Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất, tiên sư quả sẵn sàng bỏ qua hiềm khích trước đây!"

"Đúng thật là... đảo khách thành chủ, tính sát thương quá ghê gớm."

"Cười ná thở luôn, liên minh nạn nhân chó lừa đảo nghiêm khắc lên án hành vi này."

... Sẵn sàng bỏ qua hiềm khích trước đây?

Sẵn sàng bỏ qua hiềm khích trước đây!!??

Hai mắt Văn Nhã rực lửa, nghiến răng kèn kẹt.

Nếu không phải đồng đội đứng cạnh ngăn cản thì cô đã xắn tay áo xông lên đánh nhau với tên chó lừa đảo không biết xấu hổ kia rồi.

"Chị, anh ta nói rất đúng. Hạng mục trong công viên này đều yêu cầu ít nhất năm người chơi."

Giờ phút này Lilith cũng chạy từ cổng lớn Khu Cảm giác mạnh về, hạ nhỏ giọng nói.

Xuyên Trạch khẽ nhíu mày:

"Nếu đã như vậy, e rằng hợp tác tạm thời mới là phương án tốt nhất."

Những điều tên streamer kia vừa nói là đều sự thật, quy tắc công viên Khu Cảm giác mạnh yêu cầu streamer phải thành lập đội khiêu chiến. Nếu như bọn họ đối đầu ngay trong lúc này thì không chỉ tiêu hao thực lực phe mình vô nghĩa mà còn lãng phí thời cơ một cách vô ích.

"..."

Văn Nhã nghe vậy cũng dần bình bĩnh.

Cô ngước mắt nhìn.

Chàng trai mới chỉ gặp mặt hai lần có thân hình cao ráo mảnh khảnh, phía sau lưng hắn là cảnh trời xanh mây trắng cùng những chùm bóng rực rỡ sắc màu. Trong nền nhạc vui vẻ của công viên, hắn dùng cặp mắt dịu dàng màu hổ phách nhìn cô chăm chú.

So với phó bản trước, khí chất của kẻ lừa đảo đã nảy sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô ta còn nhớ rất rõ, trong phó bản bệnh viện Phúc Khang, đối phương mặc một chiếc áo blouse nhuốm máu, sống mũi đeo một gọng kính viền vàng, đôi mắt đen tuyền đong đầy quỷ khí, chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta ớn lạnh.

Nếu không phải vì ấn tượng về tên đội trưởng phe đen quá sâu thì Văn Nhã gần như không thể liên tưởng "cậu chàng có đường nét thanh tú và nụ cười trong trẻo" lại là cùng người với tên Boss bác sĩ hồi trước.

... Thật sự quá khó liên tưởng.

Văn Nhã hít sâu một hơi: "... Vậy thì hợp tác."

Cô ta quay đầu nhìn đồng đội mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng sau khi vào hạng mục, mọi người nhất định phải đề phòng tên kia. Trình độ nói dối của hắn rất cao, tuyệt đối không thể tin tưởng dễ dàng, đã hiểu chứ?"

Xuyên Trạch và Lilith gật đầu: "Đã hiểu!"

Sau khi biết những gì Văn Nhã trải qua trong phó bản trước, có thể nói rằng, bọn họ đã dốc toàn bộ tinh thần cảnh giác với vị đội trưởng bên đen có thể dễ dàng dắt mũi toàn bộ streamer trong phó bản. Cho dù tình thế lần này vô cùng cấp bách và hai bên phải hợp tác tạm thời ở hạng mục kế tiếp, nhưng không vì thế mà họ lại lơ là thiếu cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đạt thành thỏa thuận.

Vân Bích Lam: "Quyết định xong chưa?"

Văn Nhã hít sâu một hơi: "Xong rồi. "

Cô ta bước đến, chìa tay về phía Vân Bích Lam: "Hợp tác vui vẻ."

Sau khi tiến hành giới thiệu bản thân ngắn gọn, nhóm bảy người họ đi tới tàu lượn siêu tốc.

"Những điều cấm kỵ của hạng mục tàu lượn rất rõ, địa điểm tổ chức cũng bị giới hạn." Vân Bích Lam vừa đi vừa nói: "Tuy nhiên không ai biết bên trong đấy có gì hoặc sẽ xảy ra chuyện gì..."

Lilith nói thẳng: "Nhưng không phải tấm biển bên ngoài có cảnh báo sao? Khi qua đường hầm không nên mở mắt nhìn đông ngó tây, không nên lén lút quay đầu các kiểu..."

Vân Bích Lam dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Lilith: "Cô thật sự nghĩ rằng hạng mục ở đây đơn giản như vậy?"

Lilith hơi nghẹn họng: "Nhưng..."

"Cô quên những gì đồng đội tôi vừa nói à? Miễn là có streamer qua màn thì hạng mục sẽ đóng cửa không thể chơi tiếp." Vân Bích Lam nheo mắt, quay đầu nhìn lối vào hạng mục tàu lượn siêu tốc đang phát ra âm nhạc vui tươi, chầm chậm chêm lời: "Trước khi chúng tôi tiến vào ngôi nhà ma ám đã có một tiểu đội bảy người vào chơi hạng mục tàu lượn siêu tốc. Nhưng sau khi chúng tôi rời khỏi nhà ma, hạng mục tàu lượn siêu tốc tiếp tục mở cửa. Cô đoán xem vì sao lại như vậy?"

Nháy mắt, một luồng khí lạnh trườn khắp sống lưng mọi người.

Điều này chỉ có nghĩa là...

Toàn đoàn bị diệt.

Bảy người không ai sống sót.

Thấy có người đến gần, chú hề tóc xanh đang ngồi trước cửa bật dậy: "Chào mừng mọi người đến với Công viên Giải trí Mộng Ảo và trải nghiệm hạng mục tàu lượn siêu tốc theo chủ đề của chúng tôi!"

Nó chỉ vào tấm biển bên cạnh: "Vé được bán giá mười điểm phiếu thưởng."

Vân Bích Lam chỉ sau lưng mình: "Bảy người."

Những streamer khác lấy phiếu thưởng từ trong túi ra đưa cho chú hề. Chú hề nhận lấy phiếu thưởng, móc mấy tấm vé từ trong túi quần lỏng lẻo của mình:

"Được rồi, chúc mọi người chơi vui vẻ."

Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn tấm vé sặc sỡ trên tay, mặt trước viết dòng chữ: Tàu lượn siêu tốc theo chủ đề Công viên Giải trí Mộng Ảo. Hắn lật vé lại.

Bất ngờ là, mặt sau tấm vé cũng in chữ đen rất rõ ràng:

[Quy tắc tàu lượn siêu tốc theo chủ đề Băng rừng]

1.Phụ nữ mang thai, người già, người mắc bệnh tim mạch và bệnh tâm thần không được phép vào.

2. Trẻ em cao dưới 1 mét 4 không được phép vào.

3. Tàu lượn siêu tốc theo chủ đề gồm ba đường hầm và mười lăm khúc cua, khi đi qua hầm vui lòng không mở mắt nhìn xung quanh, không nhẩm đếm số khúc cua trong lòng, xin vui lòng không ngoảnh đầu nhìn lại.

4. Hạng mục không có bất kỳ trục trặc nào xảy ra, nếu thiết bị ngừng hoạt động, vui lòng ngồi yên tại chỗ chờ đến khi thiết bị khởi động lại.

5. Không làm hỏng đồ trang trí trên xe, đặc biệt là đồ trang trí bằng gỗ hình người

6. Vui lòng đảm bảo số lượng hành khách trên tàu không phải là sáu hoặc bội số của sáu. Nếu số lượng khách trên tàu là sáu hoặc bội số của sáu, xin quý khách vui lòng không lên chuyến tàu.

7. Nhạc trên thiết bị sẽ không dừng lại mà không có lý do, nếu thiết bị ngừng phát nhạc trong quá trình di chuyển, vui lòng liên hệ ngay với nhân viên và nhanh chóng rời khỏi đường ray, tiến vào khu vực lân cận.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn chú hề tóc xanh đứng trước cửa.

Mặt nó bôi lớp phấn trắng rất dày, khóe môi màu đỏ vểnh cao, dường như lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ.

Thoạt nhìn trông nó khá giống một người bình thường khoác trang phục chú hề, làn da cũng không có vẻ nhớp nháp, nếu chỉ đánh giá hình thức bên ngoài thì hoàn toàn không thể phân biệt nó có phải ếch hay không.

Thật ra tên hề trước cửa nhà ma cũng giống vậy.

Thực tế, trước khi Ôn Giản Ngôn kịp nhận ra rằng đối phương có vấn đề thì hắn chưa từng nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa da nó và da người bình thường. Thẳng cho đến khi hắn nhìn thấy nhật ký chép tay của nhân viên hề trên tờ hóa đơn... tiếp đó liên kết với suy đoán về mức độ ô nhiễm tinh thần. Phỏng chừng, chỉ cần ở trong phó bản, trừ khi phó bản phán định streamer tìm được chứng cứ chứng minh nhân viên là ếch, bằng không nếu chỉ xét ngoại hình thôi sẽ không phân biệt được chúng với nhân viên bình thường.

Theo giới thiệu sử dụng gấu bông chú hề trên hóa đơn, khả năng chú hề trước cửa tàu lượn siêu tốc là một con ếch cũng rất lớn.

Nhưng...

Không giống ngôi nhà ma ám, đối phương không chỉ không yêu cầu họ tuân thủ quy tắc mà vé giao cho bọn họ cũng không ẩn hình quy tắc mấu chốt, hơn nữa nó càng không dùng chất giọng cường điệu lặp lại quy tắc công viên cho mọi người nghe lần nữa.

Nó gần như có không tính toán đánh lừa du khách.

Ôn Giản Ngôn nhíu mày nhét vé vào túi.

Sau khi kiểm vé, nhóm người đi về phía [Lối vào].

Ngay khi tiến vào đường hầm, ánh sáng đột nhiên biến mất, không khí tràn ngập mùi gỗ ẩm mốc, tiếng bước chân bảy người vang vọng giữa tối tăm.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến đường ray.

Trên đường ray trải dài là một chiếc tàu lượn siêu tốc đang lẳng lặng đậu, thân xe được sơn nhiều màu và vẽ đủ loại cây cối xanh tươi. Bên trong có thể chứa khoảng 30 chỗ ngồi, nhưng một nửa số chỗ lại bày rối gỗ tinh xảo, khuôn mặt chúng nó nở nụ cười tươi, dưới sự vận hành của máy móc, đám rối gỗ vẫy tay chào mọi người.

Chú hề tóc xanh trong phòng điều khiển bên cạnh bước ra: "Mọi người có thể tự chọn chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống hãy kéo thiết bị bảo hộ lên, chúng ta có thể bắt đầu khởi hành."

"..."

Mấy streamer liếc nhau rồi đi vào tàu lượn siêu tốc.

Mọi người đều cẩn thận tránh vị trí xung quanh con rối và ngồi vào ghế trống.

Ôn Giản Ngôn lựa chọn vị trí phía sau con rối mũi đỏ. Sau khi kiểm tra xung quanh thiết bị an toàn không có chất lạ hay khả nghi nào, hắn liền dựa theo lời nhắc buộc chặt thiết bị an toàn.

Cùng với tiếng nhạc leng keng dễ nghe vang lên, tàu lượn siêu tốc dưới thân cũng từ từ khởi động:

"La la la, la la la..."

Giọng hát trẻ thơ đáng yêu cất lên giai điệu vui vẻ, tốc độ tàu lượn bắt đầu tăng lên, một góc không trung cách đó không xa chậm rãi tới gần, ánh sáng cũng dần trở nên ngời ngợi.

"Xẹt xẹt... xẹt xẹt..."

Không hiểu vì sao giữa giai điệu vui tươi lại xen lẫn vài tiếng dòng điện nho nhỏ kỳ lạ.

Giây tiếp theo, một giọng nam trầm vang lên trong nền nhạc vui vẻ:

"Hô hô hô! Chào mừng mọi người đến với chuyến tàu mang chủ đề Lao xuống vực thẳm! Tôi, quý ngài thuyền trưởng của mọi người, sẽ dẫn dắt tất cả các bạn bắt đầu cuộc hành trình kỳ diệu mới."

Ôn Giản Ngôn giật mình, kinh ngạc ngước mắt.

Gì?

Hắn nhỡ rõ ràng trên tấm vé viết [Tàu lượn siêu tốc Băng rừng] mà.

... Đâu phải Lao xuống vực thẳm.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mấy streamer khác cũng chú ý tới điểm này, bọn họ kinh ngạc hô lên: "Có chuyện gì vậy? Tại sao chủ đề tàu lượn siêu tốc lại thay đổi?"

"Nếu vậy, chẳng lẽ quy tắc sau vé vào cửa khi trước sẽ không được tính?"

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Có nên tuân thủ quy tắc tiếp không..."

Trong khi mọi người bàn luận sôi nổi, tàu lượn siêu tốc bắt đầu chậm rãi đi lên, thân xe từ từ nghiêng sang một phía rồi leo lên cao...

Gió lạnh rít gào bên tai, toàn bộ tàu lượn đều đang rung chuyển, phát ra tiếng gầm rú của máy móc.

Dưới áp lực gió mạnh, Ôn Giản Ngôn khó khăn thò đầu ra ngoài, lướt qua thân xe nhìn xuống dưới.

Nhưng bất ngờ là, bên ngoài tàu lượn không phải công viên giải trí bọn họ từng thấy trước đây, trái lại, đập vào mắt hắn là vực sâu đen xì không đáy, hoàn toàn không thể nhìn xuyên qua lớp bóng tối dày đặc, mang cho người ta cảm giác chóng mặt quỷ dị.

Trong cảm giác mất trọng lượng cả người bị kéo xuống, Ôn Giản Ngôn nghe thấy tim đập bình bịch của mình.

Hắn rời mắt ngẩng đầu nhìn.

Đường ray dưới thân tàu lượn kéo dài lên trên, trên đỉnh ray làm từ sắt thép lạnh lẽo là một khúc cua đâm thẳng xuống dưới. Nó lao thẳng xuống bóng tối sâu không đáy, quả thực đúng như giọng nói vừa rồi...

[Tàu lượn siêu tốc theo chủ đề: Lao xuống vực thẳm]

Ôn Giản Ngôn chống lại sức gió như muốn nghiền nát cơ thể, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, tìm kiếm mọi cách có thể cứu mình thoát khỏi trạng thái kia.

Các quy tắc ngoài cửa là vô ích.

Hắn không hề nghi ngờ chuyện, nếu tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh rồi mà vẫn chưa tìm ra cách phá giả, vậy thì còn chưa kịp tới khúc cua đường hầm, toàn bộ những người ngồi trên tàu lượn sẽ chết không có chỗ chôn...

Như vậy, điều duy nhất có thể tham khảo chỉ còn quy tắc hạng mục tàu lượn siêu tốc theo chủ đề [Băng rừng] trên vé.

... Số người.

Nó có liên quan gì đến số lượng người không?

Trước khi lên xe Ôn Giản Ngôn đã đếm kỹ, trên xe có tổng cộng mười con rối, nhân số tiểu đội họ vừa đúng bảy người, cho dù con rối cũng được tính vào nhân số thì lượng khách ngồi vẫn không phải sáu hoặc bội số của sáu.

Hoặc...

Có phải bởi vì nhân số bên họ liên quan đến sáu nên hạng mục họ chơi lúc này là Lao xuống vực thẳm chứ không phải Băng qua rừng rậm?

"Rắc rắc." Một tiếng động nhỏ phát ra từ phía trước.

Ôn Giản Ngôn thoáng sững sờ nhìn về hướng âm thanh.

Dường như con rối mũi đỏ ngồi ghế trước hắn bị sức gió mạnh nghiền áp, đầu hơi nghiêng về một bên, dưới lớp sơn gỗ nâu vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da mềm mại thuộc về con người.

Đó là...

Ôn Giản Ngôn khẽ trợn trừng mắt.

Dưới áp lực của thiết bị an toàn trên người, hắn khó khăn vươn tay sờ soạng đầu con rối kia.

"Rắc..."

Ôn Giản Ngôn rút một lớp gỗ cứng dày từ trên mặt con rối xuống, một khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ xuất hiện trước mặt.

Khuôn mặt thi thể cứng đờ vặn vẹo, miệng há thật to, con ngươi màu xám trừng lớn, dường như đã trải qua điều gì đó vô cùng kinh hoàng, cho dù mất đi sinh mạng cũng cố gào thét.

Mặc dù đã đoán từ trước, tuy nhiên đồng tử Ôn Giản Ngôn vẫn không khỏi co rụt.

Hắn nhận ra khuôn mặt của người đó.

Đây là một trong những streamer của đội vào tàu lượn siêu tốc trước họ.

Ôn Giản Ngôn quay đầu hét bằng chất giọng to nhất có thể: "Mọi người mau kiểm tra xem có tất cả bao nhiêu xác chết trong con rối xung quanh mình."

"Chỗ tôi có một cái."

"Bên tôi cũng có thi thể."

"Thứ bên cạnh tôi là con rối thật."

Sức gió từ từ tăng lên, mắt thấy khúc cua xuống dốc gần ngay trước mặt.

Tầm mắt Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm đỉnh quỹ đạo, toàn bộ chú ý đều tập trung vào mọi người phía sau, vừa nghe vừa nhanh chóng tính toán trong đầu...

Bọn họ có tổng cộng bảy người.

Trong mười con rối trên xe thì có năm thi thể của những kẻ khiêu chiến trước.

Hay nói cách khác, hắn đã đoán đúng, sở dĩ lần này bọn họ tiến vào chủ đề [Lao xuống vực thẳm] chứ không phải ngồi tàu lượn siêu tốc theo chủ đề [Băng rừng] là vì số người.

Rõ ràng, bởi vì có nhiều hành khách xuất hiện trên tàu lượn hơn nên số lượng người bên họ đã bị phó bản phán định là bội số của sáu.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...

Rốt cuộc là năm thi thể hay năm con rối bị phán định là hành khách?

Những streamer khác cũng nhanh chóng nhận ra điều này.

Chiếu theo logic, xác của những kẻ khiêu chiến lần trước đã không còn tính là vật sống, hay nói theo cách khác, năm con rối kia mới là thủ phạm khiến họ rơi vào tình trạng hiện giờ.

Tuy nhiên...

Điều năm của bộ quy tắc Tàu lượn siêu tốc: Không phá hủy đồ trang trí trên xe, đặc biệt là đồ trang trí bằng gỗ hình người.

Việc ném con rối từ tàu lượn xuống có thể coi là hành động phá hoại.

"... Mẹ kiếp."

Văn Nhã quay đầu nhìn con rối gỗ đang cười cách đó không xa, cuối cùng cũng ý thức được chỗ nham hiểm của hạng mục này, nhịn không được chửi thầm một tiếng.

Đám thiết kế hạng mục thật sự quá kinh tởm.

Không cho phép làm hỏng con rối nhưng lại không cho số người duy trì ở mức 12. Nói cách khác, nhất định phải có một người hy sinh bản thân, hoặc là nhảy từ tàu lượn siêu tốc xuống, hoặc là đẩy một con rối gỗ xuống... Nhưng theo quy tắc hạng mục ban hành, phỏng chừng hậu quả của việc đẩy con rối xuống phá vỡ quy tắc cũng không khác việc nhảy xuống tàu lượn là bao...

Đúng lúc này, đằng trước bỗng vang lên một tiếng "cạch" nhẹ, giống như tiếng tấm bảo hộ được cởi ra rồi nâng lên.

Mấy streamer ngồi hàng ghế sau kinh ngạc ngước mắt nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Ngay giây sau, chỉ thấy Ôn Giản Ngôn rời khỏi chỗ ngồi, một tay túm lấy thi thể ngồi trước, nương theo độ nghiêng tàu lượn kéo xuống...

"Cậu làm gì vậy?"

Văn Nhã cách hắn gần nhất sợ hãi trợn tròn mắt hỏi.

Ôn Giản Ngôn nhoẻn miệng nhìn cô cười: "Phá hủy con rối."

... Cái gì?

Văn Nhã không kịp phản ứng.

Chẳng lẽ... Hắn đã sẵn sàng hy sinh bản thân để ném con rối ra khỏi tàu lượn?

Sao có thể chứ?

Tàu lượn siêu tốc chầm chậm leo lên, mắt thấy sắp tới khúc cua lao thẳng xuống dưới, thân chiếc tàu lượn cũng dần đứng thẳng tạo cho người ta cảm giác nghẹt thở.

Chàng trai khó khăn nắm chặt chỗ ngồi, cánh tay còn lại ôm chặt xác chết, cơ thể treo lơ lửng nguy hiểm giữa không trung, thoạt nhìn lung lay sắp ngã.

Cánh tay thon dài của hắn gồng lên, gân xanh nổi rõ bởi vì cơ bắp dùng sức quá độ.

Tất cả streamer đều đổ dồn sự chú ý vào người hắn, bọn họ bất giác nín thở, lồng ngực quặn thắt.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cúi đầu liếc mắt nhìn vị trí phía dưới cùng, sau đó dồn sức kéo cỗ thi thể về hàng ghế sau cạnh mình.

Dường như hắn đã sử dụng đạo cụ gì đó.

Thi thể bị làm giả thành con rối gắn chặt vào lưng của một trong những chiếc ghế.

Mà dưới thi thể, bên trên chiếc ghế chỉ cách Văn Nhã một lối đi, là một con rối đang mỉm cười.

Văn Nhã há hốc mồm.

Cô biết tên kia muốn làm gì rồi.

Đây là đạo cụ "Keo không khô" cấp C, mỗi streamer chỉ được mua đúng một lần. Nó có thể dính chặt vật thể bất kỳ lên một bề mặt nhất định trong 30 giây, thường được dùng làm đạo cụ hệ khống chế dành cho quái vật, dùng để cố định bọn chúng tại chỗ, khiến chúng không thể tiếp tục truy đuổi streamer.

Không ngờ... hắn lại dùng nó theo cách ấy.

Bây giờ tàu lượn siêu tốc đang leo lên cao, chờ lên đến đỉnh, con tàu sẽ nhanh chóng lao xuống, khi đó thi thể vốn bị dính vào lưng ghế sẽ dùng vận tốc cực nhanh đụng vào con rối.

Chàng trai ngước đôi mắt màu hổ phách lên, tầm mắt cực kỳ chuyên chú, ánh mắt thâm sâu dừng ở trên người Văn Nhã. Hắn khẽ mỉm cười.

Trong tiếng gió rít, giọng hắn trong trẻo rõ ràng, thậm chí còn mang theo chút ý cười nhè nhẹ:

"Lát nữa nhớ giữ chặt tôi."

Ngay giây sau, tàu lượn lên đỉnh.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi gần như khiến cơn tê dại trên da đầu dừng lại, con tàu bỗng nhiên lao xuống vực thẳm.

"A a a a a..."

Gió mạnh xé toạc tiếng gào như muốn rách họng, trọng lực nặng nề đè lên khoang ngực. Cú lao xuống nhanh mang đến cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ, adrenaline bên trong cơ thể tăng vọt, đẩy con người ta đến gần ranh giới cận kề tử vong.

Nháy mắt, Văn Nhã cảm thấy tim mình như vọt lên cổ họng. Cô ta gần như không kịp suy nghĩ hay hồi tưởng lại, đầu óc trống rỗng không chút suy tư, tất cả hành động đều theo bản năng.

Đạo cụ được kích hoạt.

Một sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện. Nó vòng qua ghế dựa rồi bay về hướng Ôn Giản Ngôn có chủ đích.

Tim Văn Nhã đập thình thịch, trên người túa ra từng lớp mồ hôi. Dưới áp lực mạnh của trọng lực, cô khó khăn thò đầu ra khỏi thiết bị an toàn, bên tai chỉ toàn là tiếng gió rít, cố gắng chống đỡ áp lực như muốn vặn nát xương cổ nhìn về sau...

Ôn Giản Ngôn bị treo ở cuối sợi dây thừng, bàn tay thon dài nắm chặt đầu dây, tựa như con diều treo cuối dây lung lay sắp đứt.

Gió mạnh hất tung tóc hắn, giống như một ngọn cờ mềm phấp phới.

Chàng trai ngẩng đầu nhìn về hướng này.

Xuyên qua khung cảnh hỗn loạn, xa xa, giữa tiếng gió và tiếng kêu la thảm thiết, giữa cơn chấn động và hoa mắt, đôi mắt màu hổ phách kia có vẻ vô cùng rõ ràng.

Hắn khẽ mỉm cười, mấp máy môi.

Cảm ơn.

Không hiểu vì sao, Văn Nhã bỗng cảm thấy tim mình như bị xoắn chặt một cái, rồi lại giống như có người đấm vào ngực cô. Không biết có phải vì bị gió đè quá mạnh hay không, vậy mà trong lúc nhất thời lại không thở nổi.

Tuy nhiên, trong giây phút thất thần ngắn ngủi, thời hạn sử dụng keo không khô ba mươi giây đã kết thúc.

Đạo cụ hết tác dụng.

Giây tiếp theo, thi thể nặng nề bị tách khỏi lưng ghế, dưới gia tốc trọng lực mãnh liệt, nó đập thẳng vào con rối.

"Rắc rắc."

Con rối trên ghế bị lực va mạnh đánh trúng làm vụn gỗ bay tứ tung, tứ chi gãy vụn tản ra mọi hướng.

Máu tươi cùng các mảnh vỡ nội tạng lập tức bắn tung tóe, phảng phất như trận mưa máu vô cùng khốc liệt.

Không ai phá hủy con rối.

Hung thủ chân chính là tàu lượn siêu tốc với tốc độ lao xuống cực nhanh. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khiến con rối ngồi trên đụng mạnh vào cỗ thi thể không được cố định, sau đó hai bên cùng nhau biến thành mảnh vụn.

Lần này, cho dù xác chết hay con rối là "hành khách" đều không quan trọng.

Số lượng giảm hai.

Chắc chắn con số lần này không phải bội số của sáu.

"A a a a a..."

Tốc độ của chiếc tàu lượn vẫn đang tăng nhanh, bánh xe ma sát đường ray bắn ra tia lửa tung tóe, hết thảy đều quay cuồng và tăng tốc, tiếng nôn mửa mãnh liệt đâm vào lòng mỗi streamer, tiếng thét chói tai gần như không khống chế được bị ép ra từ cổ họng.

Tuy nhiên, bóng tối vô biên bên cạnh khiến người ta khủng hoảng lại đang tan biến.

Bỏ qua những tiếng gào thét, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc vui tươi vang lên... "Hô hô hô! Chào mừng mọi người đến với chuyến tàu theo chủ đề Băng rừng! Tôi, quý ngài thuyền trưởng của mọi người, sẽ dẫn dắt tất cả các bạn bắt đầu cuộc hành trình kỳ diệu mới."

Chẳng biết đã qua bao lâu, tốc độ tàu lượn siêu tốc từ từ chậm lại.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng hẳn.

"Két..."

Cửa xe tự động mở ra, thiết bị an toàn trên vai mỗi người cũng tự động cởi bỏ rồi nâng lên.

Có streamer lảo đảo bước ra tàu lượn siêu tốc:

"...Ọe!"

Tiếng nôn mửa lần lượt vang lên.

"Khụ... Khụ khụ khụ..."

Ôn Giản Ngôn ho khan, khó khăn nâng người đứng dậy.

Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, mặc dù đã được dây thừng kéo lại, nhưng khi tàu lượn lao xuống hắn vẫn không thể tránh khỏi va chạm mặt đất cùng ghế dựa bên cạnh. Mặc dù đã có ý thức bảo vệ các phần quan trọng, nhưng trên người hắn vẫn bị đụng cho bầm tím.

Lục phủ ngũ tạng như đảo lộn.

Vùng eo bị dây thừng buộc đau đớn đến độ khiến người ta nhe răng trợn mắt, chắc hẳn không chỉ đơn giản là vết tím bầm, có lẽ ngay cả làn da cũng bị cọ rách.

Trong cơn choáng váng, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một đôi chân dừng trước mặt.

"Này."

Một giọng nữ kìm nén cảm xúc vang trên đỉnh đầu.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.

Chỉ thấy Văn Nhã dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt hắn. Mặt cô lạnh tanh, thế nhưng đáy mắt lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó tả: "Cậu... cậu có ổn không?"

Ôn Giản Ngôn nở nụ cười, nhưng bởi vì chạm trúng miệng vết thương nên mặt hắn bỗng méo xệch:

"Cảm ơn cô, tôi không sao."

"Cậu..."

Văn Nhã hoang mang, mờ mịt, gần như có chút khó tin nhìn hắn. Cô há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra âm tiết khô khan.

Điều cô muốn hỏi rất nhiều, nhưng hiểu sao lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc này, một giọng nói kìm nén thảng thốt vang lên gần đó:

"Uây, mọi người mau qua đây xem."

"Có chuyện gì vậy?"

Bì Cầu ngẩng đầu đứng ở lối ra, chăm chú nhìn vào bức tường trơn nhẵn trước mặt, khó khăn nuốt khan một cái, giọng điệu run rẩy cất lời:

"Lối ra... biến mất rồi."

"......"

Văn Nhã đứng trong tàu lượn siêu tốc nghe thấy tiếng ồn gần đó. Cô ta khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh huyên náo, khó hiểu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hạng mục đã kết thúc sao?"

Đúng lúc này, chàng trai trước mặt bỗng "hừ" một tiếng, kéo cô khỏi dòng suy tư trở về thực tại.

Văn Nhã ngoảnh đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy đối phương nửa quỳ dưới đất, dường như muốn đứng dậy nhưng không thành. Hắn có chút ngượng ngùng ngước mắt, đôi mắt màu hổ phách lướt qua hàng mi mềm mại nhìn từ dưới lên. Hắn mím môi, hơi xấu hổ thỏ thẻ:

"Ừm... cô có thể kéo tôi đứng dậy không?"

Văn Nhã: "..."

Đáy mắt cô ta vụt sáng, tuy nhiên ngoài mặt vẫn bày vẻ lạnh lùng miễn cưỡng chìa tay ra, kéo chàng trai dưới đất đứng dậy, kiên quyết nói: "Nếu cậu bị thương... thì cứ nghỉ ngơi một lát."

"... Tôi qua xem tình hình."

Nói xong, cô ta nhanh chóng xoay người, giống như chạy trốn rời khỏi tàu lượn siêu tốc.

Ôn Giản Ngôn ngồi xuống một chiếc ghế, lười biếng híp mắt xoa nắn cổ tay tê mỏi của mình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua nơi mình vừa ngã xuống.

Đạo cụ mảnh mai giống như mạng nhện đã đạt đến giới hạn sử dụng và tự động biến mất.

Ôn Giản Ngôn rời mắt, khóe môi thoáng nở nụ cười.

Đương nhiên sẽ không có chuyện hắn đem mạng sống ký gửi vào tay người khác.

Kể từ khi quyết định xong chiến lược hành động, hắn đã tìm ra đường lui cho mình... Phía cuối điểm cơ thể rơi xuống, một mạng nhện vô hình đã được giăng ra, đủ để giữ chặt cơ thể hắn.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn không thể tận dụng sự yếu đuối của bản thân.

Sự đồng cảm của Đấng Cứu Thế luôn ẩn sâu trong tim mỗi người.

Mọi người đều thích cảm giác được tin tưởng vô điều kiện.

Khi một người sẵn sàng giao phó mạng sống của mình một cách vô điều kiện thì sợi dây liên kết cảm xúc đã được tạo ra ngay trong khoảnh khắc đó. Đây là điều không thể tái tạo trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Sau này công hội Vĩnh Trú còn có tác dụng.

Thứ hắn cần trong phó bản là đồng đội chứ không phải kẻ thù.

Một khi đã để lại ấn tượng xấu thì cho dù cố gắng thế nào cũng vô ích, thậm chí sẽ tạo phản ứng ngược. Vậy, phải làm sao để đảo ngược ấn tượng một cách nhanh nhất và khiến cho mối quan hệ gần gũi hơn?

Ôn Giản Ngôn vui vẻ cụp mắt.

Tất nhiên là để bản thân được đối phương cứu mạng rồi.

*

Lilith nhìn Văn Nhã đi về phía mình, có chút lo lắng tiến lên: "Hình như em vừa thấy chị nói chuyện với tên streamer từng hãm hại chị hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có vấn đề gì phát sinh sao?"

"Có phải tên kia lại nghĩ ra thứ gì đen tối không?"

Xuyên Trạch nheo mắt cảnh giác.

Văn Nhã: "..."

Cô ta mím môi, hiếm khi không tiếp lời họ mà quay đầu nhìn về phía cửa, mau chóng thay đổi đề tài: "Có chuyện gì à?"

???

Lilith và Xuyên Trạch có chút kinh ngạc nhìn nhau.

Chờ đã... Vì sao thái độ của Văn Nhã hơi lạ vậy?

Chẳng phải tên kia là kẻ cô ta ghét nhất hay sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Lilith và Xuyên Trạch:???

Chị à? Không phải chị bảo bọn em nên cảnh giác tên chó lừa đảo kia hả?

Hết chương 85
Nhấn Mở Bình Luận