Chương 260: Chờ mà khóc đi
Giản Tư Tư nghe vậy sửng sốt, chưa lái ra khỏi cửa hàng 4S mà đã phải đổi xe rồi?
Cô ấy không hiểu biết nhiều về xe, nhưng cô ấy rất tin tưởng Hoắc Khải, ông chủ đã nói là có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề.
Sau đó Giản Tư Tư lập tức xuống xe tới chỗ nhân viên tư vấn đang đứng tiễn ở cạnh đó, nói rằng động cơ của chiếc xe này có vấn đề và yêu cầu đổi chiếc khác.
Vốn dĩ Hoắc Khải không để bụng lắm, anh cảm thấy có thể giải quyết chuyện này rất dễ dàng, dù sao xe cũng mới mua, còn chưa ra khỏi cửa hàng 4S nữa.
Ai ngờ Giản Tư Tư qua bên kia nói được vài câu thì bắt đầu cãi vã với nhân viên tư vấn.
Hoắc Khải nhíu mày, anh bước tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô ta nói xe không có vấn đề, không chịu đổi xe cho tôi!”, Giản Tư Tư tức giận nói.
Nhân viên tư vấn nhìn Hoắc Khải nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra kỹ càng trước khi nhập xe, không thể có vấn đề gì được. Làm gì có chuyện anh cảm thấy có thể có vấn đề là chúng tôi sẽ tùy ý đổi chiếc khác, nếu khách hàng nào cũng như vậy thì chúng tôi còn làm ăn kiểu gì được nữa”.
Hoắc Khải nói: “Không phải tôi cảm thấy có thể có vấn đề, mà là chắc chắn có vấn đề. Động cơ của chiếc xe này rung lắc và kêu quá to, phải là người rành về xe thì mới phát hiện ra được. Tôi không biết thủ tục kiểm tra xe của các cô thế nào, nhưng đã bán cho chúng tôi thì nhất định là không phát hiện ra vấn đề này. Vậy nên tôi yêu cầu đổi chiếc khác là hợp tình hợp lý”.
“Đúng thế! xe của các cô có vấn đề thì phải đổi cho chúng tôi, nếu không thì trả lại tiền!”, Giản Tư Tư nói với vẻ mặt khó chịu: “Cùng lắm thì tôi sẽ mua ở nơi khác, đâu phải chỉ có cửa hàng các cô bán xe!”
Nụ cười trên mặt nhân viên tư vấn dần tắt ngấm, biểu cảm và giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Xin lỗi, ô tô không phải thứ gì khác, không phải cô muốn mua là mua, muốn trả lại là trả lại. Nếu không có vấn đề gì thực tế thì chúng tôi sẽ không tùy tiện đổi chiếc khác”.
“Cái gì gọi là không có vấn đề gì thực tế, tôi đã nói với cô là động cơ không tốt mà!”, Giản Tư Tư tức đến mức muốn chửi ầm lên.
Vốn dĩ mua xe là chuyện rất vui vẻ, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nếu biết trước thế này thì thà cô cứ bắt taxi đi hằng ngày còn hơn, ít nhất thái độ của tài xế taxi không phải là kiểu trả lời máy móc thế này.
Hoắc Khải không muốn tốn thời gian vì chuyện này, bèn nói với nhân viên tư vấn: “Nếu cô không giải quyết được chuyện này thì bảo cấp trên của cô tới nói chuyện với chúng tôi”.
“Tìm ai cũng vô dụng thôi”, nhân viên tư vấn lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn đi gọi người.
Không bao lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo cô ta tới trước mặt Hoắc Khải, đầu tiên là bắt tay với anh, sau đó mới nói: “Tôi đã nghe kể lại chuyện này rồi. Thế này đi, chúng tôi sẽ kiểm tra miễn phí một lần cho anh, xác nhận lại trạng thái của chiếc xe, anh thấy thế nào?”
Thái độ của người này khá lịch sự, Hoắc Khải không nói gì nhiều, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó chiếc xe được lái vào phòng kiểm tra sửa chữa và được đưa lên giá xe.
Hai kỹ thuật viên trẻ tuổi đi tới tiến hành kiểm tra theo quy trình, quản lý bán hàng thì trò chuyện câu được câu chăng với Hoắc Khải và Giản Tư Tư.
Sau khoảng hai mươi phút, một kỹ thuật viên tới nói: “Quản lý Trương, không phát hiện ra vấn đề gì cả, trạng thái của chiếc xe rất tốt”.
“Được, cậu đi làm chuyện của cậu đi”, quản lý Trương xua tay bảo người kia đi rồi quay đầu cười nói với Hoắc Khải và Giản Tư Tư: “Anh chị nghe thấy rồi đấy, kỹ sư của chúng tôi đã kiểm tra hai lần rồi nhưng vẫn không có vấn đề gì. Tôi nghĩ chắc anh chị có nhầm lẫn gì đó, thế nhưng tôn chỉ phục vụ của chúng tôi là làm khách hàng hài lòng một trăm phần trăm, vậy nên để đền bù, chúng tôi có thể tặng anh gói bảo hành thêm một năm, hai lần bảo dưỡng cơ bản, cùng với dịch vụ rửa xe miễn phí trong vòng năm năm”.
Nếu người bình thường nghe thấy những điều này thì có thể đã dao động rồi.
Với thương hiệu cao cấp như Mercedes, bảo hành một năm cũng phải lên đến tiền chục ngàn, lại còn hai lần bảo dưỡng cơ bản, hơn chục ngàn là cái chắc.
Ngoài ra còn được rửa xe miễn phí năm năm, thế thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây? Cho dù một tháng rửa một lần, một lần hai mươi tệ, vậy thì cũng tiết kiệm được hơn một ngàn.
Nhưng Hoắc Khải không phải người bình thường. Bản thân anh chính là một người hiểu biết rất rõ về xe, không thua kém gì những tay đua chuyên nghiệp.
Anh khẳng định là động cơ có vấn đề, đồng thời sẽ không thay đổi quan điểm của mình chỉ vì vài ba câu nói của người khác.
Còn số tiền đền bù chục ngàn ấy lại càng chẳng là gì với Hoắc Khải.
Anh kiên trì nói: “Chúng tôi không cần đền bù, nhất định phải đối chiếc khác. Tôi không cần biết kỹ sư của các anh có kiểm tra ra vấn đề hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng động cơ của chiếc xe này không bình thường!”
Nghe anh nói vậy, quản lý Trương cũng trầm mặt xuống, mới rồi còn mỉm cười, bây giờ đã trở mặt ngay được.
“Anh à, anh nói như vậy không hợp lý gì cả. Chúng tôi đã kiểm tra hai lần và đều không có vấn đề gì cả, anh lại nằng nặc nói là có vấn đề, vậy còn cần kỹ thuật viên của chúng tôi làm gì nữa? Rõ ràng là không có vấn đề, nếu ai cũng cố tình nói là có vấn đề như anh thì chẳng phải là chúng tôi sẽ lỗ to mất sao? Chúng tôi sẽ không đổi chiếc xe khác, mọi quy trình đã được tiến hành hết một lượt rồi, nếu anh nhất quyết kiếm chuyện thì tôi cũng không còn gì để nói”.
Dứt lời, quản lý Trương xoay người định bỏ đi.
“Ơ, sao anh lại đi vậy hả? Đã giải quyết xong đâu!”, Giản Tư Tư lập tức níu anh ta lại.
Thái độ của quản lý Trương rất tệ, anh ta hất tay cô ấy ra, nói: “Nói thì cứ nói, cô mà động tay động chân là tôi có thể báo cảnh sát đấy nhé! Còn nữa, tôi đã khách khí với hai người lắm rồi, đừng có không biết điều!”
Trong lúc anh ta nói, hai bảo vệ của cửa hàng 4S tới chỗ bọn họ.
Suy cho cùng thì Giản Tư Tư vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, cho dù học thức cao đến đâu thì cô ấy vẫn sẽ cảm thấy bất an khi bị uy hiếp kiểu này.
Cô ấy vô thức lùi về sau mấy bước, trốn sau lưng Hoắc Khải. Hoắc Khải cũng không sợ hãi gì cả, anh chỉ nhíu mày nhìn người kia, nói: “Nói thế có nghĩa là các anh khăng khăng lừa đảo đúng không?”
“Lừa đảo? Tôi không nhận đâu đấy, ai lừa anh? Bao nhiêu người làm chứng đây này! Đã nói là không có vấn đề mà anh cứ ở đó ăn nói bậy bạ, ai định lừa ai đây?”, quản lý Trương quát lên.
Hoắc Khải nhìn anh ta hai giây, sau đó nói: “Nếu anh đã nói thế thì được rồi, tôi sẽ tự kiểm tra, nếu tôi kiểm tra ra vấn đề thì anh sẽ hối hận vì không đổi chiếc khác”.
Quản lý Trương ồ một tiếng, ông ta cười lạnh, dáng vẻ rất thờ ơ.
Hoắc Khải cũng chẳng nói nhiều, anh đi thẳng tới chỗ chiếc xe con đã được hạ xuống khỏi giá.
Cầm lấy đèn pin và tua vít trên bệ đựng công cụ, Hoắc Khải thò đầu chiếu đèn vào trong gầm động cơ.
Một kỹ thuật viên đi tới nói nhỏ giọng: “Quản lý Trương, thế này thì…”
“Không sao, để anh ta kiểm tra, tôi không tin anh ta có thể kiểm tra ra cái gì!”, quản lý Trương nói.
Kỹ thuật viên ấy do dự một lát rồi vẫn không nhịn được nói khẽ vào tai anh ta: “Nhưng tôi cảm thấy người này có chút kiến thức đấy, nếu không thì vì sao lại trùng hợp nói chiếc xe này có vấn đề được?”
“Không sao, lão Hoàng đích thân ra tay mà còn có vấn đề được sao? Cứ yên tâm đi”, quản lý Trương nói một cách tự tin.
Hoắc Khải đoán không sai, đúng là động cơ của chiếc xe này có vấn đề, nói chính xác ra thì một động cơ có thiếu sót nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!