"Thôi được rồi, cháu đã nói như vậy thì cứ quyết định như thế đi, ba ngày sau chúng ta gặp nhau đúng vào giờ này tại tiệm cafe này."
Tôi nghe thấy âm thanh ghế ngồi bị xê dịch. Có thể là Châu lão gia đứng dậy muốn rời đi, hoặc là Hứa Vũ Nhan kéo ghế.
"Gượm đã bác Dũng."
"Sao thế?"
"Bác có thể cho cháu biết thông tin về cô gái đang qua lại với anh Lâm được không ạ?"
"Được."
Là âm thanh sột soạt của giấy, tôi nghĩ Châu lão gia lấy tài liệu điều tra về thân thế của tôi và đưa cho Hứa Vũ Nhan xem.
Bảo sao trưa nay cô ấy biết tôi làm việc ở bệnh viện nào và tìm đến...
"Ồ, cô ấy cũng có nhan sắc phết. Có thể xem là một đại mĩ nhân... Thảo nào anh Lâm chết mê chết mệt cô ấy. Bác Dũng, nếu cháu là đàn ông cháu cũng sẽ tình nguyện đổ gục dưới chân cô ấy."
"Nhưng nó ti tiện giống mẹ nó thì nhan sắc kia cũng không mài ra ăn được. Nếu đem so với cháu, nó còn kém xa."
Lại là cái giọng điệu đáng ghét của Châu lão gia, tôi không nhịn được mà rủa thầm trong đầu. Mà khoan, Châu lão gia vừa nói gì cơ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ông ta vừa mắng tôi ti tiện giống mẹ tôi?
Tôi vội tua lại đến đoạn đó.
Đúng thật ông ta mắng tôi ti tiện giống mẹ. Tôi nhấn nút dừng đoạn ghi âm, suy nghĩ về câu mắng của Châu lão gia.
"Nó ti tiện giống mẹ nó", thế tức là ông ta đã biết tôi là ai, xuất thân của tôi thế nào. Và điều quan trọng nhất, ông ta có quen biết mẹ ruột của tôi!
Tôi dám chắc một trăm phần trăm người ông ta nói đến không phải là các mẹ đã nuôi nấng tôi... Mà là người đã sinh ra tôi và Huyền Anh...
Vậy... mẹ tôi là người thế nào?
Tôi bấm nút nghe tiếp, nhưng đoạn sau chỉ là mấy câu chào hỏi thông thường. Sau đó đoạn ghi âm kết thúc ngay tại đây.
Ngồi bần thần bên bàn làm việc, cảm xúc của tôi cực kỳ hỗn độn... Hỗn độn như các electron chuyển động rất nhanh xung quanh hạt nhân nguyên tử vậy.
...
Mới hơn 5 giờ chiều nhưng sắc trời nhậm nhoạng tối, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo... Tôi đứng đợi Châu Mặc Lâm ngoài bệnh viện hơn chục phút rồi nhưng không thấy ô tô hắn chờ sẵn như thường lệ. Đây là lần đầu tiên hắn đến trễ, hay không đợi hắn nữa mình bắt Grap về nhỉ?
Trời càng về tối là càng lạnh, sương bắt đầu rơi xuống, tôi nhảy mũi hắt xì một cái.
Cái ý định bỏ về trước mới manh nha trong đầu và chưa kịp thực hiện thì Châu Mặc Lâm đã xuất hiện ở bên kia ngã tư. Giống ban sáng, hắn đi một con xe Lead màu xám đen.
Ôi chao, một hôm hắn không ngồi ô tô sang là thấy cả một bầu không khí khác lạ xoay quanh hắn rồi. Hừm, nếu để con người kia hòa vào dòng xe máy đông đúc thì quả thật chẳng ai biết hắn là một ông trùm thứ thiệt.
Châu Mặc Lâm dừng xe trước mặt tôi, hắn hất đầu ý bảo tôi lên xe. Điện thoại cầm trên tay cất vào túi xách, tôi ngồi sau lưng hắn thấy có chút lạ lẫm nên cứ nhìn trước ngó sau. Trước khi đi hắn không quên đưa cho tôi mũ bảo hiểm. Nhìn cảnh tượng này chắc mẹ hắn chẳng nhận ra đây là con mình đâu nhở?
Có tôi ngồi đằng sau, Châu Mặc Lâm vặn tay ga khá chậm, như để tôi cảm nhận dư vị hối hả của dòng người tấp nập trên lòng đường. Hai tay bất giác siết chặt vòng eo tráng kiện của hắn, đầu ngả lên lưng hắn tôi lẩm bẩm: "Ngày mai anh lại đưa em đi làm bằng xe máy nữa nhé?"
"Được, nếu em thích." Hắn đáp lại.
Không gian xung quanh tiếng còi xe inh ỏi đến vậy nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một, hai tay vô thức siết vòng ôm hơn.
Không ngờ có một ngày, tôi lại cùng Châu Mặc Lâm trải qua khoảnh khắc bình dị như những người bình thường.
Người đàn ông đi xe máy đón vợ của mình sau giờ tan làm, cùng cô ấy vi vu trên đường phố thênh thang...
Nếu thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này... thì tốt biết mấy...
Nhưng tôi biết, đó chỉ là ảo mộng hão huyền của riêng tôi mà thôi...
Tôi ưu phiền ngẩng đầu nhìn cảnh quan lùi lại đằng sau mình, quyết định ném mấy chuyện làm mình đau đầu ra thật xa. Được dịp hiếm hoi thế này, nên tận hưởng thật kĩ mới đúng.
Hai bên đường mùi hoa sữa nồng nàn, thơm ngát tràn vào hai buồng phổi. Tôi thích thú hít vào một hơi thật dài...
"Trân à, chẳng may tôi đến muộn hơn chút nữa là em định gọi xe ôm?" Đột nhiên Châu Mặc Lâm hỏi tới công chuyện, tôi bèn nhanh mồm nhanh miệng lấp liếm.
"Hả? Anh nói gì cơ? Gió to quá tôi không nghe rõ."
Nhưng hắn không có ý trách mắng tôi định bỏ về trước, còn xin lỗi tôi một cách chân thành nữa.
"Xin lỗi em, lần đầu đi đón em gặp phải tắc đường khiến em chờ lâu như vậy..."
"Ài không hề gì, tôi chờ không có lâu, vài phút thôi ấy mà."
Tôi nói trái lòng mình, thực ra là lâu muốn chết! Lâu tới mức tôi sắp gọi Grap luôn rồi.
Hai chúng tôi dứt lời thì cũng là lúc hắn đèo tôi về đến tòa lâu đài...