lẽo nhớp nháp, giống như ung nhọt trong xương trồi ra bên ngoài, dính vào trên da. Trước khi ý thức tiêu tán, hình ảnh đôi mắt màu vàng kia đã khắc sâu ở trong đầu, tất cả khiến hắn cảm thấy hãi hùng.

Lúc nãy thật sự quá nguy hiểm.

Chỉ cần sai lầm một chút thôi là hắn sẽ trở thành món ăn trong mâm ác quỷ.

[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành buổi livestream của mình! Bây giờ sẽ trao phần thưởng cho bạn...]

"Số lượng người xem trực tuyến cao nhất trong livestream của bạn đạt tới 95.789 người, tích phân khen thưởng đã được chuyển vào tài khoản của streamer."

[Đạt được thành tựu: Ngôi sao đang lên!]

Trong livestream có 254.000 tích phân, tích phân còn lại đã được thanh toán vào trong tài khoản của streamer.

[Đạt được thành tựu: Chuyên gia hút tiền.]

Chúc mừng bạn đã trở thành streamer nổi tiếng nhất trong buổi livestream này, thưởng tích phân: 10.000, đã được thanh toán vào trong tài khoản của streamer.

[Đạt được thành tựu: Bé con đẹp nhất trong livestream.]

"Cậu có sao không?"

Thời điểm nhìn thấy Ôn Giản Ngôn, hai mắt Tô Thành sáng ngời. Anh ta sợ hãi kêu lên: "May quá, lúc ở tầng bốn tôi suýt bị dọa chết khiếp..."

Anh ta còn chưa kịp nói hết lời đã bị âm thanh máy móc quen thuộc phía trên đỉnh đầu chen ngang.

[Ting! Chúc mừng bên đen giành được thắng lợi trong phó bản đoàn chiến.]

Bên tai vang lên tiếng tiền bạc va chạm leng keng, giọng của hệ thống bỗng trở nên nhiệt tình cao vút: "Chúc mừng bên đen đã giành chiến thắng với tỷ lệ cược 20:1. Tất cả tiền thưởng khán giả đặt cược sẽ tăng lên gấp hai mươi lần."

Trên màn hình cực lớn, một chuỗi các con số nối đuôi nhau nhảy loạn.

"Các bạn với tư các là streamer bên đen cũng sẽ thu được một khoản chia khổng lồ."

Hai mắt Ôn Giản Ngôn lập tức sáng ngời.

Đù, đây chẳng phải cảm giác giàu sau một đêm sao?

Hắn xoay khớp cổ tay, có chút tiếc nuối thở dài: "Tiếc là lần này chúng ta chỉ mở khóa 100% cốt truyện và qua cửa nhiệm vụ chính, tuy nhiên không thu thập được đầy đủ đạo cụ ẩn, bằng không lại có thể đánh ra thành tựu bạch kim."

"Không."

Tô Thành bỗng nói với hắn, mỉm cười đầy bí ẩn: "Chúng tôi đã thu thập đủ."

Ôn Giản Ngôn giật mình: "Cái gì?"

Tô Thành: "Sau khi cậu biến mất ở tầng bốn, cậu tưởng chúng tôi chỉ đứng chờ một chỗ sao?"

Anh ta chỉ đầu mào gà: "Anh ta đổi một bàn tay chỉ dẫn trung cấp bên trong cửa hàng hệ thống, tôi đổi sơ cấp. Dường như bên đỏ cảm thấy thắng lợi nằm chắc trong tay nên căn bản không thèm chú ý tới hành động của chúng tôi."

Đầu mào gà nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Bàn tay chỉ dẫn trung cấp quá đắt, gần như vắt sạch hơn nửa tích phân trong tài khoản tôi."

Hắn ta quay đầu nhìn những con số trên màn hình lớn, đoạn cười hí hí hai tiếng: "Chẳng qua bây giờ tôi cảm thấy rất đáng giá."

"À đúng rồi, chúng tôi đã xác nhận với hệ thống, bên trong phó bản đoàn chiến, đạo cụ mà streamer cùng một đội tìm được đều có thể tính chung thành tích."

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, màn hình lại nổ pháo hoa chúc mừng rực rỡ.

"Chúc mừng đội đen đã đạt thành tựu bạch kim của phó bản [Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang.]"

Phía trên màn hình, tên của phó bản biến thành màu xám, bên cạnh còn có con dấu... "Đóng cửa vĩnh viễn."

"Xin vui lòng đặt tên cho đội bạn!"

"..."

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn Tô Thành và đầu mào gà, chỉ thấy hai người đồng loạt lộ ra ánh mắt khích lệ: "Đội trưởng, đặt tên đi."

"... Ừm."

Ôn Giản Ngôn gật đầu rồi hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn màn hình trịnh trọng cất lời:

"Tên là... Đội công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Tô Thành: "..."

Đầu mào gà: "..."

Hối hận.

Biết thế cứ để bọn họ nghĩ tên cho xong.

Ngay khi dứt lời, một chiếc cúp khổng lồ khắc dòng chữ "Công dân tốt tuân thủ pháp luật" từ từ xuất hiện bên trên màn hình, chậm rãi bay lên đại sảnh danh vọng.

Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt, liếc nhìn quang cảnh trước mặt.

Xem ra thi đấu đoàn đội vẫn có tình người, ít nhất sau khi phó bản kết thúc, vì sự an toàn cá nhân của streamer nên bên đỏ và bên đen sẽ thức tỉnh ở không gian riêng.

Bằng không...

Nhớ lại những chuyện thiếu đạo đức mình từng làm với bên đỏ, chính Ôn Giản Ngôn cũng phải thừa nhận, e rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Đúng lúc này, dường như Tô Thành nhận ra gì đó:

"Hửm?"

Anh ta ngạc nhiên dí sát một chút: "Môi cậu bị sao vậy?"

Trừ miệng vết thương bị cắn trên môi thì Ôn Giản Ngôn không bị thương trong phó bản, cho nên hệ thống cũng không tốn tích phân tự động chữa trị thân thể cho hắn.

"Vập vào đâu à?"

Ôn Giản Ngôn đáp nhẹ tênh: "Đừng lo, bị cắn lúc hôn đắm đuối với lệ quỷ thôi."

Tô Thành: "..."

Mẹ kiếp, trình độ bốc phét ngày càng ghê gớm! Hắn coi anh là thằng ngốc chắc?

Ôn Giản Ngôn nâng tay vuốt nhẹ khóe môi.

"Shhhh..."

Vẫn còn nhoi nhói.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi với giống đực, hơn nữa giống đực này còn không phải con người.

... À quên, nếu tính cả phó bản trước thì là lần hai.

Mặc dù mỗi lần đều xuất phát từ mục đích giữ mạng, nhưng Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không thể quen được cảm giác này.

Suy cho cùng, trải nghiệm hôn môi với một kẻ không phải con người thực sự quá đáng sợ, cứ luôn cảm thấy ngay giây tiếp theo bản thân sẽ bị ăn sạch theo đúng nghĩa đen.

Trong đầu hiện lên hình ảnh trước khi phó bản kết thúc, nụ cười trên mặt đối phương khiến hắn rùng mình.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy bụng mình bắt đầu dấy lên cơn đau quen thuộc, nét mặt hắn không khống chế được nhăn nhó, tròng lòng từ từ dâng lên dự cảm chẳng lành.

...Shhh, tương lai đôi bên sẽ không bao giờ gặp nhau.

Chắc chắn sẽ không bao giờ.

Cho dù gặp lại, dựa vào những gì hắn đã gây ra trong hai lần gặp ngắn ngủi, phỏng chừng lần sau sẽ bị giết chết tươi.

Chậc, vận may của hắn nào tệ đến vậy, có đúng không?

Ôn Giản Ngôn thành tâm cầu nguyện.

Lúc này đầu mào gã cũng đứng lên, mặc dù miệng vết thương của hắn ta đã được chữa khỏi nhưng đi đường vẫn chân thấp chân cao. Hai mắt hắn ta lóe sáng, nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt hơi kỳ lạ, ngượng ngùng nói:

"Cái kia, cao thủ, xin hỏi công hội các cậu còn tuyển người không?"

"......"

Tô Thành chậm rãi xoay mặt sang bên, lộ ra biểu cảm không nỡ nhìn thằng.

Công hội nào?

Bọn họ có cái công hội rắm nào?

Lúc này Ôn Giản Ngôn mới nhớ trong đội ngũ mình vẫn còn một người. Hắn quay đầu nhìn đầu mào gà, đột nhiên nhớ lại một chuyện bị mình quên lãng: "À phải rồi, anh còn nhớ lời hứa ở tầng ba bệnh viện Phúc Khang không? "

Đầu mào gà không phản ứng kịp: "...Hả? Cái gì?"

Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn lặp lại những lời hắn ta từng hứa với mình: "Anh nói nếu anh có thể sống sót ra ngoài, anh sẽ nói với tôi lý do vì sao bản thân không phải người mới mà lại phản ứng quá trớn trước cổng bệnh viện."

Dưới sự nhắc nhở của Ôn Giản Ngôn, cuối cùng đầu mào gà cũng nhớ ra chuyện này.

Hắn ta ngập ngừng vài giây, giơ tay lau mặt, dường như đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì... Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang ở gần nhà tôi. "

Ôn Giản Ngôn giật mình, hiển nhiên không ngờ đáp án sẽ là như vậy: "...Cái gì?"

Nội dung của mỗi phó bản đều rất ly kỳ quỷ dị, tuyệt đối không giống như nơi xuất hiện ở trong thực tế, thế nhưng lời đầu mào gà vừa nói...

Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang có thật?!

"Nói là gần nhà thì không đúng lắm, dù sao xung quanh bệnh viện Phúc Khang đã bị bỏ hoang, khu vực phụ cận trở thành cấm địa ở chỗ chúng tôi, ngay cả ban ngày cũng chẳng mấy ai dám đi xung quanh phụ cận."

Sắc mặt đầu mào gà hơi khó coi: "Khi còn bé, tôi rất ấu trĩ tinh nghịch, từng cùng đám bạn lén lút đến gần bệnh viện Phúc Khang thám hiểm. Sau đó... sau khi về nhà tôi bị sốt suốt ba ngày, khiến bố mẹ tôi sợ chết khiếp, tưởng tôi đi chầu các cụ luôn."

"Tuy rằng sau này tình hình của tôi từ từ chuyển biến tốt đẹp, nhưng trí nhớ của ba ngày trước đó hoàn toàn biến mất, cho dù nghĩ thế nào cũng không ra." Đầu mào gà cắn răng, giọng nói có chút khó khăn: "Thời điểm đi lên xe buýt, tôi tưởng đó chỉ là tên giống nhau, hoặc là có sự trùng hợp nào đó, nhưng..."

Hắn ta ngước mắt, dùng đôi mắt chấn kinh, gần như tràn đầy hoảng sợ nhìn Ôn Giản Ngôn:

"Nhưng sau khi bước xuống xe, tôi thấy bức tường bên ngoài Bệnh viện Đa khoa Phúc Khang."

"Ngay lúc đó, một vài mảnh vỡ ký ức hiện lên trong đầu..."

"Nơi này giống hệt bệnh viện tôi từng vụng trộm thám hiểm hồi bé."

Không khí chìm vào khoảng lặng.

Ôn Giản Ngôn trầm tư.

Hắn thật sự không ngờ sau khi đối phương xuống xe sẽ lộ ra vẻ mặt quá trớn như vậy, gần như chẳng bằng người mới.

Tuy nhiên dựa trên thông tin hắn ta tiết tộ, Ôn Giản Ngôn không khỏi giật mình.

Nếu đầu mào gà không nói dối, như vậy bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang thật sự tồn tại trong thế giới thật, và tất cả những gì bọn họ trải qua trong phó bản...

Đã từng xảy ra thật sao?

Đám quái vật được chắp vá từ mảnh xác, những người phụ nữ mang thai điên dại giống như muỗi cái, đứa trẻ toàn thân xanh tím, bác sĩ Lâm Thanh hy sinh vì chính nghĩa và sự thật, cùng với viện trưởng phát điên mang mục đích không rõ...

Tất cả đều là thật sao?

... Nhưng sao có thể?

Đầu óc Ôn Giản Ngôn rối bời.

Đúng lúc này, dường như đầu mào gà cũng nhớ tới gì đó: "À đúng rồi, không phải lúc trước ở tầng ba cậu cũng từng nói, sau khi phó bản kết thúc sẽ cho tôi biết đâu là phó bản thứ mấy của cậu sao?"

Ôn Giản Ngôn bị lời của hắn kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Hả, cái này à?"

Hắn ngước mắt lên, dường như mất hai giây mới kịp hiểu những gì đầu mào gà nói: "Đúng vậy, hình như tôi đã hứa với anh."

Đầu mào gà hơi thấp thỏm: "Ừm, nếu như không tiện, cao thủ, cậu không nói cũng không sao..."

"Sao lại không tiện."

"Đây là phó bản thứ hai của tôi." Ôn Giản Ngôn hời hợt đáp.

"..."

Đầu mào gà chết đứng.

Hắn hốt hoảng xuất thần, dường như không dám tin vào tai mình, từ trong cổ họng cố gắng nặn ra âm tiết đơn bạc: "... Hả?"

Tô Thành có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, vươn tay về phía đầu mào gã đang đứng trợn mắt há mồm, vẻ mặt thản nhiên giới thiệu:

"Quên chưa nói, tôi là streamer mới cấp E."

Hắn lại bình tĩnh chêm lời: "Gần đây mới vừa được thăng cấp D."

"Mong được chỉ bảo nhiều hơn."

Đầu mào gà: "..."

Hả?????

Hết chương 40
Nhấn Mở Bình Luận