Cả hai chúng tôi đều im lặng nhìn nhau, đó là một câu chuyện quá đỗi đau buồn...
Mãi một lúc sau, tôi khó nhọc mở miệng hỏi. "Mẹ của em thực sự bị cưỡng ép cho tới chết?"
"Có thể nói vậy, cũng không thể nói vậy. Thực ra thì... Cô Quyên đã cắn lưỡi tự sát, chưa kịp trăng trối với anh điều gì... người của bố đem đi chôn cất."
"Đâu? Vậy mộ của bà ấy đâu? Mau dẫn em đi gặp bà ấy." Tôi nôn nóng muốn đi ngay bây giờ nhưng anh ôm tôi rất chặt, không để tôi làm loạn.
"Mẹ em chôn cất ở nghĩa trang Yên Kỳ. Người em vẫn còn yếu lắm. Lúc nào khỏe hơn anh sẽ dẫn em đi."
Tôi nghe lời ngồi yên trên giường, miệng vẫn lẩm bẩm. "Tại Yên Kỳ ư? Xa vậy sao?"
"Ừ, hàng năm cứ ngày giỗ và lễ tết anh đều qua đó thắp hương. Em yên tâm, mẹ em không hề cô quạnh, anh cũng nhờ người ở đó coi sóc hàng tháng."
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã lo cho mẹ em nhiều năm đến vậy..."
"Không, em đừng cảm ơn anh." Mặc Lâm lắc đầu, anh hôn chụt lên tay tôi, tiếc nuối nói. "Đáng lẽ ra anh phải tìm hai chị em sớm hơn một chút. Như vậy... chuyện đáng tiếc với em gái em không xảy ra..."
"Mẹ em không có nói tên và địa chỉ cô nhi viện cho anh biết à?"
"Đúng thế, sợ làm ảnh hưởng đến con mình, cô Quyên không dám nói, cũng không kể cho ai nghe. Riêng anh và mẹ là cô ấy kể gần như là toàn bộ cuộc đời của cô ấy."
Là vậy sao? Nhìn hai hộp nhạc hình cầu để trên tủ đèn ngủ, tôi ngẩn người nhìn chúng một cách chăm chú. Thế mà đã có nhiều lúc tôi từng oán hận mẹ, hận mẹ đã bỏ rơi mình, hận mẹ không cho chị em tôi một gia đình hoàn chỉnh. Vào thời khắc cuối cùng cận kề với cái chết, phải chăng điều tiếc nuối nhất là mẹ không tận tay tặng quà sinh nhật cho hai chị em tôi?
Đúng vậy không?
"Khúc mắc đã được tháo gỡ, bây giờ em hãy chuẩn bị tinh thần làm cô dâu đẹp nhất của anh chưa?" Châu Mặc Lâm lại hôn xuống mu bàn tay tôi và lấy đó làm lời tỏ tình. "Mẹ vừa báo là đã chọn ra ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới của chúng mình rồi đó."
"Vẫn còn sớm quá. Còn ba vị "hôn thê" xinh đẹp anh xử lý sao?" Tôi cười ngượng, chuyện này đối với tôi là quá sớm. Cả cái tờ chứng nhận kết hôn kia nữa, đến giờ tôi vẫn không tin là mình đã thành gái có chồng.
"Emily có người thương trong lòng, dĩ nhiên là cô ấy bị người nhà ép buộc. Mẹ sang Pháp gặp Victorique và khuyên cô ấy chấp nhận từ bỏ... Kết quả thì như em thấy đấy, chúng ta sắp làm đám cưới rồi, chẳng ai rỗi hơi đâu mà đi phá đám."
Rõ ràng là anh kể thiếu, tôi lập tức bắt bẻ. "Khoan đã, anh kể sót một người. Hứa Vũ Nhan thì sao? Quyết tâm trở thành Châu thiếu phu nhân của cô ấy lớn lắm, đâu dễ từ bỏ như hai người kia. Rõ ràng trước lúc em ngất xỉu, cô ấy còn chơi trò bắt cóc này nọ sung lắm mà! Vậy bây giờ cô ấy biến đâu mất rồi? Anh làm sao tìm được em nhanh thế?"
Mặc Lâm bèn cười phá lên, búng một cái lên trán tôi. "Yên tâm, anh đã tìm giúp cô ấy một người chồng khác rồi. Và cô ấy cũng hài lòng người chồng sắp cưới này lắm, đảm bảo vài hôm nữa đám cưới sẽ diễn ra. Còn tại sao anh tìm được em... người bên anh theo dõi cô ấy suốt, hiển nhiên là tìm ra em rồi."
Tôi hoài nghi, nhìn anh bằng một con mắt. "Anh không lừa em chứ? Tin tức có chuẩn không đấy?"
"Chuẩn hơn cơm mẹ nấu."
***
Ngày tôi thử váy cưới, tin tức Hứa Vũ Nhan kết hôn rầm rộ trên khắp các trang tin tức.
Lúc mới vào tiệm áo cưới, màn hình led trong tiệm áo cưới cũng phát ra thông tin chú rể của Hứa Vũ Nhan.
Chẳng phải chuyện liên quan tới mình, tôi không để tâm cho lắm. Chỉ nghe thấy cô nhân viên nói với Châu Mặc Lâm. "Xin chào Châu đại thiếu gia, đồ cưới do đích thân nhà thiết kế Hải Đăng phác thảo và may từng đường kim mũi chỉ đã chuẩn bị xong cho anh và chị nhà rồi đây."
Anh hài lòng, gật đầu với cô nhân viên. Sau đó kéo tôi cùng ngồi chờ ở ghế sofa...
Không ngờ lại có một ngày, tôi cùng anh ấy đến một nơi như thế này...
Cõi lòng tôi rối rắm nghĩ.
Trong lúc chờ đợi, tôi lấy quyển album mở ra xem.
Nhìn các cô dâu khoác trong mình váy cưới thuần khiết thanh tao, tôi có cảm giác họ là những thiên sứ đến từ thế giới khác... Nhìn họ hạnh phúc nắm tay người họ yêu thương, tôi thật tâm ngưỡng mộ và thầm chúc phúc cho họ.
Đến khi cô nhân viên đẩy một bộ váy cưới từ bên trong đi ra, tôi mới giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Chiếc áo cưới trắng muốt, hoa văn kiểu cổ điển, những đường nét thon dài mềm mại. Vương miện đội đầu được đính đầy sao sáng kết hợp một lớp màn sa mỏng tang. Phần đuôi váy đính vô số những hạt kim cương phát ra vô số những tia sáng chói mắt.
Bộ váy cưới...
Nhìn thế nào cũng giống như một nàng công chúa bước ra từ mùa xuân trong truyện cổ tích...
Còn có... Đứng cạnh chiếc áo cưới có mấy cô nhân viên, tay cầm hộp trang sức các loại.
Trên đường tới đây, Mặc Lâm có nói là ông ngoại anh ấy gửi mấy món trang sức tặng tôi. Chắc mấy hộp trên tay cô nhân viên kia là hộp đựng trang sức của ông ngoại?
"Em vào thay đồ đi, anh ở bên ngoài chờ em." Trước khi tôi đi vào, anh cầm tay tôi và hôn lên đó một nụ hôn dịu dàng.