Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp nghiêng ngả lảo đảo ngã trên sàn nhà, rương hành lí anh mang đến đổ nghiêng về một bên, mà không ai thèm quan tâm.
Áo khoác của anh ngay từ lúc bước vào cửa đã bị lột bỏ, chỉ còn lại chiếc áo len đơn bạc mỏng manh, Đoàn Chấp luồn tay xuống phía dưới áo len hướng lên trên, ngón tay mang theo vết chai lướt qua eo, mang tới từng trận run rẩy.
Quý Thư Ngôn ngẩng đầu, môi khẽ nhếch, sắc mặt ửng hồng.
Trong phòng đèn quá sáng, khiến người hoa mắt hoảng hốt, đèn soi sáng đến từng chi tiết, không chỗ che dấu. Anh thở gấp, cảm thấy bản thân bị Đoàn Chấp cắn đau rồi lại cảm thấy còn có thể cắn đau hơn một chút, Đoàn Chấp hôn cổ anh một đường xuống phía dưới, thân thể đè nặng mà cọ xát, nhiệt độ xuyên qua lớp vải dệt truyền tới, ái muội không để chống đỡ.
Anh nghe thấy âm thanh dây lưng va chạm với sàn nhà, tay Đoàn Chấp đặt trên eo anh, miệng lại rướn lên hôn bờ môi của anh. Rõ ràng là tên đã lên dây, nhưng tay Đoàn Chấp lại chậm chạp bất động, mang theo sự nóng bỏng đặt ở trên eo của anh.
"Quý Thư Ngôn, anh sờ một chút, tim em đập nhanh quá." Đoàn Chấp dán vào tai anh thì thầm, một cái tay khác nắm lấy tay anh, như nhất định phải ấn được tay anh vào ngực mình.
Thật sự đập rất nhanh.
Quý Thư Ngôn sờ được, nhịp tim đập từng nhịp từng nhịp một, cách xương thịt truyền tới đánh thật mạnh vào lòng bàn tay anh.
"Khi em thấy anh liền cảm thấy trái tim đều không phải của em nữa." Đoàn Chấp tinh tế đặt một nụ hôn xuống bàn tay anh, cắn vành tai anh, giống như hổ rình mồi.
Tim Quý Thư Ngôn cũng đập nhanh đến kì lạ. Anh ngồi trên sàn nhà, rõ ràng sàn gỗ vẫn rất lạnh lẽo, anh lại cảm thấy dường như mình sắp bị thiêu cháy đến nơi, quần áo chật vật treo trên người, đã sớm không còn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề khi xuất hiện ngoài cửa.
Anh nắm lấy áo Đoàn Chấp, gắng gượng nói một câu: "Miệng lưỡi trơn tru."
Nói là ngây thơ, thì ai là người vừa thấy anh đã ôm nhanh vào cửa, ai là người lập tức ấn anh xuống dưới thân lại còn ôm hôn, còn cố tình trêu cợt, không cho anh cảm thấy thống khoái.
Quả thực là tên khốn.
Đôi mắt ẩm ướt của Quý Thư Ngôn liếc nhìn Đoàn Chấp, môi đỏ ướt át, một cái liếc mắt này tựa như trách cứ, lại như yêu nghiệt quyến rũ người khác.
Đoàn Chấp bị liếc đến máu trong người như sôi cả lên.
Quý Thư Ngôn ở dưới ánh đèn thật sự giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp như một đóa phù dung được tạc ra từ đá cẩm thạch trắng, xinh đẹp lạnh lùng, mơ hồ đầy quyến rũ, dường như chạm một chút cũng tính là khinh nhờn.
Nhưng hắn lại càng muốn khinh nhờn.
Hắn tới gần Quý Thư Ngôn, cùng Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng cọ môi.
Tay hắn tháo từng cúc trên áo Quý Thư Ngôn, mới được một nút, lại bất động, nhẹ giọng hỏi anh, "Em có thể làm tình với anh không, Quý tiên sinh?"
Từng chữ được nói ra rất rõ ràng, nói tới đủ nho nhã lễ độ.
Giống như một thân sĩ chờ đợi tình nhân cho phép.
Nhưng tại thời điểm bao quanh đều là không khí ái muội, một câu nói lễ phép như vậy, ngược lại càng khiến cho người ta thấy thẹn.
Máu trong người Quý Thư Ngôn dường như đều dồn hết lên trên mặt, ngón chân anh đều cuộn tròn cả lên, nhưng muốn tránh cũng không tránh được, bởi vì cả người anh đều bị bao phủ trong lồng ngực Đoàn Chấp, rõ ràng anh mới là trưởng bối, lại giống như người đẹp nhỏ bé bị Đoàn Chấp bao trùm, tùy ý Đoàn Chấp đùa nghịch, hắn chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve một chút, anh đều sẽ không kiềm chế được mà run rẩy.
"Có thể chứ?" Đoàn Chấp lại hỏi.
"Có, có thể." Quý Thư Ngôn cố nén cảm giác thẹn, nói ra mấy chữ.
Vừa dứt lời, anh liền lại bị Đoàn Chấp hôn lên, triền miên hôn sâu, môi răng tương giao, như làm càn mà hôn cuồng nhiệt.
Đoàn Chấp chờ chính là những lời này của Quý Thư Ngôn.
Anh đẹp như một đóa hồng kiêu sa, anh hoang dã như ánh trăng mùa thu, cam tâm tình nguyện ở trong lồng ngực hắn, chỉ thuộc về một người là hắn. Hắn ôm Quý Thư Ngôn lên trên giường, mấy ngày nay đều là một mình hắn ngủ trên chiếc giường to lớn lạnh lẽo này, hiện giờ rốt cuộc cũng có một người khác, cùng chung chăn gối.
Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt thất thần của Quý Thư Ngôn, nhìn Quý Thư Ngôn bị hắn bắt nạt đến khóe mắt ướt át, mặt ửng hồng, chỉ có thể đáng thương mà nhìn hắn, căn bản không còn dáng vẻ lãnh đạm thong dong phong độ như bình thường. Xinh đẹp như vậy, lạnh lùng như vậy, lại quyến rũ như vậy, nhưng chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Dục vọng chiếm hữu và tình yêu không ngừng sôi trào, giống như bụi gai tường vi trong hoa viên không người, rợp đến che trời.
Ngày hôm sau khi Quý Thư Ngôn tỉnh lại, cả người đau nhức giống như bị bánh xe cán qua, ngay cả ngón tay đều mệt đến không nhấc lên nổi.
Trong phòng le lói ảm đạm, đèn không bật, bức màn cũng kéo chặt, ánh sáng mông lung từ khe hở lộ ra một chút. Anh khẽ hừ một tiếng, ở trên giường trở mình, cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, eo giống như sắp gãy lìa.
Ngày hôm qua Đoàn Chấp như phát điên, căn bản mặc kệ thân xác đã lâu ngày ngồi văn phòng cùng với độ tuổi trên 30 của anh, quả thực là muốn làm anh đến chết, hồn xác điên đảo, khiến anh thực sự cảm thấy bản thân đã đi dạo quỷ môn quan một vòng.
Cái thằng nhóc chết bầm này, anh không nhịn được ở trong lòng mắng một tiếng.
Nhưng khi anh nhìn thoáng qua mép giường, lại phát hiện trên giường trống không, Đoàn Chấp không biết đã đi đâu.
Quý Thư Ngôn nhíu mày, nghĩ thầm, là ở phòng tắm sao, nhưng lắng tai nghe một chút, trong phòng tắm lại không có âm thanh gì cả, anh chậm rãi ngồi dậy, đỡ cái eo đau nhức dựa vào đầu giường.
Thật là không phục không được, Quý Thư Ngôn dựa lưng vào gối đầu nghĩ, 33 và 20, chênh lệch không phải nhỏ, thằng nhóc thối kia còn có thể tung tăng nhảy nhót, cũng không biết đã đi đâu, còn anh thì ngược lại, nằm trên giường như người tàn phế một nửa.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy ra. Đoàn Chấp mặc quần áo chỉnh tề đứng sau cửa, thấy anh tỉnh, còn thực kinh ngạc: "Sao anh lại dậy sớm vậy?"
Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua đầu giường, đều đã 10 giờ, sớm chỗ nào?
Anh đang tự mặc áo ngủ, Đoàn Chấp cởi áo khoác ra, bước nhanh tới giúp.
Tối hôm qua Đoàn Chấp có bao nhiêu cường thế tàn nhẫn, hôm nay liền có bấy nhiêu dịu dàng săn sóc. Hắn giúp Quý Thư Ngôn mặc xong áo ngủ, đến cả nút áo cũng cài kĩ càng, những vệt đỏ tím ái muội trên làn da đều được che dưới lớp vải dệt mềm mại, da thịt phía bên trong đùi đặc biệt non mềm, chỉ cần chạm vào một chút Quý Thư Ngôn đều không nhịn được run run.
Chân Quý Thư Ngôn đạp lên đùi Đoàn Chấp, nhíu mày.
Lại ở trong lòng mắng Đoàn Chấp chả khác gì súc sinh, ngay cả mắt cá chân của anh cũng chi chít dấu hôn, khi xuống giường mới cảm thấy hai bên khác biệt, hiện tại anh nhìn Đoàn Chấp đều thấy không vừa mắt.
"Em vừa đi đâu vậy?" Anh hỏi.
"Gặp cô em." Đoàn Chấp một lần nữa để anh nằm trên giường "Cô chạy tới khách sạn gặp em, lúc ấy anh còn đang ngủ, nên em không đánh thức anh dậy."
Cô?
Quý Thư Ngôn khẽ nâng mi, "Cô em tới làm gì?"
Nghe cũng không giống như tới khuyên Đoàn Chấp về nhà.
Quả nhiên, Đoàn Chấp rũ mắt, cười một cái: "Không làm gì cả, chỉ muốn tới gặp em, cô em rất đau lòng cho em nhưng cũng không làm chủ được, chỉ có thể đến xem em như nào, cô còn muốn cho em tiền, sợ em sống ở bên ngoài không tốt, nhưng em không nhận." Hắn dừng một chút, lại giải thích với Quý Thư Ngôn, "Cô em là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn đấy, vẫn luôn được ông nội nuôi bên người, rất tốt, tâm địa cũng mềm, cô đối xử em không tồi, khi còn nhỏ em ba mẹ không ở nhà, là cô chăm sóc cho em."
Tuy rằng chưa thấy qua mặt, nhưng đại khái Quý Thư Ngôn cũng có thể ở trong lòng vẽ ra dáng vẻ của cô Đoàn Chấp —— là người dịu dàng tri thư đạt lễ, đối với trưởng bối và con cháu đều rất ôn hoà.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Quý Thư Ngôn lại rất ấn tượng với người cô này, so với ba mẹ hay mất tích của Đoàn Chấp tốt hơn nhiều.
"Cô biết anh ở trên lầu sao?" Quý Thư Ngôn hỏi.
"Biết, cô còn muốn gặp anh, nhưng em không đồng ý." Đoàn Chấp ngồi vào mép giường, ôm Quý Thư Ngôn, "Cô nói em quả nhiên là bạch nhãn lang, có vợ liền quên cô, chỉ biết che chở anh."
Quý Thư Ngôn cười nhạt một tiếng.
Nhưng nghe đến đây, anh đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác: "Cô của em... bao nhiêu tuổi?"
Trong lúc nhất thời Đoàn Chấp không hiểu sao Quý Thư Ngôn lại hỏi chuyện này: "39."
Quý Thư Ngôn: "......"
Quả nhiên, vẫn không gặp mặt tốt hơn.
Nếu mà gặp mặt thật, anh nên tính là ngang hàng hay là phận con cháu nhỉ?
Đến giờ Đoàn Chấp mới phản ứng lại, phụt cười.
"Cô lớn hơn anh bảy tuổi, luận về vai vế, anh cũng phải kêu một tiếng cô." Đoàn Chấp nghiêm trang nói.
Quý Thư Ngôn gửi cho cậu một ánh mắt rét lạnh, khóe môi giơ lên, rất có ý tứ muốn bạo lực gia đình.
"Còn không biết xấu hổ mà cười à, ở một chỗ với em, vai vế còn không phải bị nhỏ đi rất nhiều sao."
Anh đánh Đoàn Chấp một cái.
Một cái đánh này không đau không ngứa, Đoàn Chấp chưa cảm thấy đau, tổng thể lại thấy giống như đang tán tỉnh.
Bởi vì Quý Thư Ngôn bị Đoàn Chấp tra tấn quá sức, ngày đầu tiên đến thành phố Ung, anh và Đoàn Chấp đều không ra cửa, chỉ ở trên giường nằm cả một buổi chiều.
Quý Thư Ngôn chưa từng trải qua sinh hoạt ăn không ngồi rồi như vậy, kéo tấm rèm ra, mặt trời mùa đông ấm áp lại không quá nóng, dừng lại ở trên người anh. Mãi cho đến buổi tối, bọn họ mới thay quần áo đi ra ngoài đi dạo, Quý Thư Ngôn chưa từng tới thành phố Ung, nhưng hiện giờ phần lớn thành thị đều giống nhau, công trình sắt thép mọc lên như rừng, những toà nhà cao tầng được xây san sát nhau, những người nhân viên trang điểm tinh tế ra vào các toà nhà văn phòng, nhiều đôi tình nhân trẻ ngồi ở các quán ăn ven đường.
Đoàn Chấp cũng không biết quê mình có cảnh đẹp gì đáng xem, thành phố này tuy phát triển nhưng lại không có nhiều di sản, người ở đây có thói quen với nhịp sống nhanh và đời sống hiện đại.
Cũng may Quý Thư Ngôn cũng để ý tới chuyện này, anh chỉ đơn thuần muốn xem nơi Đoàn Chấp lớn lên.
Tưởng tượng Đoàn Chấp được sinh ra ở đây, góc đường này Đoàn Chấp đã từng tới, quán cà phê kia Đoàn Chấp đã từng đi ngang qua, anh liền cảm thấy tòa thành xa lạ này thân thiết hơn không ít.
Bọn họ cùng nhau đi đến cửa hàng thịt nướng hồi cấp ba mà Đoàn Chấp thường hay lui tới.
Hiển nhiên ông chủ rất quen thuộc với Đoàn Chấp, bận mải đến khí thế ngất trời nhưng vẫn không quên chào hỏi một câu, nhìn thấy Quý Thư Ngôn cũng hỏi một tiếng, cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ nghĩ là bạn vè của Đoàn Chấp.
Lúc bọn họ ngồi xuống ăn cơm, ông chủ còn lại đây, ông coi Quý Thư Ngôn là đàn anh của Đoàn Chấp, khui chai bia, mặt mày hớn hở mà bóc trần quá khứ của Đoàn Chấp.
Gì mà Đoàn Chấp ở gần cửa tiệm của ông bị nữ sinh say rượu tỏ tình, phải chạy đến đây trú ẩn, còn có một lần Đoàn Chấp cùng người ta xảy ra xung đột, thiếu chút nữa phá nát cửa hàng của ông, còn có lúc tốt nghiệp, Đoàn Chấp tửu lượng cao cũng bị mọi người vây đánh chuốc say, ngồi ở trong một góc gặp người là hỏi, có thấy mối tình đầu của mình không?
Quý Thư Ngôn nghe đến đây, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, cười như không cười mà nhìn Đoàn Chấp, "Mối tình đầu?"
"Đúng vậy!" Ông chủ vỗ đùi, cười đến càng vui, "Đoàn Chấp ở nhà ga gặp được một đại mỹ nhân, nhường cho thằng nhóc này cái ô, nên đối với người ta nhất kiến chung tình, nghẹn ở trong lòng đã lâu cũng không nói, lúc uống say nói ra chúng tôi mới biết được."
Ai nha, còn là mối tình đầu nữa chứ.
Quý Thư Ngôn ngẩn ra chút, ngay sau đó cười rộ lên, anh nghiêng đầu nhìn Đoàn Chấp, Đoàn Chấp khó có khi thẹn thùng, tùy tiện ném cuộn giấy qua, một kích nện trúng trán ông chủ, "Thôi đi, chú còn muốn làm ăn nữa không?"
Ông chủ bị đập trúng nhưng vẫn còn vui, nhưng ông cũng không ở lại bàn của Đoàn Chấp lâu, rốt cuộc vẫn còn phải tiếp khách, chờ đến khi Quý Thư Ngôn và Đoạn Chấp tính tiền, ông đưa cho Quý Thư Ngôn danh thiếp: "Cậu là bạn của Đoàn Chấp, thì cũng là bạn tôi, lần sau tới giảm giá 20% nha."
Quý Thư Ngôn cười cười, nhận lấy.
Anh rất thích người bạn này của Đoàn Chấp, thực hào sảng.
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cùng nhau ra khỏi tiệm, hai người dắt tay đi ở hẻm nhỏ, xa xa còn phát ca khúc mừng năm mới, anh lại nghĩ tới tin nóng vừa rồi của ông chủ, chế nhạo nhìn Đoàn Chấp, "Vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu sao?"
Vừa nói, khóe môi nhịn không được hơi nhếch lên. Anh cũng từng là mối tình đầu của bao người, hồi cấp ba khi còn ở trường học, anh mặc đồng phục đi qua hành lang, không ít lần nhận được thư tình của các nữ sinh, phong thư xinh đẹp, nét chữ thanh tú, nhưng anh chỉ cảm thấy khó xử.
Duy nhất lúc này đây, anh lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, còn có một chút mừng thầm.
Anh là mối tình đầu của Đoàn Chấp, cũng là tình yêu của Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp cũng nhớ lại lần tụ họp khi tốt nghiệp kia.
Nói là mất mặt cũng không phải, hắn cũng không đến mức uống say phát điên, một mình ngồi ở trong góc dò hỏi, nhưng lại khiến cho không ít người yêu thầm hắn vỡ nát tâm can. Một thời gian dài sau đó, nhớ lại một màn kia, chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì hắn thật sự cho rằng mình và Quý Thư Ngôn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Khi đó hắn còn chưa yêu Quý Thư Ngôn đến khắc cốt ghi tâm.
Rốt cuộc cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua nơi nhà ga, ngay cả tên họ người nọ hắn cũng không biết. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn động tâm.
Cứ nghĩ đến việc bỏ lỡ nhau trong biển người, hắn lại cảm thấy mất mát và buồn bã. Nhưng không nghĩ tới, ông trời đối với hắn không tệ.
Vòng đi vòng lại, người định mệnh của hắn, vẫn trở lại bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu, ngay lúc chiều tà, dưới bóng cây lắc lư đầu ngõ, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của Quý Thư Ngôn một cái, giống như lại biến trở về thời trung học ngây ngô.
"Không phải em chỉ đối với mối tình đầu nhớ mãi không quên, mà là đến bây giờ em vẫn một lòng yêu anh."