Đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ đêm...
Ngồi bên đầu giường cạnh tủ đèn ngủ, tôi bồn chồn không tài nào nhắm mắt được.
Muộn thế này rồi không thấy Châu Mặc Lâm quay lại. Hắn chỉ dặn tôi là đi nghỉ sớm, cũng không nói bắt tôi phải chờ hắn về. Nhưng nằm trên giường cứ thao thức mãi, tôi có linh cảm một chuyện không hay sắp diễn ra...
Đúng lúc này, tiếng lạch cạch phát ra từ cửa phòng, có vẻ như Châu Mặc Lâm đã quay về.
Ngồi trên giường, tôi nhíu mày nhìn ra chỗ phát ra tiếng động...
Ngủ cùng một phòng với hắn không được lâu, nhưng tôi nắm rất rõ thói quen mở và đóng cửa phòng của hắn. Bàn tay tuy có lực nhưng chẳng bao giờ để phát ra tiếng động mạnh như thế này. Trừ phi... người mở cửa là người khác...
Ngoài mình hắn đi ra đi vào căn phòng này, thì còn ai có thể ngang nhiên vào đây?
Người mở cửa nhanh chóng xuất hiện... Đó không phải Châu Mặc Lâm thì là ai? Vậy tiếng động vừa rồi là thế nào?
"Anh Lâm!" Tôi đứng dậy, thử gọi một tiếng xem người kia có đúng là Châu Mặc Lâm hay không.
"Ừ, tôi đây." Là giọng nói trầm thấp quen thuộc luôn thầm thì bên tai tôi mỗi tối.
Tôi giả bộ buông bỏ cảnh giác, đi đến nắm tay hắn...
"Muộn rồi chúng ta đi nghỉ thôi."
"Được, nghe em."
Hắn vươn tay, kéo tôi vào lòng.
Tôi phân vân... Nếu không phải từng được nghe Châu Mặc Lâm kể, tôi còn tưởng người đang đứng trước mặt đúng thật là hắn.
Người có kĩ năng hóa trang giống hệt người khác từ gương mặt cho đến vóc dáng... thì chỉ có thể là một người.
Tôi cố tỏ ra là mình đang bình tĩnh, cùng người kia đi lên giường.
Kẻ đó cúi đầu xuống mơn trớn từ vành tai rồi đi xuống cần cổ trắng nõn. Hắn há miệng, gặm cắn một cách say mê.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo màu vàng nhạt, hắn cởi từng cúc áo sơ mi... Nhân lúc người này đang cởi đồ, tôi đẩy mạnh hắn xuống giường, nhanh chân chạy ra mở cửa hô hoán lên.
"Nghĩa! Nghĩa! Có kẻ lạ... Ưm... ưm... "
Cứ nghĩ mình sẽ thoát, nào ngờ vừa gọi được người, kẻ đằng sau túm tóc tôi, bịt miệng tôi lại rồi thô bạo lôi tôi vào phòng.
Một loạt động tác khiến tôi trở tay không kịp.
Ngoài cửa là những tiếng đập 'rầm rầm' liên hồi. Nghĩa nghe thấy, cậu ta không ngừng gọi tên tôi.
"Cô Huyền Trân! Có chuyện gì xảy vậy? Hãy mau mở cửa cho tôi."
"Thật là một cô gái không ngoan."
Tiếng hừ gợi cảm vang lên bên tai, mặt tôi trắng bệch. Đây không phải là giọng nói của Châu Mặc Lâm, mà là một giọng nói vô cùng lạ tai.
Hẳn đó là giọng nói thật của kẻ hóa trang...
"Tiếc rằng không thể nếm thử mùi vị người phụ nữ của Châu Mặc Lâm, nhưng ít ra bắt cô đi cùng cũng là một ý tưởng không tồi."
Người nọ vừa nói vừa lột bỏ lớp mặt nạ hóa trang.
Tôi choáng váng... suýt kêu thành tiếng...
Ai có thể tưởng tượng được rằng, dưới lớp mặt nạ đó là một gương mặt non choẹt của một thiếu niên học cấp ba...
"Trẻ con?" Tôi lỡ buột miệng.
"Này, tôi 22 tuổi rồi nhá. Nếu lúc nãy cô không đẩy tôi ngã, tôi đã cho cô nếm trải cảm giác ba ngày không xuống được giường là như thế nào."
Tôi cắn môi.
Khỏi đi. Cảm giác đó tôi nhiều lần nếm trải rồi, đâu cần cậu ta chỉ dạy.
Nhưng khi tôi còn đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, cậu ta đường đột bế tôi lên và xông thẳng vào cửa sổ thủy tinh.
Lẽ nào cậu ta định nhảy xuống dưới? Nhưng đây là tầng thứ 20... nhảy xuống đó khác gì đi gặp ông bà tổ tiên!
"Này cậu! Cậu tính kéo tôi cùng chết chùm thật đấy à?" Tôi sợ xanh mắt mèo, tay bám vào hai bờ vai cậu ta.
"Chết thế nào được hử chị đẹp!"
Cậu ta bất ngờ thay đổi cách xưng hô rồi cợt nhả nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười tự tin, phi thân vào cửa sổ thủy tinh trước mặt...
"Choangg!"
Cửa sổ vỡ thành nhiều mảng rơi vãi xuống dưới... Tôi hoảng hốt cúi mặt... hét toáng lên...
"Aaaaaa!"
Bên tai văng vẳng tiếng xé gió xen lẫn tiếng cười ma mị...
"Haizzz chị nhát chết quá đấy! Mở mắt ra đi!"
"Không! Tôi thà chết còn hơn!"
"Tôi không để chị chết đâu! Vì chị có lỡ chết thật, con bài duy nhất để chúng tôi vây hãm Châu Mặc Lâm sẽ không còn phát huy đúng tác dụng của nó nữa."
Chưa đến một giây sau, tôi trợn mắt lườm cậu ta.
Đây đích thị là thuộc hạ thân tín của "người đó" theo lời kể từ Châu Mặc Lâm nhỉ?
Nhưng tôi không lườm cậu ta được lâu, bởi tôi phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung.
Cái gì đây? Cậu ta vừa bế tôi vừa bay trên cao bằng một cái diều lượn.
"Này, cậu nghĩ mình là Kaito Kid thật hả?"
"Đúng đấy chị đẹp. Trông tôi có ngầu với tạo hình này không?"
Xong, tôi không sợ chết đáp trả cực phũ phàng.
"Không, cậu phá hỏng nguyên tác rồi."
"Chị đẹp, chị đúng là một cô gái miệng lưỡi sắc bén. Ấn tượng ban đầu quan trọng lắm đấy, sao tôi nói câu nào là chị bóc mẽ tôi câu đó nhỉ?"
Tôi "..."
"Nhưng không sao, tính cách cứng đầu của chị không phải là không uốn nắn được... Đến nơi chúng tôi sẽ 'dạy dỗ' chị thật cẩn thận."