Dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt tái nhợt sưng tấy của anh Mập vặn vẹo vì hoảng sợ. Từng mảng lớn dịch nhầy trong suốt chảy dọc theo da rơi tí tách xuống đất, đám trứng ếch lúc nhúc cắm sâu vào miệng vết thương trông càng buồn nôn dưới ánh đèn phản xạ.
Gã run rẩy cúi đầu nhìn mảnh da dài nhớp nháp dính trên kẽ tay, sau đó từ từ nâng tay lên chạm má mình...
"A a a a a a a a!"
Tiếng gào chói tai phát ra từ sâu trong cuống họng, khuôn mặt anh Mập méo mó cực độ bởi vì nỗi sợ kinh hoàng. Gã dùng ngón tay run rẩy chạm vào trứng ếch trên mặt, liên tục phát ra tiếng hét điên cuồng gần như không giống con người.
"Đừng hoảng loạn."
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng rất xấu.
"Anh chờ chút, nhất định đạo cụ này sẽ hữu dụng."
Cô cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại di động trong túi ra rồi mở ba lô.
Tức thì, một chai nước thánh xuất hiện trên tay. Đây là đạo cụ ẩn Vân Bích Lam lấy được từ phó bản cấp B, có thể xóa bỏ trạng thái tiêu cực của streamer, bao gồm cả nhiễm trùng.
Vân Bích Lam ném nước thánh qua: "Uống đi."
Dường như lúc này anh Mập mới miễn cưỡng tìm về một chút lý trí. Gã run rẩy vươn tay vặn nắp chai, sau đó tu ừng ực nước thánh xuống cổ họng.
Tuy nhiên, đạo cụ vốn nên có hiệu quả tức thì, vốn nên nhanh chóng thanh trừ trạng thái tiêu cực của streamer lại...
Một giây trôi qua, năm giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua.
Không có gì xảy ra cả.
Làn da của anh Mập vẫn ẩm ướt sưng tấy, những quả trứng ếch lúc nhúc dưới da vẫn cựa quậy, như thể sẽ phá vỏ chui ra ngay tức khắc.
"Có, có chuyện gì vậy?"
Anh Mập trợn trừng mắt. Đồng tử của gã căng ra dưới nỗi sợ hãi tột cùng, giọng nói run rẩy biến điệu: "Vì sao, vì sao nó không có hiệu quả?"
"Vì sao nó không có hiệu quả!"
Anh Mập điên cuồng gào to.
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng trở nên trắng bệch, thần sắc dao động: "Sao lại..."
Phòng livestream của anh Mập cũng bùng nổ:
"Đệt, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không phải đạo cụ có thể thanh lọc trạng thái tiêu cực sao? Vì sao nó lại không có tác dụng?"
"Đúng vậy, tôi nhớ đạo cụ này lấy từ phó bản trứng sâu cấp B? Đáng lẽ nước thánh phải có hiệu quả với loại ký sinh trùng kia chứ?"
"Đây là lần đầu lầu trên xem [Công viên giải trí Mộng Ảo] đúng không? Trong phó bản này, tất cả đạo cụ trị liệu và thanh lọc đều không có tác dụng. Nếu nó đơn giản chỉ là một loại ký sinh trùng sinh học thì sao có thể xóa sổ biết bao streamer? Cuối cùng bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao mà hệ thống phải đóng cửa?"
"Lần đầu tiên tôi xem phó bản cũng bị dọa, thật sự rất biến thái."
"Đệt mợ... Có lẽ tôi đã hơi hiểu vì sao lúc trước luôn có người nói trong phần bình luận rằng, tỷ lệ tử vong cao của phó bản không liên quan gì đến độ khó..."
Trong khi Vân Bích Lam bận rộn xử lý đống trứng ký sinh trên người anh Mập thì Ôn Giản Ngôn lại đứng cách bọn họ hơi xa, dõi mắt tìm kiếm thứ gì đó trên vách tường xung quanh.
Cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên vách tường gần đó, tròng mắt lóe sáng.
Phía trên có một nút nhỏ màu đỏ, bên cạnh được đánh đấu bằng ba chữ [nút khẩn cấp] màu đỏ nổi bật.
Ôn Giản Ngôn bước tới, sau đó nghiêng người rọi đèn pin.
Luồng ánh sáng mạnh xuyên qua lớp vỏ nhựa trong suốt bên ngoài nút khẩn cấp, hình như trên chiếc nút đỏ có một lớp nhầy bao phủ, phản chiếu ánh sáng quỷ dị dưới ánh đèn pin.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Hắn cảm thấy dường như mình đã chạm trúng một vài điểm then chốt của phó bản.
Vân Bích Lam quay đầu nhìn sang, cô nôn nóng mím môi hỏi: "Thế nào rồi, anh có phát hiện gì không? "
"Cũng gần ra rồi."
Ôn Giản Ngôn trả lời một cách mơ hồ, sau đó nghiêng người để Vân Bích Lam nhìn chất dịch nhầy dính trên nút khẩn cấp.
"Kia là...?" Vân Bích Lam sửng sốt.
"Không rõ lắm," Ôn Giản Ngôn nhún vai, lời ít ý nhiều nói tiếp: "Có lẽ anh Mập bị cảm nhiễm bởi thứ này."
"... Sao anh Mập lại bất cẩn thế chứ?"
Vân Bích Lam nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.
Cô và anh Mập đã hợp tác cùng nhau khá nhiều lần, mặc dù đẳng cấp của gã thấp hơn cô một chút, nhưng dù sao cũng trải qua vài phó bản, theo lý mà nói, lẽ ra gã không nên trúng cạm bẫy ám toán kiểu này mới đúng.
"Lúc trước khi hai chúng ta bị nhốt trong phòng búp bê, cô không cảm thấy giọng của anh Mập nghe sai sai sao?" Ôn Giản Ngôn nói.
Vân Bích Lam giật mình.
... Đúng vậy.
Lúc ấy, dù cô đã nói rõ ràng là muốn dùng đạo cụ để kéo hai người họ ra, thế nhưng anh Mập vẫn nhất quyết sử dụng nút khẩn cấp gọi nhân viên, cứ như thể... bị thứ gì đó mê hoặc tâm trí.
"Còn nhớ không? Quy tắc cuối cùng được in sau bản đồ." Ôn Giản Ngôn cụp mắt, trầm giọng lặp lại: "Đừng tin vào con ếch."
Hắn quay đầu nhìn Vân Bích Lam rồi khẽ nói:
"... Anh Mập tin vào con ếch."
Vân Bích Lam hiểu ý Ôn Giản Ngôn.
Sau khoảng thời gian sững sờ, một cơn ớn lạnh chạy từ dưới lòng bàn chân lên trên khiến cô rùng mình.
Nội quy là có ích.
Hơn nữa cần phải tuân theo.
Trong khuôn viên Công viên Giải trí Mộng Ảo, không bao giờ được tin lời con ếch.
Nhưng ai là con ếch?
Ôn Giản Ngôn dùng tay xoa mép điện thoại di động, cụp mắt trầm tư.
Theo tất cả các điều kiện đã biết bây giờ, tất cả "quy tắc" hắn từng gặp được tạm thời đều đúng trong hiện tại, tuy nhiên chỉ có sai lệch về thời điểm xuất hiện.
Dù sao, sau khi nhân viên thực sự bị ếch xanh thay thế thì ngôi nhà ma mới tiến hành chế độ bán vé tự động, và chắc hẳn nút khẩn cấp cũng mất hiệu lực kể từ khi đó, cho nên mới sinh ra quy tắc thứ hai in ở mặt sau vé vào.
Đây mới thực sự là điều đáng sợ nhất.
Không ai nói dối cả.
Tất cả quy tắc đều đảm bảo an toàn cho du khách.
Nếu muốn sống sót trong Công viên giải trí Mộng Ảo, bọn họ nhất định phải tuân thủ quy tắc và tin tưởng quy tắc.
Dựa theo thông tin tiết lộ từ phó bản hiện tại, "tin tưởng" chính là mấu chốt kích hoạt tử vong. Nếu tin tưởng sai lầm vào quy tắc bị vặn vẹo thì cho dù bản thân không nhận ra, cho dù ở trong thời khắc sinh tử đưa ra lựa chọn, cho dù bản thân vô cùng cẩn thận thì vẫn bị phó bản khống chế đi vào đường chết.
Càng tồi tệ hơn là... phó bản chỉ mới bắt đầu.
Tất cả streamer đều hiểu rõ, theo thời gian trôi qua, phó bản sẽ ngày càng khó, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"A... Ha ha..."
Tiếng cười "ha ha" khàn khàn kỳ lạ phát ra từ trong khí quản anh Mập, có vẻ cực kỳ chói tay giữa hành lang đen sì tĩnh mịch.
Gã vịn tường từ từ đứng dậy.
Tầm mắt của Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam bị thu hút.
"Ngứa quá, ngứa quá."
Anh Mập hoảng hốt nỉ non rồi chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn pin lắc lư, khuôn mặt gã đã sưng tấy đến độ không phân biệt được đường nét ban đầu, toàn bộ khuôn mặt giống như bánh bao ngâm nước đang nhỏ tí tách dịch nhầy trong suốt xuống đất.
Gã đưa tay gãi mạnh lên mặt và cổ mình, từng mảnh da lớn bị xé toạc xuống theo tiếng nước óc ách. Phía dưới lớp da là mảng trứng ếch rậm rạp, từng quả trắng phau đang thi nhau nhúc nhích, những chấm đen nhỏ bên trong tựa như mũi kim khiến cho người nhìn sởn da gà.
"Nước... Tôi muốn nước..."
Gã thẫn thờ nhìn khắp hành lang, sau đó dùng bàn tay nhẵn nhụi vịn tường từ từ đứng dậy, toàn thân chầm chậm lắc lư giống như một quả bóng bay chứa đầy chất lỏng.
Gã hướng khuôn mặt bị trứng ếch bao phủ nhìn hai người trước mặt, ẩn trong con ngươi bị dịch nhầy trong suốt bao quanh là vẻ điên cuồng cực kỳ đáng sợ.
Anh Mập mang vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ lao qua, động tác nhanh đến kinh ngạc, dường như gã muốn làm dịu cơn khát của mình bằng máu tươi. Chiếc miệng chứa đầy mụn nước trắng bệch há to, mơ hồ có thể nhìn thấy từng quả trứng ếch trong suốt trong niêm mạc miệng:
"Nước, cho tôi nước!"
Ôn Giản Ngôn rùng mình: "Chạy mau!"
Có lẽ gã không còn cứu được rồi.
Dưới lời nhắc nhở của Ôn Giản Ngôn, Vân Bích Lam lập tức hoàn hồn từ cơn ngây ngẩn. Cô liếc mắt nhìn anh Mập một cái thật sâu, sau đó cắn môi xoay người đuổi theo Ôn Giản Ngôn.
Cả hai người đều có thể lực tốt, mặc dù sức bộc phát trong thời gian ngắn của anh Mập vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng cơ thể gã đã bị ký sinh bởi loài trứng ếch đang nhanh chóng sinh sổi nảy nở, khiến cả người gã loạng choạng theo từng bước chân, chẳng mấy chốc đã nằm gục bất động dưới sàn.
Hai người còn lại đã đứng chờ sẵn ở điểm hẹn sảnh tầng một.
Nom thấy hai người Vân Bích Lam và Ôn Giản Ngôn, đáy mắt Elise vụt sáng, nhưng cô nhanh chóng phát hiện nhân số nhóm người có bất điều thường, khẽ cau mày hỏi:
"Anh Mập đâu?"
"..."
Vẻ mặt Vân Bích Lam sầm xuống, chậm rãi lắc đầu.
Không khí lập tức chìm vào khoảng lặng, bầu không khí cũng trở nên nặng nề.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cô hỏi:
"Tìm thấy thẻ chưa?"
Một streamer khác tự xưng là Bì Cầu gật đầu, đưa tấm thẻ trong tay mình cho Vân Bích Lam xem: "Đã tìm thấy rồi, còn mọi người thì sao?"
"Chúng tôi cũng vậy."
Vân Bích Lam gật đầu: "Đi thôi, chúng ta xuống lầu để đến tới điểm nhận thẻ cuối cùng nào."
Bốn người men theo con đường đánh dấu trong ngôi nhà ma tiến về phía trước. Sau khi đẩy cánh cửa sắt nặng nề, một đường hầm dốc dẫn xuống dưới hiện ra trước mặt.
Không khí bụi bặm đục ngầu, lối đi chật hẹp tràn ngập mùi ẩm ướt.
Vách tường phủ đầy màu máu đỏ tươi bắn tung tóe, một mũi tên khổng lồ chỉ vào nơi sâu nhất, bên dưới là một một hàng chữ to nguệch ngoạc viết bằng máu tươi:
"Chào mừng đến với phòng nhỏ của tôi!"
Mấy người liếc nhau.
Vân Bích Lam bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Bọn họ cẩn thận đi xuống cầu thang.
Chẳng mấy chốc cầu thang đã đến điểm cuối.
Một cánh cửa sắt nặng nề đen kịt xuất hiện trước mặt mọi người, đủ loại búp bê bị xé lìa tay chân khác nhau treo trên cánh cửa sắt, ruột bông trắng tinh lòi ra từ miệng vết khâu đứt đoạn, đầu của từng con nở một nụ cười cứng ngắc.
Trên tường dán tấm áp phích đỏ tươi như máu, bên trong là phông chữ kinh dị dành riêng cho nhà ma:
"Chào mừng đến với lò mổ của Phyllis, đây là nơi hắn biến các nạn nhân của mình thành búp bê. Hằng đêm, luôn có những người nghe thấy tiếng khóc u oán truyền đến từ nơi này. Người ta đồn rằng, linh hồn của họ vẫn đang bị nhốt trong căn phòng nhỏ, vĩnh viễn lang thang tại nơi mình bỏ mạng."
"Muốn thoát khỏi đây thì phải băng qua nơi đáng sợ ấy, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Trên áp phích là một búp bê được khâu lại từ các phần chi khác nhau, bên cạnh là một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
"Ở lại chơi với tôi nào."
Đây là điểm dừng chân cuối cùng của toàn bộ ngôi nhà ma ám.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đẩy cánh cửa phòng.
Xuất hiện trước mặt là một ngục tối khổng lồ cùng đống tay chân búp bê treo khắp nơi. Mặt đất dính đầy máu khô màu đen đỏ, phía trên vách tường là rất nhiều đạo cụ kim loại giết người đã gỉ sắt như dao, kéo, cưa, rìu, xích,... Vô số búp bê mặc váy ren ngồi trên kệ, từng khuôn mặt trắng bệch đều mang nụ cười cứng đờ giống hệt nhau.
Ở cuối ngục tối là một cánh cửa đóng chặt.
Trên cửa có ba ổ cắm, hiển nhiên đó chính là nơi cắm tấm thẻ để cánh cửa mở.
Tuy nhiên, không giống căn phòng búp bê trước đó, căn phòng lần này không có gợi ý giấu thẻ rõ ràng như vậy.
Bốn người tiến vào căn phòng.
"Không bằng chúng ta chia ra tìm k..."
Elise còn chưa dứt lời thì ngay giây sau, một tiếng "rầm" bỗng vang lên, cánh cửa sắt nặng nề sau lưng bốn người đóng lại khiến đáy lòng họ giật thót.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ là cơ quan ngầm của ngôi nhà ma?
"Két..."
Mặt đất chấn động, một âm thanh xé toạc chát chúa phát ra từ trên cao.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, bất giác nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy mái nhà trên đầu bị một bàn tay khổng lồ lật lên, sau đó một khuôn mặt núc ních thịt tiến đến gần, con ngươi của gã đục ngầu, miệng nở nụ cười ha ha:
"Búp bê, búp bê."
"!!!"
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.
Nếu như hai điểm quẹt thẻ đầu tiên là dùng đạo cụ và âm thanh để tạo hiệu ứng giả, vậy thì chắc chắn điểm quẹt thẻ thứ ba này là hiệu ứng thật.
Âm thanh hệ thống máy móc quen thuộc đồng thời vang bên tai bốn người: [Ting, phát hiện điều kiện thỏa mãn, nhánh ẩn đang được mở ra...]
*
"Hừm hưm hưm..."
Tiếng ngâm nga trầm thấp vui vẻ vang vọng trong bóng tối, âm thanh thô ráp đứt quãng ngâm nga không theo giai điệu tiết tấu nào.
Mí mắt của Ôn Giản Ngôn run run, sau đó chậm rãi mở ra.
Trước mặt hắn là bóng tối
Đây là... đâu...?
Hắn nhíu mày, dường như có loại vải mềm nào đó chạm vào da hắn. Theo từng động tác di chuyển, chất vải hơi thô mang đến cảm giác ma sát khó chịu.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn bên cạnh, một đám rối mặc quần áo hoa lệ đang ngồi cạnh hắn. Từng con đều có kích thước tương đương con người, từng khuôn mặt trắng bệch đều treo nụ cười khoa trương xán lạn, cặp mắt làm từ pha lê đang lẳng lặng nhìn về phương xa.
"Hưm hưm hưm.. hừm hừm..."
Tiếng ngâm nga trở nên rõ ràng và dễ nghe, song lại đượm vẻ rợn người giữa căn phòng tối.
Ôn Giản Ngôn nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một gã đàn ông mập mạp cao to quay lưng về phía hắn. Giờ phút này, gã ngồi xếp bằng dưới đất, chiếc đầu cúi xuống cẩn thận mài con dao trong tay.
"Xoẹt, xoẹt..."
Tiếng kim loại ma sát vang vọng giữa căn phòng kinh khủng tràn ngập mùi máu tươi khiến da đầu tê dại.
Có lẽ đây chính là Phyllis.
Tên đồ tể biến nạn nhân của mình thành búp bê.
Nhưng... Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến hắn cảm thấy không ổn.
Lưng gã đồ tề hơi cao, ngay cả hầm ngục cũng bị phóng đại. Cứ như...
Ôn Giản Ngôn khẽ trợn tròn mắt, đột nhiên cúi đầu nhìn chính mình...