Chương 295: Oán hận
“Việc tạo ra nguồn gan ngỗng chất lượng cần tốn rất nhiều công sức. Nó có thể trở thành một trong ba món ngon hàng đầu thế giới, nên không thể nào giống gan vịt được”, Hoắc Khải rót cho Ninh Thần một ít rượu vang đỏ rồi mỉm cười nói: “Món này có hương vị đặc biệt ngon khi kết hợp với rượu vang đỏ”.
Ninh Thần rất vui vẻ dùng bữa, không từ chối sự ân cần của chồng mình.
Cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, háo hức nói: “Nhà hàng này ngon thật, lần sau nhất định phải dẫn theo Đường Đường đến ăn”.
Trong khi bọn họ nói chuyện, có một người đàn ông trong trang phục phục vụ bước tới chỗ Ninh Thần, khẽ nghiêng người nói: “Quý cô xinh đẹp này, chúng tôi có thể chơi một khúc Mariage d’amour mời cô thưởng thức được không?”
Ninh Thần lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng có chút hồi hộp, mà Hoắc Khải ở đối diện chỉ cười nói: “Được”.
Người phục vụ gật đầu, đặt cây đàn vĩ cầm trên tay kẹp lên cổ và bắt đầu chơi khúc nhạc.
Kỹ thuật của người phục vụ rất tốt, âm nhạc du dương len lỏi vào từng ngóc ngách của nhà hàng, tuy là âm nhạc Tây phương nhưng lại không hề mâu thuẫn với không gian đậm chất Nhật Bản của nhà hàng này.
Cho dù Ninh Thần có hiểu biết về âm nhạc hay không, cô vẫn có thể nghe thấy được vẻ đẹp của khúc nhạc này.
Trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong âm thanh tuyệt vời của tiếng đàn vĩ cầm, thì một người phục vụ khác đã bước đến và nói: “Kính chào quý khách, tôi rất vui được thông báo với quý khách rằng hôm nay là ngày đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, quý khách đã được chọn làm khách hàng may mắn. Nếu có thể, chúng tôi hy vọng quý khách sẽ đồng ý làm sushi cùng với đầu bếp của chúng tôi ngay tại chỗ”.
“Sao? Nhưng tôi không…”, Ninh Thần có chút bối rối nhìn sang Hoắc Khải, bảo cô rút thăm trúng giải thưởng gì đó thì còn được, chứ bảo làm sushi thì cô chưa làm thử bao giờ.
Rất nhiều người đang nhìn, nếu làm không xong chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người khác sao.
Người phục vụ nói thêm vào: “Quý khách cũng có thể làm chung với quý ông đi cùng đây ạ”.
Hoắc Khải đứng dậy, đưa tay về phía cô và nói: “Đã vậy thì chúng ta hãy cùng nhau làm đi. Không thể từ chối thiện chí của người ta được”.
Ngay cả anh cũng đã nói như vậy, Ninh Thần đành phải nắm tay anh bước tới chỗ làm sushi của nhà hàng dưới ánh nhìn của rất nhiều thực khách ở đó.
Bếp của các nhà hàng Nhật Bản hầu hết đều là không gian mở, vì đồ ăn ở đây chủ yếu là các loại sashimi và sushi được nấu chín vừa. Nếu làm trong khu bếp riêng rồi mang ra, đôi khi sẽ ảnh hưởng đến hương vị tươi mới của thực phẩm.
Sau khi đi đến chỗ làm sushi, đầu bếp trong nhà hàng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, món phải làm là sushi tôm Nigiri rất đơn giản.
Đầu bếp làm trước cho họ xem ngay tại chỗ, sau đó ra hiệu cho Ninh Thần và Hoắc Khải bắt đầu làm.
Hai người đứng cạnh nhau trước bàn làm sushi, Ninh Thần căng thẳng nhìn Hoắc Khải. Hoắc Khải mỉm cười với cô và nói: “Không có gì phải căng thẳng cả. Em cứ lấy cơm trong bát ra như đầu bếp, sau đó đặt tôm lên, vặn và nắm, rất đơn giản”.
Nói là như vậy, nhưng khi thao tác thực tế vẫn rất khó khăn.
Nếu như nắm quá mạnh tay, phần cơm của sushi sẽ bị biến dạng, còn nắm nhẹ quá thì phần cơm sẽ không thành hình, hoặc phần tôm và phần cơm sẽ không hòa quyện lại với nhau.
Ninh Thần nắm một cái, miếng cơm của sushi nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho cô ấy rất xấu hổ.
May mà có Hoắc Khải ở bên cạnh nhẹ nhàng động viên, Ninh Thần mới dần thả lỏng tâm trạng, lại lấy trong bát ra một ít cơm làm sushi và đuôi tôm tươi, tiếp tục thử một lần nữa.
Lại nói, làm sushi mặc dù cần có tay nghề cao, nhưng quá trình làm cũng không kém phần thú vị.
Người ta nói rằng cách đây rất lâu, khi mới phát minh ra sushi, để làm ra một chiếc phải mất ít nhất cả chục bước.
Nhưng bây giờ, đối với một bậc thầy sushi điêu luyện thì chỉ cần ba bước là có thể hoàn thành một chiếc sushi.
Tất nhiên, khi đã đạt đến trình độ ba bước làm ra một chiếc sushi thì cũng rất khó để có thể tăng trình lên được nữa.
Có lời đồn cho rằng có người có thể làm sushi chỉ trong một bước, nhưng chưa một ai từng nhìn thấy điều đó trong thực tế. Chỉ có một số truyện tranh đã vẽ minh họa cho điều đó.
Khi làm đến chiếc sushi thứ hai, Ninh Thần rõ ràng là đã nắm nhẹ hơn trước, hình dạng của chiếc sushi cũng đã đẹp hơn nhiều.
“Em làm tốt lắm, tiến bộ rất nhanh”, Hoắc Khải cười nói.
Ninh Thần vui vẻ bật cười thành tiếng. Cô đang định nói điều gì đó thì liền nghe thấy tiếng hát phát ra từ bên cạnh.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy ba người đầu bếp trong nhà hàng đang đứng đó cùng nhau hát một bài hát tiếng Nhật cho hai người nghe.
Ninh Thần không biết tiếng Nhật nên không thể hiểu họ đang hát gì, nhưng nghe qua giai điệu, đây hẳn là một bài hát rất ấm áp.
Hoắc Khải giải thích: “Bài hát mà họ hát có tên là Khê Biên, là một bài hát dân gian được lưu truyền cách đây 80 năm. Người ta nói rằng bài hát do một phụ nữ thường dân ở một ngôi làng nhỏ chưa từng học qua nhạc lý viết nên. Ban đầu chỉ là những câu hát ngân nga, sau đó nó được hát lại bởi một ca sĩ tình cờ đi ngang qua làng. Ý nghĩa của bài hát này chính là thể hiện nỗi lòng của người con gái đang thì xuân sắc mong gặp được người đàn ông mình yêu. Chính sự mơ hồ của tình yêu chớm nở đã khiến cho bài hát này được yêu thích, nó còn được gọi là bài hát tỏ tình”.
Ninh Thần nghe thấy tiếng trái tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Cô không biết hôm nay có phải là ngày may mắn đặc biệt của nhà hàng hay không, mà kiến thức của Hoắc Khải thật sự quá rộng, thậm chí anh còn có thể hiểu ý nghĩa của các bài hát tiếng Nhật.
“Bài hát nghe rất hay, chúng ta mau làm sushi đi, cơm nguội gần hết rồi”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải không phản đối, tiếp tục cùng cô làm món sushi tôm Nigiri.
Khi làm đến chiếc sushi thứ năm, Ninh Thần dùng tay lấy cơm làm sushi trong bát, nhưng cô cảm thấy hơi cứng tay khi nắm cơm lại. Khi cô cố nắm chặt hơn, cô lại nhìn thấy cạnh của một vật kim loại lộ ra giữa phần cơm trắng.
Cô khẽ ồ lên một tiếng, tách cơm trên tay ra rồi lại cất tiếng ngạc nhiên.
Bởi vì trong tay cô lúc này không gì khác ngoài một chiếc nhẫn kim cương lớn.
“Cái này…”, Ninh Thần cầm chiếc nhẫn đã bị dính một chút cơm, đang định nói chuyện với những người trong nhà hàng, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Hoắc Khải: “Cái đó là của anh, của em thì ở bên đây”.
Ninh Thần quay đầu nhìn, trong mắt liền lộ ra vẻ sửng sốt.
Cô nhìn thấy trên tay anh cũng đang cầm một chiếc nhẫn kim cương dính cơm giống như cô.
Kiểu dáng của hai chiếc nhẫn kim cương trông rất giống nhau. Sự khác biệt duy nhất là kích thước của mỗi chiếc nhẫn.
Ninh Thần cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này cô lẽ nào lại không hiểu tất cả mọi chuyện đều là do chồng cô sắp đặt.
Suy nghĩ một chút là có thể nhận ra, tự nhiên hôm nay Hoắc Khải lại gọi điện thoại bảo cô ra ngoài ăn cơm, đang ăn lại tự nhiên có người đến kéo đàn, rồi lại tự nhiên có người đến nói về ngày đặc biệt may mắn gì đó, sau đó đầu bếp ở nơi này lại còn tự nhiên hát lên bài hát tỏ tình.
Tất cả những chuyện này tự nhiên lại xảy ra cùng một lúc, nếu như cô vẫn không hiểu thì đúng là quá ngu ngốc.
Hoắc Khải chậm rãi kéo tay cô lên, dịu dàng nói: “Anh không nhớ đến chuyện quá khứ, cũng không hề muốn em nhớ lại. Nhưng anh mong mình có thể bù đắp những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Từ giờ phút này, anh hy vọng chúng ta có thể đến bên nhau một lần nữa. Anh muốn em gả cho anh một lần nữa, xin hỏi em có bằng lòng gả cho anh hay không?”
Đôi mắt Ninh Thần ngay lập tức đỏ lên, dùng tay còn lại che miệng mình.
Cô không ngờ rằng một bữa ăn tưởng chừng như rất bình thường lại chứa đựng nhiều tình cảm đến như vậy.
Thực khách xung quanh, bao gồm cả đầu bếp của nhà hàng và những người phục vụ đều đồng loạt nói lớn: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”, Hoắc Khải hỏi lại.
Ninh Thần bỏ tay đang che miệng xuống, nước mắt chảy xuống khóe mắt, chầm chậm gật đầu đáp: “Em đồng ý!”
Mọi người xung quanh cổ vũ, Hoắc Khải mỉm cười đeo nhẫn cho cô, sau đó nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô mà nói: “Bây giờ đến lượt em đó”.
Những giọt nước mắt của hạnh phúc không khiến cho động tác của Ninh Thần chậm lại, cô nắm lấy tay của Hoắc Khải và đeo chiếc nhẫn kim cương cô đang cầm vào ngón tay anh.
Hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cho ai cũng cảm động trước khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đúng lúc đó, nhân viên của cửa hàng hoa bước tới, trao cho cô một bó hoa hồng lớn bọc bên trong những đóa hướng dương cùng lời chúc: “Chúc phúc cho hai người, trăm năm hòa thuận, mãi mãi bên nhau!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!