Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chấp Niệm Giam Giữ Em

Tịch Nhan ngây ngốc tiếp nhận hành động ấm áp của hắn, ngón tay thon dài khẽ lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má, 7 phần yêu chiều 3 phần giả tạo, nói.

"Tịch Nhan, anh biết em bị oan,...anh thật không nỡ làm vậy với em...

Nhưng...anh sợ Vỹ Điệp sẽ ghen tị...anh không muốn cô ấy nhớ lại...

Rất khó để Vỹ Điệp ngoan ngoãn như bây giờ, anh không muốn phải trở về hoàn cảnh của trước kia, mong em hiểu cho anh."

Hắn tự nhiên duỗi tay ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, làn môi bạc đặt lên trán cô ta một cách trìu mến.

Tịch Nhan rõ ràng biết hắn đang lấy lòng cô ta, thế mà vẫn ngu muội đón nhận sự giả tạo của hắn, vùi đầu vào ngực hắn khóc thút thít.

"Em biết anh rất yêu Vỹ...phu nhân...

Nhưng tay của em..."

"Anh xin lỗi, anh đã làm em ra nông nỗi này, em tha lỗi cho anh nhé?

Anh hứa không để em bị tổn thương thêm một lần nào nữa có được không?"

Thanh âm nói ra như có mê lực, hắn xoa xoa bắp tay run rẩy của Tịch Nhan, cẩn thận đẩy cô ta ra quan sát sắc mặt.

Đôi mắt đẹp đẽ lóng lánh nhiễm nước nhìn hắn đầy hy vọng, Tịch Nhan nũng nịu gật đầu, dễ dàng tha thứ cho hắn không có lấy nửa lời oán trách. Bởi cô ta cảm thấy như Yên Đới Nam chỉ giả vờ tốt với Vỹ Điệp, vì người mất trí nhớ, hắn chỉ muốn lấy lòng Vỹ Điệp để người yên phận. Thực tế thì hắn vẫn rất thương cô ta, đâm ra lầm tưởng ngoan ngoãn tùy ý hắn dụ hoặc.



"Ngày mai anh sẽ cho bác sĩ giỏi đến kiểm tra, bằng mọi giá anh sẽ bù lại những gì em chịu thiệt!"

Hắn nâng bàn tay bị rút móng còn đang thoa thuốc dang dở, tiếp tục làm cho xong việc, chu đáo băng bó kĩ càng cho cô gái.

Hành động ấm áp khiến một người ngu dốt trong mắt chỉ có kẻ này là ánh sáng liền đổ gục, ngồi im thinh thích, nhất nhất nghe lời.

Yên Đới Nam nâng niu đôi bàn tay ấy khẽ hôn vào lòng bàn tay ửng hồng, yêu chiều dụ hoặc tiếp.

"Tịch Nhan, ngoan, anh đút cơm cho em nhé?"

Hắn nhìn sang khay cơm mà Vỹ Điệp đem vào, không đợi cô gái đồng ý, tự hắn lấy sang, đích thân đút từng muỗng cơm.

Tịch Nhan lại không có lấy phần oán hận nào, há miệng tiếp nhận từng cử chỉ yêu thương của hắn. Rất nhanh bụng no căng, hắn lại bòng cô ta lên giường, tựa người vào thành, hắn thì ngồi ở mép giường, vén phần tóc mai nhẹ nhàng qua vành tai, thỏ thẻ dặn dò.

"Em nghỉ ngơi sớm đi nhé!

Mai anh sẽ cho người làm đến hầu hạ riêng cho em đến khi nào vết thương lành lại.

Hiện giờ cứ ở yên trong phòng, đừng đi lung tung, em bị gì anh xót lắm!"

"Em...hiểu rồi..."

"Đới Nam... "

Cánh tay rắn chắc bị cô gái kéo xuống khuôn ngực nẩy lửa, áp chặt chẽ vào đó, biểu tình trên khuôn mặt ngượng ngùng, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông đầy thâm tình, hỏi.

"Đới Nam, anh yêu em chứ?

Dù chỉ là một chút..."

"Yêu!"

"Đương nhiên là yêu!"

Một chút ngượng mồm cũng không có, sự giả tạo của hắn có lẽ được đánh giá đoạt giải Oscar, hắn nói mà không có lấy một chút tội lỗi với người con gái hắn yêu thật lòng.



Hắn thản nhiên chồm tới ôm lấy Tịch Nhan đang đỏ mặt vào lòng, vuốt ve mái tóc sương lê, bao nhiêu lời hoa mỹ dùng để dụ dỗ đều sử dụng hết vào lúc này.

"Em đừng có nghi ngờ tình cảm của anh.

Em, Uyên Hà, hay Vỹ Điệp anh đều yêu hết!

Ngoài mặt anh làm sai nhưng trong lòng anh vẫn biết nhận lỗi, vợ à, đừng nghĩ lung tung.

Anh không yêu em thì cho em làm vợ hai để làm gì?"

"Anh không lừa em chứ?"

"Không, anh có yêu em!"

Bị mấy lời ngon ngọt dụ dỗ, Tịch Nhan lại nảy sinh tia hy vọng, đây là lần đầu hắn thừa nhận yêu khiến cho cô ta vui không tả nổi.

Từng nghĩ bản thân trước kia giúp hắn đoạt quyền nên mới được hắn đặt cách cho phép ở bên cạnh, không nhờ khi hắn bảo có yêu thì mọi suy nghĩ trước kia đều bị đá bay đi hết.

Tịch Nhan sung sướng ôm chặt lưng rộng, cảm giác ấm áp bây giờ làm cô ta hồi tưởng lại kí ức ngày xưa. Lúc còn là vợ của lão đại băng Hồng, Yên Đới Nam là người mới vào, cả hai không có mối quan hệ nào ngoài chủ - tớ.

Mang danh là vợ của lão đại nhưng ngày nào Tịch Nhan cũng bị chồng đánh đập, hành hạ đủ kiểu. Trong một lần vì làm phật lòng chồng mà bị đánh thừa chết thiếu sống, còn bị nhốt trong nhà chứa, vừa đói vừa khát. Chính Yên Đới Nam đã xuất hiện, lén lút đưa cơm cho cô ta, còn giúp cô ta băng bó vết thương, tạm thời giữ lại được cái mạng.

Từ đó, Tịch Nhan bắt đầu chú ý đến hắn, nảy sinh tình cảm, chẳng những ăn nằm với hắn, còn vì hắn bày mưu lật đổ chồng mình, giúp hắn lên làm lão đại.

Mỗi lần ở bên cạnh hắn luôn cảm thấy ấm áp như bây giờ, tuy đôi lúc hắn thật sự tàn nhẫn, nhưng chí ít vẫn không tồi bằng người chồng trước kia của Tịch Nhan.

Trong tim cô ta Yên Đới Nam là tất cả, hắn có bao nhiêu người phụ nữ cũng không thành vấn đề, miễn là cô ta có một vị trí trong trái tim hắn.

Còn Yên Đới Nam, ở nơi người không nhìn thấy lại trộm nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt chứa đựng sự mưu mô thâm hiểm.

Người khác nghĩ hắn tham lam, tình cảm chia cho cả ba cô gái, chỉ có hắn biết rõ, vật hắn nuôi phải vừa sủng vừa hành, như vậy nó mới bị hắn thao túng, vừa sợ vừa ngoan, nhất nhất nghe lời hắn, đến khi giá trị đã hết hắn sẽ không ngại vứt bỏ như vứt một túi rách.

Tịch Nhan là trường hợp rõ nhất, là thứ để hắn dụ lợi, tốt xấu xen kẽ, đợi đến khi giá trị cuối cùng mất đi hắn mới lòi mặt thật.

Hắn dỗ cô ta một lúc rồi tự mình dọn dẹp mọi thứ, trước khi rời đi còn hôn lên trán cô ta một cái, làm cho người ngu dốt ngoan ngoãn như một chú cún.



Giải quyết xong một cô gái, hắn lại mặt dầy trở về phòng của Vỹ Điệp.

Cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, trên thân đã thay đồ ngủ gợi cảm, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh ghét bỏ.

"Anh vào đây làm gì?"

"Vợ, em đùa với anh à? Anh vào để ngủ với vợ anh chứ gì nữa?"

Hắn thản nhiên mở vài cúc áo trước ngực, Vỹ Điệp chướng mắt cách nói chuyện trơ trẽn của hắn, cô còn đang tỏ ra giận dỗi liền vùng vằng đi tới đẩy hắn ra cửa.

"Đi đi, em ghét nhất là hạng đàn ông bạo lực như anh!

Qua chỗ Uyên Hà mà ngủ!"

"Vỹ Điệp, đừng giả đò nữa!"

Đôi tay không yên phận bị hắn tóm lấy, lời nói hàm ý làm Vỹ Điệp có chút chột dạ, một giây hốt hoảng để lộ sắc thái nhiễu loạn, nhưng rồi cô chóng điều chỉnh lại trạng thái, giả ngây giả ngô chối.

"Anh nói gì vậy hả? Ai giả đò gì chứ? Anh ra ngoài đi!"

Cô dùng hết sức phản kháng sự trói buộc, đẩy hắn không thành công còn bị hắn luồn tay chế trụ eo nhỏ thu yếu.

"Vợ à, em lừa người khác được, chứ không lừa được anh đâu!"
Nhấn Mở Bình Luận