Sau khi tiễn bác sĩ, quản gia Trần quay lại truyền đạt y lời bác sĩ cho Châu Mặc Lâm nghe. "Đại thiếu gia, cô Huyền Trân mãi vẫn chưa tỉnh là do bị tiêm thuốc mê vào người. Bác sĩ bảo, đợi khoảng một tiếng nữa là cô ấy sẽ tỉnh lại."
Lúc này hắn vừa từ trên phòng đi xuống cầu thang xoắn ốc. Trong lúc bác sĩ khám, hắn đi lên căn phòng ở tầng cao nhất lấy chìa khóa mở một hộc tủ bên dưới bàn làm việc. Sau khi đợi Huyền Trân tỉnh lại, hắn có một thứ này muốn cô ấy xem.
"Bảo nhà bếp đợi một tiếng nữa rồi hẵng dọn đồ ăn lên."
"Vâng." Quản gia Trần cung kính cúi đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
"Lâm lão đại, người gây ra chuyện này là tiểu thư Hứa Vũ Nhan, có cần chúng ta phải làm mạnh tay...?" Hoàng Ân đứng cạnh đấy, bàn tay của anh ta làm động tác cắt qua cổ mình.
"Không cần thiết, Hứa Vũ Nhan làm vậy là do người nhà ép quá hóa liều. Có điều, nếu cô ta đã muốn lấy chồng đến phát điên thì cứ để cô ta được toại nguyện đi."
Đầu Hoàng Ân hiện lên một dấu hỏi chấm. Từ bao giờ lão đại nhà anh trở thành ông tơ bà nguyệt thế?
"Anh muốn giới thiệu cô ta với một đối tượng khác?" Câu hỏi này là của Nghĩa.
"Ừ, mấy chú hãy tìm một người có vẻ ngoài là thiên thần nhưng bên trong là ác quỷ đi. Người như thế mới xứng tầm với cô ta."
Người im lặng nhất là Trung Thông, nghe ba người còn lại bàn luận anh ta suy nghĩ trong giây lát rồi nói ra một đáp án khiến ai cũng phải bất ngờ. "Có lẽ tôi biết một người giống với đặc điểm mà Lâm lão đại yêu cầu."
"Ai thế?" Nghĩa và Hoàng Ân đồng thanh hỏi.
"Là thiếu gia nhà họ Cao, Cao Minh Nhật. Một người có bề ngoài trông thư sinh nho nhã... nhưng bên trong thâm trầm bất định."
Mặt Châu Mặc Lâm đang nhăn lại, nghe đến đáp án cơ mặt hắn liền dãn ra, mỉm cười hứng thú hỏi. "Ồ, thú vị đấy. Chú cũng biết Cao Minh Nhật à? Anh ta ở bên Mỹ nhiều năm thế mà chú hiểu rất rõ?"
"Vâng, bên Mỹ tai tiếng về người này khá là nhiều. Nghe nói chính Cao thiếu gia là người từng khiến cô vợ trước bị vô sinh."
"Chậc chậc, làm vợ mình vô sinh, chỉ có loại đàn ông cặn bã mới làm thế." Hoàng Ân vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi.
Còn Nghĩa thầm mặc niệm giùm Hứa Vũ Nhan. Cô ta thông minh một đời nhưng lại ngu ngốc một phút để rồi lâm vào kết cục bi đát thế này...
"Được, cứ làm thế đi. Kẻ muốn cướp hạnh phúc của người khác thì không xứng đáng được sống hạnh phúc."
"Vâng lão đại." Cả ba người đàn ông đồng loạt cúi đầu.
"Các chú làm việc của mình đi, để tôi lên xem cô ấy. Và từ giờ, tất cả mọi người phải sửa lại cách xưng hô. Còn gọi cô ấy như thế nào, các chú biết cả rồi chứ?"
"Chúng tôi đã biết."
Nhìn bóng dáng Châu Mặc Lâm rời đi rồi lại nhìn người đứng cạnh mình là Hoàng Ân, Nghĩa xoa cằm thắc mắc. "Có một điều tôi không hiểu. Tại sao thái độ của anh về thiếu phu nhân lại thay đổi đột ngột thế?"
Ngay tức thì, cổ của cậu bị Trung Thông quặp mạnh. "Cái này thì cậu không cần biết đâu. Làm việc của mình đi, lúc nào rảnh thì hỏi sau cũng chưa muộn."
...
"Mẹ của cô tên là Chu Thục Quyên, 15 năm trước từng là một hầu gái của nhà họ Châu."
"Cô có biết mẹ cô đã chết như thế nào không?"
"Mẹ cô bị chính chủ tịch Châu và thuộc hạ của ông ta luân phiên nhau đùa giỡn tới khi bà ta chết đi thì thôi. Mẹ ruột của cô bị họ giết chết như vậy đấy. Yêu con của kẻ đã giết mẹ mình, cô không thấy xấu hổ với người đã khuất à?"
Không... không!
Tôi đau đớn... tôi tuyệt vọng... tôi vùng vẫy... tôi hét lên trong bóng tối vô tận...
Tại sao? Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy? Tại sao lại cho tôi biết sự thật bẽ bàng này?
Tôi ngồi khuỵu xuống và bưng mặt khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc...
Hình như đó là tất cả nước mắt trong cuộc đời tôi...
Đột nhiên...
... Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy còm của tôi.
Ngẩng đầu lên nhìn người vừa chạm vào mình, tôi ngạc nhiên, bờ mi khẽ chớp một cái vô tình làm giọt lệ ở khóe mắt rơi xuống...
Trước mặt tôi có hai bóng dáng mặc đồ trắng, một người là Huyền Anh, người còn lại trông giống hệt tôi và em gái tôi... Chẳng lẽ là...
"Là mẹ đây, Huyền Trân... Cuối cùng cô con gái xinh đẹp của mẹ có được hạnh phúc rồi. Mẹ vui lắm!" Mẹ tôi, bà ấy tên là Thục Quyên nhìn tôi cười rạng rỡ.
Huyền Anh đứng bên cạnh cũng vậy, con bé không có ý trách móc tôi, còn nhìn tôi cười mãn nguyện và nói những lời chúc phúc nữa.
"Trân à, sống thật hạnh phúc nhé! Mẹ và em con luôn ở trên cao dõi theo và phù hộ cho con!"
Bà ấy dứt lời cũng là lúc cả hai bóng dáng thân thương ấy biến mất...
Tôi bừng tỉnh, đôi mắt đảo xung quanh nhìn khung cảnh quen thuộc. Mình trở về lâu đài của Châu Mặc Lâm từ bao giờ thế? Tôi nhớ là mình bị bắt cóc vào trong một ngôi nhà hoang, gặp Hứa Vũ Nhan rồi mất đi ý thức. Sau đó... sau đó thế nào tôi cũng không nhớ nữa.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Châu Mặc Lâm đi vào. Hắn cầm tay tôi và ngồi lên giường. "Cuối cùng em đã tỉnh..."
"Anh Lâm! Anh Lâm à!" Tôi vừa ngồi dậy vừa gấp gáp gọi tên hắn, bàn tay ở trong chăn nâng lên muốn chạm vào khuôn mặt bao ngày tôi nhớ mong kia.