Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Lời Hi Phù Ẩn nói không sai chút nào, hẳn quả thật đã đoán chắc Vương gia. Hắn nói nàng muốn chậu hoa, cứ trực tiếp nói với Vương gia, tự nhiên sẽ có người hai tay dâng lên cho nàng.

Quả nhiên, hôm qua vừa mới nhắc tới, hôm nay người đã tới rồi.

Vẫn là vị Vương cô nương kia, nàng ta mang theo người, kéo ước chừng hai chiếc xe ngựa, một chiếc kéo một thùng nước lớn, một chiếc khác thì kéo toàn là hoa cỏ.

Vương cô nương nói, hôm nay Vương lão gia mới biết được tình hình ở huyện Ninh An, sợ bên Hi Phù Ẩn không đủ nước để dùng nên đưa thêm một thùng nước nữa tới cho hắn.

Sau này, bà Trương nghe được tin tức, thực ra nước này do Vương lão gia mua, tổng cộng chỉ mua hai thùng, trong đó một thùng được đưa tới đây.

Và cả một xe hoa kia nữa, bây giờ huyện Ninh An chỉ còn hoa cỏ trong hậu viện của nhà phú quý. Cũng không biết Vương lão gia mua tới đây cho Khương Mạc phải da mặt dày thế nào, tóm lại, hôm nay hoa được đưa tới trông cực kỳ tươi mới nõn nà. Hơn nữa, chủng loại hoa cũng không tệ, thậm chí trong đó có vài gốc được coi là cực phẩm.

Vương gia với Hi Phù Ẩn quả là hết mực lấy lòng, không thèm đếm xỉa tới tiền bạc được tiêu phí ra. Nhưng điều kì lạ là, đưa lễ nặng như vậy, người lộ diện lại chỉ là một thứ nữ.

Không phải Vương gia không có phu nhân, tiểu thư hay công tử dòng chính. Dù phái phu nhân hay tiểu thư tới đây để gặp mặt, hoặc là phái công tử tới để gặp mặt Hi Phù Ẩn thì sẽ càng lộ vẻ thân cận hơn. Nhưng cố tình, người tới lại chỉ là một thứ nữ.

Thái độ của Vương gia với Hi Phù Ẩn rất kì lạ, hết sức lấy lòng, lại cố tình tránh chuyện trực tiếp gặp gỡ.

Khương Mạc không rõ hàm nghĩa sau lưng chuyện này, mà Hi Phù Ẩn vẫn giữ bộ dáng vững như Thái Sơn, vinh nhục không loạn như cũ.

Sau khi hoa được đưa đến, Vương cô nương lấy cớ tìm một cái chậu nên muốn ở lâu thêm chốc lát, nhưng Hi Phù Ẩn lại chậm chạp không lộ diện, bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể rầu rĩ rời đi.

Người đi rồi, Khương Mạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoa đưa tới đã được sắp xếp xong, Khương Mạc bảo Thuận Tử giúp nàng bày mấy chậu trong phòng nàng.

Lại ngồi trên hành lang chốc lát nữa, Khương Mạc chớp chớp mắt, đáy lòng dần toát lên sự nôn nóng, đôi mắt của nàng không thể kéo dài được nữa.

Nàng ngáp một cái: “Trương bà bà, ta hơi mệt, bà đỡ ta trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.”

Nghe thấy lời Khương Mạc nói, bà Trương vỗ tro bụi trên tay rồi đứng lên: “Tới đây, phu nhân.”

Bà Trương trông cẩu thả nhưng hầu hạ người lại rất cẩn thận. Bà ta cẩn thận đỡ Khương Mạc trở về phòng, đắp chăn lên cho nàng, sau đó đóng lại cửa sổ, dọn dẹp mọi thứ xong mới lui ra ngoài.

Nghe được âm thanh đóng cửa vang lên bên tai và tiếng bước chân càng lúc càng xa, Khương Mạc lập tức xốc chăn lên ngồi dậy trên giường.

Chậu hoa trong phòng đặt ở chỗ cách nàng không xa, có một chậu đặt ngay ở mép giường theo yêu cầu của nàng, nàng duỗi tay ra là có thể chạm vào nó. Khương Mạc sờ chậu hoa, tay chạm vào cây hoa kia, cẩn thận đo đạc một phen.

Đây là một gốc cây hải đường, cao chừng nửa người, trên đó còn đang nở rộ vài bông hoa. Gốc hải đường này được chăm sóc rất tốt, cành lá tốt tươi, nụ hoa nở rộ, quả thực vượt xa bông hoa dại mà bà Trương tìm về kia.

Khương Mạc lại sờ sờ hoa hải đường, trong lòng hơi tiếc nuối, cây hoa có thể lớn lên đẹp như thế trong hoàn cảnh thế này, không biết người chăm sóc nó đã tiêu phí bao nhiêu tâm huyết, nhưng hôm nay, nó sẽ phải điêu tàn.

Khương Mạc thở dài một hơi, sau đó chuẩn bị tốt trong lòng, run tay từ từ chạm vào cành hoa một cách cực kỳ cẩn thận.

Sức sống của hoa hải đường chảy xuôi theo tay của nàng, nàng có thể cảm nhận được sức sống ngập tràn kia kéo dài từ gốc rễ lên trên từng chiếc lá cây, hệt như máu trong mạch máu con người chảy đến về toàn thân.

Cảm nhận được sức sống của thực vật là một cảm giác vi diệu rất khó giải thích, Khương Mạc không thể nói rõ, nhưng mỗi lần cảm nhận, nàng luôn cảm thấy sung sướng và vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nàng chậm rãi dẫn dắt nguồn sống kia chảy xuôi về cơ thể nàng từ chỗ mà tay và cành hoa chạm vào nhau, sau đó hội tụ lên đôi mắt. Đây chỉ là một quá trình rất ngắn nhưng Khương Mạc có thể cảm giác được đôi mắt nàng càng ngày càng thoải mái, cảm giác khó chịu ngày xưa dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự thỏa mãn tột cùng. Như thể có một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đẩy ra sương đen quanh quẩn trên mắt nàng từng chút một.

Nguồn sống này không ngừng được đưa lên đôi mắt, cho dù nhắm mắt lại Khương Mạc cũng có thể cảm nhận được chút ánh sáng xuyên thấu qua mí mắt chiếu vào con ngươi của mình.

Đôi mắt nàng khỏi rồi.

Khương Mạc buông tay ra, dần dần mở bừng mắt. Ánh mặt trời xán lạn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt nàng, một cơn đau truyền đến, nước mắt không khống chế được lập tức dâng trào.

Khương Mạc nhanh chóng lấy tay chặn lại ánh mặt trời, nàng nhắm mắt lại, chờ cơn đau này trôi qua mới thử mở mắt ra.

Nàng nghiêng đầu tránh đi ánh nắng, nhìn về nơi khác. Cảnh tượng trong tầm mắt từ mơ hồ rồi dần trở nên rõ ràng, trên cửa sổ gỗ dán một lớp giấy, cách đó không xa có đặt một chiếc ghế đẩu, trong góc còn đặt một chậu phong lan và một chậu hải đường không khác gì chậu này mấy, bên cạnh còn có một tủ quần áo đặt dựa tường. Mà hoa hải đường đặt ở mép giường đã hoàn toàn chết héo, mảnh lá khô cuối cùng lắc lư từ trên cành cây rồi rơi xuống đất trong chậu.

Trong không khí có những hạt bụi rất nhỏ đang di chuyển, lặng lẽ rơi xuống dưới ánh mặt trời.

Không cẩn thận tiếp xúc với ánh nắng một cái, đôi mắt Khương Mạc lại tê rần, nàng nhanh chóng dùng tay che mắt lại.

Xuyên qua nước mắt, nàng nhìn thấy chậu hải đường đã héo khô bên cạnh, lại quan sát tay một chút. Cuối cùng thì nàng cũng rõ, đôi mắt của nàng bị thương quá nghiêm trọng, một gốc cây hải đường là không đủ. Vì thế bây giờ trông mắt nàng gần như đã khỏe nhưng thật ra nàng vẫn còn sợ sáng. Chỉ cần tiếp xúc với ánh nắng là sẽ đau, đôi mắt chưa được chữa khỏi hoàn toàn.

Khương Mạc mím môi, nhìn chằm chằm vào một chậu hải đường khác trong phòng, nhịn một hồi, vẫn lựa chọn từ bỏ.

Một chậu hoa chết thì nàng còn có thể nghĩ cách đổi, che giấu một chút, nhưng nếu như hoa trong phòng chết hết thì không dễ giải thích được, chỉ có thể hành động từ từ thôi.

Khương Mạc nhụt chí ngồi trên giường hồi lâu rồi mới cam chịu chấp nhận.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi đi đến cạnh ngăn tủ, kéo ba lô bên trong ra ngoài, tìm bộ quần áo đã nát đến không thành hình của Hi Phù Ẩn. Xoẹt một tiếng, nàng xé xuống một mảnh vải, Khương Mạc buộc mảnh vải lên trên đôi mắt.

Sau khi cột chắc, nàng thử mở bừng mắt, xuyên qua một lớp mảnh vải hơi mỏng, nàng chỉ có thể thấy được cảnh vật mờ mờ ảo ảo nhưng có thể tránh được ánh nắng, trong thời đại không có kính râm này, đây đã là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi bịt kín mắt, chuyện còn lại là phải xử lý chậu hoa hải đường kia.

Khương Mạc đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, cẩn thận bưng chậu hoa hải đường kia sang bên cạnh.

Tuy chậu hoa này đã chết nhưng đất bên trong chậu hoa này còn rất nặng. Nàng phải cố hết sức lực mới có thể đặt chậu hoa này vào một góc.

Dời gốc hải đường này xong, Khương Mạc lại tốn sức dịch chậu hải đường khác về lại. Sau khi đổi chỗ hai chậu hải đường này xong, nàng mệt tới mức ngồi bệt dưới mặt đất thở hổn hển, chờ một hồi mới có thể hết thở dốc.

Góc đặt chậu hải đường chết héo là nơi có ánh sáng tối nhất trong phòng, không chỉ buổi tối khó thấy được mà ban ngày chỉ cần không chú ý kĩ cũng sẽ phớt lờ nó.

Chờ thêm mấy ngày, tìm một thời gian thích hợp, nàng sẽ bảo Thuận Tử đưa nó ra bên ngoài, đến lúc đó, hoa chết như thế nào cũng có thể nói rõ ràng.

Vừa rồi, nàng nói mình nghỉ ngơi chỉ là một cái cớ, nhưng lúc này, nàng rất mệt mỏi.

Khương Mạc lê cơ thể đang bủn rủn nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này rất sâu, mãi đến khi bà Trương ở ngoài cửa đập cộp cộp, vừa đập cửa vừa kêu mới đánh thức nàng dậy.

Khương Mạc mê mang tỉnh lại, bà Trương nghe thấy lời nàng thì vọt vào trong: “Ây da phu nhân, ngài làm ta sợ muốn chết, nếu như ngài còn không tỉnh lại thì bà già này sẽ phải cãi lệnh ngài xông thẳng vào.”

Lúc trước Khương Mạc đã nói, trước khi đám bà Trương vào phòng cần phải có sự cho phép của bọn họ thì mới có thể vào. Vì thế bà ấy mới nói như vậy.

“Giờ nào rồi?”

Chắc do ngủ lâu nên đầu Khương Mạc hơi choáng váng, nàng đỡ trán, cau mày hỏi bà Trương.

“Phu nhân, giờ Dậu rồi, nên dùng bữa tối.”

Khương Mạc ngủ đến mức có chút ngơ ngác, ngẩn ra một lúc mới nói: “Lâu như vậy sao?”

“Không phải vậy thì sao ạ, tới đây, phu nhân, ta đỡ ngài dậy.”

Khương Mạc gật đầu.

Bà Trương đỡ Khương Mạc từ từ đi ra ngoài, lén nhìn mảnh vải được buộc lên trên đôi mắt vài lần, nói: “Phu nhân, đôi mắt của ngài bịt vải làm gì?”

Bộ dạng thế này trông khá kì quái nên bà Trương mới hỏi.

Khương Mạc hơi dừng bước lại, sau đó mới nói với vẻ mặt thản nhiên: “Đôi mắt ta không nhận được ánh sáng nên lấy một mảnh vải để che đi chút ít.”

Bà Trương vừa nghe vậy thì mày nhăn lại, giậm chân kêu lên: “Thật là tạo nghiệt mà, phu nhân là người tốt, sao lại bị thương ở mắt chứ!?”

Động tĩnh của bà quá lớn, không chỉ Khương Mạc bên cạnh bà hoảng sợ, mà Hi Phù Ẩn và Thuận Tử ngồi ở nhà ăn cũng bị kinh động. Vừa lúc, bọn họ cũng đã bước đến thềm cửa, ánh mắt của hai người lập tức chuyển sang chỗ bà Trương.

“Đôi mắt của cô…” Hi Phù Ẩn hơi nhíu mày.

Khương Mạc từ từ bước đến bàn ăn, ngồi vào bên cạnh hắn, quay đầu nở nụ cười với hắn: “Không có gì, chỉ là tránh chút ánh sáng, hai ba ngày sau là khỏe thôi.”

Hi Phù Ẩn nghe vậy thì im lặng trong chốc lát, trong đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.

Hắn bưng chén trên bàn lên một cách tự nhiên, bắt đầu muốn đút cơm cho Khương Mạc.

Khương Mạc thấy thế thì cơ thể cứng đờ, dù sao lúc trước đúng là nàng không thấy gì, nhưng lúc này nàng đã có thể loáng thoáng thấy được đại khái mà còn để Hi Phù Ẩn đút cơm cho nàng… Nàng cảm thấy không được tự nhiên.

“Làm sao vậy?” Hi Phù Ẩn bưng chén, nhìn nàng thắc mắc.

“Không, không có gì.” Khương Mạc lắc đầu.

Bây giờ còn chưa thể bại lộ chuyện về đôi mắt, nàng chợt nhắm mắt lại, đôi mắt hoàn toàn trở về với bóng tối, há miệng ra để Hi Phù Ẩn đút cơm.

Khương Mạc ăn bữa cơm trong sự ngượng ngùng, hơn nữa vì ngủ lâu rồi, tinh thần của nàng khá uể oải nên ăn cũng không ngon, ăn một lát thì không ăn nữa.

Ăn cơm xong, sắc trời đã tối mịt, hai mắt Khương Mạc cũng dễ chịu không ít.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, hai người nằm ở trên giường. Xung quanh rơi vào một mảnh đen tối. Có lẽ vì ban ngày ngủ quá lâu nên ban đêm nàng lại không ngủ được.

Khương Mạc mở to mắt nhìn vào tấm mành trên đỉnh đầu. Thật lâu sau, nàng quay đầu lại nhìn Hi Phù Ẩn. Ngũ quan của hắn giấu trong bóng tối, cả người nằm thẳng trên giường rất khuôn phép. Có một lần Khương Mạc phát hiện, trước khi người này ngủ là tư thế gì thì sau khi tỉnh ngủ vẫn là tư thế đó, ngay cả tóc cũng không dịch chuyển. Khương Mạc tự thấy mình có tư thế ngủ tốt nhưng so với người này, nàng vẫn thấy không bằng.

Bỗng dưng, khi nàng đang nhìn tới mất hồn thì người trước mắt đột nhiên nghiêng đầu đối mặt với nàng. Khương Mạc hoảng sợ, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng. Nhưng giây tiếp theo, người trước mắt đã duỗi tay che kín miệng nàng, sau đó dựng ngón tay lên ý bảo nàng im lặng.

Ngoài cửa có người!

Đây là ý mà Hi Phù Ẩn muốn truyền đạt cho Khương Mạc.
Nhấn Mở Bình Luận