Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Đại khánh năm thứ 18 Nguyên Đức, đại hạn.

Khô hạn mười tháng, thành họa.

Phía Bắc Liêu Hà nạn đói tàn phá bừa bãi, dân chúng lầm than, sau ba tháng, bách tính di chuyển về phía Nam.

Mặt trời dữ dằn, ánh mặt trời nóng rực như lưỡi đao cắm vào mặt đất, cắt mặt đất thành từng mảnh từng mảnh nhỏ. Trên mặt đất hoang vu không có một ngọn cỏ, lẻ tẻ vài gốc cây khô, vỏ cây khô nứt, gặp lửa là cháy.

Nơi mắt thấy được, không còn sự sống.

Điều này khiến Khương Mạc nhớ tới nàng đã từng đến một khu hoang mạc không người, đâu đâu cũng là cát vàng, cát bay đá chạy. Mà thứ duy nhất thu hút sự chú ý của người khác chính là đội ngũ con người lít nha lít nhít xếp thành hàng dài như kiến hôi, hàng ngũ dài tới mức cho dù đứng ở chỗ cao nhất duỗi cổ ra nhìn cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.

Đây đều là dân chạy nạn từ các nơi phía Bắc về. Những người này với vẻ mặt chết lặng, dáng người tiều tụy. Vì lên đường trong một quãng thời gian dài nên đôi giày dưới chân bọn họ đã sớm nát. Trên những mảnh vải kia chắp vá đầy những ô vuông.

Nhưng đa số vẫn là những người đi chân trần, đôi chân của họ đầy vết nứt và vết chai.

Khương Mạc cũng không thể nào tả nổi sự rung động không thể bình tĩnh được trong lòng khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy những người này. Trước kia khi nàng còn đi học, nàng đã từng học qua những gì có liên quan tới cảnh tượng được miêu tả khi chạy nạn vào thời cổ đại. Chỉ mấy câu ngắn ngủi của thể văn ngôn đã viết hết mọi địa ngục trên trần gian.

Trước kia nàng không thể nào mường tượng ra, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mới hiểu được lời người xưa rất chuẩn xác mà cay độc.

Mà giờ phút này, chính bản thân Khương Mạc lại đang trong dòng người đó, trà trộn trong đội ngũ nạn dân. Quanh mình đâu đâu cũng là dân chạy nạn lê bước chân nặng nề máy móc tiến về phía trước. Đôi mắt họ sẩm tối, người vừa dơ vừa thối, khuôn mặt nào cũng già nua đến mức không thấy được số tuổi, bão cát đã hằn lên ấn ký sâu đậm trên khuôn mặt họ.

Dọc theo đường đi đã đói chết không ít người. Khương Mạc đi ở đằng sau, bên đường còn có vô số những người không ngừng ngã xuống.

Bọn họ thở dốc như những con cá sắp chết, mồm hơi há, không tới mười lăm phút thì đã không còn thở nữa.

Mới đầu, cảm xúc luống cuống, mờ mịt, sợ hãi quay cuồng trong lòng Khương Mạc gần như bao trùm con người nàng. Nhưng lâu rồi, nàng cũng chết lặng.

Lúc này, khi nhớ tới chuyện trước khi xuyên qua, đều giống như là chuyện của đời trước vậy.

Khương Mạc vốn là một nhà thám hiểm lấy việc đãi vàng mà sống, nàng không có bạn bè, nhưng chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, dấu chân của nàng đã bước qua một phần năm những mảnh đất nguy hiểm. Mãi đến năm ngày trước, nàng tiến vào một khu rừng nguyên thủy được gọi là vùng cấm của sự sống.

Khu rừng trong truyền thuyết này tương đương với tam giác quỷ Bermuda trên đất bằng. Nguy hiểm, quỷ dị và thần bí. Có vô số thợ săn đãi vàng tiến vào như tre già măng mọc, nhưng người có thể sống sót ra ngoài lại chẳng được mấy người.

Khương Mạc tự nhận là có điều dựa vào, làm việc không có gì kiêng kỵ, không đặt lời đồn thổi trong truyền thuyết kia trong lòng. Nhưng không nghĩ tới, nàng vẫn đã khinh thường nó.

Mãi cho đến hôm nay, đối với chuyện nàng xuyên qua, Khương Mạc vẫn mơ màng không chút ấn tượng. Nói đúng hơn là ký ức hôm đó của nàng không hiểu sao lại biến mất đi. Đến khi nàng có ý thức, trời đã chuyển từ ban ngày sang đêm tối.

Ban đầu, nàng cũng không nhận ra sự bất thường, chỉ cho rằng trong rừng có một loại thực vật nào đó có thể mê hoặc lòng người đang tỏa mùi hương, tạo thành sự thiếu hụt của ký ức. Mãi đến khi có một người đàn ông vọt ra muốn giết nàng, nàng mới nhận ra. May là nàng trốn mau, cho nên chỉ quệt ngang cánh tay của nàng.

Khương Mạc che miệng vết thương lại, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng sáng ngời kia, nàng thấy rõ người chém mình.

Đó là một người đàn ông không cao lắm, vô cùng gầy ốm, gầy ốm như que củi, bộ quần áo vừa bẩn vừa nát kia mặc trên người hắn gần như trống rỗng. Trên khuôn mặt lõm xuống chồng chất một lớp bụi đất rất dày, không thấy rõ hình dạng, bởi vì gầy gò cho nên hai con mắt hắn to đến khiếp người.

Người này chính là một trong những dân chạy nạn.

Người đó nhìn vào bộ trang phục khác với người thường của Khương Mạc, đôi mắt vốn u ám đột nhiên sáng rỡ, hắn cầm chủy thủ, kéo cơ thể run rẩy, lê từng bước chân một đến chỗ Khương Mạc.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Khương Mạc đã nhận ra sự bất thường của người đàn ông này. Khương Mạc ra vào các loại mảnh đất nguy hiểm mỗi năm, cũng từng vật lộn với dã thú, cảm giác rất là nhạy bén. Cho dù người này thoạt nhìn không có chút nguy hiểm nào, nhưng lông tơ cả người Khương Mạc đều dựng đứng.

Mặt nàng đanh lại, vừa lui về phía sau, vừa nhìn hắn phòng bị.

Người đàn ông này đến gần nàng, lại đột nhiên “thịch” một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Khương Mạc kinh ngạc.

Người đó quỳ xuống mặt đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, nói lời khẩn cầu: “Cô nương xin hãy cứu ta, cầu xin cô hãy cứu ta. Cho ta chút đồ ăn, xin cô.”

Khương Mạc im lặng, không mở miệng nói gì. Cánh tay còn đang đổ máu đã nhắc nhở nàng, lúc nãy người này muốn giết nàng. Nàng không thể nào cứu một kẻ muốn giết nàng.

“Cô nương, xin hãy cứu ta, cầu xin cô.”

Nói xong, hắn lại dập đầu “thịch thịch thịch” từng tiếng.

Đất dưới chân rất cứng, khi người đàn ông này ngẩng đầu lên, trên trán trầy một mảng to, vết máu trộn lẫn với tro bụi dơ bẩn, nhếch nhác không chịu nổi.

Thoạt nhìn rất là đáng thương.

Nhưng Khương Mạc vẫn lui về phía sau, cho dù trong ba lô của nàng có thức ăn, nàng cũng không muốn cho. Bởi vì ánh mắt của người đàn ông này khiến nàng rất không thoải mái, thậm chí khơi dậy sự cảnh giác bản năng trong lòng nàng. Cảm giác như vậy chỉ có thể xuất hiện khi nàng đối mặt với dã thú hồi trước.

Nàng tiếp tục lui về phía sau, mím chặt môi, một bàn tay đã bắt đầu lặng lẽ cầm lấy dao quân dụng Thụy Sĩ đặt trong túi.

“Cô nương.”

“Tôi không có thức ăn, cách xa tôi một chút.”

Người đàn ông kia quỳ bò lên phía trước, Khương Mạc liên tục lui về phía sau, lạnh giọng hô.

“Dạ, dạ, cô nương, có phải cô chê ta dơ hay không, ta không qua đó, ta không qua đó nữa.”

Người đàn ông này cười lấy lòng.

Khương Mạc không rõ tình hình, chỉ cảm thấy không đúng theo trực giác. Hơi thở nàng nặng nề, lại bắt đầu im lặng.

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, bỗng dưng, nàng động. Khương Mạc bất chấp cánh tay bị thương, xoay người chạy đi.

Bây giờ, điều nàng nên làm nhất chính là tìm một nơi để sắp xếp suy nghĩ, ký ức của nàng chỉ dừng lại ở buổi sáng ngày hôm nay, ăn xong cơm sáng thì xuất phát từ nơi dừng chân và nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện sau đó cả.

Vậy thì rốt cuộc trong ký ức nàng mất đi đã xảy ra chuyện gì?

Khu rừng được gọi là vùng cấm của sự sống này, ngay cả nhà sinh tồn dã ngoại có kinh nghiệm cực kỳ phong phú cũng không nhất định dám đặt chân tới.

Như vậy thì người đàn ông này là ai?

Ảo giác ư? Hay là dân bản xứ? Hoặc là đã xảy ra một chuyện gì khác nữa? Mọi chuyện đều cần nàng có một chỗ an tĩnh để xử lý.

Động tác của Khương Mạc thật sự nằm ngoài ý muốn, người đàn ông kia sửng sốt hẳn một hồi lâu mới phản ứng lại. Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ lấy lòng trên mặt lập tức biến sạch, hắn bò dậy khỏi mặt đất, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiện nhân.” Rồi mới vội vàng đuổi theo phía sau nàng.

Dáng người Khương Mạc mạnh mẽ, chạy cực kỳ nhanh, người đàn ông kia rõ ràng chạy không bằng nàng.

Nàng chạy như điên một đường, tiếng gió bên tai mãnh liệt.

Thế nhưng, vĩnh viễn không thể coi thường dục vọng sống sót của con người. Nàng vốn tưởng rằng đã bỏ xa người đó, nhưng không ngờ rằng, Khương Mạc vẫn sơ ý. Đang chạy nhanh, đột nhiên nàng lại bị một sức kéo níu lại. Nàng lảo đảo một cái, hung hăng té lăn xuống đất, khói bụi dưới đất bay lên ập vào mặt rồi tràn vào trong mắt nàng, lập tức khiến nàng đau đến mức chảy nước mắt sinh lý.

Nàng nhịn đau, mở ra con ngươi bị kích thích đến đỏ lên, vừa lúc thấy được người đó đang giữ chặt lấy chân nàng, cầm đao đâm xuống người nàng.

Khương Mạc vội vàng tránh trái tránh phải, chủy thủ của người đó đâm vào không khí. Người đó như là đã rơi vào trong sự điên cuồng, khóe miệng nở một nụ cười lớn, trong mắt ngập tràn sự hưng phấn kỳ dị: “Ngươi có thức ăn, có thức ăn, cho ta, cho ta.”

Nói xong, hắn lại lải nhải: “Chúng ta chạy nạn một đường, đi suốt ba tháng, lương thực mang trên người sớm đã ăn sạch. Dọc theo đường đi, gặm vỏ cây, ăn đất sét trắng, người đói chết, chướng bụng chết không biết bao nhiêu. Rời đi lâu như vậy, chưa từng ăn một bữa cơm no, trên người sao còn có sức. Nhưng ngươi không giống vậy, trông ngươi khác xa với đám người chúng ta. Tiện nhân, trên người mày chắc chắn có lương thực! Ông giết chết mày, đồ trên người mày đều thuộc về ông!”

Khương Mạc vừa nghe thấy vậy thì lập tức sững người, giống loài trong rừng phong phú, thảm thực vật tươi tốt, có thể tìm thấy thức ăn bất cứ đâu, sao có thể đói chết người. Huống chi, rừng rậm nơi đây rất lớn, xung quanh càng hoang tàn vắng vẻ, người chạy nạn ở đâu có thể chạy tới nơi đây?

Khương Mạc nghe mà khiếp sợ, trái tim bị bao phủ bởi một đám sương mù mê mang.

Một dự cảm bất hảo nảy sinh trong lòng nàng. Nơi này, có lẽ đã không phải là khu rừng mà lúc trước nàng tiến vào.

Nghĩ vậy, nàng nhìn quanh khắp nơi.

Quả nhiên, cây cối chết héo, trên mặt đất trụi lủi, bên tai thậm chí không thể nghe thấy tiếng gió và tiếng của động vật.

Đây là đâu?

Nàng không tự giác ngơ ngác.

Thừa dịp lúc nàng mất hồn, người đó nắm lấy cơ hội, vung đao mạnh mẽ đâm vào đùi nàng.

Không có bất cứ sự chuẩn bị nào, Khương Mạc kêu đau ra tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra. Mà miệng vết thương trên đùi thì đột ngột chảy máu, nàng thở hổn hển liếc mắt nhìn một cái, hoảng sợ thấy không ổn, đã đâm phải mạch máu.

Người đó vung đao muốn đâm tới nữa, lần này là thật sự muốn lấy mạng của nàng.

Khương Mạc thấy vậy, nhanh chóng quyết định, rút ra cái xẻng công nghiệp quốc phòng treo trên ba lô, nắm vào trong tay, nhắm ngay đầu của người đàn ông đó, đập xuống một cái.

“Bịch” một tiếng, người đàn ông ngã quỵ trên mặt đất, không nhúc nhích.

Khương Mạc nén cơn đau đớn, bò dậy từ mặt đất, đến gần người đàn ông kia nhìn, chỉ thấy xẻng đã để lại một lỗ thủng to lớn ngay trán hắn, lúc này, nó đang đổ máu ra ngoài. Hắn gần như đã hít vào nhưng không thở ra, cả người cuộn tròn, vết máu trộn với bùn đất tỏa ra mùi hương khiến người ta buồn nôn.

Hắn không sống nổi nữa.

Người đàn ông hơi trợn mắt lên, như tỉnh như mê: “Cứu, cứu ta, cứu, xin cứu ta.”

Khương Mạc nhấp chặt môi, cảm giác giết người không tốt chút nào, nó với giết động vật hoàn toàn là hai loại cảm giác.

Nàng vốn không định giết hắn, là người này mãi đuổi theo nàng không bỏ, muốn lấy mạng nàng.

Khương Mạc nhắm mắt, mím chặt môi, quay đầu bước đến một hướng khác.

Đi một mạch không dám dừng lại, sắc mặt Khương Mạc càng ngày càng trắng, miệng vết thương ngay cánh tay và đùi đau nhức. Máu chảy ra từ đùi đã làm ướt nửa ống quần.

Khương Mạc cắn răng, đi thêm một hồi lâu nữa mới ngồi nghỉ dưới một gốc đại thụ. Lưng nàng tựa vào đại thụ to lớn, thở hổn hển, cẩn thận nhấc chân xem xét tình trạng vết hương. Quả nhiên, miệng vết thương rất sâu, mạch máu bị đâm thủng, lâu như vậy, lượng máu đổ ra từ miệng vết thương cũng chưa thấy dừng lại. Nàng nhất định phải lập tức cầm máu, nếu không sẽ uy hiếp đến tính mạng.

Khương Mạc lập tức ngẩng đầu lên, mắt tìm trái tìm phải.

Khu rừng này rất lớn, cây cối bên trong gần như đã chết héo hai phần ba rồi. Dù cho còn sống sót, thì cũng đang từ từ chết héo, ví dụ như gốc cây nàng đang tựa vào sau lưng này.

Khương Mạc hít sâu một hơi, sau đó mới nghiêng người, nắm tay chậm rãi đặt lên cành cây, nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý.

Trong nháy mắt, chỗ mà tay chạm đến thân cây, nàng cảm thấy một hơi thở ấm áp chui vào trong cơ thể nàng theo cánh tay nàng, cuối cùng hội tụ lên trên miệng vết thương ở đùi nàng. Theo dòng khí liên tục không ngừng tiến vào thân thể kia, vết thương của nàng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không lâu sau, vết thương biến mất, làn da trở nên bóng loáng sạch sẽ như cũ, ngoại trừ chút vết máu để lại ở xung quanh, chẳng thể nào nhìn thấy được vết thương trước đó.

Mà tương ứng, theo sự khép lại của vết thương, sự sống của gốc cây này cũng nhanh chóng biến mất theo, cành cây bên trên càng trở nên khô héo. Cả thân cây dường như lập tức uể oải đi không ít, lá xanh vốn cũng không nhiều kia liên tiếp hóa vàng rồi rơi xuống.

Khương Mạc dời tay đi, nàng ngẩng đầu lên quan sát tán cây, lại nhìn đôi tay của mình một chút, một hồi lâu sau, nàng thở dài một hơi.

Khương Mạc có một bí mật, cơ thể nàng có dị năng, có thể điều khiển sức sống của thực vật, cũng có thể lấy nó dùng cho cơ thể nàng. Nàng có thể dẫn sức sống của thực vật vào trong cơ thể để cứu bản thân mình, cũng có thể đưa sức sống của mình vào thực vật chết héo để cứu sống ngược lại.

Lúc trước, nàng lựa chọn làm nhà thám hiểm dã ngoại, rời xa chỗ nhiều người, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì nó.

Khi dị năng mới vừa bộc lộ là lúc nàng học đại học, có một năm, nàng ra ngoài leo núi với bạn, không cẩn thận lăn từ trên núi xuống dưới, hôn mê cả tuần, sau khi tỉnh lại không hiểu sao lại có năng lực này. Lúc ấy, nàng còn không biết khống chế, có khi có chút không để ý, tay đụng phải thực vật, thực vật hoặc là sẽ lập tức chết héo, hoặc là sẽ vụt một cái, lớn lên tươi tốt hơn bình thường.

Ban đầu, nàng thật sự bị hù dọa, nhưng chẳng dám nói nó với ai. Cả ngày mang bao tay, dời đi toàn bộ thực vật bên người mình, để tránh lộ ra manh mối. Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, nàng lấy cớ là thám hiểm rừng rậm, một mình tự tiến vào chốn rừng cây dã ngoại hoang tàn vắng vẻ. Trải qua suốt hai tháng huấn luyện, nàng mới hoàn toàn khống chế được cái dị năng này. Cho tới tận hôm nay, nàng cũng không thể nói rõ có được cái dị năng này rốt cuộc là xấu hay tốt.

Nhưng nàng biết rõ rằng, chuyện này không thể để người thứ hai nào biết được, cho nên mới bí quá hóa liều, tiếp tục lựa chọn vào sâu trong rừng cây, tiến vào những khu không người để bảo vệ bản thân. Sau đó, nàng phát hiện không ít đồ tốt ở mấy chỗ như thế, cũng có được nguồn thu nhập cao, nên mượn cơ hội này trở thành thợ săn đãi vàng.

Có dị năng, tuy rằng nàng vẫn bị thương, nhưng chỉ cần bên cạnh có thực vật, nàng gần như sẽ là một tồn tại bất tử, tháng ngày sinh sống cũng coi như là tiêu sái.

Mãi đến khi gặp gỡ những chuyện thế này.

Lúc trước, nàng cũng từng đi qua không ít nơi kỳ lạ nguy hiểm, cũng từng thấy được không ít chuyện li kì quái lạ. Nhưng không có lần nào có thể khiến nàng bất an trong lòng như lần này.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, điều này khiến nàng không khỏi hoài nghi, nàng còn ở thời không lúc trước sao?

Trong lúc lơ đãng, những lời đồn đãi kỳ quái có liên quan tới khu rừng nàng tiến vào kia lại chui vào đầu nàng.
Nhấn Mở Bình Luận