Ôn Giản Ngôn như chợt nhận ra điều gì đó:
“Huyết thanh!”
Gần như cùng lúc, những người còn lại cũng kịp phản ứng và nhận ra điều tương tự.
Đúng vậy, huyết thanh!
Huyết thanh tồn tại trong các quy tắc của hạng mục này, đồng nghĩa chỉ cần huyết thanh được tiêm vào người, những người “nhiễm bệnh” sẽ được cứu chữa.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tất cả mọi người lập tức bắt tay hành động.
Không phải bởi họ muốn cứu những người nhiễm bệnh đến đâu, mà bởi vì họ hiểu rõ…
Chỉ cần đi vào đường hầm, lũ “thây ma” sẽ bắt đầu tấn công họ, và khi bọn họ phản công, chắc chắn sẽ có rất nhiều xác chết chất đống trên tàu.
Nếu bên trong mỗi xác chết đều tồn tại một loại “virus” kinh khủng như vậy, nhất định không gian di chuyển của họ sẽ dần thu hẹp.
Chẳng ai dám chắc bản thân không bị “lây nhiễm”.
Trong trường hợp đó, nếu muốn sống sót trong hạng mục này phải tìm bằng được huyết thanh.
“Chia ra hành động.” Ôn Giản Ngôn quét mắt nhìn đám chất nhầy dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ thận trọng: “Lần này không giống trước đây, mọi người nhất định phải cẩn thận không để đụng trúng.”
Trứng ếch trước đây dựa vào quy luật để “ký sinh” lên con người, tuy nhiên bây giờ trứng ếch đã nở và có thể chủ động tấn công bất cứ kẻ nào đến gần, cắn nuốt máu thịt và tinh thần họ.
“Chúng tôi hiểu rồi.”
Những người còn lại nghiêm túc gật đầu, sau đó tản ra xung quanh.
Trong cuộc tìm kiếm này, bởi vì đống xác chết phát nổ lúc trước nên khu vực hoạt động của streamer đã bị giảm đi một nửa. Tất cả mọi người phải tìm kiếm đạn dược và huyết thanh trong khu vực không ô nhiễm.
Việc bổ sung đạn dược giải quyết khá dễ dàng.
Loáng thoáng có thể thấy được một hộp đạn dược màu đỏ hiện lên trong đám chất nhầy sền sệt còn sót lại sau vụ thi thể nổ tung.
Với kinh nghiệm tìm kiếm đạn dược từ thi thể trước đó, các streamer nhanh chóng nhận ra rằng, giống như tất cả các game bắn súng, tất cả thi thể “thây ma” đều sẽ rơi ra đạn dược.
Bọn họ làm hết sức mình, cố gắng sử dụng đạo cụ và thiên phú của bản thân để lấy đạn và làm sạch đạn mà không chạm vào chất nhầy cùng đống trứng.
Tuy nhiên trong việc tìm kiếm huyết thanh, mọi thứ lại hoàn toàn khác.
Cho dù mọi người cố gắng đến đâu thì cũng không thể tìm thấy bất kỳ đạo cụ nào liên quan đến nó trong toa xe.
Vài streamer bị lây nhiễm được đồng đội đặt lên băng ghế dài trên tàu. Tất cả đều đang hấp hối, có thứ lúc nhúc gì đấy liên tục bò dưới da họ, tròng mắt đám người trợn tròn, nhãn cầu giăng đầy tơ máu hiện vẻ điên cuồng. Môi họ không ngừng lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười yếu ớt quỷ dị, toàn thân suy kiệt bằng một tốc độ kinh khủng, tuy nhiên vẫn không có tử vong.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong toa xe trước mặt, đáy lòng trầm ngâm suy tư.
Đây là… Dường như hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Ôn Giản Ngôn nhìn về phía mấy đồng đội mình: “Mọi người còn nhớ quy tắc thứ tư không? Nếu gặp tình huống bất ngờ, xin hãy đến phòng trưởng tàu tìm kiếm nhân viên để được giúp đỡ…”
“Ý của cậu là, chuyện này cũng thuộc tình huống bất ngờ?” Văn Nhã nhíu mày hỏi: “Nhưng hiện tại không phải quy trình bình thường của hạng mục sao?”
Cho đến giờ phút này, mọi thứ đã từng xảy ra đều không vượt quá khuôn khổ quy định, cũng không giống một sự cố bất ngờ sẽ được phó bản công nhận.
“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn lắc đầu: “Nhưng đó không phải vấn đề.”
“?” Văn Nhã ngẩn người: “Ý cậu là sao?”
“Vấn đề là,” Ôn Giản Ngôn nheo mắt: “Chuyến tàu có phòng chỉ huy đúng không?”
Mọi người đều thấy sửng sốt.
Đúng vậy.
Trước đây bọn họ luôn bị ràng buộc bởi khuôn khổ nội bộ của trò chơi bắn súng [Tàu nhỏ điên cuồng]. Tất cả đều theo bản năng tuân thủ quy tắc và tiến hành “trò chơi”, gần như quên mất mình đang ở trong phó bản. Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ ra, bọn họ càng cần phải đi thăm dò bản đồ để thu thập thêm tin tức.
Ôn Giản Ngôn dứt khoát đưa ra quyết định.
Hắn nhìn về phía hai người Vân Bích Lam: “Mọi người tiếp tục ở lại tìm kiếm huyết thanh và thu thập đạn dược.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn hai người còn lại:
“Hai người các cô cùng tôi đi lên phía trước, chúng ta đến phòng trưởng tàu nhìn xem một chút.”
“Được.”
Mọi người gật đầu, dựa theo phân công bắt đầu hành động.
“Nhân vật mục tiêu di chuyển.” Cách đó không xa, Tóc Vàng vẫn luôn quan sát hướng đi của Ôn Giản Ngôn hạ thấp giọng bẩm báo cho đám người Hôi Thành.
Hôi Thành nhét số đạn vừa nhặt được vào túi.
Gã ngẩng đầu nhìn về phía mục tiêu, có chút nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Bọn chúng đi đâu vậy?”
Một trong số các đồng đội của gã suy đoán:
“Chẳng lẽ chúng muốn kéo dài khoảng cách chạy trốn?”
“…”
Mặc dù nói vậy nhưng có vẻ không giống lắm… Thoạt nhìn dường như đối phương có mục đích rất rõ ràng, không giống như đang bỏ trốn khi phát hiện ra nguy hiểm, hơn nữa còn chỉ mang theo hai người…
Hôi Thành nhíu mày ra lệnh: “Chúng ta đuổi theo.”
Mấy người duy trì khoảng cách không xa không gần theo sau đám người của Ôn Giản Ngôn, giữ một khoảng cách rất khó phát hiện, cùng họ tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã tới khoang xe phía trước.
Càng đi về trước, mùi tanh ẩm ướt trong không khí càng nồng nặc. Từ mặt đất lên đến bàn và ghế ngồi, phần lớn không gian đều bị chất lỏng trong suốt bán keo bao trùm.
Cách đó không xa, căn phòng trưởng tàu đóng kín hiện ra trước mặt.
Toàn bộ vách tường đều nhớp nháp ẩm ướt, trên tay cầm bằng kim loại còn có những quả trứng ếch chưa nở đang từ từ rỏ xuống dưới.
Có lẽ điều ấy đã giải thích lý do vì sao không ai muốn đến gần toa xe này.
Tuy nhiên, nếu chỉ là vụ nổ bắn tung tóe của xác chết thì dường như không thể gây ra diện tích chất nhầy bao phủ lớn như vậy.
Trong lòng Ôn Giản Ngôn có manh mối.
Hắn quay đầu hai người phía sau: “Mọi người đã mua đạo cụ xong chưa?”
Hai người gật đầu.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, sau đó đeo hai lớp găng tay rồi ấn tay nắm cửa xuống dưới…
Chất lỏng bán trong suốt phun trào ngay khi cánh cửa được mở, những túi trứng đã chín già trào ra từ bên trong.
Mọi người lập tức kích hoạt lá chắn.
Qua lớp lá chắn mờ mờ, những quả trứng ếch và đám ấu trùng bán trưởng thành vòng qua chân họ nhảy nhót ra ngoài.
“Nhớ tính toán thời gian đạo cụ, khi sắp kết thúc phải nhanh chóng bổ sung ngay.” Ôn Giản Ngôn hạ giọng dặn dò.
Phòng trưởng tàu có rất nhiều tác nhân lây nhiễm, không phải chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh được. Muốn an toàn đi vào trong thì phải đảm bảo đạo cụ luôn luôn mở sẵn.
Dứt lời, Ôn Giản Ngôn thận trọng cất bước đi vào căn phòng trưởng tàu chật hẹp.
Nơi này gần như đã trở thành khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi trứng ếch. Trên trần nhà, dưới mặt đất, trên bảng điều khiển, tất cả đều bị bao phủ bởi lớp chất nhầy dày đặc. Trứng ếch trong suốt nhớp nháp từ trên đỉnh đầu nhỏ xuống, vô số ấu thể ở trong nang trứng giãy dụa kịch liệt khi ngửi thấy mùi con người.
Nhân viên công tác mặc bộ đồ mèo vẫn nằm bất động trên bàn dụng cụ, lông tơ trên bộ quần áo đã bị thấm ướt, vô số chất lỏng sền sệt trào ra từ trong khe hở giữa đầu và thân, cuồn cuộn không ngừng nhỏ tí tách xuống đất.
Có vẻ như ngay cả khi bọn họ gặp phải “tai nạn” nào đó thì tên trưởng tàu cũng không đứng dậy để giải quyết vấn đề cho họ.
Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt.
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn dừng lại trên vách tường cách đó không xa, một tờ giấy dài được dán lên trên bằng băng dính trong suốt ở nơi đó. Mặc dù phía trên cũng bị bao trùm bởi lớp chất nhầy ẩm ướt, song vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chữ viết bên trên.
[Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo]
Ôn Giản Ngôn cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Hắn cất bước tiến về phía trước, vừa định lau sạch chất nhầy phía trên để đọc nội quy thì bỗng cảm thấy một luồng bóng tối chậm rãi đè qua từ ngoài cửa sổ.
Ôn Giản Ngôn dừng động tác, nhanh chóng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bên kia vách tường, giọng nói của một streamer từ xa vọng lại:
“Sắp đến đường hầm!”
Đường hầm thứ hai!
Cùng với tiếng xe lửa ầm ầm, đường hầm hình bán nguyệt tối tăm nhanh chóng xuất hiện, giống như chiếc miệng khổng lồ mở to chực chờ nuốt chửng đoàn tàu vào bụng.
Bóng tối giương nanh múa vuốt đến gần.
Không có thời gian để đọc kỹ nội quy.
Dù sao sau mông bọn họ còn có mấy kẻ truy sát.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng giật bảng nội quy nhân viên trên tường xuống, tiến hành lau chùi và khử trùng đơn giản rồi nhét vào túi, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi phòng trưởng tàu.
“Thế nào, có tìm được thứ gì hữu ích không?”
Văn Nhã hỏi.
“Tất nhiên.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu, vừa trả lời vừa quay đầu liếc chỗ nối giữa hai toa xe cách đó không xa.
Dường như bởi vì mật độ streamer ở đầu tàu quá thấp nên tiểu đội lính đánh thuê kia cũng không tiến đến gần họ như trước, thay vào đó chúng chỉ dừng ở đoạn giữa toa tàu thứ hai.
Mắt Ôn Giản Ngôn đảo qua trên người Tóc Vàng, tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua tựa như lông vũ vừa chạm liền rời, gần như không có sức nặng.
Tuy nhiên, sắc mặt đối phương phút chốc tái mét, cả người con rúm giống như chim sợ cành cong.
Khóe môi Ôn Giản Ngôn nở nụ cười.
Khi đoàn tàu chạy ầm ầm đến gần đường hầm, bóng tối trên cao dần dần phủ xuống.
Hắn quay đầu nhìn đồng đội bên cạnh, giọng nói trầm thấp giống như một tiếng thì thầm: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Trận đấu súng sắp bắt đầu.”
Ngay giây tiếp theo, bóng tối phủ xuống.
Nháy mắt khi đoàn tàu tiến vào đường hầm lần thứ hai, tiếng móng tay cào chói tai lập tức vang lên từ bốn phương tám hướng!
“Chính là lúc này!” Giọng của Hôi Thành vang lên bên tai Tóc Vàng: “Nói cho tao biết vị trí của nó!”
“Hướng ba giờ, cách chúng ta khoảng mười lăm mét!”
Tóc Vàng trầm giọng trả lời.
“Đã hiểu.”
Tiếng cào móng, tiếng thây ma kêu, tiếng súng ống nổ, tiếng nước tí tách nhỏ xuống. Nương theo nguồn sáng ngắn ngủi do đạo cụ tạo thành, vô số âm thanh vang vọng trong đoàn tàu hẹp dài tối tăm.
Dường như thời gian băng qua đường hầm lần hai lâu hơn lần trước rất nhiều, bóng tối có vẻ dài đến lạ thường, phảng phất như không có điểm dừng.
Bên tai là tiếng xe lửa gầm rú, bốn phương tám hướng đều có chấn động.
“Bắn, bắn trúng không?”
Tóc Vàng lo lắng, đề phòng mở miệng hỏi.
“Bắn trúng.” Giọng của Hôi Thành vang lên: “Rất thuận lợi.”
Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác toàn thân mềm oặt như bị mất hết sức lực.
Cách đó không xa.
Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn thong thả nạp đạn vào khẩu súng trên tay. Khi Văn Nhã bắn chúm pháo sáng tiếp theo, hắn chuẩn xác bắn trúng một con thây ma đang bò về hướng mình.
“!!!”
Khoảnh khắc chùm sáng lóe lên, Tóc Vàng vẫn luôn chú ý tới hướng này bỗng nhìn qua. Một giây tiếp theo, đồng tử của gã đột nhiên co rụt.
Mục tiêu đứng trong bóng tối không hề bị xước xát.
Hơn nữa… Có hai mục tiêu.
Bất kể dáng người hay là tướng mạo đều giống hệt nhau.
Hai thiếu niên đứng cách đó không xa, động tác đồng điệu đến đáng kinh ngạc. Dường như chú ý tới ánh mắt Tóc Vàng, cả hai đồng thời quay đầu nhìn về phía gã.
Khi vào đường hầm, đoàn tàu chìm trong một loại bóng tối cực kỳ đặc biệt.
Không thể sử dụng thiết bị chiếu sáng bình thường, ánh mắt con người cũng không thể nhìn xuyên thấu, chỉ có đạo cụ mua trong cửa hàng mới miễn cưỡng xua tan bóng tối. Cho dù là kẻ mang thiên phú như Tóc Vàng cũng chỉ có thể nhìn rõ vào thời điểm đạo cụ chiếu sáng phát huy tác dụng, miễn cưỡng thấy được sự tồn tại cách đó không xa trong nháy mắt. Cho nên đội ngũ Hôi Thành mới cần để cho Tóc Vàng xác nhận vị trí đối phương trước khi tiến vào đường hầm.
Ngay cả gã cũng không thể dễ dàng nhìn thấy đồ vật trong bóng tối chứ đừng nói đến một người bình thường chưa từng trải qua cường hóa giác quan.
Thế nhưng dường như thiếu niên lại nhìn thấy gã.
Đôi mắt màu hổ phách kia hơi nheo lại, có vẻ như đang cười khẽ. Một giây sau, bóng tối lại ập đến.
… Hai người?
Sao, sao có thể như thế được?
Tóc Vàng thất hồn lạc phách nắm chặt tóc mình, tròng mắt run lên nhè nhẹ.
Đột nhiên gã như nhận ra điều gì đó.
Khoảnh khắc pháo sáng lóe lên, dường như gã loáng thoáng nhìn thấy trên trán của một trong các mục tiêu có những vết nứt giống như mạng nhện.
… Là hình ảnh phản chiếu!
Tóc Vàng đột nhiên nhảy dựng.
Gã hiểu ra rồi.
Cuối cùng gã cũng hiểu ra rồi!
Vì sao hai lần công kích đều trúng mục tiêu mà đối phương lại không mảy may tổn hao gì cả!
Tên kia đã đoán được cách bọn chúng phát động công kích thế nào, cho nên trước khi bóng tối ập xuống hắn đã lợi dụng đạo cụ và góc mù của thị giác để tạo hình ảnh phản chiếu, khiến cho phương hướng công kích của chúng sai lầm!
Ôn Giản Ngôn lại nhét một viên đạn vào nòng súng, khóe môi nở nụ cười khỉnh.
Hắn muốn làm cho Tóc Vàng hiểu rõ.
Chỉ khi gã hiểu rõ rồi thì bước tiếp theo của hắn mới tiếp tục được.
Thời gian sử dụng đạo cụ gương phía sau hắn đã bước vào giai đoạn đếm ngược, chỉ sau vài giây ngắn ngủi nó sẽ tự động biến mất, hoàn toàn không cần phải làm thủ công như vừa rồi…
“… A!”
Con ngươi của Ôn Giản Ngôn đột nhiên co rụt, nhảy bật người về phía trước.
“Có chuyện gì vậy?” Văn Nhã lại ném một quả pháo sáng, giương cao giọng hỏi trong lúc phòng ngự.
“Không, không có chuyện gì.”
Giọng nói hơi khàn của thiếu nên vang lên từ đằng sau, mặc dù có vẻ ổn định song âm cuối lại hơi run: “Mọi người tiếp tục.”
Trong bóng tối, ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy, những bóng đen vô hình từ từ tụ lại thành một thực thể rắn chắc. Chúng nhô ra từ sâu trong gương, chầm chậm quấn quanh chiếc cổ trắng gầy của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Giản Ngôn: Miễn là không bước vào mê cung gương, chắc chắn tôi có thể tránh được mọi flag!
Nửa giờ sau:
Ôn Giản Ngôn: “…”
Á đù.
Sau đó, một streamer họ Ôn giấu tên nào đấy không còn mua bất kỳ đạo cụ nào liên quan đến gương từ trung tâm thương mại hệ thống.