Chương 16
Món ăn trên bàn đủ màu sắc nhưng Đan Tâm không có tâm trạng để chiêm ngưỡng. Lấy đũa gắp ít mực xào ăn thử…ừm ngon! Tiếp đến cô gắp rau củ luộc chấm với nước mắm cho vào miệng….ừm cũng ngon! Cuối cùng cô múc một chút canh thịt bò củ hành với cà chua vào chén và ăn….ngon!…Đôi mắt u buồn nhìn bàn thức ăn đã chuẩn bị từ chiều nhưng cuối cùng vẫn không ai thưởng thức. Cứ nghĩ rằng tối hôm nay giữa cô và Đồng Thiên Vũ có thể gắn kết một chút nhưng kết quả lại thành thế này. Cố gắng kiềm nén giọt nước mắt để không rơi xuống nhưng cuối cùng vẫn để nó rơi ra…một giọt hai giọt ba giọt…thoáng chốc hốc mắt đã đỏ bừng lên…Nghẹn ngào ăn một chén cơm với tất cả các món ăn trên bàn, khoé miệng Đan Tâm cong lên nụ cười chua chát….Dù là thế nào thì trong lòng anh Mã Thức Phương vẫn quan trọng nhất còn sự chờ đợi của cô chẳng là gì….Cơm ngon thật nhưng Đan Tâm không thể nuốt trôi vì vậy cô bắt đầu dọn dẹp. Thức ăn cô bỏ vào một cái túi lớn rồi rửa chén. Xong hết thì tin nhắn ở điện thoại hiện lên và như thường lệ có thức ăn dư cô sẽ đưa cho người trong bang mang về cho bé Man ở tầng hầm trụ sở ăn.
Lê bước nặng trĩu lên phòng cô thấy Đồng Thiên Vũ đang đứng ngoài ban công ngắm trời đêm, thân hình vạm vỡ săn chắc chỉ được quấn bởi chiếc khăn tắm. Đan Tâm nhìn một cái rồi vào phòng thay đồ lấy đại chiếc váy ngủ xong đến phòng tắm. Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống toàn bộ thân thể trắng nõn mảnh mai, ngước mặt lên cho nước tẩy trôi đi những dòng nước mắt, Đan Tâm chậm rãi mở mắt ra nhìn vào khoảng trống trên tường nở nụ cười tự giễu đầy tuyệt vọng.
Lúc cô đi ra thì đã là nửa tiếng sau, tay cầm khăn lau tóc vừa mới gội cũng không nói gì với Đồng Thiên Vũ. Còn anh khi nghe tiếng động liền xoay người lại thấy cô đang sấy tóc thì đi đến chỗ cô. Tay lấy chiếc máy sấy trong tay Đan Tâm rồi ấn cô ngồi xuống giường bắt đầu giúp cô sấy tóc. Đan Tâm mặc kệ anh muốn làm gì làm cả quá trình chỉ ngồi im. Thấy tóc đã khô Đồng Thiên Vũ tắt máy sấy rồi đem cất vào tủ, ngón tay đan vào những sợi tóc xoăn nâu, một cảm giác mềm mại mượt mà thoang thoảng hương thơm hoa hồng khiến cho anh có chút đê mê. Tiếng nói trầm thấp khẽ vang lên:
“Tôi đã về sớm nhưng Thức Phương bị ngã trật chân vì thế tôi đến xem cô ấy thế nào. Thật ra cô ấy không té mà vì tôi đã thất hứa không đưa cô ấy đi ăn sáng nên tôi bù lại…do vậy mới về trễ…”
Đan Tâm mỉm cười nhàn nhạt rồi cất tiếng:
“Không sao, bữa khác anh muốn ăn thì nói với em em nấu cho anh ăn. Vẫn là Mã tiểu thư quan trọng với anh hơn nên anh cứ quan tâm cô ấy đi không cần phải giải thích với em đâu, em hiểu cả mà.”
Đồng Thiên Vũ cảm giác bứt rứt trong lòng vì lời nói của cô, dạo này lạ thật anh chả biết mình bị cái gì nữa. Hương thơm trên cơ thể Đan Tâm khiến anh dâng lên cảm giác muốn lạc lối trong đó. Ngồi xuống phía sau ôm lấy Đan Tâm đôi môi mỏng dán lên cần cổ thanh mảnh mơn trớn, giọng nói khàn khàn:
“Tức giận sao?”
Khoé môi cong nhẹ Đan Tâm hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang mân mê cổ mình.
“Em giận anh làm gì đằng nào anh cũng sẽ vì cô ấy thôi, vốn dĩ em không phải là người anh yêu nên không có quyền giận dỗi hay phán xét việc anh làm.”
Đồng Thiên Vũ dừng lại động tác nhìn vào đôi mắt long lanh kia, hình như có chút sưng và đỏ…
“Hôm khác nấu cho tôi ăn bỏ độc vào để xả cơn tức giận trong lòng em. Xem đi khóc đỏ cả mắt rồi không phải bình thường mạnh mẽ hay chống đối tôi lắm sao?”
“Anh đang quan tâm em hả Thiên Vũ?”
Đồng Thiên Vũ không trả lời cô áp môi lên môi cô trao một nụ hôn tê dại. Tay của anh vuốt ve hai bên cái tay trắng mịn, dần dần vừa hôn vừa ép sát Đan Tâm nằm xuống giường. Đôi mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ dưới thân một cách ham muốn đầy chiếm hữu, đôi môi chuyển động xuống cổ mơn trớn để lại dấu vết ám muội, dây váy nhanh chóng bị kéo xuống hai bên tay lộ ra đôi gò bồng đầy đặn, Đồng Thiên Vũ chạm nhẹ lên đó…một cảm giác mềm mại đầy ắp lan ra cả bàn tay to lớn. Tiếng nói dịu dàng có chút khiêu khích vang lên:
“Anh mê mẩn Mã Thức Phương như vậy sao lúc nãy không ở lại luôn. Dù sao cô ta cũng ở có một mình hai người muốn làm gì không ai phá rối được…Thiên Vũ có phải anh yêu thích cơ thể em không?”
Dứt lời Đan Tâm nở nụ cười quyến rũ nhìn anh, Đồng Thiên Vũ mổ lên môi cô một cái, khẽ nói:
“Khiêu khích sao? Cơ thể em mềm mại như vậy tôi không yêu em nhưng em là vợ tôi nên tôi được phép chạm vào em. Còn về Thức Phương tôi chưa muốn vượt quá giới hạn khi chúng ta còn là vợ chồng, em kí đơn ly hôn đi tôi rước cô ấy về ngay….”'
“À vẫn là dành cho đêm tân hôn của hai người sao? Anh nói anh thích cơ thể em vậy bây giờ em có nên kiêu hãnh hơn chút không, dù sao em vẫn có cái để khiến anh say mê….Em có xinh đẹp không Thiên Vũ?”
“Ừ xinh đẹp!”
Đồng Thiên Vũ nói xong liền bắt đầu dùng môi nhấm nháp thân thể thơm tho mịn màng, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu vết, cơ thể người phụ nữ cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ….
Đồng Thiên Vũ bắt đầu di chuyển dần xuống đến nơi non mềm giữa hai chân Đan Tâm, anh hôn lên đó một cái rồi dùng lưỡi thăm dò trêu đùa. Đan Tâm theo nhịp li*ếm mút của anh mà r*ên rỉ…
“Ưm…Thiên Vũ….”
“Hửm…dáng vẻ hôm nay của em khiến tôi thấy mình như phạm lỗi lớn vì vậy bỏ qua lạnh nhạt thường ngày xem như trả công hôm nay em vì tôi mà nấu cả bàn ăn ngon.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!