Khung cảnh trước mặt xoay tròn chao đảo, cảm giác lục phủ ngũ tạng quay cuồng kéo đến.
Ôn Giản Ngôn loạng choạng ngã xuống đất.
Còn chưa kịp mở mắt ra, một mùi hôi thối kỳ lạ đã xộc vào mũi khiến hắn rùng mình.
Bên tai im lặng.
"..."
Ôn Giản Ngôn nghiến răng, sau vài giây chuẩn bị tâm lý hắn mới buộc mình từ từ mở mắt ra.
Trước mặt là một căn phòng chật hẹp, rèm cửa bị kéo kín mít, không khí bụi bặm, giấy dán tường màu xanh lá cây bẩn thỉu kèm theo vệt nước chảy ra từ phía dưới, để lại những vết bẩn màu nâu vàng. Căn phòng vô cùng bừa bộn, bề mặt sô pha chi chít vết bẩn khiến nó mất hẳn màu sắc ban đầu, bên trên chống đống rác rưởi cùng quần áo bẩn.
Cách bài trí phòng hơi quen mắt.
Ôn Giản Ngôn phải mất hai giây mới nhận ra bây giờ mình đang ở phòng 1316.
Hắn thò tay vào túi... điện thoại di động không được mang vào.
Logo giao diện livestream trong suốt cũng trở nên xám xịt và không mở được, aong thời gian đếm ngược 15 phút phía trên đỉnh đầu vẫn đang từ từ giảm xuống.
Chẳng lẽ đây chính là công dụng của đạo cụ [Ngài Gương]? Có thể cho phép hắn xem những gì đã từng xảy ra trong căn phòng này?
Ôn Giản Ngôn chớp mắt một cái.
Nếu đúng như vậy thì 20.000 tích phân bỏ ra rất đáng giá!
Đột nhiên...
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Âm thanh giống tiếng xương cốt ma sát quen thuộc vang bên tai hắn, con ngươi của Ôn Giản Ngôn co lại.
Hắn quay phắt đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy có một bàn tay trắng bệch chậm rãi duỗi ra từ dưới sô pha. Móng tay đỏ chót loang lổ bong tróc, mái tóc đen dài bẩn thỉu tràn ra từ dưới khe hở, như thể có thứ gì đó đang cố gắng thoát khỏi gầm sô pha.
Vờ lờ!
Đấy là một con quỷ!
Ôn Giản Ngôn lập tức dựng ngược tóc gáy.
Âm thanh hệ thống thân thiết vang bên tai hắn: "Nếu streamer chết trong quá trình sử dụng đạo cụ thì chương trình livestream sẽ kết thúc, phòng livestream đóng cửa. Để mang đến cho khán giả những trải nghiệm xem tốt nhất, mong streamer vui lòng đảm bảo buổi livestream suôn sẻ và không ngắt kết nối!"
"..."
Mặt Ôn Giản Ngôn lập tức trở nên vặn vẹo.
Hắn quyết định rút lại những gì mình vừa nói.
Phang 20.000 tích phân để mua một lần được chết đáng cái rắm.
Ôn Giản Ngôn quay đầu lao ra cửa, hắn dùng sức vặn tay nắm nhưng không xi nhê, do đó đành phải buông tha ý định trốn bằng cửa chính, quay đầu vọt vào phòng ngủ!
Giống như phòng khách, phòng ngủ cũng thiếu ánh sáng.
Chiếc giường bẩn thỉu lộn xộn, khắp nơi đều là tàn thuốc cùng rác rưởi, thậm chí mùi máu tanh trong không khí còn nồng hơn.
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Tiếng động khiến da đầu Ôn Giản Ngôn tê rần lại vang lên, lần này phát ra từ dưới gầm giường.
Một bàn tay trắng bệch thò ra từ gầm giường, trên cổ tay nó đeo một chiếc vòng méo mó, khuôn mặt tươi cười cứng đờ từ trong bóng tối ló ra, cặp mắt trắng đục chết chóc nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm.
Máu màu đỏ đen sền sệt từ trong gầm giường chậm rãi chảy ra.
Không khí toàn mùi hôi thối nồng nặc.
Ôn Giản Ngôn vô thức lùi về phía sau một bước.
"Rắc rắc."
Lại có âm thanh ma sát rõ ràng truyền từ phía sau, dường như con quỷ dưới gầm sô pha đã bò ra ngoài, thong thả tiếp cận hắn từ sau lưng.
Đây là cuộc giáp công hai mặt à?
Ôn Giản Ngôn sợ tái mặt, cứ chốc lát lại nhìn sô pha, chốc lát lại ngó gầm giường. Hắn dán lưng lên vách tường phòng ngủ, từ từ di chuyển về sau từng chút từng chút.
Hắn vừa cố gắng tránh tấn phạm vi tấn công của lũ quái vật, vừa điên cuồng chọc vào bảng điều khiển livestream xám xịt trước mặt, nhưng cho dù làm thế nào thì nó cũng không có phản ứng gì.
Không thể dùng đạo cụ, không thể rời khỏi phòng, đã thế lại còn bị nhốt một chỗ với hai con quỷ...
Con mẹ nó, đạo cụ này chuyên môn dùng để hố hắn đúng không.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi suy sụp.
Hắn vừa lùi về phía sau vừa liếc mắt nhìn thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu, đây là lần đầu tiên hắn hy vọng một đạo cụ có thể mất hiệu lực nhanh đến thế.
"Rầm."
Tay Ôn Giản Ngôn đập vào cửa tủ quần áo bên cạnh.
Chiếc tủ quần áo không khóa, tuy nhiên cửa tủ khép hờ chậm rãi mở ra dưới cú va chạm. Một khuôn mặt người trắng bệch đẫm nước mắt xuất hiện trong tủ.
Ôn Giản Ngôn giật bắn mình.
... Người sống à?
Một cô gái mặc quần áo xộc xệch ngồi cuộn tròn bên trong, mái tóc bẩn thỉu bết lại, ánh mắt sợ hãi hoảng loảng nhìn Ôn Giản Ngôn đứng bên ngoài cửa chằm chặp, thỉnh thoảng lại bật những tiếng nức nở.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn còn sững sờ, hai con quỷ kia đã tiến đến gần.
Mà hắn đã không còn đường để lui, cũng không có chỗ để trốn.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa phòng khách. Xuyên qua vách tường mỏng manh, có thể nghe tiếng kim loại chuyển động rõ ràng, dường như có người từ ngoài tiến vào.
Tức thì, hai con quỷ đứng trước mặt đã biến mất tăm.
"...?"
Ôn Giản Ngôn vẫn chưa hoàn hồn chớp mắt mấy cái.
Không để hắn kịp thở phào nhẹ nhõm vì cơn nguy hiểm qua đi thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía phòng khách.
"Anh tìm tôi là chuẩn nhất rồi."
Giọng nói già nua đục ngầu, gần như lập tức đánh thức ký ức của Ôn Giản Ngôn.
Đó là bà Văn! Bà già độc ác đang cố gắng luyện tất cả các streamer vào Tỏa Hồn Đàn!
Ôn Giản Ngôn há hốc mồm rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chàng trai với cặp mắt màu hổ phách cúi xuống, chăm chú nhìn vào cô gái co ro trong tủ. Đoạn, hắn đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng: "Suỵt."
Sau đó hắn khom lưng chui vào, thuận tay lẳng lặng đóng chặt cửa tủ quần áo. Mặc dù không gian trong tủ khá rộng nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn không tránh khỏi việc đụng chạm với người kia.
Cơ thể cô gái lạnh lẽo như một khối băng, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi cũng khiến người khác rùng mình.
Không gian khép kín bụi bặm, thứ mùi hôi thối nồng nặc hòa lẫn vào mùi máu tươi. Nương theo ánh sáng, Ôn Giản Ngôn thấy dường như có thứ gì đó được dán trên vách tường sau lưng mình.
Bên ngoài cửa tủ quần áo có tiếng đi lại, hình như bà Văn đang đi quanh phòng. Ôn Giản Ngôn không định chú ý đến âm thanh bên ngoài, trái lại hắn dựa sát lưng vào vách tủ phía sau rồi hơi nín thở, cẩn thận quan sát thứ được dán vào tủ quần áo.
Ánh sáng men theo khe hở cửa tủ tràn vào, vừa đủ chiếu sáng không gian chật hẹp.
Dường như đây là bản tin và hình ảnh được cắt cẩn thận từ báo chí, một vài mảnh báo còn được khoanh tròn cẩn thận bằng bút mực đỏ, chữ trên mảnh báo chi chít rậm rạp như lũ ruồi muỗi, rất khó đọc được dưới ánh đèn mờ.
Tuy nhiên tiêu đề in đậm có thể đọc ra. Hình như... là về một vụ giết người hàng loạt trong thành phố, khiến nhiều phụ nữ trẻ mất tích.
Một trong số những bức ảnh ấy đã thu hút sự chú ý của Ôn Giản Ngôn. Trong ảnh là một thi thể phụ nữ nằm trên vũng máu, móng tay sơn màu đỏ tươi.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Hắn hơi lùi về phía sau, bắt đầu tìm kiếm gì đó trên vách tường dán đầy mảnh báo.
Góc trên bên phải có một bức ảnh được chụp trong căn phòng tối mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy cánh tay trắng bệch và chiếc vòng đeo phía trên.
Cả hai đều trùng khớp.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch cứng đờ vươn ra từ bên cạnh, chậm rãi bò lên bả vai Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn không khỏi rùng mình quay đầu nhìn sang cô gái.
Không biết đối phương đã đến gần hắn từ khi nào, khuôn mặt đẫm lệ trắng bệch dí sát người hắn: "Tôi muốn về nhà."
Cô ta thều thào nói.
"Xin anh, tôi muốn về nhà."
Mái tóc đen xì bẩn thỉu xõa xuống, cọ xát lên tay của Ôn Giản Ngôn, khiến hắn cứng người không thể cử động.
Ôn Giản Ngôn thử dời mắt sang chỗ khác...
Đột nhiên, hắn thấy trên góc trái tủ quần áo dán một bức ảnh trông giống bức ảnh mình vừa thấy. Cô gái trong ảnh nằm ngửa dưới nền xi măng lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn chăm chú nhìn bầu trời, dưới thân là vũng máu đỏ tươi.
Tiếp đó Ôn Giản Ngôn lại đánh mắt nhìn cô gái đang chen chúc cùng mình trong tủ quần áo.
... Đường nét khuôn mặt giống hệt nhau.
Nháy mắt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy da gà nổi khắp cánh tay, cảnh giác lạnh buốt bắt đầu đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng hắn.
Không phải người sống.
Cô gái trước mắt này... cũng là một con quỷ.
Đúng lúc này, một giọng nam tính xa lạ truyền đến từ bên ngoài. Giọng gã tràn đầy cảm xúc, khẽ run lên dưới tình cảm mãnh liệt, sâu trong chất giọng ẩn chứa một sự cuồng nhiệt khiến người khác sởn tóc gáy:
"Đúng vậy, tôi vừa thấy chúng xuất hiện là tìm bà ngay."
"Anh làm đúng lắm." Giọngcủa bà Văn già nua tràn ngập từ ái: "Bọn chúng chính là nô bộc của tà linh kia, tất cả việc thiện anh làm đều được Bồ Tát nhìn thấy, chỉ cần phong ấn tà linh chắc chắn Bồ Tát sẽ hàng ân đức cho anh."
Sau đó là tiếng cảm ơn mừng rỡ cuống quýt của người đàn ông.
Có tiếng leng keng kỳ lạ bên ngoài cửa tủ, nương theo mùi hương thắp, tiếng tụng kinh của người phụ nữ già nua vang lên, văng vẳng bên tai.
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Âm thanh xương cốt ma sát quen thuộc vang từ bên cạnh.
"Tôi muốn về nhà."
Đôi mắt cô gái mở to, dưới tác động của ngoại lực quỷ dị nào đó, xương cốt bên trong cơ thể trắng bệch lạnh toát như băng phát ra từng tiếng răng rắc, sau đó uốn cong vặn vẹo từ từ nén lại...
Kích thước vừa bằng cái bình.
Khuôn mặt trắng bệch của cô áp vào miệng lọ, hộp sọ cũng bị lõm vào, toàn bộ cơ thể dồn hết vào trong không gian cực hẹp.
Đôi mắt xám tro vẩn đục lẳng lặng di chuyển từng chút từng chút, đôi môi khô nứt khép mở cất lời:
Đau quá.
Đau quá.
Tôi muốn về nhà.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn bắt đầu cảm thấy tay mình đau rát như lửa đốt, dường như hình xăm màu đen tựa như phù chú dưới da đang vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế vô hình, cố gắng xuyên thủng da hắn.
... Mẹ kiếp.
Cảm xúc mãnh liệt dồn thẳng lên đầu.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt.
Cuối cùng câu hỏi không có lời đáp trước kia đã có đáp án.
Ví như... khả năng xảy ra 10 vụ thảm án diệt môn trong một tòa nhà thật sự quá thấp, nhưng ở trong phòng 1316 lại có tận 7 chiếc bình, mấy cái bình đó từ đâu mà ra?
Hắn cúi người xuống, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt quỷ hồn rồi thì thầm dịu dàng: "Suỵt."
Sau đó Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu... còn chưa đầy hai phút nữa.
Hắn đẩy cửa tủ quần áo xông thẳng ra ngoài.
Tiếng tụng kinh bị đình chỉ, hai người đứng trong phòng khách sợ hãi ngước mắt lên nhìn, hiển nhiên không ngờ có người đột nhiên lao ra từ trong phòng ngủ.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng quét mắt nhìn đồ đạc bày trí trong phòng khách.
Bàn thờ nho nhỏ đặt dưới mặt đất, tượng Bồ Tát tà quái bằng đồng thau cùng một chiếc bình gốm đen nhỏ bày giữa bàn thờ.
Bên cạnh bình gốm đặt gương bát quái, phù chú đỏ tươi được dán trên gương.
Tầm mắt bà Văn dừng trên bàn tay buông thõng bên hông của Ôn Giản Ngôn, thời điểm nhìn thấy phù chú đen xì quanh co trên da đối phương, con ngươi bà ta bỗng co rụt lại, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Bà ta dùng chất giọng bén nhọn hét lên:
"Đó là tín đồ tà linh, mau lên, bắt lấy hắn mau."
[Thời gian đếm ngược: 01:02]
Gã đàn ông kia đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch, dưới mắt là quầng thâm đen dày đặc. Dáng người của gã cao to cường tráng, sâu trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng điên cuồng khiến cho người ta sợ hãi.
Gã bổ nhào về phía Ôn Giản Ngôn!
"Tín đồ cơ à? Tôi nhổ vào ấy."
Ôn Giản Ngôn cúi xuống, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của người đàn ông. Cơ thể hắn nhanh nhẹn khéo léo lập tức vòng qua vòng vây công kích của gã, lao thẳng về phía bà Văn bên cạnh.
Bà Văn hoảng sợ ngã sang một bên...
Nhưng Ôn Giản Ngôn lại đổi phương hướng ngay trong nháy mắt.
Hắn đạp một phát lật bàn thờ, bình gốm màu đen phía trên vỡ vụn, bên trong lăn ra một mảnh giấy vàng cuộn tròn. Nến thắp và tượng lăn mỗi nơi một cái, hắn nhặt gương bát quái dưới đất lên.
[Thời gian đếm ngược: 00:12]
Bà Văn từ từ bò dậy, con ngươi đục ngầu lóe lên một tia tàn độc. Môi dưới bà ta run run bởi vì cảm xúc dao động kịch liệt, sau đó bắt đầu lẩm bẩm.
[Thời gian đếm ngược: 00:04]
Ôn Giản Ngôn nhìn thời gian đếm ngược còn chưa đầy năm giây trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vươn tay xé nát bùa trên gương bát quái.
Tiếp đó, chàng trai cong môi cười nhẹ đầy vô hại:
"Tôi là ông nội Tà Linh của bà đây."