Châu phu nhân vẫn ôm chú mèo vào trong lòng, đôi mắt sắc sảo nhìn Châu Mặc Lâm xuất hiện ở cầu thang hình xoắn ốc bèn vỗ vỗ lên cái ghế sofa bên cạnh mình.
"Con ngồi xuống đây với mẹ."
Hắn nghe lời nhấc chân đi đến ngồi cạnh mẹ mình, tiện tay đoạt lấy con mèo trên đùi Châu phu nhân.
"Mẹ muốn con giải thích chuyện gì?"
Châu phu nhân cầm tách trà quản gia Trần vừa pha, từ tốn uống một ngụm nhỏ rồi mới trả lời.
"Thực ra không phải mẹ muốn con giải thích, mà chính xác hơn là mẹ muốn nghe điều con mong muốn."
"Con mong muốn điều gì nhất mẹ cũng biết rõ rồi mà, đâu cần thiết phải hỏi con về vấn đề này." Hắn chơi đùa với con mèo nhưng miệng không quên lễ phép đáp lời bà Ngọc Lan.
"Ừ mẹ biết. Nhưng mẹ vẫn muốn nghe con nói hơn. Đừng để đến lúc con làm xong mọi chuyện, người biết chuyện cuối cùng là mẹ."
Châu Mặc Lâm khẽ cau mày, mẹ hắn nói thế tức là bà ấy vẫn chưa biết nội tình chuyện hôm nọ hắn làm ầm ở Hoàng Kim. Có điều, bà ấy đã lo lắng thừa rồi.
Đúng là có rất nhiều chuyện hắn lén làm sau lưng bà Ngọc Lan mà không báo trước một tiếng. Nhưng nếu bà đã hỏi, hắn đành nói lái đi một tí vậy.
"Con muốn cưới Trân làm vợ!"
Nghe đáp án vừa lòng đẹp ý với mình, Châu phu nhân gật đầu mỉm cười.
"Đây cũng là mong muốn của mẹ, có một cô con dâu hiền thảo như Huyền Trân... đời này của mẹ coi như không uổng phí."
"Có một chuyện đến giờ con vẫn không hiểu, tại sao mẹ lại ủng hộ con với cô ấy? Theo lý mà nói, mẹ phải như bố phản đối tới cùng mới đúng."
Bà Ngọc Lan lát ngừng một lúc như đang nhớ lại một chuyện xưa cũ. Sau đó bà nói tiếp:
"Vì nhà họ Phan cũng từng trải qua một bi kịch giống vậy..."
"Ý mẹ nói là dì Ngọc Châu?"
"Ừ..." Bà Ngọc Lan gật đầu. "Mà nhắc đến dì của con, con đã gặp con gái của dì con chưa?"
"Con sang nhà ông ngoại suốt, tất nhiên là đã gặp rồi ạ."
"Con thấy thế nào? Cô em họ của con ý?"
Hắn thờ ơ đặt con mèo xuống cho nó chạy nhảy chơi đùa xung quanh. "Hoàng My ạ? Nhìn như con đàn ông!"
Nghe đáp án từ con trai, Châu phu nhân cười phá lên.
"Con thật là... chẳng có khiếu thẩm mỹ gì cả!" Đang cười vui vẻ nhưng bà chợt hơi nghiêm sắc mặt. "Huyền Trân nó bỏ con đi là đúng rồi."
"Vâng, thời gian qua con đã cố hết sức để làm cô ấy vui lòng. Nhưng... bố đã can thiệp quá sâu vào chuyện của con." Ngữ điệu của Châu Mặc Lâm toàn là sự phẫn nộ ngập trời, hận không thể giết chết người bố tồi tệ của mình. "Tất cả chướng ngại vật ngăn cản con và cô ấy con đã giải quyết ổn thỏa cả rồi... mà cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn rời xa con."
Con mèo chạy đến bên chân bà Ngọc Lan, nó làm nũng dụi đầu vào chân bà. Người phụ nữ cao sang quyền quý lại bế chú mèo lên, nhờ có nó mà giọng nói mềm mại đi rất nhiều.
"Mẹ biết con rất hận ông ấy, hận tới mức muốn ông ấy sống không bằng chết. Nhưng con trai à, mẹ không mong mình chứng kiến cảnh tượng tôi sống ông chết giữa bố con hai người."
"Cái đó còn tùy thuộc vào chuyện bố có chấp nhận Trân làm con dâu của Châu gia hay không. Nếu ông ấy không quá đáng thì con cũng chẳng việc gì đi phá banh nóc công ty của ông ấy."
Quả thật đây là một chuyện đáng tiếc cho Huyền Trân, một cô gái ngoan ngoãn và tốt tính như vậy mà chồng bà không thích. Châu phu nhân chỉ biết thở dài, bà hỏi thêm:
"Người của con đông như vậy đến giờ vẫn chưa tìm được con bé à?"
"Không phải không tìm được mà là con biết ai là người đưa Trân đi. Người có thể hoàn hảo mạo danh con và ra lệnh vệ sĩ bám theo cô ấy rút đi thì chỉ có thể là Eric - thuộc hạ đắc lực nhất của Hàn Thiên Lãnh."
Bà Ngọc Lan ngạc nhiên, vội hỏi ngay: "Con biết mà con không có động thái mới à?"
"Cũng sắp rồi đấy mẹ. Bây giờ mọi chuyện gần như là giải quyết xong, ngày con đưa cô ấy về sẽ không còn xa."
"Nói thì dễ lắm. Bố của con, ông ấy sẽ gây cản trở tới cùng." Châu phu nhân thở dài nhìn con trai.
"Vâng, con biết mà. Có thể sau này chúng con kết hôn bố sẽ không chúc phúc và luôn tìm cách gây khó dễ... Nhưng mẹ yên tâm, mẹ nghĩ con là người dễ dàng từ bỏ hạnh phúc của mình sao?"
"Con nghĩ tích cực là đã tốt." Bà Ngọc Lan đứng dậy, dặn dò con trai việc quan trọng. "Đầu tuần sau ông ngoại con dự định tổ chức buổi tiệc ra mắt Hoàng My, con đứng ra lo liệu giúp ông thay mẹ nhé? Mẹ về chuẩn bị hành lý để ngày mai ra sân bay đây!"
Hắn cũng đứng dậy, di chuyển theo bà Ngọc Lan ra bên ngoài chờ tài xế chở bà đi.
"Ngày mai mẹ tính đi đâu?"
"Mẹ sang Pháp thăm Victorique... Sau khi con từ chối cô bé, nghe nói bệnh tim của Victorique tái phát. Trong ba cô gái bố con giới thiệu, mẹ thấy đáng tiếc nhất vẫn là cô bé đó."
Thoáng nhíu mày một cái, Châu Mặc Lâm lạnh lùng nói. "Mẹ càng đối xử tốt thì cô ấy càng đau lòng thêm. Con nghĩ, mẹ không cần phải làm như vậy. Cô ấy không chết tâm ngày nào thì những ngày đó cô ấy còn khổ."