Chương 240: Khen ngợi lẫn nhau
Sau khi hít thở sâu vài cái, Đường Trọng Vi tiếp tục cố gắng trấn tĩnh tâm trạng.
Nhưng cho đến khi bước ra khỏi cổng, cô ấy vẫn không có cách nào khiến cho mình thật sự bình tĩnh được.
Sau một hồi quay đầu nhìn lại, Đường Trọng Vi mới thật sự rời đi.
Vào khoảng tám giờ tối, Cơ Hương Ngưng cùng với các luật sư từ bộ phận pháp chế của văn phòng chi nhánh đã tới nơi.
Ngay lúc nhìn thấy Hoắc Khải, cô ấy đã tức giận nói: “Ở công ty làm việc đang tốt thì không chịu ở, lại chạy tới đây làm gì, xem anh sau này có còn chạy đi lung tung nữa không!”
Hoắc Khải biết rằng cô ấy đang bày tỏ sự quan tâm của cô ấy đối với anh theo một cách khác, vì vậy anh chỉ cười rồi nói: “Sống trên đời phải trải nghiệm nhiều thứ thì cuộc sống mới thú vị”.
“Loại chuyện này thì có gì hay ho để mà trải nghiệm? Nếu không giải quyết tốt, nói không chừng cái mạng của anh cũng đi tong! Bình thường sao tôi không thấy anh xông xáo như vậy!”, Cơ Hương Ngưng bực mình nói: “Còn nữa, bên đường đua không có video giám sát, họ nói rằng camera ở đó đã bị hỏng nên không quay được nữa. Bây giờ phải làm sao?”
Hoắc Khải đã lường trước được tình huống này. Vì Vương Minh Hải đã có ý định muốn đổ một phần trách nhiệm cho anh, nên gã ta chắc chắn sẽ cố gắng tiêu hủy hết bằng chứng.
Bây giờ có vẻ như suy đoán của anh đã đúng, nói không chừng bây giờ họ cũng đã tìm đến các nhân chứng có mặt ở đó để bịt miệng trước rồi.
Trường hợp tệ nhất, đến khi tòa án xác định trách nhiệm, bọn họ còn có thể một tay che trời, nói rằng Hoắc Khải đã lái xe tông vào Vương Minh Hải, sau đó lại vô tình tông vào một chiếc Lamborghini khác, hoàn toàn thay đen đổi trắng câu chuyện.
Loại chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra, vì không có video giám sát, nếu như những nhân chứng đó không muốn giúp Hoắc Khải làm chứng, vậy tất cả đều phụ thuộc vào việc ai có quan hệ tốt hơn.
Nếu như Hoắc Khải vẫn còn là cậu lớn của nhà họ Hoắc, tự nhiên không cần nhiều lời, chắc chắn không ai dám mạo hiểm vu cáo hãm hại anh.
Nhưng bây giờ anh chỉ là một người đàn ông bình thường, còn cha của Vương Minh Hải là một doanh nhân địa phương có tiếng tăm, có gốc gác sâu xa ở đây.
Cho dù Cơ Hương Ngưng có nhà họ Cơ chống lưng thì cũng không dám dễ dàng gây phiền phức cho đối phương, nếu không thì cô đã không đến đây trước để báo tin xấu cho Hoắc Khải.
Vì đã đoán trước được điều đó, nên Hoắc Khải đương nhiên cũng đã nghĩ ra cách giải quyết.
Anh không do dự quá nhiều mà nói: “Việc cô phải làm bây giờ rất đơn giản, cô đến đường đua nơi xảy ra tai nạn, cho người đi tìm bằng chứng. Địa điểm chính xác là ở giữa góc thứ sáu của đường đua thứ hai. Đường gần khúc cua bên trong quá trơn, cô nhờ người ở ban pháp chế lưu lại bằng chứng về con đường trước, sau đó đem bằng chứng này đến chỗ người phụ trách đường đua và nói với họ rằng họ sẽ bị kiện đòi bồi thường vì sai phạm trong xây dựng đường đua này. Có rất nhiều trường hợp như thế này ở nước ngoài, cô có thể học hỏi từ họ. Nên nhớ, đây là truy tố thật sự chứ không phải chỉ nói suông, tốt nhất là nên đến đó với lệnh triệu tập của tòa án. Nếu như họ chấp nhận nhượng bộ, cô liền yêu cầu họ cung cấp video giám sát trong ngày”.
Những gì Hoắc Khải nói Cơ Hương Ngưng đều có thể hiểu, nhưng cô vẫn cảm thấy không đáng tin cậy khi tìm video bằng chứng theo cách này.
“Lỡ như bọn họ không có video thật thì sao?”
“Chắc chắn là có”, Hoắc Khải bình tĩnh nói: “Đường đua của họ cũng là một trong những đường đua hàng đầu trong nước. Những người đến đua xe đều xuất thân từ những gia đình giàu có. Nếu như không muốn xảy ra chuyện hay bị người khác gài bẫy thì phải lắp camera ở tất cả các hướng để đảm bảo khi xảy ra tai nạn còn có thể trưng ra bằng chứng, vì vậy không thể có chuyện camera bị hỏng. Dù cho video giám sát có bị mua lại và tiêu hủy thì cũng phải còn có bản dự phòng”.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh đầy nghi hoặc, cũng không quá đồng ý với giả thuyết này. Bởi vì nếu cô là chủ đường đua mà lại đi bán video bằng chứng, thì cũng đủ cho thấy lợi ích bên kia đưa ra là đủ cao, nên cô nhất định sẽ không lưu lại bằng chứng để cho người khác đến tìm mình gây phiền toái nữa.
Tuy nhiên, Hoắc Khải chắc chắn rằng bên đường đua phải có bản video dự phòng, đây không phải là phỏng đoán thuần túy mà chính là sự hiểu biết về bản chất con người.
Một ông chủ tụ điểm giải trí quanh năm phải phục vụ đủ mọi thể loại con ông cháu cha, nếu không biết phòng bị một chút thì làm sao có thể sống sót được.
Những người làm ăn quá đàng hoàng thường không sống sót được qua ba năm đã phải sập tiệm bởi bọn gian thương. Gian thương không phải là bọn lừa gạt người tiêu dùng, mà là bọn giở trò gian manh với đối thủ khi cạnh tranh.
Thấy Hoắc Khải khẳng định như vậy, Cơ Hương Ngưng cũng không nói nhiều thêm nữa, chỉ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ cho người làm ngay, còn việc gì phải làm nữa không?”
“Những chuyện khác cứ để cho người khác làm, cô bây giờ chỉ cần làm xong chuyện này là được rồi. Nếu như thuận lợi, có lẽ hai ba ngày nữa là có thể trở về”, Hoắc Khải nói.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì Đường Trọng Vi bước vào phòng thẩm vấn. Cô ấy vừa bước vào thì hơi giật mình khi nhìn thấy Cơ Hương Ngưng đang ngồi ở đó.
Dù không thường xuyên trang điểm nhưng Cơ Hương Ngưng cũng được đánh giá là một mỹ nhân tuyệt sắc. Có lẽ so với Đường Trọng Vi thì nhan sắc của cô ấy không tính là quá xinh đẹp, nhưng cô ấy lại trông chững chạc và mạnh mẽ hơn Đường Trọng Vi nhiều.
Đặc biệt là mái tóc ngắn gọn gàng, bộ vest thẳng thớm chuyên nghiệp cùng với phong thái đầy tự tin, tất cả đều tạo nên sức hút riêng của cô ấy.
Đường Trọng Vi không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại đến thăm Hoắc Khải, nên cô ấy cứ đứng yên ở đó một lúc, có chút sững sờ.
Khi Cơ Hương Ngưng quay lại và nhìn thấy Đường Trọng Vi, cô ấy cũng hơi ngạc nhiên.
Ngoại hình của người phụ nữ này so với Ninh Thần đúng là một chín một mười, nhưng Ninh Thần bất quá cũng chỉ là cành vàng lá ngọc của một gia đình bình thường, còn người phụ nữ này mới đúng thật là toát ra được cái khí chất trâm anh thế phiệt.
Chưa cần lên tiếng hay hành động, cô ấy chỉ cần đứng đó cũng toát ra phong thái giống y hệt như một quý cô bước ra từ gia đình học giả cao quý.
Cả hai người đều ngạc nhiên về ngoại hình và khí chất của nhau, và cũng ngạc nhiên khi thấy có một người đẹp đến thăm Hoắc Khải như vậy.
Hai luật sư đi cùng Đường Trọng Vi thì nhìn về phía các luật sư của bộ phận pháp chế đang đứng bên cạnh Cơ Hương Ngưng.
Đều là luật sư, tất nhiên bọn họ đều có thể biết được những người này cũng là đồng nghiệp với mình.
Những người được gọi là đồng nghiệp cũng chính là kẻ thù của họ, họ không biết mục đích của những người này là gì, nên cũng rất tự nhiên nảy sinh cảm giác thù địch.
Cũng may trong đám người này còn có Hoắc Khải làm cầu nối, thấy không bên nào lên tiếng trước, Hoắc Khải liền giới thiệu: “Giới thiệu một chút, đây là Đường Trọng Vi, con gái của chủ tịch tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, người có quen biết với Hoắc Giai Minh. Cô Đường, đây là Cơ Hương Ngưng, tổng giám đốc văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ, cũng chính là sếp của tôi”.
Tất nhiên là Cơ Hương Ngưng đã nghe qua đại danh của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị. Trước mặt tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị thì nhà họ Cơ cũng chỉ giống như là những kẻ nghiệp dư mà thôi.
Nhà họ Cơ thậm chí còn chưa có văn phòng chi nhánh nào ở nước ngoài. Còn tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị tất nhiên lấy thương mại quốc tế làm hoạt động kinh doanh chính.
Một bên vẫn còn loay hoay ở thị trường trong nước, còn một bên đã vươn ra ngoài biển lớn từ rất lâu, sự chênh lệch khoảng cách này ai cũng có thể hình dung ra.
Ngay cả những người từ bộ phận pháp chế của văn phòng chi nhánh nhà họ Cơ, khi biết được hai đồng nghiệp đối diện là người của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, trong lòng cũng nảy sinh một chút cảm giác ghen tị. Hai luật sư của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị khẽ ngẩng đầu, nét mặt rõ ràng lộ ra vẻ tự hào, trong lòng lại nảy sinh cảm giác ưu việt khiến cho họ rất thoải mái.
Về phần Cơ Hương Ngưng, mặc dù cô ấy đã rất ngạc nhiên trước lai lịch lớn của đối phương, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy quá ghen tị.
Cô ấy là một người phụ nữ có sự nghiệp vững vàng, chỉ mong có thể leo lên đỉnh cao bằng chính nỗ lực của bản thân, vì vậy những người đã đứng trên đỉnh thế giới từ khi sinh ra không bao giờ là đối tượng để cho cô ấy cảm thấy ghen tị.
Thậm chí, trong suy nghĩ của Cơ Hương Ngưng còn cho rằng, những người như vậy đã mất đi niềm vui cuộc sống, cho dù họ có thành công đến đâu thì cũng chỉ phụ thuộc vào sự che chở của tổ tiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!