Không để tôi tiếp tục chìm sâu vào ảo tưởng của riêng mình, Châu Kiến Thành gằn giọng cười cợt sự ngu muội của tôi.
"Đáng tiếc, điều cô đoán là sự thật đấy. Cô có ngoại hình giống như đúc người phụ nữ tên Chu Thục Quyên kia."
Bàn tay phải đang túm chặt cánh tay trái bất giác siết chặt, bốn đầu móng tay bấm vào da thịt gây cảm giác đau đớn.
Đúng như tôi đoán, tôi là thế thân mối tình đầu của Châu Mặc Lâm, ngay từ đầu đã định như vậy...
Thì ra hắn giữ tôi bên người là vì tôi là một thế thân hoàn hảo... Mọi sự dịu dàng đó chỉ là ảo giác, hắn coi tôi là người hắn yêu mà đối xử đặc biệt với tôi.
Mình đúng là một con ngốc! Chậm một tí nữa là trái tim tôi rung động trước mọi cử chỉ trìu mến và thân mật ấy rồi.
Thật may rằng mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Nếu tôi lỡ rung động với hắn, thật chẳng dám tưởng tượng mình có thể bình thản sau khi nghe Châu Kiến Thành kể hay không...
Anh ta tiếp tục nói bằng chất giọng tà mị ngay sát bên tai tôi.
"Tôi biết cô là bạn tình trên giường của anh trai tôi, và tôi cũng chẳng dại dột đi chọc vào cô. Nhưng cô nên nhớ, cô chỉ là thế thân của một người đã chết, tốt nhất cô đừng có những tâm tư không nên có với anh trai tôi."
Tôi mặt không biểu cảm bình tĩnh phản dame.
"Tôi không phải là tình nhân của anh trai anh, nên anh không cần thiết phải nói những điều thừa thãi đó."
"Thế những việc cô và anh tôi đang làm hàng đêm không phải là tình nhân thì gọi là gì? Theo tôi, cứ lên giường lăn lộn với nhau là tình nhân rồi."
"Tôi vốn dĩ bị Châu Mặc Lâm ép buộc làm đầy tớ bưng trà rót nước cho anh ta. Anh làm như tôi thích đâm đầu vào đây lắm ý." Tôi bực bội đá mạnh vào cẳng chân anh ta cho bõ tức.
Ngay tắp lự, Châu Kiến Thành ôm chân nhảy lò cò.
"Ui da, sao lại đá tôi?"
"Tôi đá anh vì anh nhiều chuyện."
Anh ta câm nín không phản bác lại, vừa ôm chân vừa đáng thương nhìn tôi.
"Anh mà còn nhìn tôi như thế... tôi sẽ đá thêm phát nữa vào chân bên kia cho nó cân."
"Thôi đừng! Không nhìn thì không nhìn, sao phải căng?"
Tôi khoanh tay lại, thể hiện thái độ cáu kỉnh nhìn kẻ vừa chọc tức mình.
"Nhưng cô Trân này, theo tôi quan sát cô chưa có nảy sinh tình cảm với anh Lâm... như thế là rất tốt, cô nên duy trì và phát huy. Anh tôi... không phải là một đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương. Vì anh ấy là người lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai đã đi ngang qua cuộc đời cô."
Tôi nhìn khu vườn bên cạnh, dửng dưng coi mấy lời khuyên trên là điều vô nghĩa đối với mình.
"Cảm ơn lời khuyên chân thành của anh, tôi biết mình nên làm gì và không nên làm gì."
"Hai người vĩnh viễn không bao giờ đến được với nhau. Sự ngăn trở từ bố của chúng tôi đã là một rào cản lớn rồi. Chưa kể hiện giờ ông ấy đang tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối và ép anh Lâm đồng ý mối hôn sự này, cô không có cửa để bước chân vào nhà họ Châu đâu."
"Anh đúng là lắm chuyện thật. Tôi đã nói rồi, chuyện đó không đời nào diễn ra trên người tôi. Những điều trên anh hãy dành cho người khác đi, không đến phiên tôi phải bận tâm."
"Tôi đang nói tới viễn cảnh tương lai, tai cô bị nghễnh ngãng à?"
"Thì tôi mới bảo anh nói nhầm đối tượng. Anh quát tôi cái gì?"
Cuộc tranh luận giữa hai người chúng tôi không có dấu hiệu hạ nhiệt... cứ hăng say anh một câu tôi một câu, hỏi ra hỏi vào, nói đi nói lại... loạn xì ngậu hết cả lên...
Châu Mặc Lâm xuất hiện, hắn ta tay đút túi quần, mặt mày tối sầm nhìn chúng tôi cãi vã hăng đến mức xem nhẹ sự có mặt của hắn.
"Hai người có thôi đi không?"
Chết tiệt! Hắn có mặt ở đây từ lúc nào thế? Có phải ở cái đoạn Châu Kiến Thành bô bô cái miệng bảo tôi không được yêu hắn? Hay ở những phân đoạn khác kéo tít về sau?
Nhìn nét mặt tệ thế này... hắn nghe thấy hết rồi!
Quản gia Trần cũng có mặt ở đây, anh ta đứng sau lưng hắn, mặt mày đăm chiêu nhìn tôi. Và tôi, bỗng cảm thấy gai người trước ánh mắt không độ ấm đó.
Quả nhiên người ở đây không chào đón tôi...
"Châu Kiến Thành, sao chú xuất hiện ở đây?"
"Em trai đến thăm anh trai mình thì không được à?"
Hắn không một giây suy nghĩ, phũ phàng từ chối thẳng thừng. "Không được, vì tôi thấy phiền."
"Anh cứ lạnh lùng thế không có gái nào yêu đâu."
"Trân yêu tôi là được."
Trố mắt nhìn, đó là vẻ mặt của tôi và Châu Kiến Thành sau khi nghe câu trả lời ngắn gọn từ Châu Mặc Lâm.
Nghe kìa, hắn đang nói điều ngớ ngẩn gì thế? Biểu cảm trên gương mặt tôi hết tái rồi lại đỏ, hết đỏ rồi lại tái nhợt đi... Đổi màu liên tục nom như một con tắc kè hoa, nhìn trông đặc sắc vô cùng.
"Thôi, anh em hai người nói chuyện đi, tôi không tiện ở lại làm phiền." Tôi nói nhanh rồi quay gót rời khỏi đây như đang chạy trốn vậy.
Nhưng Châu Mặc Lâm không để tôi về phòng, hắn vươn tay ôm tôi vào lòng. "Em ở lại không được đi đâu hết."