Sáng sớm hôm sau...
Không phải ánh nắng đánh thức tôi tỉnh, mà là cơn đau nhâm nhẩm ở vùng bụng dưới đánh thức tôi dậy.
Tôi ôm bụng ngồi dậy vớ lấy đồ lót và cái đầm ngủ mặc lên người. Lê cơ thể mệt mỏi về phòng, tôi biết cơn đau vừa rồi biểu thị điều gì...
Vào đến phòng riêng, tôi mở ngăn kéo trong tủ quần áo ra tìm gói băng vệ sinh. Làm xong thì tiện thể tắm rửa, đánh răng rửa mặt luôn.
Nhưng tôi chưa kịp xả nước để rửa mặt, phòng nghỉ riêng của Châu Mặc Lâm truyền ra những tràng gọi tên tôi dồn dập.
"Trân! Trân! Em đang ở đâu?"
Lông mày tôi nheo lại, anh ta bị làm sao thế? Tôi chỉ rời khỏi phòng ngủ của anh ta có 5 phút thôi mà.
Sợ đánh động đến giấc ngủ của những người khác trong lâu đài, tôi vội vàng vặn đóng vòi nước rồi lấy khăn khô lau mặt và tay, ba chân bốn cẳng chạy về phòng Châu Mặc Lâm.
Vừa nhác thấy bóng dáng tôi ngoài cửa phòng, một lực rất mạnh tóm lấy cổ tay tôi và ném tôi lên giờng.
Bị ném theo tư thế nằm úp sấp trên giường, tôi lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn hắn.
"Á, Châu Mặc Lâm! Mới sáng ra anh nổi điên nổi khùng cái gì vậy?"
Nhưng chờ đợi tôi không phải là một cơn thịnh nộ như thường lệ, thay vào đó là một cái ôm tràn đầy sự mạnh mẽ.
"Tôi cứ tưởng em bỏ đi mất."
Nhằm để xoa dịu tâm trạng mỗi lúc tồi tệ hơn của hắn, tôi nâng tay vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn, vững chãi như núi ấy.
"Anh thật là, tôi ở trong tòa lâu đài của anh rồi thì có thể bỏ đi đâu được?"
Nơi này còn có chỗ để tôi trốn đi sao?
Mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài là lãnh địa của hắn, cho dù tôi có trốn đi thật... vẫn bị Châu Mặc Lâm tóm gáy ngay thôi.
"Trân à, đừng rời xa tôi."
Hắn cúi người, hai cánh môi mỏng tìm kiếm môi tôi và hôn lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tôi hết nói nổi, vỗ lưng hắn mạnh hơn. "Thì tôi vẫn đang ở đây với anh mà. Là người chứ có phải ma đâu, biến mất làm sao được!"
Đôi môi ấm áp dịu dàng hôn lên trán tôi. "Nhưng khi tỉnh dậy tôi không thấy em đâu hết..."
Tôi đờ người nhìn hắn.
Hắn là trẻ con hử? Nũng na nũng nịu hệt như con nít đòi mẹ mua đồ chơi...
"Khổ quá! Tôi đến tháng nên đi về phòng mình tắm rửa, có phải đi mất dạng luôn đâu. Nhờ ơn anh, tôi còn chưa kịp tắm rửa thay đồ đây này."
Nghe tôi giải thích, hắn cau mày buông người tôi xuống. "Tối qua tôi đã nói từ giờ phòng của tôi là phòng của em, em quay về chỗ đó làm gì?"
"Đồ đạc cá nhân của tôi để hết ở đó, không quay về lấy thì đào xuống đất lấy à?" Tôi bức xúc hỏi ngược lại.
"Tôi bảo người làm chuyển hết đồ của em sang đây."
"Tùy anh."
Mắt vô tình liếc phải tấm ga...
Nếu không lầm... ga đệm trên giường đã bị tôi làm bẩn. Trước cái nhìn hiếu kỳ của hắn, tôi đỏ mặt tháo dỡ tấm nệm.
"Em làm gì vậy?"
Tôi ấp a ấp úng trả lời.
"Cái đó... chuyện là... Tôi lỡ làm bẩn ga giường của anh... Tôi sẽ giặt sạch nó..."
Châu Mặc Lâm đi đến ngăn cản hành động tôi đang làm.
"Em không cần động tay, để người làm giặt nó."
Tôi lắc đầu từ chối.
"Không được, tự mình làm bẩn thì phải tự mình giặt chứ. Để người ta phát hiện tôi ngại chết."
Nghe tôi nói vậy hắn cũng không ép buộc tôi nữa. "Thôi được rồi, cứ làm theo ý em muốn đi."
Hiện tại trời chưa sáng, tôi cầm tấm ga dính bẩn lên phòng giặt là và may rằng không gặp bất cứ ai ở trong đấy.
Tấm ga màu đen tuyền rất khó phát hiện nếu không để ý kĩ, tôi cẩn thận lật giở và tìm chỗ nào sẫm màu nhất bèn chà rửa thật sạch. Rồi sau đó tống cả tấm ga vào máy giặt...
Chờ mãi, chờ mãi máy hẵng còn chạy, đồ cũng chưa giặt xong... cảm giác đau đớn ở vùng bụng dưới tra tấn sức chịu đựng của tôi.
Chết thật, tôi lại đau bụng sinh lý nữa rồi. Tháng nào tôi cũng phải chịu đựng nỗi đau như tra tấn thể xác này... Tôi liếc nhìn máy giặt, tận 20 phút nữa mới giặt xong, tôi quay về phòng lấy thuốc uống giảm đau chắc không sao đâu ha?
Tôi run rẩy vịn vào bờ tường để về phòng lấy thuốc. Lấy xong vỉ thuốc lại quay ngược về phòng bếp đun một ấm siêu tốc.
Cả quá trình cơ thể tôi không ngừng run lên vì đau đớn, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Em sao vậy? Em không khỏe sao?" Châu Mặc Lâm xuất hiện ở cửa phòng bếp, trên người mặc áo choàng tắm. Có vẻ hắn vừa tắm rửa xong rồi xuống đây tìm gì đó.
"Tôi không sao, chỉ là đau bụng kinh khiến tôi thấy khó chịu trong người." Nhìn hắn một cái, tôi tiếp tục việc đang làm dở giữa chừng, bủn rủn tay chân vừa cắm điện bình siêu tốc vừa khàn giọng trả lời hắn.
Hắn đi đến cầm cổ tay tôi, định ngăn cản. "Em đừng làm gì nếu cảm thấy không khỏe."
Nhưng tôi đã từ chối ý tốt của hắn.
"Tôi chỉ đun nước thôi, nó có thể giúp ích được cho tôi."
"Mỗi lần đau đến như vậy, em đều tự mình đối phó với nó à?"