Chương 279: Gặp mặt
Kẻ giả mạo quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, trên mặt đầy vẻ thờ ơ: “Anh đã nói rồi, anh rất bận. Nếu anh lại nghe được em tiếp tục gây chuyện, anh sẽ lập tức gọi điện cho bố của em để hủy bỏ hôn ước, em rời khỏi đây ngay lập tức đi!”
Vừa dứt lời, hắn ta đã đi thẳng vào trong rồi đóng cửa lại, không thèm quan tâm đến phản ứng của Đường Trọng Vi.
Không có bất kì lời hồi đáp nào cho cô ấy. Cánh cửa trước mặt đóng im lìm, người vệ sĩ mặc đồ đen vô tình đẩy Đường Trọng Vi ra ngoài.
Không biết là do bọn họ dùng sức quá mạnh, hay là do Đường Trọng Vi bước không vững khiến cô ấy loạng choạng, ngã bệt xuống đất.
Gương mặt của cô ấy thất thần, buồn bã và đầy đau đớn. Lần đầu tiên cô ấy bị đối xử tồi tệ như thế này sau ngần ấy năm, lại chính do vị hôn phu mà cô ấy yêu ban cho.
Rất nhiều người xung quanh đang đứng xem, còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn?
Người của nhà họ Hoắc vội vàng chạy đến giúp đỡ, cho dù Đường Trọng Vi không thể làm vợ của Hoắc Khải, cô ấy vẫn là viên ngọc quý của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị. Nếu mọi người biết rằng Đường Trọng Vi bị đối xử tệ bạc ở đây, e rằng sẽ gây nên rắc rối không nhỏ.
“Cô Đường, cô cũng đừng quá đau buồn. Có thể gần đây cậu lớn bận rộn nhiều việc nên có chút thiếu kiên nhẫn. Đợi cậu lớn xong xuôi hết mọi việc thì cô lại đến”.
Dù người khác có nói như thế nào, Đường Trọng Vi vẫn không thể cảm thấy an lòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trực giác cho cô ấy biết rằng sau này nếu muốn gặp lại anh sẽ càng khó khăn hơn.
Điều này khiến cho Đường Trọng Vi lo sợ và càng thêm đau khổ.
Cô ấy cứ ngập ngừng phía trước cánh cửa, rất cần có người an ủi, nhưng người mà cô ấy muốn gặp nhất lại đối xử tệ bạc và thờ ơ với cô ấy đến như vậy.
Tại sao anh lại phải làm như vậy?
Rốt cuộc thì cô ấy đã làm sai chuyện gì?
Đường Trọng Vi không tin rằng anh chỉ đang bận rộn, bởi vì cô ấy hoàn toàn có thể cảm nhận được sự hời hợt xa lạ từ phía của anh. Anh chỉ đơn giản là không muốn gặp mặt cô ấy, thậm chí câu nói hủy bỏ hôn ước vừa nãy có thể cũng chính là tâm ý thật sự của anh.
Càng nghĩ về điều đó, Đường Trọng Vi lại càng cảm thấy buồn bã.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, cô ấy gần như đã coi bản thân mình là người của nhà họ Hoắc. Bây giờ, cô ấy mới bất ngờ phát hiện ra rằng bản thân mình hoàn toàn không phải là một phần của nhà họ Hoắc.
Chỉ cần người đàn ông đó lên tiếng, cô ấy thậm chí còn không thể bước vào nhà.
Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà vị hôn phu của cô ấy, tất cả đều chỉ là ảo mộng.
Đẩy người đang đỡ mình ra, nhìn thấy vết bầm tím trên đầu gối cùng với vết máu loang lổ do trầy xước, gương mặt Đường Trọng Vi đờ đẫn, tuyệt vọng bước ra khỏi khu nhà.
Người nhà họ Hoắc do dự, nhưng cuối cùng vẫn không bước tới khuyên can.
Bởi vì chính họ cũng biết, chuyện này dù có khuyên can gì thì cũng vô ích.
Những người này quay đầu liếc mắt nhìn về phía khu nhà của cậu lớn nhà họ Hoắc, bọn họ đều có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không có ai dám nói ra.
Đó là ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc, cho dù biết người đó làm không đúng, thì cũng có ai dám nói rõ ra chứ?
Ở thời đại này làm gì còn có chuyện có người dám liều mạng can thiệp vào chuyện sai trái của người nắm quyền, còn biết bao nhiêu quyền lợi cần phải cân nhắc thiệt hơn, nên đâu có ai dám tự mình ra mặt.
Chuyện Đường Trọng Vi kết hôn với Hoắc Khải quả thật có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Hoắc, nhưng đó cũng chỉ là lợi ích của cả gia tộc chứ không phải của riêng một cá nhân nào.
Vì thế những người thông minh sẽ không đi gây sự với người có quyền lực nhất trong gia tộc chỉ vì một người phụ nữ thậm chí còn không chắc có thể được gả vào họ Hoắc hay không.
Cuối cùng, những người này cũng giải tán dưới con mắt quan sát của đám vệ sĩ áo đen.
Khu nhà lớn lúc nãy vẫn còn ồn ào, bây giờ đã nhanh chóng khôi phục được sự yên tĩnh.
Tại văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ, Hoắc Khải không vì tâm tình khác lạ của Cơ Hương Ngưng mà làm trễ nãi công việc, đã nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy.
Thậm chí có thể nói, anh bây giờ không hề giống như một trợ lý của tổng giám đốc, thật ra mọi người trong công ty đều biết anh chính là người có năng lực nhất ở đây.
Đôi khi, quyền lực không phụ thuộc vào vị trí người ta đang ngồi, mà phụ thuộc vào việc người ta có quan hệ với ai, và có tư cách cùng ai ngồi nói chuyện.
Tất cả mọi người trong công ty đều đã nghe nói đến mối quan hệ giữa Hoắc Khải và Triệu Vĩnh An. Khi Cơ Xuyên Hải đại diện cho nhà họ Cơ đến chi tiền cho văn phòng chi nhánh, tất cả mọi người cũng đều có thể nhìn thấy.
Do đó, không cần biết Hoắc Khải dời bước đến bộ phận nào, mọi người trong bộ phận đó, từ giám đốc cho đến nhân viên bình thường đều đối xử với anh theo tiêu chuẩn cao nhất. Nếu chỉ nhiệt tình không thì không nói, đằng này còn tỏ ra vô cùng kính trọng như một thói quen.
Hoắc Khải đã quá quen với việc này. Trước đây còn có nhiều lời tâng bốc dành cho anh hơn bây giờ, nên bây giờ anh đối với mấy việc này cũng chỉ giống như gió thoảng mây bay.
Sau khi anh thay đổi hệ thống quản lý của công ty, hiệu quả của từng bộ phận cũng được nâng cao lên rất nhiều.
Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Hoắc Khải chuẩn bị đi đến bộ phận hậu cần để xem xét.
Mặc dù đây là bộ phận trông có vẻ tầm thường và ít sinh lời nhất trong toàn bộ công ty, nhưng trong mắt của Hoắc Khải, đây là một bộ phận rất quan trọng.
Trong một công ty, bất luận là việc đi công tác, đi điều tra thị trường hay là nghênh đón khách quý, đều cần có nhân viên hậu cần tham dự.
Nếu bộ phận hậu cần làm tốt thì hiệu quả công việc có thể tăng lên ít nhất 20%, nếu không làm tốt thì toàn bộ công việc bị trì trệ cũng là chuyện bình thường.
Lúc này chuông điện thoại của anh lại vang lên, cầm lên liếc qua một cái, Hoắc Khải liền nở nụ cười.
Sau khi anh bắt máy, một giọng nói có phần hơi kích động cất lên trong điện thoại: “Thầy, em đang ở trong thành phố, thầy đang ở đâu?”
Có thể gọi Hoắc Khải là thầy, trước mắt chỉ có một người là Vương Vũ Hành.
Sau cuộc tấn công vào cổ phiếu công ty của Vương Trường Tín, Hoắc Khải đã hứa sẽ gặp Vương Vũ Hành.
Trong mắt nhiều người, Vương Vũ Hành chẳng qua chỉ là một người nắm trong tay vài trăm triệu tiền mặt vốn nhàn rỗi để đầu tư, nhưng đối với Hoắc Khải, cậu ta chính là một khẩu đại pháo chính hiệu.
Miễn là biết cách sử dụng, anh có thể dùng khẩu đại pháo này để giết người chỉ trong một phát bắn!
Hơn nữa, việc Vương Vũ Hành đạt được thành tích như vậy chỉ trong vài năm cũng đã chứng tỏ được năng lực cá nhân của cậu ta.
Đối với người tài, Hoắc Khải chưa bao giờ từ chối gặp mặt.
Ngoài ra, việc anh phải làm bây giờ chính là đối phó với nhà họ Hoắc, cho nên đương nhiên cần phải nắm trong tay càng nhiều nhân tài càng tốt.
“Cậu đến quán trà Lục Lộ nằm trên đường Hối Xương chờ một lúc. Tôi sẽ đến đó trong khoảng ba mươi phút nữa”, Hoắc Khải nói.
“Được! Bây giờ em lập tức đi đến đó!”, Vương Vũ Hành vui vẻ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải không đi đến bộ phận hậu cần nữa mà đi đến phòng hành chính. Anh nói với họ rằng anh phải đi ra ngoài một chuyến, nếu như tổng giám đốc Cơ có chuyện gì cần chỉ thị thì cứ gọi điện thoại cho anh là được.
Những người trong phòng hành chính đương nhiên đồng ý, còn tiễn Hoắc Khải ra ngoài.
Rời khỏi công ty, Hoắc Khải lái xe thẳng đến quán trà Lục Lộ.
Hoắc Khải trong một lần tình cờ đi ngang qua quán trà này liền cảm thấy cách bày trí ở đây khá tốt, còn đang suy nghĩ rằng khi nào có thời gian sẽ đến uống thử trà ở đây.
Mặc dù với tài sản hiện tại của anh, mua cân trà ngon có giá vài ngàn, thậm chí vài chục ngàn cũng không thành vấn đề, nhưng cảm giác uống trà ở nhà và cảm giác uống trà trong quán trà hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.
Làm việc thích hợp trong một môi trường phù hợp, cái này gọi là biết cách tạo bầu không khí.
Bầu không khí thích hợp là vô cùng quan trọng!
Đỗ xe ở trước cửa quán trà, Hoắc Khải bước vào bên trong. Nhìn thoáng qua, anh thấy Vương Vũ Hành đang ngồi ở trong góc.
Đã mấy năm rồi không gặp, thằng nhóc ngày xưa lẽo đẽo theo anh hỏi han từng chút như một đứa trẻ tò mò vậy mà đã lớn tướng rồi. Bây giờ cậu ta đang mặc vest và thắt cà vạt, tóc tai gọn gàng tỉ mỉ, trông như một người thành đạt.
Có điều ngoại hình của cậu ta nhìn đẹp trai theo kiểu giống như là một thư sinh hơn một người làm ăn.
Hoắc Khải bước tới, ngồi xuống trước mặt Vương Vũ Hành, nhìn chén trà đã cạn đáy trước mặt rồi nói: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”
Vương Vũ Hành nhìn vị khách không mời, nghe thấy giọng nói thì đột nhiên sững sờ: “Là thầy sao?”
Cậu ta đã gặp Hoắc Khải và biết thầy của mình trông như thế nào, nhưng bây giờ Hoắc Khải trước mặt cậu ta đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Nếu không phải giọng nói này giống hệt như trên điện thoại, có khi Vương Vũ Hành đã không tin.
Nhưng ngay cả giọng nói trên điện thoại cũng đã khác hẳn ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!