Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang bên tai, kéo Ôn Giản Ngôn từ trong cảm xúc vi diệu trở về:

[Chúc mừng streamer đã kích hoạt cảnh: Hồi ức chết]

[Yêu cầu streamer tái hiện các sự kiện đã xảy ra trong phòng 1304.]

Chuyện đã xảy ra trong phòng 1304... Vậy không phải là vụ đầu độc tập thể chết bốn mạng người trong một gia đình sao?

Ôn Giản Ngôn: "..."

Con mẹ mày.

Tái hiện cái mả cha ấy!

Tái xong tao đi chầu trời luôn à!

Thấy Ôn Giản Ngôn mãi không động đũa, người giấy cúi xuống, khuôn mặt trắng bệch dí sát lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nhân loại kia, giọng nói dịu dàng cứ như có thể chảy nước:

"Sao vậy Tú Thanh? Không hợp khẩu vị của anh sao?"

Hai đứa trẻ giấy cũng tiến đến gần, mỗi đứa một bên ôn tay của Ôn Giản Ngôn. Bàn tay của chúng lạnh lẽo cứng đờ, giống như kìm sắt kẹp chặt cánh tay chàng trai, khiến hắn không thể tránh thoát.

"Bố ơi có chuyện gì vậy, bố không thích cơm tối hôm nay sao?"

Bọn chúng ngửa đầu nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn bằng đôi mắt đờ đẫn như được vẽ lên, nụ cười rạng rỡ chân thành.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại.

Hắn ngước mắt nhìn người vợ giấy trước mặt mình, đôi môi nở một nụ cười khéo léo: "Cảm ơn em yêu, em vất vả rồi."

Hắn không quên loại phó bản sắm vai này giới hạn thời gian.

Mặc dù Ôn Giản Ngôn không hiểu nhiều về phó bản từ cấp C trở lên, nhưng dựa theo những thông tin hắn lấy được từ đại sảnh streamer, cơ bản cũng đã có chút phỏng đoán mơ hồ về quy tắc vận hành bên trong phó bản này.

Ít nhất đối với tình huống trước mặt, hắn phải giữ nguyên danh tính "người chồng" để sống sót.

"Em yêu, cơm em nấu ngon như vậy, nếu chỉ có mình anh ăn thì sao được."

Lòng bàn tay Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi vì căng thẳng, tuy nhiên vẻ mặt vẫn rất dịu dàng tự nhiên. Khóe môi của hắn khẽ nhếch, mang theo nụ cười cưng chiều như có như không.

Ba người giấy trước mặt đứng bất động, vẻ mặt không chút mảy may biến hóa, thoạt nhìn vô cùng rùng rợn quỷ dị, thế nhưng nụ cười của chúng dường như lại càng xán lạn:

"Anh yêu nói đúng lắm, tất nhiên cả nhà phải ngồi ăn tối cùng nhau."

Người phụ nữ quay đầu nhìn hai đứa trẻ giấy: "Ngồi xuống mau, chúng ta ăn cơm với bố."

"Không, ý của anh là..."

Ôn Giản Ngôn đánh trống lảng: "Chúng ta còn chưa gọi mẹ đến."

Hắn vừa dứt lời, ba con người giấy lập tức quay đầu nhìn thẳng vào hắn.

Theo thông tin từ hàng xóm, mẹ chồng của gia đình này sống tại căn hộ đối diện, chính bà là người tìm thấy thi thể gia đình và cũng trở nên điên dại vì nó.

Bà là người duy nhất sống sót trong gia đình.

"Cả nhà phải ăn cùng nhau, có đúng không?"

Ôn Giản Ngôn hơi nín thở, cơ bắp toàn thân bất giác căng chặt. Hắn thấp thỏm đợi câu trả lời của đối phương... Hơn nữa hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ lập tức sử dụng đạo cụ.

"Anh nói đúng lắm Tú Thanh."

Mặt mày người giấy hớn hở: "Mẹ còn chưa đến."

"Anh xem, em vậy mà lại quên mất."

Hai đứa trẻ giấy chậm rãi buông lỏng tay Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt trắng bệch cứng đờ vẫn còn mỉm cười, nhưng ánh mắt chúng lại đầy chờ mong: "Bố mau đi gọi bà sang ăn tối đi."

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, cưng chiều xoa tóc người giấy:

"Được, bố đi ngay đây."

Tóc của người giấy rất cứng, dưới động tác xoa của hắn phát ra tiếng giấy ma sát, khiến cả người hắn nổi da gà.

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng thu tay lại rồi đi ra cửa.

Bước chân của hắn vững vàng, tốc độ không nhanh không chậm, hoàn toàn không có dấu vết chạy trốn.

Thẳng cho đến khi cánh cửa sau lưng đóng lại, che khuất ba con người giấy đang mỉm cười nhìn chăm chú hắn ở phía sau, lúc này Ôn Giản Ngôn mới như bị lửa đốt đít, giống như vô cùng vui vẻ lao thẳng về phía thang máy.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Ha ha ha ha ha ha, kỹ năng truyền thống đánh không lại là bỏ chạy đã online!"

"Nhiệm vụ đầu tiên của streamer thám hiểm thần quái thật sự quá khó, hầu như đều bị giết sạch từ lúc mở cửa. Cho dù may mắn sống sót qua ải thứ nhất bước vào nhiệm vụ nhánh ẩn, nhưng lại bởi vì thông tin trên thẻ nhận dạng quá ít, thời gian quá gấp, về mặt cơ bản rất khó tìm được biện pháp phá giải."

"Đúng vậy, dựa theo kinh nghiệm nhiều lần xem livestream [Tiểu khu An Khang] của tôi, những người sống sót sau nhiệm vụ tuyến chính đầu tiên đều dựa vào đạo cụ qua cửa, hơn nữa tôi nhớ giá đạo cụ kia cao lắm đúng không?"

"Đúng đấy, đã thế chỉ có hệ thống cửa hàng cấp C mới mở. Tôi nhớ không nhầm thì streamer vừa lên cấp D nhỉ?"

"Ha ha ha ha ha ha ha, lần này chó lừa đảo tiêu rồi."

"Nhưng cũng chưa chắc, tôi nhớ lúc trước có streamer đã tìm ra cách phá giải chính xác, bây giờ streamer kia cũng theo con đường không khác là bao. Mọi người cứ xem tiếp đi, tôi cảm giác hắn sống được qua con trăng này."

Hành lang tối tăm kéo dài về phía xa xa, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Phía trước hành lang đen xì chậm rãi xuất hiện một chút ánh sáng.

Ôn Giản Ngôn tăng tốc theo bản năng. Thế nhưng thứ xuất hiện đó không phải là cầu thang hay thang máy, trái ngược hoàn toàn, đó là một tấm ván cửa đánh số 1304 xuất hiện trước mặt.

Quỷ đả tường.

Ôn Giản Ngôn dừng bước, mặc dù nằm trong dự đoán nhưng vẫn tiếc nuối thở dài.

Bảo sao ba người giấy kia không thèm để ý đến việc hắn rời khỏi nha, hóa ra chúng nó đoán được hắn thoát không nổi.

Nhưng con người mà, dù sao cũng vẫn nên thử một chút đúng không?

Ôn Giản Ngôn rối rắm nhìn cánh cửa 1304, nghĩ đến ba con người giấy nhìn chằm chằm mình bên trong, hắn nhịn không được rụt vai rùng mình.

Có vẻ... bây giờ hắn chỉ còn cách chạy sang gọi mẹ.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, đoạn rời tầm mắt thử nâng tay gõ cửa phòng 1326 đối diện.

Cánh cửa không khóa từ từ trượt bên trong, một mùi tro nhang nồng nặc đập thẳng vào mặt. Ánh sáng trong phòng rất mờ, phòng khách chất đống những đồ linh tinh, gần như không có chỗ để đặt chân.

".... Mẹ?"

Hắn hạ giọng gọi.

"Tú Thanh đấy à?"

Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên từ sâu trong phòng: "Mẹ ở đây."

Ôn Giản Ngôn cẩn thận bước qua đống đồ dưới đất, đi về phía phát ra âm thanh.

Sâu trong căn phòng đặt một điện thờ ẩn trong bóng tối, nến điện lóe ánh sáng đỏ âm u, phủ lên không gian chật hẹp một tầng ánh sáng đỏ nhạt.

Một bà lão đang quỳ gối trước điện thờ, dường như đang lạy Bồ Tát.

Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Giản Ngôn, bà quay đầu nhìn sang.

Ánh sáng yếu ớt mờ nhạt hắt lên gương mặt già nua của bà, nom giống như quả hạch đào nhăn nhúm. Dường như bà đã không thể nhìn rõ, lúc này đang nheo mắt lại nhìn Ôn Giản Ngôn.

Thế mà... không phải người giấy sao?

Ôn Giản Ngôn sửng sốt.

Mặc dù ánh sáng tù mù nhưng vẫn có thể nhìn ra, bà lão trước mặt thực sự là con người, không phải lớp giấy trắng bệch cứng ngắc.

"Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi."

Ôn Giản Ngôn thăm dò nói.

"Thế à, được rồi, mẹ qua ngay đây." Bà lão run rẩy vươn tay về phía Ôn Giản Ngôn: "Tú Thanh, đỡ mẹ một chút, chân mẹ tê rồi."

Ôn Giản Ngôn tiến lên hai bước.

Lúc này hắn mới thấy rõ, nửa người dưới của bà lão quỳ trên bồ đoàn là mặc quần giấy màu đen và đi giày giấy. Dưới ánh đèn, từ khe hở giày lộ ra làn da thô ráp như giấy.

Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra, phần dưới thắt lưng bà lão đã biến thành giấy, mặc dù nửa trên chưa có biến đổi nhưng có lẽ khoảng cách biến thành người giấy cũng không xa.

Hắn nâng bà lão đứng lên. Cơ thể của bà nhẹ bẫng, mặc dù vẫn vững vàng dựa vào tay hắn, nhưng Ôn Giản Ngôn lại không cảm giác được trọng lượng, tựa hồ có thể chỉ dùng một tay là nâng được bà.

Bà lão nheo mắt, dùng đôi bàn tay già nua nhăn nheo như vỏ cây vỗ ngực hắn, nói:

"Đi thôi Tú Thanh, đúng lúc mẹ cũng đói bụng."

Phòng livstream Thành Tín tối thượng bắt đầu hoan hô chúc mừng:

"Ố dề! Không ngờ streamer mở khóa được tuyến đường chính xác."

"Ha ha ha ha ha, tôi biết mà, đầu chó lừa đảo nảy số rất nhanh, không giống những tên có thẻ nhận dạng streamer thám hiểm thần quái khác, hắn dựa vào việc lừa đảo lấy được khá nhiều thông tin về phòng 1304, có thể phá giải cũng rất đúng tình hợp lý."

"??? Trước giờ tui chưa từng xem phó bản Tiểu Khu An Khang lần nào, cầu cao nhân giải thích."

"Nhiệm vụ có tên Hồi ức giết mà, thật ra chính là hiểu theo nghĩa đen, dựa vào hồi ức giết người. Trước kia nơi này có bốn người chết, lần này cũng chỉ cần bốn người chết như cũ là được. Cho dù là chồng hay mẹ chồng đều giống nhau, chỉ cần mẹ chồng ăn thức ăn có độc trước là nhiệm vụ nhánh ẩn này liền giải."

"À à, đã hiểu! Đúng là thế thật, miễn sao thông tin có đủ thì giải quyết vấn đề khá dễ dàng."

Đúng lúc này, cửa phòng sau lưng phát ra tiếng két rồi từ từ mở.

Ôn Giản Ngôn sợ tới mức run vai, vô thức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ba người giấy kia đang nhìn chăm chú vào họ qua dãy hành lang tối om, trên mặt vẫn treo nụ cười cứng đờ xán lạn: "Tú Thanh mau vào nhà đi, cơm tối em nấu xong rồi, anh mau dẫn mẹ qua đây."

"Bọn em chỉ chờ hai người."

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng cụp mắt nhìn bà lão nom như người giấy nhẹ hẫng trong ngực. Đầu hắn vốn nảy số nhanh, nếu như lúc trước còn chưa hiểu rõ nội dung cụ thể của tuyến đường ẩn này, vậy thì sau khi nhìn thấy một màn trước mặt hắn liền lập tức nhận ra.

Ba người còn lại đã sớm mất mạng, cho nên hoàn toàn biến thành người giấy. Mà người mẹ chồng tuy là đã bị điên nhưng lại không chết, cho nên ở không gian này bà chỉ là nửa người giấy.

Sở dĩ vừa rồi ba người giấy kia để hắn rời đi, ngoại trừ việc hắn tận tâm diễn vai "người chồng", có lẽ nguyên nhân chủ yếu hơn là...

Bà lão mới là mục tiêu thực sự của chúng.

Suy cho cùng, bà là người sống sót duy nhất và là "thành viên gia đình" thực sự.

Nếu đúng như vậy... biện pháp giải tuyến đường ẩn cũng đã có.

... Nếu muốn tái hiện khung cảnh lúc trước, chỉ cần thêm một người chết là đủ.

Ôn Giản Ngôn cân nhắc phân lượng của bà lão trong ngực, ngước mắt nhìn ba người giấy đối diện.

"Anh yêu, anh còn chờ cái gì nữa? Đi vào nhà thôi." Khuôn mặt người giấy nở một nụ cười kinh dị.

"..."

Ôn Giản Ngôn im lặng hai giây.

Khuôn mặt chàng trai được ánh nến điện phủ lên một tầng đỏ nhạt, đường nét sườn mặt cho đến yết hầu đều rất rõ ràng, càng thêm duyên dáng tuấn tú. Hắn nheo cặp mắt màu hổ phách lại, nở một nụ cười ngắn ngủi.

"Em yêu, thú thật là cơm em nấu rất dở."

"Anh không thể chịu nổi cuộc sống này lâu hơn nữa."

Hắn thở dài đau đớn nói:

"Anh quyết định rồi, chúng ta ly hôn đi."



Reup with permission.

Tác giả có lời muốn nói:

#Sốc vãi mèo! Streamer nổi tiếng nào đó kết hôn chớp nhoáng mười phút, sau đó bỏ vợ bỏ con. Điên rồi! Là đạo đức bị chôn vùi hay do nhân tính vặn vẹo!

#Vì để vợ tương lai không ghét mình, đêm hôm khuya khoắt vị Boss nổi danh nào đó trộm học nấu ăn, chân tướng sau lưng khiến người thổn thức!

Hết chương 44
Nhấn Mở Bình Luận