Chương 388: Chấn hưng nhà họ Lý
“Lợi nhuận có thể trả nhiều, nhưng quyền quản lý chúng ta phải tự nắm lấy. Nếu bọn họ muốn có được thì phải lấy lợi nhuận ra đổi, hai chọn một”, Hoắc Khải nói tiếp: “Bà cũng không cần phải lo họ sẽ lấy hết quyền quản lý đi, lấy đi càng nhiều thì lợi nhuận càng ít. Đối với chúng ta mà nói, cho dù là tiền hay là quyền thì nhiều thêm cái nào thì lãi lời cái đấy, lấy cái nào cũng như nhau cả thôi. Còn những người chi phụ kia thì quá tham lam. Thứ vốn dĩ không thuộc về bọn họ, lại chỉ mong cầm được càng nhiều càng tốt. Dần dà, bọn họ tự đi tranh giành lợi nhuận và quyền lợi, cứ như vậy, lại có lợi cho việc phân hóa của bà. Giờ thì bà có còn cảm thấy việc chi phụ tham gia cùng là chuyện không tốt không?”
Bà cụ không nói gì. Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được người của chi phụ tham gia cùng càng nhiều thì càng có lợi cho chi chính.
Tốt nhất là cả nhà họ Lý cũng tham dự vào, đến lúc đó thì sẽ thật sự phải phân định lại thế cục của cả gia tộc rồi.
Hoắc Khải cũng không nói nhiều nữa, bà cụ cũng không phải người không hiểu gì, có một số lời chỉ cần gợi ra đó là được.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về nghỉ đây. Trước mắt thì mới chỉ đưa ra được một phương án, còn hai phương án nữa chưa xong”, Hoắc Khải nói.
“Đi đi”, bà cụ phẩy tay, dường như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy. Trước khi Hoắc Khải rời đi, bà ta lại gọi với theo: “Hai phương án còn lại cố gắng đưa ra sớm, nếu có người ngăn cản thì cứ đến tìm thẳng tôi”.
Câu nói này đồng nghĩa với việc cho Hoắc Khải tấm bùa hộ thân. Cho dù bất kỳ người nào trong nhà họ Lý muôn gây rắc rối cho anh, đều sẽ phải đối mặt trực tiếp với lửa giận của bà cụ.
Hoắc Khải mỉm cười, quay người rời đi. Bà cụ nhìn bóng lưng anh rời đi, khẽ lầm bầm một câu: “Hồ ly con!”
Hôm nay bà ta vốn định răn Hoắc Khải mấy câu, ai mà ngờ sau khi anh đến rồi nói vài lời, trái lại tự làm mình không thốt ra được câu trách cứ nào, ít nhiều gì cũng làm cho bà ta thầm cảm thấy khó chịu.
Nhưng bà ta có thể làm gì được.
Chỉ một phương án này thôi đã làm bà ta vui mừng không thôi, đằng sau còn tận hai cái nữa.
Điều quan trọng nhất là, Hoắc Khải có thể đưa ra phương án số một trong vòng một ngày đã chứng tỏ được năng lực của anh. Điều này chứng minh giá trị của anh đã vượt xa người khác cả ngàn dặm.
Cho dù chỉ dựa vào năng lực kinh doanh này thôi thì bà cụ cũng không thể tỏ thái độ được với anh nữa.
Nói ra thì Tào Hạc Minh cũng khá là đáng thương.
Có lẽ mới vài phút trước thôi, bà cụ còn thật sự suy nghĩ về việc qua một khoảng thời gian sau sẽ cho lão ta quay trở lại, dù sao thì Tào Hạc Minh cũng rất khá trong phương diện chăm sóc người khác. Nhất là lão ta rất hiểu tâm tư của bà cụ, làm việc cũng được như ý.
Người già thường như vậy, cho dù có minh mẫn như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bất giác ỷ lại vào người bên cạnh, dùng quen rồi thì sẽ không muốn dễ dàng đổi nữa.
Bây giờ Hoắc Khải đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho bà cụ thấy, có những thói quen hoàn toàn có thể thay đổi được.
Mấy ngày sau, Hoắc Khải vẫn giống như trước, bận bịu cùng với 15 người trong phòng kế hoạch thảo luận sâu về phương hướng trong tương lai của nhà họ Lý.
Mà cũng trong mấy ngày này, có không ít người của chi phụ đều âm thầm hoặc công khai tìm Hoắc Khải thông qua người của chi chính, hỏi han thăm dò về việc hợp tác.
Hoắc Khải đã nói rõ trong cuộc họp, chỉ dành cho mọi người thời gian bảy ngày.
Bảy ngày sau sẽ không chấp nhận bất kỳ một đơn đề nghị gia nhập cổ phần nào nữa.
Câu này không phải lời nói suông mà thực sự có tác dụng, hơn nữa còn kiên quyết chấp hành.
Nếu không chẳng giới hạn gì thì người ta sẽ chả coi anh ra gì.
Đối với những lời thăm hỏi này, Hoắc Khải không có gì để nói hết, chỉ bảo một câu: “Muốn hợp tác, xin hãy gửi đơn đề nghị chính thức. Bản mẫu đã được phát cho các nhóm trưởng nhóm nghiệp vụ của từng phòng ban”.
Có vài người của chi phụ rất khó chịu với thái độ của anh, cảm thấy một đứa con hoang cho dù có bà cụ chống lưng thì thái độ này của anh cũng kém quá mức.
Bọn tôi đều là người nắm quyền lực thực sự đấy, chủ động giao thiệp với cậu đã là cho cậu thể diện lắm rồi, cậu còn diễu võ dương oai cái khỉ gì!
Hoắc Khải không thèm để ý mấy người này, thích đến thì đến không thì thôi.
Rất nhiều người của chi phụ đều âm thầm thăm dò tin tức từ 15 người kia, muốn làm rõ xem cái gọi là hạng mục kia có phải thật hay không.
Được sự cho phép của Hoắc Khải, 15 người này không từ chối ai, ai muốn hỏi thì họ sẽ trả lời, bất kể việc lớn nhỏ đều đáp rất rõ ràng.
Bọn họ nói càng rõ ràng thì càng làm cho mấy người chi phụ bồn chồn trong lòng.
Sao càng nghe càng cảm giác giống thật thế nhỉ?
Đến ngày thứ sáu, cuối cùng cũng có người không kìm nổi mà chủ động nộp đơn đề nghị.
Có nhà thứ nhất thì ắt có nhà thứ hai, sau đó là nhà thứ ba, nhà thứ tư.
Đến trước ngày thứ bảy, chi phụ có tổng cộng 12 nhóm dự án nộp xong đơn đề nghị, tuy rằng trong thế lực của cả chi phụ thì chưa chiếm đến 20%, nhưng như vậy cũng đã là không ít rồi.
Những người trong chi phụ, mà đứng đầu là Lý Chính Thụy, đều nghiến răng nghiến lợi đối với những “kẻ phản bội” này.
Đã nói là cùng nhau đối phó, mấy người lại muốn làm kẻ ngốc, đây là hành vi bất nhân bất nghĩa!
Điều quan trọng nhất là, trong 12 nhóm dự án này, có không ít dự án quan trọng, lợi nhuận đều xếp hạng trên trung bình.
Cái tốt nhất không đến, cái kém nhất không đủ tư cách đến, nhưng lực lượng xương sống luôn là mục tiêu quan trọng. Cho dù có là người của chi phụ thì cũng không mong những người này rời đi quá nhiều.
Mười hai nhóm dự án, nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít.
Đối với bà cụ và Lý Thắng Bân mà nói thì đây đã là chuyện đáng mừng lắm rồi, nhưng đối với Hoắc Khải thì đây lại đại diện cho sự ngu dốt của nhà họ Lý.
Thảo nào gia tộc này lại suy yếu. Cơ hội tuyệt vời đang bày ra trước mắt, nhưng vì tranh chấp trong gia tộc mà lại không muốn nhập hội thì đừng trách người ta không đem mấy người theo cùng.
Không có sự chống đỡ vững chắc của chi phụ, chỉ dựa vào thực lực của chi chính thì chỉ có thể nói là miễn cưỡng vừa đủ.
Với sự tham gia của chính Hoắc Khải, cả ba phương án đã được đưa ra trong vòng sáu ngày.
Bà cụ không lập tức sắp xếp người đi làm, mà tìm Hoắc Khải thương lượng ngay trong đêm, mong anh có thể trở thành người phụ trách của dự án, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho anh rất nhiều lợi ích.
Nào là khoản tiền thưởng lớn hàng năm, nào là không còn ép buộc anh phải cưới ai, vv.
Nhưng đối với Hoắc Khải mà nói thì phần thưởng này có cũng được mà không cũng chẳng sao, thậm chí nói khó nghe một chút thì những thứ này vốn đã là của anh.
Anh muốn cưới ai, bà cụ đây kiểm soát được chắc?
Đem cái này ra làm phần thưởng, chỉ có thể nói người nhà họ Lý quả thật đang đi quá xa trên con đường tự hào mù quáng, đã đến mức không biết mình tên họ gì luôn rồi.
Hoắc Khải đương nhiên từ chối yêu cầu của bà cụ, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu bà cụ đưa ra kết quả điều tra được trong những này này.
Đã bảy ngày rồi, anh đã hoàn thành lời hứa của mình, bà cụ cũng nên thực hiện hứa hẹn của mình mới đúng.
Điều làm Hoắc Khải thất vọng là không biết do bà cụ cố ý cao su, hay là năng lực chấp hành của người nhà họ Lý quả thực vô cùng kém, đã bảy ngảy rồi mà cũng chỉ vừa mới sắp xếp được tư liệu cũ, vừa mới bước đầu thuận theo tin tức trước kia mà điều tra tiếp.
Đến nay bọn họ mới chỉ điều tra ra hành trình của vài người, đến quan hệ giữa các cá nhân và giao dịch qua tài khoản còn chưa kịp làm.
Vất vả nhiều ngày như thế mà chỉ đổi lại được mấy tin tức vô dụng. Hoắc Khải cũng không nói nhiều, thu dọn đồ đạc rồi quay phát đi luôn.
Đợi bà cụ hoàn hồn lại thì Hoắc Khải đã lên máy bay rồi.
Chuyện này làm bà cụ tức gần chết, dậm gậy xuống đất mấy cái, mắng anh không biết điều!
Nói thì nói vậy, hôm đó bà cụ đến công ty mở cuộc họp về dự án mới, còn cố tình nhắc đến Hoắc Khải.
“Giám đốc Lý của phòng kế hoạch có chút việc nên tạm thời rời đi một khoảng thời gian, theo ý kiến của giám đốc Lý thì dự án mới sẽ do phòng kế hoạch chịu trách nhiệm triển khai tổng thể. Tất cả các nhóm dự án và phòng ban liên quan phải dốc toàn lực để hợp tác. Nếu ai dám gây trở ngại thì đừng trách tôi trở mặt!”, bà cụ lạnh lùng nói.
Nói đến đây, ai cũng có thể thấy bà cụ đang quyết tâm dùng ba dự án này để vực dậy nhà họ Lý.
Lý Chính Thụy và những người khác đương nhiên ngoài miệng thì đồng ý, nhưng xét từ biểu hiện của họ thì rõ ràng là không hề coi trọng nó. Ngay cả khi không gây trở ngại công khai, nhưng chi chính đây muốn dùng người của bọn tôi để làm việc, vậy thì xin lỗi, nên trì hoãn như thế nào thì vẫn phải trì hoãn thôi.
Còn về việc bà cụ trở mặt, chẳng ai coi chuyện đó ra gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!