Chương 208: Ngây cả ra
Đặng Hương Ấn cũng không quan tâm Đường Hiểu Mạn nghĩ gì, dù sao cô ta gây tội thì người chịu thiệt là bố cô ta, chẳng liên quan đến mình lắm.
Bà ta quay ra giáo huấn Hà Vân Kiệt: “Con đừng có làm như kiểu cả thiên hạ này chỉ có con giàu nhất vậy, cái món quà của con chẳng là cái gì cả, khoe khoang làm gì, còn sợ mẹ không đủ mất mặt à!”
Bốn nhân vật lớn lần lượt đến thăm, cộng thêm thu nhập cửa hàng Taobao của Ninh Thần đã làm phòng tuyến tâm lý của Đặng Hương Ấn sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ bà ta chỉ muốn làm người tàng hình, tốt nhất là không ai thấy được bản thân mình.
Đáng tiếc là, con trai và con dâu tương lai lại làm một quả lớn, đẹp cả mặt.
Tuy rằng lúc nãy bị Liêu Thiên Bằng tiếng tăm lẫy lừng làm cho kinh ngạc, nhưng nhắc đến quà tặng thì Hà Vân Kiệt lại có chút không phục, nói: “Quà con tặng thì làm sao, vốn đã là tốt nhất rồi. Mẹ xem nhà chúng ta còn có ai tặng món gì tốt hơn con không?”
“Nhà chúng ta đúng là không có, nhưng mấy người bạn của anh rể Lý Phong con có đấy!”, Đặng Hương Ấn nói tiếp: “Tổng giám đốc Liêu người ta vừa đến cái là đã tặng trăm triệu đơn để ủng hộ. Cái ông béo lúc nãy con có nhìn rõ không? Người ta là tổng giám đốc công ty bất động sản Xương Thịnh, tài sản lên đến mười mấy tỷ tệ, chẳng tặng gì mà chỉ tặng hai hộp chè, sáu trăm ngàn tệ nửa cân đấy, tặng cả một cân. Còn có người phụ nữ xinh đẹp kia, tổng giám đốc công ty chi nhánh nhà họ Cơ, tặng con bò vàng ròng, nặng tận hai cân, giá trị phải hơn bảy trăm ngàn tệ. Con nói xem, so với mấy món quà của bọn họ, của con tính là cái khỉ gì?”
Hà Vân Kiệt với Đường Hiểu Mạn nghe đến ngây ngốc, chuyện động chút là những món quà trên trăm triệu là điều mà họ không hề nghĩ tới.
Lúc trước bỏ ra bảy, tám ngàn tệ mua quà tặng, Đường Hiểu Mạn còn càm ràm Hà Vân Kiệt bị dở hơi, người chị họ cũng chẳng bao giờ đi lại khai trương cửa hàng, tặng đồ tốt như vậy để làm gì, họ cũng không biết thưởng thức.
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Đây còn chưa hết, Đặng Hương Ấn nói tiếp: “Người đàn ông cao cao khi nãy là phó hội trưởng hiệp hội thương mại tỉnh, ông vua hoa quả Hạ Hoằng Viễn! Biết cửa hàng hoa quả Hạ Hoằng Viễn không? Mấy người này đều có quan hệ tốt với anh rể của con lắm đấy”.
Cả mặt Hà Vân Kiệt tràn ngập sự nghi ngờ, chỉ có thể bất giác chất vấn: “Không thể nào chứ… Người như Lý Phong làm sao có thể quan hệ tốt với nhân vật như vậy được, hồi trước cũng chưa từng nghe nói đến mà!”
“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai được?”, Đặng Hương Ấn trừng mắt, nói: “Còn có cửa hàng này, có phải vừa vào đã thấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt không? Mẹ nói cho con biết, con đừng có mà nói những thứ ấy nữa. Có biết cửa hàng Taobao của chị con bây giờ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không? Ít nhất là sáu triệu tệ! Hơn nữa vợ chồng nhà người ta còn là cổ đông lớn của công ty giảm béo, bỏ tám triệu tệ mua cổ phiếu, nghe nói trong vòng một năm có thể đạt được lượng tiêu thụ một trăm triệu tệ, lợi nhuận ròng lớn hơn 70%!”
Hà Vân Kiệt ngốc luôn, Đường Hiểu Mạn cũng ngây ra, doanh thu một tháng sáu triệu tệ đã là con số khiến bọn họ chấn kinh rồi, nhưng so với doanh thu một trăm triệu một năm lại càng làm nổi bật lên sự nhỏ bé không đáng kể.
Bởi vì con số đột nhiên nhảy từ 7 đơn vị lên đến 9 đơn vị, sự cách biệt này thực sự lớn đến mức khó tin.
“Không, không thể…”
“Đừng có nói cái gì không thể nữa, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, hai vợ chồng chị con đã không còn giống ngày trước nữa. Con không thấy dì dượng con dạo này số lần nói chuyện trong nhóm của dòng họ tăng lên rõ rệt rồi hay sao? Lúc trước hồi con rể còn vô dụng, con thấy hai người họ có lên tiếng được mấy lần?”, Đặng Hương Ấn nói.
Hai người nhóm Hà Vân Kiệt nghệt mặt ra, tất cả những việc mà Đặng Hương Ấn vừa nói đã đả kích bọn họ rất nặng, nhất thời khó mà tiêu hóa được.
Đặng Hương Ấn cũng không nói gì thêm, thực ra việc tường thuật lại một lượt những tin tức mới có được ngày hôm nay cũng làm bà ta cảm thấy không kịp hít thở.
Kinh ngạc quá đi mất, sốc không tả nổi, cứ như là một tên ăn mày đột nhiên cởi áo khoác bẩn thỉu trên người, lộ ra bộ giáp hoàng kim, gầm lên mạnh mẽ: “Xông lên!”
Rõ ràng nửa năm trước còn là đứa vô dụng, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi lớn đến thế?
Là bởi vì trước đó bọn họ quá khiêm tốn, hay còn vì lý do nào khác nữa?
Đặng Hương Ấn không dám nói, cũng không dám hỏi.
Hoắc Khải và Ninh Thần đứng ở cửa nói chuyện với đám người Cơ Hương Ngưng và Phương Xương Thịnh. Qua một lúc sau, bọn họ lần lượt rời đi, hai người cũng quay lại cửa hàng.
Trong lúc bọn họ rời đi, đám họ hàng cũng trật tự hẳn, ai cũng ngó trái ngó phải, không chịu mở lời.
Nói gì bây giờ?
Nói gì cũng gượng gạo, còn không bằng im miệng luôn.
Thế nào gọi là sống một ngày bằng một năm, bây giờ chính là như vậy, quan trọng nhất là còn không ai dám đòi đi.
Bày vẽ ra cho anh một cảnh tượng hoành tráng như thế rồi, bây giờ mà đòi đi, có không nể mặt người ta quá không?
Chỉ có hai vợ chồng Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai là tỏ ra bình thường nhất, mặt mũi cười toe toét, còn bóc gói thuốc mà Phương Xương Thịnh tặng ra, chia đều một vòng, đến đầu bếp cũng mỗi người một điếu.
Tuy rằng là loại thuốc gần hai trăm tệ một bao mà chia như thế cũng có chút đau lòng, nhưng nếu đã đây là đồ người khác tặng thì Ninh Quốc Năng có thể cắn răng chịu được. Chỉ có điều, dù là thuốc đắt nhưng lúc hút lại không tốt như trong tưởng tượng, còn có chút cay họng.
Có mấy người hút đến nỗi ho khục khặc, nhưng chẳng ai dám vứt đi.
Thuốc lá của tổng giám đốc công ty bất động sản Xương Thịnh mà anh dám vứt?
Hút không quen là do anh không hiểu được phẩm vị của giới thượng lưu!
Lúc Hoắc Khải quay lại thì thấy một đám người đang im lặng hút thuốc, làm cho cửa hàng trông cứ như vừa có hỏa hoạn. Ninh Thần hơi cau mày, bất giác che mũi lại.
Phụ nữ thường không thích khói thuốc, Ninh Thần cũng không ngoại lệ.
Ninh Quốc Năng thấy con gái cau mày, liền vội vàng dập đầu thuốc trong tay, những người khác cũng học theo y hệt.
Ninh Thần thấy bọn họ vội vàng dập đầu thuốc, lại càng cảm thấy ngại ngùng.
Hoắc Khải bước lại bỏ xì-gà vào cùng với hộp chè rồi đưa cho Ninh Quốc Năng, nói: “Bố, mấy thứ này bố cứ cầm đi, con không hút thuốc, cũng không thích uống chè”.
” Thế này không hay lắm nhỉ…” mặt Ninh Quốc Năng lộ vẻ vui mừng nhưng cũng rất do dự, sáu trăm ngàn tệ nửa cân che, cho dù tự mình thì ông cũng cảm thấy đau lòng, uống một ngụm là bay mất mấy trăm.
” có gì đâu mà không hay, con cũng không uống, giữ lại chỉ lãng phí” Hoắc Khải cười nói.
Ninh Thần cũng khuyên theo: ” Anh ấy bảo bố cầm thì bố cứ cầm lấy, nãy dì nhỏ nói rồi còn gì, bố mẹ khổ cực cả một đời, giờ cũng nên hạnh phúc rồi.”
Mấy người bên cạnh nghe vậy sắc mặt liền trở nên sượng sùng, mấy lời mà bọn họ nói đó thực ra nhuốm đầy màu trào phúng, cũng chẳng phải quan tâm thật lòng.
Bây giờ Ninh Thần nhắc lại, càng làm cho họ trông rất dư thừa.
Con gái con rể đều nói như vậy rồi, Ninh Quốc Năng cũng không đùn đẩy nữa, bàn nhận lấy rồi nói: ” Vậy được rồi, sau này bố giừ lại, đây là bảo bối cất dưới đáy hòm đấy! Cất giữ vài năm, nói không chừng lại còn có giá ấy chư!”
“Trông ông kìa, con gái bảo ông cầm thì ông cứ cầm lấy mà uống, còn đợi tăng giá, lúc nào cũng tiền với chả tiền!”, Đặng Tuấn Mai nói.
“Ăn nói kiểu gì thế, sáu trăm ngàn tệ nửa cân chè, bà nỡ uống chắc?”, Ninh Quốc Năng phản bác.
“Thiết Quan Âm không giống như Phổ Nhĩ, không bảo quản được lâu, bây giờ là chè mới, uống lúc này là hợp nhất, nếu bỏ đó mấy năm thì không còn giữ được vị nữa”, Hoắc Khải nói.
Ninh Quốc Năng nghe vậy thì ngây ra, sau đó cảm thán: “Được, vậy để sau này tôi thử xa xỉ một lần, thử xem mùi vị của vua chè trong lời đồn thế nào. Đúng rồi, chú ba, mấy người các cậu thích uống chè, để sau này cùng uống thử với tôi xem, chúng ta cũng thử thú vui của thổ hào!”
Đám người Ninh Quốc Diệu gật đầu với vẻ mặt rất không tự nhiên, còn về việc ai sẽ thật sự vác mặt đi thì lại chẳng biết được.
Ninh Quốc Năng cũng chẳng phải thật sự muốn mời bọn họ uống chè. Mấy trăm ngàn tệ nửa cân chè, tự mình uống còn không đã nghiện, nào nỡ để cho người khác. Ông nói vậy hoàn toàn chỉ là để khoe khoang một chút mà thôi.
Mọi người đều hiểu ý của ông, nhưng cũng không ai chọn nói toạc ra vào lúc này.
Nếu thật sự có ai mặt dày hỏi xin Ninh Quốc Năng một chút, dù ông có cho thật thì đây cũng là chuyện cười cả một đời.
Sự so bì giữa những người họ hàng thân thích có khi còn nặng nề hơn so với người dưng nước lã, đương nhiên không có ai muốn gánh trách nhiệm làm chuyện cười cho người khác cả một đời.
Đợi một lúc sau, khi hai vợ chồng Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai hưởng thụ đã đời cảm giác sung sướng hiếm có, lúc này họ mới khoát tay giục mọi người đi mau, “Cuốn xéo”, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của con gái và con rể.
Đương nhiên rồi, đến giờ trưa thì không tránh khỏi việc mời mọi người bữa cơm, cho dù Ninh Quốc Năng phải liều mạng già của mình cũng phải chọn địa điểm ăn cơm ở nhà hàng khách sạn năm sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!