Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Mới đầu ngày, khi bầu trời còn chưa sáng hẳn, chân trời mới vừa hiện màu trắng bạc, Bạch Viễn Sơn tối hôm qua một đêm không ngủ, mới vừa chợp mắt một lát đã bị động tĩnh trong phủ đánh thức. Ông ta ngồi dậy, ấn cái đầu nhìn mà đau đến mức hỗn loạn, bực bội hô một tiếng: “Người đâu!”

Không nghĩ rằng thời gian một chén trà nhỏ trôi qua rồi, mà trong phòng vẫn cứ yên lặng, đám hạ nhân lanh lẹ cần mẫn ngày xưa giờ chẳng thấy nổi một cái bóng.

Bạch Viễn Sơn cau mày, vừa định phát giận, chuyện đêm qua đột nhiên nhảy vào đầu ông ta.

Bạch Viễn Sơn há miệng thở dốc, cứng đờ ngồi ở trên giường với vẻ mặt suy sụp. Hồi lâu sau, ông ta bò dậy khỏi giường.

Đưa mắt nhìn vào, đây vẫn là Bạch phủ của ông ta, một bông hoa một gốc cây trong phủ, một căn phòng một hành lang vẫn hoàn toàn không thay đổi chút nào, duy chỉ có con người ở đây là ông ta chẳng nhận ra được.

“Bạch lão gia!”

Lúc Bạch Viễn Sơn còn đang sững sờ, thì bị một người đánh thức.

Ông ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là hộ vệ đi theo bên người Khương Mạc, hình như tên là Mẫn Kiên.

Mẫn Kiên đánh giá Bạch Viễn Sơn từ trên xuống dưới một phen, hơi nhướng mày, nhếch miệng cười nói: “Sao sắc mặt của Bạch lão gia trông không tốt lắm, có phải là không ngủ ngon hay không?”

Bạch Viễn Sơn nghe vậy, gian nan rặn ra một nụ cười: “Người lớn tuổi rồi, ngủ ít, là vậy đó, là vậy đó.”

“Bạch lão gia cần phải giữ gìn cơ thể thật tốt, gia nghiệp lớn như vậy, ta nhìn thôi đã hâm mộ rồi!” Mẫn Kiên nhìn quanh bốn phía, trong miệng nói là nhìn mà hâm mộ, biểu cảm lại chẳng thấy gì.

Bạch Viễn Sơn cười miễn cưỡng hơn.

Im lặng một hồi, ông ta nhìn Mẫn Kiên, muốn nói lại thôi, muốn thầm hỏi một chút Bảo Nhi nhà mình giờ thế nào rồi, nhưng lại có chút không hỏi ra miệng được. Ông ta sợ Mẫn Kiên không nói cho ông ta, cũng sợ sẽ nghe được tin tức không tốt gì. Có thể nói rằng, đối với đứa con này, Bạch Viễn Sơn thật là có một tấm lòng của cha hiền.

Biểu cảm của Bạch Viễn Sơn quá rõ ràng, Mẫn Kiên lại không phải đồ ngốc, đương nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra. Hắn cười hừ, nhìn gần vào Bạch Viễn Sơn nói: “Dao thế, muốn hỏi về con trai ngươi một chút à?”

Đôi mắt Bạch Viễn Sơn vội vàng nhìn về phía hắn, gật đầu nói: “Bảo Nhi nhà ta…”

Mẫn Kiên nhìn chằm chằm vào Bạch Viễn Sơn như hổ mặt cười, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp, nói: “Chỉ cần Bạch lão gia hoàn thành tốt lời căn dặn của phu nhân nhà ta, con của ngươi, đương nhiên có thể bình an về nhà. Nếu không… Hừ, chuyện còn lại, Bạch lão gia hẳn là không muốn ta nhiều lời!”

Hơi thở Bạch Viễn Sơn hơi dồn dập, sau đó, như là nhận lấy số phận, ông ta cúi thấp đầu xuống: “Được, ta hiểu rồi.”

“Nếu Bạch lão gia đã hiểu rồi, vậy thì chuẩn bị đi mời người đi.” Đôi tay Mẫn Kiên đặt ra sau lưng, nhìn bộ dạng bận rộn trong ngoài của ám vệ, cười lạnh nói: “Tối nay, Lê Phàn cần phải trình diện, thế mới không làm thất vọng bữa tiệc tối mà chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho gã!”



Ban đêm, khi ánh đèn rực rỡ mới lên, thành Bình Giang náo nhiệt cả ngày dần an tĩnh lại.

Người bán hàng rong nhỏ bên đường lục tục thu quán về nhà, mà trong Bạch phủ thì vừa lúc ngược lại với bên ngoài, náo nhiệt vừa mới bắt đầu.

Đầu của Bạch Viễn Sơn thật sự không phải là tốt bình thường, cũng không biết ông ta nói với Lê Phàn như thế nào. Tóm lại, không tới giờ rồi, Lê Phàn mang theo người đúng giờ đến dự tiệc.

Đối với bản thân Bạch Viễn Sơn, Lê Phàn cũng không hoài nghi bao nhiêu, bởi vì Bạch Viễn Sơn đã giúp gã diệt đi tiền trang Hằng Thông nghi là cọc ngầm của Hi gia. Không lâu sau, ngay cả ả đàn bà thần bí vẫn luôn trợ giúp Hi Phù Ẩn, gã cũng sẽ bắt được. Đây thật sự là tin tức tốt nhất sau khi gã để vuột mất người.

Khương Mạc ẩn núp trong chỗ tối, có thể nhích người bất cứ lúc nào.

Không bao lâu sau khi Lê Phàn vào phủ, Chiến Võ vội vàng tới đây, mặt hắn nghiêm túc, chắp tay nói: “Cô nương, người bên ngoài giải quyết hết rồi!”

“Ừ.” Khương Mạc gật đầu.

Người bên ngoài này là chỉ những kẻ giám thị ở các chỗ trong Bình Giang và người lưu lại trong nha môn của Lê Phàn. Sau khi Chiến Võ dẫn người giải quyết những người này xong, đồng nghĩa với việc ngoại trừ mấy kẻ bên người Lê Phàn, gã ở Bình Giang đã là kẻ một thân một mình.

“Chuyện khác đều sắp xếp xong xuôi rồi sao?”

Câu này là hỏi Mẫn Kiên.

Mẫn Kiên cũng mặt mày nghiêm nghị: “Cô nương, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.”

Khương Mạc gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Hồng Môn yến trước giờ chỉ đi không về, Lê Phàn nhất định sẽ chết vào hôm nay.”

Đối với mọi chuyện xảy ra trong âm thầm, Lê Phàn hoàn toàn không biết gì cả. Ngồi trên bữa tiệc, tuy rằng Bạch Viễn Sơn có chút mất hồn, nhưng mà rượu thuần cay độc thơm lừng, ông ta thường nói ra hai ba câu nịnh hót hợp thời, cộng thêm chuyện lâu lâu Lỗ Mông cũng sẽ chêm vào một câu, vẫn cứ dụ Lê Phàn cười tươi, vui sướng trong lòng.

Ba người ngồi trong bữa tiệc vừa nói vừa cười, không khí vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, Lê Phàn buông chén rượu xuống, chớp mắt một cái, nhắm ánh mắt vào Lỗ Mông, gã nói: “Lỗ tướng quân, bản quan với ngươi thật là tri kỉ đã lâu, hôm nay đến gặp, Lỗ tướng quân quả nhiên là anh hùng lợi hại.”

Tay cầm chén rượu của Lỗ Mông căng thẳng, sắc mặt cũng cứng đờ một chút. Sau đó hắn ngửa đầu uống chút rượu trong ly, đặt xuống bàn cái “cạch”, cười ha ha nói: “Lê đại nhân đừng có giả vờ giả vịt thử ta. Ta tới Bình Giang này bao nhiêu năm, mà Hành Dương hầu thì đã chết bao nhiêu năm, ta và Hi gia đã sớm không có quan hệ. Vị thủ phụ đại nhân kia càng là không xem quan nhỏ như chúng ta vào trong mắt. Nhưng mà Lê đại nhân, tính nết ngươi hào sảng, lại là tâm phúc của Ninh quốc công. Nếu Lê đại nhân thấy Lỗ Mông ta là người hữu dụng, thì mong rằng sau này hồi kinh, nhớ phải nói tốt giúp ta trước mặt quốc công vài câu, làm kẻ tục tằng như ta cũng có thể cơ cơ hội lên kinh, hưởng thụ vinh hoa phú quý trong thành một hen.”

Lỗ Mông rót đầy rượu vào ly đã cạn, sau đó nâng chén nói với Lê Phàn: “Lê đại nhân, Lỗ Mông cảm tạ ở đây trước, uống trước để kính.”

Nói xong, hắn ngửa đầu lên uống sạch rượu trong ly.

Lê Phàn nghe vậy, ngước mắt nhìn Lỗ Mông, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cười như không cười, không nói gì cả, không khí có một chút áp lực.

Trái tim Bạch Viễn Sơn cứ đập thình thịch, chỉ trong nháy mắt này, ông ta đột nhiên đoán được thân phận của Khương Mạc. Mày ông ta nhảy dựng, sắc mặt tái nhợt, vì che giấu sự bất an, ông ta cúi đầu bưng bầu rượu lên rót rượu cho mình, sau đó uống hết.

Khi ông ta buông ly xuống một lần nữa, sắc mặt đã trở về bình thường.

Lúc này Bạch Viễn Sơn vô cùng rõ ràng, ông ta không thể hoảng loạn, tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở. Chỉ sợ hôm nay Lê Phàn dữ nhiều lành ít, mà ở trong đó, ông ta lại có được tác dụng không nhỏ. Điều này đồng nghĩa với việc ông ta đã đắc tội với Ninh quốc công, cho nên ông ta tuyệt đối không thể đắc tội Khương Mạc nữa.

“Lỗ tướng quân khách sáo rồi, quốc công gia trước giờ rộng lượng, nếu thật sự đúng như lời Lỗ tướng quân nói, quốc công gia đương nhiên là không chê khi có thêm một mãnh tướng rồi.”

Cuối cùng Lê Phàn cũng mở miệng, nhưng trong tối ngoài sáng đã nói rõ là không quá tin tưởng Lỗ Mông.

Lỗ Mông không thấy sao cả, nhiệm vụ của hắn vốn dĩ chính là kéo sự chú ý của Lê Phàn lên trên người hắn. Lê Phàn càng chú ý hắn, thì gã sẽ càng thêm không quan tâm những chỗ khác.

“Sự thật như thế nào, Lê đại nhân chỉ có thể từ từ mà xem.”

Lỗ Mông phóng khoáng mở miệng cười to: “Rượu hôm nay không tệ, không tệ. Nào, uống rượu, uống rượu!”

Lại là một vòng rượu mới, bầu rượu trên bàn hết rồi lại đầy.

Bạch Viễn Sơn đỡ trán, điệu bộ không chịu nổi hơi men. Ông ta giương mắt nhìn lại, thần thái Lê Phàn đương nhiên là sáng láng, trên mặt không nhìn ra được chút men say nào.

Bạch Viễn Sơn có chút khó hiểu, ông ta không biết Khương Mạc rốt cuộc muốn làm gì. Tạo thế trận lớn như vậy, nhưng thời gian trôi qua lâu thế này rồi, Lê Phàn lại chẳng có chút việc gì, nàng cũng không có chút động tĩnh nào. Nếu là nàng còn không hành động nữa, ông ta cũng không kéo được Lê Phàn.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, Lê Phàn uống xong chén rượu cuối cùng, sau đó nói: “Sắc trời không còn sớm, bản quan cũng nên trở về rồi.”

Bạch Viễn Sơn bỗng chốc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút vội vàng. Nếu Lê Phàn bình an trở về, sau này biết được hành động của ông ta, hậu quả không dám tưởng tượng.

“Lê đại nhân!”

Càng nghĩ càng sợ, Bạch Viễn Sơn không khống chế được, gọi gấp.

Lê Phàn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Viễn Sơn. Chỉ thấy người mới vừa còn say khướt, lúc này ánh mắt một mảnh tỉnh táo, sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt. Lê Phàn vốn không phải là nhân vật đơn giản, gã vừa thấy bộ dạng của Bạch Viễn Sơn, ngay lập tức đã nhận ra điều không đúng. Gã lấy tay đè lên bội đao bên hông gần như theo bản năng.

Bạch Viễn Sơn bại lộ ở phút cuối cùng, Lỗ Mông quay đầu liếc mắt trừng ông ta một cái, tức giận muốn chết: “Thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngươi dám làm hỏng chuyện của cô nương, ông xẻo sống ngươi!”

Lỗ Mông hung thần ác sát, không còn chút sắc mặt tốt như trước.

Lê Phàn đảo mắt nhìn về phía Lỗ Mông.

Lỗ Mông vừa rút đao ra, vừa nhìn gã đằng đằng sát khí, trên mặt cũng không nhìn ra được chút men say nào. Hóa ra, ngoại trừ Lê Phàn, trong bầu rượu của hai người kia chỉ toàn đựng nước lọc.

“Người đâu, bắt lại cho ta!”

Lê Phàn một tay cầm đao, một tay vỗ bàn, hung tợn nói.

Nhưng lúc này, biến cố tràn lan, chỉ thấy hạ nhân vốn còn đang hầu hạ trong phòng liên tiếp rút ra chủy thủ đã giấu trước bên hông, nhanh chóng đâm đến cổ những người mà Lê Phàn mang đến. Động tác bọn họ lưu loát, xuống tay dứt khoát, làm người ta căn bản không kịp phản ứng, những người đó còn chưa kịp rút vũ khí ra khỏi vỏ đã trở thành vong hồn dưới đao.

Tuy rằng ngoài miệng Lỗ Mông nói rất tàn nhẫn, nhưng khi thấy có người nhằm về phía Bạch Viễn Sơn, hắn vẫn ra tay chặn lại giúp ông ta.

Lê Phàn vừa thấy tình cảnh này, mắt trợn trừng trừng, gân xanh trên thái dương nổi lên, mặt đầy vẻ kinh giận. Gã nổi giận gầm lên một tiếng: “Tìm chết đi!”

Gã cầm đao đứng dậy phản kích, nhưng lại không ngờ khi vừa mới đứng dậy, dưới chân gã đã mềm nhũn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Lê Phàn đưa tay chống trên bàn, hơi vẫy đầu, sau đó gã ngước mắt nhìn, ánh mắt như đao đâm lên trên người Bạch Viễn Sơn sớm đã tái nhợt như ma kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hạ thuốc trong rượu!”

Bạch Viễn Sơn ngồi tê liệt dưới đất, gần như bị dọa choáng váng, lúc này đã mất đi năng lực nói chuyện.

“Là ta hạ thuốc.”

Bấy giờ, một giọng nữ truyền đến, Lê Phàn bỗng chốc quay đầu nhìn về phía cửa.

Bên phía trái phải, Khương Mạc dẫn theo Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và Mẫn Kiên, Chiến Võ, đằng sau cùng là ám vệ.

Nàng bước ra từ trong bóng tối, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào Lê Phàn, nói: “Ta sợ thuốc không làm đổ được ngươi, cũng sợ ngươi nhận ra, cho nên bỏ liều ít, nhưng chỗ nào cũng bỏ vào. Cái ly, chiếc đũa ngươi dùng, rượu ngươi uống, đồ ăn ngươi ăn, toàn bộ đều có thuốc. Thế nào, cảm giác này thế nào?”

Khương Mạc đi tới trước mặt Lê Phàn, nhìn xuống gã một cách bễ nghễ.

“Con tiện nhân mày!” Lê Phàn cố sức giơ tay lên, muốn một đao đâm đi, tiếc rằng tay gã đã không còn sức.

Khương Mạc hờ hững nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của gã, sau đó khom người cầm đao trong tay gã.

Lê Phàn siết đao rất chặt, như là mọi sức lực còn lại cả người đều dùng để nắm thanh đao này.

Khương Mạc bẻ từng ngón tay ra, lấy đao từ trong tay gã, bình tĩnh mà tàn nhẫn. Nàng nắm đao của Lê Phàn nhìn, sau đó bước ra sau vài bước, mạnh mẽ vung lên, lưỡi đao lạnh lẽo cuốn theo gió lạnh rơi xuống cổ Lê Phàn, trong khoảnh khắc đã làm xuất hiện chút vết máu.

Mặt nàng đầy vẻ sắc bén, nói: “Ta vốn có thể dùng độc dược để độc chết ngươi cho xong hết mọi chuyện. Nhưng ta lại muốn tự tay giết ngươi, ta muốn cho ngươi thấy bản thân ngươi phải chết trên tay ta. Ta cũng muốn cho ngươi biết rằng, cảm giác đao đâm vào cơ thể là thế nào, cảm giác thấy máu của mình chảy ra từng chút một ra sao!”
Nhấn Mở Bình Luận