Sau khi nhìn thấy bóng dáng Tô Thành, chàng trai dừng cuộc nói chuyện nghiêng người nhìn sang:
"Anh là?"
Khóe miệng Tô Thành giật giật. Anh ta bước đến với vẻ vô cảm, dựa theo thông tin trên thẻ nhận dạng giới thiệu bản thân: "Tầng 9, Vương Nhuận Thành."
Dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của chàng trai bỗng lóe ý cười:
"Xin chào, tôi tên là Chu Tú Trạch, là cư dân sống ở đây."
Tô Thành: "..."
Ha ha.
Tôi tin cậu cái cứt.
"Nếu vậy, chúng ta đã quyết định xong?" Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn hai streamer đứng trước mặt.
Hai streamer liếc nhau rồi gật đầu.
"Tất nhiên."
"Được, mọi người chờ tôi một chút, tôi nói với mẹ một tiếng rồi ra ngay."
Sau khi nói lời tạm biệt, Ôn Giản Ngôn quay về phòng.
Cánh cửa khép lại vang lên tiếng "cạch", hành lang trở về với sự yên tĩnh chết chóc.
Mấy người Trần Mặc cẩn thận đứng cách phòng 1326 một khoảng khá xa, sau khi chắc chắn rằng cuộc nói chuyện của mình không bị "NPC" nghe thấy mới mở miệng:
"NPC vừa rồi là con trai thứ hai của bà cụ điên phòng 1326. Theo lời hắn nói, cả nhà anh trai sống trong căn phòng 1304 đã chết cách đây một tháng, tinh thần của mẹ cũng có vấn đề, cho nên hắn mới ở đây để chăm sóc mẹ.
Sau khi dọn đến hắn phát hiện tòa nhà này rất tà, nhưng tất cả các hộ gia đình khác đều có chuyện giấu diếm hắn. Hơn nữa trạng thái tinh thần mẹ NPC cũng ngày càng kém, cho nên hắn rất hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân của tòa nhà này. Có lẽ lát nữa bọn họ sẽ hành động cùng chúng ta."
Tô Thành: "..."
Chậc.
Tuy nhiên anh ta cũng chú ý thấy, hai streamer đồng thời giấu nhẹm sự tồn tại của đồng tiền giấy trong tay Ôn Giản Ngôn, thậm chí hoàn toàn không định đề cập đến nó.
Phải chăng đây là lý do vì sao hai người lại để một streamer khác đến cửa thang máy gọi bọn họ?
Chẳng lẽ đó là đạo cụ mấu chốt?
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện người cầm đạo cụ là ai, Tô Thành lập tức tỉnh táo.
Trên thế giới này, ai cũng có thể bị lừa, chỉ có tên kia là không.
Chỉ có chuyện hắn đi lừa người khác.
Chắc chắn tên chó lừa đảo lại có mưu ma chước quỷ.
*
Ôn Giản Ngôn đóng cửa lại, thuận tay nhét đồng tiền gấp từ giấy dầu vào túi.
Trong Ác Mộng, đạo cụ ẩn chỉ được xác nhận vào lần đầu tiên.
Nó có nghĩa là, thời điểm streamer tiếp xúc với [đạo cụ ẩn] sẽ có âm thanh phán định của hệ thống vang lên, sau đó sẽ không có nữa. Trước khi rời khỏi phó bản, đạo cụ ẩn không được đặt tên, cũng không có cách nào thu vào ba lô.
Để khiến streamer rằng tin đây là đạo cụ ẩn rất đơn giản, chỉ cần khéo léo thay đổi góc độ lúc đưa tiền qua, sau đó đem chuỗi hạt trên cổ tay cọ vào làn da đối phương là được.
Tại thời điểm ấy, chắc chắn âm thanh hệ thống phán định đạo cụ ẩn giấu sẽ vang bên tai, vì thế đối phương cũng sẽ tin tưởng tuyệt đối vào danh tính của đồng tiền.
Bằng cách này, hắn không chỉ dụ được streamer làm việc cho mình mà ngay cả khi lật xe, hắn cũng có thể khéo léo che giấu đạo cụ có giá trị thật.
Sau nhiều lần bị hệ thống chơi khăm, thỉnh thoảng lợi dụng lỗ hổng hệ thống lừa gạt những streamer khác cũng không phải chuyện xấu.
Lý do hắn tự nhận là em trai Chu Tú Thanh rất đơn giản, dù sao vụ án trong phòng 1304 tại tòa nhà này không phải bí mật, cái chết của Chu Tú thanh đều được mọi người biết đến. Nếu hắn sử dụng thân phận của Chu Tú Thanh thì không chỉ dễ dàng bị vạch trần, hơn nữa lỡ bị nhận nhầm thành quái vật lại phiền to.
Còn dùng thân phận "em trai" vừa dễ hành động vừa dễ nói dối.
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại di động từ trong túi, mở app Ác Mộng nhìn lướt qua.
Hai giờ đầu tiên tiến vào phó bản đã kết thúc, nhiệm vụ tuyến chính mới được công bố.
[Nhiệm vụ tuyến chính 1: Tìm địa điểm ghi hình tiếp theo trong vòng hai giờ.]
[Mức độ hoàn thành: 0%]
[Nhiệm vụ tuyến chính 2: Đến địa điểm tiến hành ghi hình, thời gian quay chụp không dưới 10 phút.]
[Mức độ hoàn thành: 0%]
Cốt truyện liên quan đến thẻ nhận dạng chưa được cập nhật.
Ôn Giản Ngôn cất điện thoại vào túi, đi đến chỗ ghế dựa bà lão đang nằm.
Bà cụ bừng tỉnh từ trong cơn mơ, mở to đôi mắt đục ngầu, nâng bàn tay già nua thô ráp nhăn nheo sờ soạng giữa không trung: "Tú Thanh, Tú Thanh, con đang ở đâu?"
Ôn Giản Ngôn nắm tay bà: "Con ở đây."
Bà cụ nhìn sang: "Vừa rồi có ai đến hả?"
"Chỉ là mấy người hàng xóm nhờ con chút việc."
Ôn Giản Ngôn cúi người nhặt chiếc chăn rơi dưới đất, thuần thục trải nó lên đùi bà cụ, dịu dàng nói: "Con đi ra ngoài một lát, chốc nữa sẽ trở về ngay."
"Ừ, ừ."
Bà cụ vỗ vỗ tay hắn: "Đi nhanh về nhanh."
Ôn Giản Ngôn xoay người muốn đi, bỗng nghe thấy giọng nói già nua của bà cụ vang lên sau lưng: "Đúng rồi Tú Thanh, sắp đến 15 tháng 7, đừng quên đi lạy Bồ Tát."
"......"
Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn bà.
Chỉ thấy bà cụ mở to cặp mắt trắng đục, run rẩy nói:
"Bằng không sẽ bị Bồ Tát quở tội."
Nói xong bà cụ chậm rãi nhắm mắt không lên tiếng nữa.
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm nheo mắt, xoay người rời khỏi phòng 1326.
Mấy streamer vẫn đang đứng ngoài cửa chờ hắn.
Thấy Ôn Giản Ngôn đi ra, Trần Mặc tiến lên một bước, mở miệng hỏi thăm giống như thân quen: "Anh em, cậu đã nói chuyện cùng mẹ chưa? Bà ấy không sao chứ?"
"Đã nói rồi."
Ôn Giản Ngôn gật đầu, khẽ thở dài: "Dạo này... tình trạng sức khỏe mẹ tôi không ổn lắm. Không chỉ cơ thể ngày càng kém đi mà ngày nào bà cũng gọi tên anh trai tôi. Cứ như... bọn họ chưa hề qua đời."
Hắn cụp mắt xuống:
"Tôi vẫn khuyên mẹ cùng tôi rời khỏi nơi đau thương này, nhưng mỗi lần nhắc đến mẹ tôi đều nổi giận. Cho dù vì mẹ, tôi cũng phải..."
Cuối cùng chàng trai run run, nuốt hết những lời còn lại trở về.
Hắn mím chặt môi, hàng lông mi dài đổ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ ẩn nhẫn lại không yếu đuối.
Trần Mặc thở dài vươn tay vỗ bả vai hắn:
"Cậu đừng lo lắng, chắc chắn chúng tôi có thể tìm được nguyên nhân phát sinh mọi chuyện, không chừng lúc đó mẹ cậu có thể khôi phục bình thường."
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn, đáy mắt mang theo vài phần cảm kích: "Cảm ơn."
Tô Thành vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: "..."
Anh ta không nỡ nhìn thẳng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Giản Ngôn trả lời một số câu hỏi về phòng 1304. Về mặt cơ bản, những câu trả lời hắn đưa ra không khác gì người hàng xóm ban đầu tiết lộ:
Gia đình bốn người sống trong căn phòng 1304 bị đầu độc chết tại nhà, thi thể của họ được mẹ chồng sống trong căn hộ đối diện tìm thấy.
Nếu streamer truy hỏi chi tiết vụ án, Ôn Giản Ngôn sẽ lấy lý do vụ án đang được điều tra, cảnh sát không thể tiết lộ quá trình điều tra hình sự cho gia đình nạn nhân.
Nếu bọn họ truy hỏi quan hệ nội bộ trong gia đình Chu Tú Thanh cùng những sự kiện bất thường trước khi xảy ra vụ án, Ôn Giản Ngôn sẽ trả lời rằng khi đó mình đang sinh sống và làm việc ở nơi khác, đã rất lâu rồi không liên lạc với anh trai và gia đình, sau khi xảy ra án mạng hắn mới chạy về, cho nên cũng không biết rõ mấy chuyện này lắm.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Đù... Trước giờ tôi chưa từng thấy người nào có thể đối đáp trôi chảy thân phận ngụy trang của mình như vậy..."
"Quá đỉnh, không hổ danh chó lừa đảo, vậy mà có thể suy nghĩ tình huống sâu xa một cách logic. Thiên tài chém gió nhà ai đây."
"Thật sự tôi phải giật mình vì tưởng hắn là cư dân của tòa nhà thật."
"Đệt, cái tên chuyên bốc phét kia lấy mặt mũi gì mà dám đặt tên cho phòng livestream của mình là Thành Tín tối thượng."
"Nếu cậu không phiền... có thể dẫn chúng tôi qua xem phòng 1304 không?"
Trần Mặc hỏi.
Ôn Giản Ngôn: "Tất nhiên không phiền."
Sau khi trao đổi thông tin với nhau, Trần Mặc quay đầu nhìn những streamer khác:
"Vậy chúng ta đến phòng 1304 trước, sau đó sang 1306, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Được."
Mấy streamer khác nhao nhao gật đầu đồng ý.
Đoàn người đẩy cửa đi vào 1304.
Dù sao thấp nhất trong số bọn họ cũng là cấp C, cho nên tất cả hành động vô cùng cẩn thận, hiển nhiên không phải lần đầu làm loại chuyện này.
Đèn điện trong phòng 1304 đã hỏng, cửa sổ cũng bị chặn kín bằng gạch, chỉ còn bóng tối đen xì.
Không khí nồng nặc mùi hôi thối ngột ngạt.
Mấy streamer đi phía trước bật đèn pin, mượn ánh sáng phát ra từ đèn mò mẫm đi vào phòng. Ôn Giản Ngôn không lấy điện thoại di động ra, chỉ cách đội ngũ một khoảng không xa không gần, khiêm tốn đi theo bọn họ tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng thét đầy hoảng sợ phát ra từ nhà bếp.
Ôn Giản Ngôn không ngạc nhiên lắm.
Hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh.
Đám streamer dùng tay áo bịt mũi. Tất cả xúm quanh bàn ăn, cúi đầu nhìn đám thức ăn thối rữa trên bàn.
Mà bốn vị trí ngồi trên bàn...
Trống rỗng.
Không biết từ bao giờ, ba con người giấy với khuôn mặt trắng bệch mỉm cười đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, chỉ còn bốn chiếc ghế trống.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Đây... là điều hắn không ngờ đến.
Trần Mặc quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn:
"Anh em, cậu biết ở đây đang xảy ra chuyện gì không?"
Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, tự nhiên đáp:
"Mẹ tôi vẫn luôn tưởng rằng anh trai còn sống, cho nên thường xuyên sang đây đưa cơm. Lúc trước tôi có phát hiện và dọn dẹp, nhưng khoảng thời gian này phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài lo chuyện ma chay, do đó chưa dọn dẹp kịp."
Sau khi nhận được câu trả lời, đám streamer không tiếp tục truy hỏi. Thay vào đó, bọn họ bắt đầu chia nhau tìm kiếm manh mối trong phòng.
Ôn Giản Ngôn nâng cao cảnh giác.
Hắn vô thức thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi lại trong phòng, ánh mắt lia vào góc tối hòng tìm kiếm bóng dáng ba con người giấy biến mất.
"... Đệt." Một tiếng chửi nhỏ phát ra từ phòng vệ sinh: "Mọi người mau qua đây xem."
Đám streamer liếc nhau rồi nhao nhao chạy lại.
Cửa phòng vệ sinh mở toang, không gian chật hẹp bị mấy chiếc đèn pin chiếu vào, soi rõ kết cấu bố cục bên trong.
Hai con người giấy một nam một nữ đang nằm bên trong bồn tắm.
Khuôn mặt trắng bệch của người giấy nữ mang theo nụ cười xán lạn, trong khi đường nét khuôn mặt của người giấy nam lại dùng bút đỏ vẽ nguệch vẽ ngoạc, tròng mắt vô hồn đờ đẫn nhìn thẳng về phía cửa nhà vệ sinh.
"Có vẻ... nơi này có thứ gì đó."
Hình như trong tay người đàn ông và phụ nữ làm bằng giấy đang nắm thứ gì.
Tô Thành cúi người, cẩn thận mở bàn tay người giấy nam ra, móc mẩu giấy màu vàng nhỏ trong tay nó.
Vương Hàm Vũ mở tờ giấy còn lại. Tiếng giấy sột soạt vang giữa không gian nhỏ hẹp.
"Trên đó viết gì?" Một streamer hỏi.
Vương Hàm Vũ cầm tờ giấy trong tay người phụ nữ, đọc lại những gì viết bên trên: "Cả nhà mãi mãi bên nhau."
Tô Thành dừng một chút, sau đó khó khăn đọc dòng chữ trên tay mình:
"... Hãy để bà già điên kia cút xuống địa ngục."
"Này! Ai ở bên trong!"
Đột nhiên, theo ánh đèn pin lắc lư, tiếng hét vang lên từ phía cửa phòng 1304: "Ra đây!"
Trần Mặc đứng gần cửa là người đầu tiên ra ngoài: "Ngại quá, chúng tôi đã được chủ nhân căn nhà đồng ý nên mới..."
Người tới cầm đèn pin trong tay, nhíu mày nói: "Nơi đây chính là hiện trường án mạng, người nào không có phận sự không thể đi vào."
Trần Mặc khéo léo đưa một điếu thuốc qua:
"Mong anh thông cảm..."
Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt khỏi bức tượng Bồ Tát, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Thời điểm nhìn thấy người kia, đồng tử của hắn bỗng co lại.
Rõ ràng người đứng trước cửa chính là bảo vệ bị hắn khuyên đi.
Không biết có phải bởi vì ánh đèn hay không, khuôn mặt bảo vệ tái nhợt lạ thường, tầm mắt ông ta đảo qua người Ôn Giản Ngôn, dường như không nhận ra hắn.
Đôi môi cứng ngắc của người bảo vệ mấp máy, phát ra tiếng trách mắng: "Thông cảm cái gì, mấy người mau ra ngoài cho tôi. Chuyện này không cần bàn bạc."
Trong khóe mắt Ôn Giản Ngôn, dường như có thứ gì đó đột nhiên động nhẹ.
Hắn hơi nín thở, im lặng quay đầu nhìn liếc sang bên cạnh.
Bên trong tấm gương toàn thân đặt gần cửa, "Ôn Giản Ngôn" đang đứng đối diện gương, khuôn mặt trắng bệch nhìn thẳng ra ngoài, khóe môi nhếch lên, từ từ nở một nụ cười.
Gương.
Ước muốn.
Hai từ khóa này vô cùng quen thuộc, đánh thức những ký ức không xa kia.
Tim Ôn Giản Ngôn đập loạn xạ, trong đầu hiện lên phỏng đoán mơ hồ, một suy nghĩ đáng sợ nào đó chợt giáng xuống.
Tai hắn ù đi, hô hấp dồn dập, cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến.
"Ngài Gương" - đạo cụ ẩn cấp truyền thuyết hắn nhận được trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài chỉ có mảnh nhỏ.
Nó gọi người đàn ông kia là Đức Cha.
Như vậy hiển nhiên, với tư cách là "Đức Cha", số lượng tín đồ của y không chỉ có một.
Chẳng lẽ...
Tay phải Ôn Giản Ngôn buông thõng bên hông, vùng da dưới lớp băng gạc nóng như lửa đốt, hình xăm phù chú như muốn giãy dụa sinh trưởng trên da.