Đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, tôi nổi hứng muốn vào bếp tự tay nấu vài món ăn...
Tuy nguyên liệu trong bếp khá đa dạng và phong phú, nhưng vẫn tôi quyết định nấu một bữa ăn thật đơn giản và bình dân nhất. Còn Châu Mặc Lâm có nuốt trôi được hay không thì mặc kệ hắn, không ăn được thì ra ngoài mà ăn, tôi không cản.
Tôi bê nguyên câu văn y xì đúc như trên nói với hắn. Không ngờ hắn chẳng những không giận mà còn đòi muốn nấu cùng với tôi.
Ờ tôi nấu thì được, nhưng để hắn vào hắn phá bếp rối tung lên thì sao? Nhìn cái điệu lóng ngóng tôi nghi lắm, e là không làm nên cơm cháo gì rồi.
Và thế là tôi phũ phàng đuổi hắn đi, đóng cửa thật chặt không cho Châu Mặc Lâm lảng vảng quanh khu vực làm việc của tôi. Đợi lúc nào tôi nấu xong thì gọi hắn vào dùng bữa cùng.
Đến lúc hai người ngồi ăn cơm, tôi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng ăn với cơm, kín đáo quan sát phản ứng của hắn.
Chẳng biết có ngon thật không nhưng Châu Mặc Lâm cứ khen lấy khen để và ăn hết sạch bách đồ tôi nấu.
Sau bữa trưa, tôi đi dạo quanh khu vườn thơ thẩn ngắm cảnh đẹp. Đi đến bên hồ nước ngay sau cái đình nhỏ trên đồi, tôi lững thững đi đến bên một chiếc xích đu quét sơn màu trắng và phủ đầy dây leo trang trí.
Mọi hôm đi ra đây không thấy cái xích đu nào, bây giờ nhìn thấy nó tôi có cảm giác hơi lạ lẫm.
Chắc hắn mới mua hôm qua, tôi nghĩ bụng.
Sẵn tiện đang cầm quyển sách trên tay, vừa ngồi đọc sách vừa hóng gió trưa cũng là một cảm giác rất tuyệt đấy chứ.
Nghĩ vậy, tôi ngồi xuống đưa chân đẩy nhè nhẹ, tay lật giở đến trang sách đang đọc.
Đây là cuốn tiểu thuyết tôi tình cờ tìm được và xin phép mượn vài hôm từ mấy ngày trước. Đúng hôm tôi vào trong phòng làm việc của Châu Mặc Lâm, tôi để ý thấy trên kệ bày rất nhiều các tác phẩm văn học nổi tiếng của Việt Nam và trên thế giới. Nhìn những tiêu đề trên gáy sách, tuyệt nhiên không có một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ba xu nào.
Mà đúng thôi, nếu ở đây mà gặp những đầu bìa sách giống kiểu thế mới là chuyện lạ Việt Nam đấy! Châu Mặc Lâm có phải thiếu nữ mới lớn đâu mà đọc thể loại sách như thế. Ngón trỏ tôi dừng lại một cuốn tiểu thuyết có tên là "Nhà thờ Đức Bà Paris" của nhà văn lừng danh Victor Hugo. Tôi quyết định lấy xuống và dành nhiều thời gian để đọc hết cuốn truyện.
Đến lúc nhìn trang giấy căng mắt quá không đọc tiếp được, tôi che miệng ngáp rồi nằm xuống đánh một giấc.
Không quan xung quanh có tiếng chim chóc hót, có tiếng rì rào của cơn gió, có tiếng nước chảy xen lẫn tiếng quẫy đạp của cá trong hồ... và cả tiếng xào xạc của cành cây, tán lá đu đưa theo nhịp gió. Tất cả tạo thành một bản hòa tấu của thiên nhiên quá bình yên và tuyệt vời...
Tôi cứ thế ngủ nhưng không được sâu, vì trong giấc ngủ cứ có cảm giác ai đó đang dõi mắt nhìn mình từ phương xa. Không biết đó là ai, nhưng ánh mắt đó mãnh liệt và da diết lắm, như thể trong thế giới của người đó chỉ có duy nhất một mình tôi vậy.
Đến khi tỉnh dậy, phát hiện cuốn tiểu thuyết vẫn ở yên trên mặt mình... thế chắc là thời gian tôi ngủ không được nhiều.
Tôi mở điện thoại lên xem, mới có một giờ trưa, vẫn còn sớm chán. Nếu đã không ngủ tiếp được, vậy thì nghe nhạc.
Tôi mở bài "Nửa thập kỷ" do Phượng Hoàng Lửa Hà Trần trình bày, rồi ấn reply chục lần, đeo tai nghe không dây lên.
Bài hát quá hay, tôi bất giác lẩm nhẩm hát theo cùng nghệ sỹ.
Đến đoạn cao trào, tôi ngẫu hứng cất giọng hát theo...
"Nếu quá đau để buông lời tan vỡ
Hãy coi định mệnh là cái cớ cho câu trả lời
Để ánh mắt cuối ta trao nhau
Chẳng thấp thoáng chút thương hại nào
Để cho sự rời xa đúng nghĩa kết thúc những dang dở bấy lâu
Đừng giết chết tôi…
Đừng giết chết tôi mà… im lặng..."
Đáng lẽ lúc bình thường sẽ ngân lên trọn vẹn câu hát, nhưng được nửa chừng tôi ngứa họng tay ôm ngực ho khù khụ khù khụ trông rõ là phát chán.
Bực thật, không đâu để cơ thể bị ốm...
Bây giờ đang giữa thu, thời tiết ngày nóng đêm lạnh chênh lệch nhiệt độ khá lớn, người chủ quan một tí là ốm như chơi. Như tôi mấy hôm vừa rồi, đúng vài hôm rét lười không chịu gội đầu để tóc bết cả ra. Đến hôm trời hửng nắng, ấm áp một tí tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa đi gội đầu ở bệnh viện.
Thời gian không có nhiều và quá gấp gáp, tôi chủ quan gội đầu bằng nước lạnh. Cứ nghĩ sấy tóc rồi sẽ không sao, ai dè chiều tối đi làm về cứ đau buốt đầu từng cơn. Và đêm hôm đó bị ho dù tôi đã uống thuốc.
Châu Mặc Lâm không dưới mười lần muốn kéo tôi đi bệnh viện kiểm tra, mà tôi không muốn làm phiền hắn nên cứ thoái thác hết lần này tới lần khác.
Vào mùa này một khi đã bị ho rồi thì phải qua một tuần nó mới hết, tôi không gấp, hắn gấp cái gì chứ?
Tôi ngả lưng lên xích đu và tiếp tục nằm ườn ở đấy đến hết buổi chiều. Giờ có đi vào chẳng may chạm mặt hắn thì phiền lắm.
Vừa nằm xuống được một lúc, cảm giác rờn rợn khiến tôi vội bật dậy...