Chương 256: Lối thoát
Hoắc Khải không coi cơn phẫn nộ của Vương Trường Tín ra gì, vẫn nhìn ông ta bằng gương mặt tươi cười: “Ông Vương hà tất phải tức giận như thế, chẳng phải ông đã dạy tôi đấy sao, phải bình tâm lại, nếu không không làm nổi việc lớn”.
Câu nói này quả thực do Vương Trường Tín nói ra, nhưng lúc đó ông ta dùng nó để giáo huấn người khác, còn bây giờ phải tự mình nghe, vô cùng chướng tai.
Quan trọng hơn hẳn, ông ta thấy thủ đoạn của Hoắc Khải vô cùng hèn hạ và bỉ ổi.
Lén la lén lút mua lại ngọn núi rồi tăng giá vô cớ, đây là việc mà con người có thể làm ra à?
“Nếu ông Vương thực sự không muốn hợp tác thì có thể rời đi, nơi này là văn phòng làm việc, tôi không muốn nó quá ồn ào”, Hoắc Khải đáp.
Vương Trường Tín nhìn anh chằm chằm, chỉ muốn lao vào cấu xé xâu xác con người này.
Hoắc Khải bảo ông ta đi, nhưng làm sao ông ta có thể đi được!
Đi rồi thì xử lý chuyện dược liệu thế nào? Xử lý chuyện hợp tác với công ty dược Derek thế nào?
Ông ta chỉ có thể hít thở sâu vài lần, cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng: “Tôi thừa nhận mình tính toán sai lầm, để cậu thừa cơ chơi một vố. Tôi xui xẻo, nhưng tám triệu tệ một năm thì đắt quá…”
“Xin lỗi, việc làm ăn nhỏ, không ghi nợ, cũng không mặc cả”, Hoắc Khải ngắt lời ông ta: “Với cả tôi cũng rất bận, nếu câu tiếp theo của ông Vương vẫn là mấy điều này, ông không đi thì tôi phải đi đấy”.
Lửa giận trong đôi mắt Vương Trường Tín như sắp phun ra ngoài. Ông ta chưa bao giờ tức giận đến mức muốn đánh chết một người như bây giờ.
Nếu là người có thực lực mạnh hơn ông ta giở trò thì đành chịu, thế mà đây lại là một nhân vật tép riu ông ta vốn chẳng coi ra gì.
Giống như một người sống sờ sờ bị con kiến ngáng chân vậy, thử hỏi có tức không?
Tức hơn cả là con kiến này mặc một “hoàng mã quái”, không đánh được, cũng không mắng được. (Hoàng mã quái là quan phục thời Thanh, có màu vàng.)
“Cậu nhóc, cậu có biết làm người phải chừa đường lui để sau này còn nhìn mặt nhau không?
Biết không thể cứng rắn được nên Vương Trường Tín chỉ có thể dùng biện pháp mềm dẻo.
Thế nhưng chiêu dùng tình cảm để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục của ông ta hoàn toàn không có tác dụng với Hoắc Khải.
Tôi mua cả ngọn núi để “chơi” ông, không bỏ tiền ra, không nhắc đến vài ba ngàn tệ với tôi làm gì?
“Khi ông Vương tìm tới tôi và đòi tám triệu tệ, ông không hề nói như vậy. Vả lại khi đó tôi cũng từng nói với ông rồi, cầm được tám triệu tệ này không dễ dàng gì đâu. Nếu ông cứ nhất thiết đòi cho bằng được, ngày sau sẽ phải trả tôi với cái giá gấp mười”, Hoắc Khải bình tĩnh nhìn ông chủ tịch hội đồng quản trị với khối tài sản tiền tỉ này, không hề sợ hãi chút nào.
Vẻ điềm tĩnh và ung dung của anh cũng khiến Giản Tư Tư và mấy người khác cực kỳ sùng bái.
Đây là ông chủ của họ đó, đỉnh quá đi mất, đến cả chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty đã lên sàn chứng khoán mà anh cũng không nể nang gì.
Trước kia Ninh Thần từng nói với nhân viên về nguồn cơn của công ty dược Trường Tín rồi, họ cũng biết rõ công ty này có ân oán với ông chủ.
Cho dù mới vào công ty chưa được bao lâu, nhưng nếu đã làm việc ở chỗ này, lại là các thanh niên tích cực và cầu tiến, kiểu gì vẫn có cảm giác vinh dự theo đoàn thể. Vì vậy, họ cũng mong được thấy công ty dược Trường Tín chịu thiệt.
Nhất là Giản Tư Tư, cô sắp vỗ tay hoan hô vì Hoắc Khải rồi.
Biểu cảm phấn khởi của cô khiến mặt mũi Ninh Hạo Bân ở bên cạnh thoáng sa sầm.
Sau khi liếc nhìn Hoắc Khải, Ninh Hạo Bân siết chặt nắm đấm.
“Không thể thương lượng được à?”, Vương Trường Tín hỏi.
“Không có gì để thương lượng!”, câu trả lời của Hoắc Khải cũng rất dứt khoát.
Vương Trường Tín lạnh lùng nhìn anh, qua khoảng nửa phút mới nói: “Được, tám triệu tệ, tôi đưa cho cậu. Nhưng cậu cũng phải cẩn thận đấy, đừng cảm thấy khó tiêu!”
“Thôi đừng giở trò khua môi múa mép nữa, nếu tôi thấy sợ, đương nhiên sẽ không làm như vậy. Nhưng nếu chỉ đưa tám triệu thì không được, thỏa thuận mua bán ngọn núi đó kéo dài mười năm cơ. Cho nên nếu ông Vương muốn mua dược liệu, cũng phải ký hợp đồng mười năm, đồng thời phải trả trước ít nhất ba năm theo điều khoản hợp đồng”.
“Cậu đừng quá đáng quá!”, Vương Trường Tín càng thêm phẫn nộ.
Vốn dĩ ông ta chỉ định bỏ ra tám triệu tệ để vượt qua cửa ải này đã. Đợi khi nguy cơ qua đi rồi, ông ta có thừa đủ thời gian để xử lý thằng nhãi không biết trời cao đất dày này.
Nào ngờ Hoắc Khải giở công phu “sư tử ngoạm”, đòi ông ta trả tiền mua dược liệu của ba năm trong một lần.
Đối với Vương Trường Tín, một năm tám triệu tệ không phải quá nhiều, cho dù dùng danh nghĩa cá nhân, ông ta cũng có thể móc hầu bao rất đỗi nhẹ nhàng.
Nhưng hai mươi tư triệu tệ cho ba năm thì không còn là con số nhỏ nữa.
Cho dù ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị cũng không thể rút số tiền này ra một cách tùy tiện, nếu không e rằng đám cổ đông kia sẽ mắng ông ta lên bờ xuống ruộng.
Đừng tưởng rằng chủ tịch hội đồng quản trị chắc chắn sẽ là ông chủ lớn của công ty, đó chỉ là bề nổi thôi. Nếu khiến đám cổ đông điên tiết lên, người ta hợp sức lại cũng đủ hất cẳng cả chủ tịch.
“Tư Tư, nếu ông Vương đồng ý chuyển khoản thì đưa số tài khoản của công ty cho ông ấy. Nếu không đồng ý thì khi tan ca hãy mời ông ấy đi cho, nhớ khóa cửa lại”.
Hoắc Khải nói xong, quay người định bỏ đi.
Hành động của anh khiến Vương Trường Tín cuống quýt lên.
Hai mươi tư triệu tệ quả thực không phải số tiền nhỏ, nhưng nếu mất đi dự án hợp tác với công ty dược phẩm Derek thì tổn thất sẽ không chỉ là hai mươi tư triệu nữa, mà chí ít cũng phải hai trăm triệu!
Thư ký biết Vương Trường Tín không tiện mở miệng, cũng không thể đích thân cúi đầu nhận thua nên vội vàng kéo Hoắc Khải lại, đồng thời nói: “Giám đốc Lý, giám đốc Lý, bàn thêm chút đã, bàn thêm chút đã!”
“Không có gì đáng để bàn bạc cả, hợp đồng mười năm, trả trước ba năm, đây là mức thấp nhất”, Hoắc Khải đáp: “Tôi đã nể mặt chủ tịch hội đồng quản trị của các anh lắm rồi, nếu không, cho dù tôi bắt các người trả đủ mười năm ngay lập tức, các người có thể làm gì được?”
Thái độ hùng hổ của Hoắc Khải khiến thư ký nghe xong cũng tức giận, nhưng người ta nói không hề sai.
Hợp đồng bao trọn gói ngọn núi bên phía huyện Thông là hợp đồng chính quy, không có kẽ hở nào. Chỉ cần hợp đồng vẫn ở đó, ai muốn mua dược liệu bắt buộc phải được Hoắc Khải cho phép, nếu không sẽ bị quy kết vào tội ăn cắp.
Đương nhiên, nếu dùng tội trộm cắp đổi lấy tám mươi triệu tệ, Vương Trường Tín cũng dám làm đấy.
Nhưng ông ta biết rõ, mình nghĩ được điều này thì tên khốn nạn họ Lý trước mặt mình chắc chắn cũng nghĩ đến.
Chưa biết chừng người của ông ta còn chưa đến nơi thì anh đã sai người phá hết cây thuốc rồi. Đến lúc đó, cho dù tiêu tốn tám trăm triệu tệ cũng không mua được.
Vương Trường Tín không dám mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm.
Bây giờ ông ta bắt đầu thấy hối hận, tại sao lại đặt hầu hết lợi nhuận vào dự án hợp tác với công ty dược phẩm Derek.
Nếu có thể chia đều lợi nhuận mà các dự án đóng góp vào, cũng không đến mức bị động như thế này.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện ấy cũng vô dụng, không qua nổi cửa ải này thì lợi nhuận của năm nay sẽ sụt giảm mạnh từ 70% trở lên.
Phải biết rằng, mức sụt giảm này không thể nào bù đắp bằng việc năm sau cố gắng tìm doanh nghiệp hợp tác nào đó tốt hơn.
Công ty nước ngoài cực kỳ coi trọng uy tín của các giao dịch xuyên quốc gia. Chỉ cần anh có một tí ti vấn đề sẽ lập tức bị họ phóng to hết cỡ, sau đó tạm ngừng hợp tác, thậm chí có trường hợp còn bị khởi kiện, yêu cầu bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng.
Khoản tiền vi phạm hợp đồng có lẽ còn nhiều hơn lợi nhuận cả năm của anh, đã thế, một khi bị kiện thì sau này rất khó tìm kiếm đối tác hợp tác khác.
Có thể nói rằng, mất vài năm cũng chưa chắc đã “hoàn hồn” được.
Nếu không, làm sao Vương Trường Tín phải đích thân chạy tới đây chỉ vì số dược liệu chỉ đáng giá vài trăm ngàn tệ chứ.
“Anh Lý, thế này đi, tôi với chủ tịch bàn thêm một lát, anh đừng đi vội, xin chờ trong chốc lát”, thư ký chủ động tỏ ra mềm mỏng.
Bộ dạng thành khẩn cầu xin của thư ký khiến Vương Trường Tín tức lệch sống mũi, đôi môi run rẩy, nhưng ông ta không dám gọi anh về.
Bản thân mình hết lối thoát rồi, nếu từ bỏ luôn lối thoát của thư ký thì chuyện này coi như toang.
Ông ta không muốn trả tiền thì cùng lắm Hoắc Khải chỉ mất tiền hợp đồng mười năm kia. Theo giá của ngọn núi đó thì một năm vài trăm ngàn tệ thôi, anh vẫn chịu được.
Nhưng ông ta thì không thể chịu nổi!
Sau cùng, thư ký kéo Vương Trường Tín ra ngoài.
Giản Tư Tư chạy tới, đưa cho anh một cốc trà nóng với vẻ mặt lấy lòng: “Sếp ơi, anh thực sự quá đỉnh luôn. Ông ta là trùm có cả tỷ trong tay đấy, thế mà anh dạy bảo người ta cứ như con mình vậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!