Chương 397: Cao thủ mười mấy năm trước
Ninh Thần đã đàm phán với bên kia một thời gian rồi, ý của bọn họ là hạ thấp giá cả của thực phẩm giảm cân, dùng giá cả đối lấy số lượng.
Thế nhưng Ninh Thần không đồng ý, từ đầu đến cuối cô luôn ủng hộ quan điểm của Hoắc Khải, giá cả chưa bao giờ là nguyên nhân chủ yếu để quyết định lượng tiêu thụ, nếu không thì hãng điện thoại nào đó sẽ chẳng đạt mức doanh thu cao nhất thế giới.
Đúng lúc Hoắc Khải gọi điện tới, Ninh Thần định hỏi ý kiến của anh.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất khiến người ta không mua đồ trên tàu là bởi vì nó giống với hàng vỉa hè, khó giành được lòng tin của mọi người. Nhất là loại thức ăn như thực phẩm giảm cân, nó liên quan đến sức khỏe của mọi người, giá cả lại đắt hơn cơm hộp bình thường. Bởi vì nghi ngờ như thế nên mới có ít người mua. Muốn giải quyết vấn đề này, cách đơn giản nhất là hình thành hiệu ứng thương hiệu, nói đơn giản hơn thì chính là quảng cáo”.
Trong mắt rất nhiều người, quảng cáo là một sự đầu tư vô dụng, chẳng thà dùng số tiền đó để sản xuất thêm nhiều sản phẩm hơn, hoặc là giảm lợi nhuận đi một chút.
Nhưng Hoắc Khải thì khác, anh đứng trên đỉnh núi quan sát sự đời, tất nhiên là anh hiểu rõ hiệu quả của quảng cáo, nó không phải là thứ hôm nay tung ra thì ngày mai sẽ có cả đống người đến mua.
Phải để lại hình tượng đáng tin trong tiềm thức của mọi người, như vậy thì mọi người sẽ ưu tiên lựa chọn sản phẩm ấy trong lúc mua những vật phẩm tương tự.
Vậy nên quảng cáo là việc bắt buộc phải làm, hơn nữa còn phải quảng cáo lâu dài mới có thể sinh ra hiệu quả, nếu không vì sao những công ty hàng đầu thế giới lại bỏ ra tỷ mấy hai tỷ một năm để quảng cáo trên khắp mọi mặt trận?
Điều khác biệt duy nhất là sự nghiệp của Hoắc Khải đang nằm ở giai đoạn đầu của thời kỳ phát triển, nếu đổ quá nhiều tiền vào quảng cáo thì không thể chịu được sức ép tài chính.
Đúng là quảng cáo có tác dụng, nhưng hiệu quả quá chậm, anh không thể chờ đợi được.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ thêm một lát rồi nói: “Trên tàu có những chiếc ti vi nhỏ đăng tin truyền thông, giá cả quảng cáo không cao lắm. Chúng ta có thể đề nghị với bên đường sắt, lấy số vốn thấp nhất để quảng cáo thực phẩm giảm cân trên ti vi. Đương nhiên, quảng cáo không nên quá phức tạp, cũng không thể quá máy móc, nhất định phải có sáng tạo, đừng biến nó thành việc bán hàng qua ti vi, bởi vì như vậy sẽ tự hạ đẳng cấp. Những chuyện cụ thể thì bọn em nghiên cứu thêm xem sao”.
Ninh Thần ừm một tiếng rồi nói: “Để em bàn với bọn họ trước, đến lúc đó sẽ thống nhất xem nên làm quảng cáo thế nào. Anh về trước đi, em đưa Đường Đường tới chỗ bố mẹ rồi, anh có thể về nghỉ ngơi trước một lát”.
“Anh biết rồi”.
Sau khi tắt máy, Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi không về thẳng nhà mà đi tới quán net.
Anh bật một chiếc máy tính để lên mạng, dùng một email mới lập để gửi mail tới một địa chỉ.
Nội dung của email ấy trông thì có vẻ như rất bình thường, như một bản thảo tin tức, nhưng thực tế trong đó ẩn giấu mật mã bằng chữ, chỉ có người biết mật mã thì mới hiểu được nội dung thực sự của nó.
Sau khi gửi mail đi, Hoắc Khải ở đó thêm một lát nữa, xác định rằng không có ai chú ý tới mình thì mới tắt máy rời đi.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khá âm u cách đó mấy ngàn cây số, một người đàn ông đang ngồi xổm trên ghế ăn mỳ tôm.
Máy tính đột nhiên vang lên âm thanh có thông báo mới. Nhìn thấy email hiện lên ở bên dưới góc phải màn hình, anh ta hơi sửng sốt.
Sau đó, người đàn ông ấy lập tức hưng phấn đặt mỳ tôm lên bàn, chẳng hề để ý tới chuyện nước mỳ bắn ra vì động tác quá dồn dập của mình. Anh ta kích mở email, nhìn thấy một bản thảo tin tức.
Đọc lướt qua nội dung một lượt, mấy phút sau, anh ta đập bàn một cái rồi nhảy cẫng lên reo hò: “Cuối cùng cũng đến lượt tôi làm việc cho anh rồi!”
Người này không có tên, hoặc có thể nói rằng anh ta không muốn bất cứ ai biết tên của mình, bởi vì anh ta không có công việc, hứng thú duy nhất là thăm dò các loại bí mật trong thế giới máy tính.
Kể từ mười lăm năm trước, khi Hoắc Khải vẫn còn là học sinh cấp ba, anh đã tiếp xúc với internet rồi.
Khi đó anh trẻ tuổi hăng hái, vô cùng tò mò về thế giới giả lập tươi mới ấy, vì thế anh đã bỏ thời gian và sức lực ra để học tập đủ mọi tri thức và kỹ xảo.
Chẳng bao lâu sau, Hoắc Khải trở thành một cao thủ máy tính cực kỳ tài giỏi.
Trong một lần tình cờ, anh đã gặp được một cao thủ máy tính khác trong thế giới ảo, cả hai dốc hết sức lực để công phá máy tính của nhau.
Cuối cùng, Hoắc Khải giỏi hơn một bậc, đánh bại được người đó.
Người đó yêu cầu được so tài một lần nữa, nhưng Hoắc Khải không đồng ý, chỉ để lại một tin nhắn cho anh ta: “Muốn khiêu chiến tôi một lần nữa thì phải làm một chuyện giúp tôi, làm gì thì sau này tôi sẽ nói cho anh”.
Sau đó, hầu như Hoắc Khải không đăng nhập vào tài khoản của mình nữa.
Mà mối liên hệ giữa anh và chuyên viên máy tính ấy cũng chỉ là một địa chỉ mail từ mười mấy năm trước mà thôi.
Bây giờ đã bao năm trôi qua, Hoắc Khải gửi tin nhắn chủ yếu là để thăm dò xem người đó có còn tồn tại không.
Điều đáng mừng là người ấy rất kiên nhẫn, chờ mười mấy năm mà vẫn không chịu từ bỏ.
Hơn nữa chỉ bởi vì một câu nói của Hoắc Khải, anh ta lập tức cam tâm tình nguyện làm việc, không có một ý kiến nào hết.
Chỉ có thể nói rằng anh ta thực sự rất say mê máy tính, say mê đến mức không cần cố kỵ bất cứ một điều gì khác.
Hoặc có thể nói rằng anh ta quá để bụng tới thất bại trong quá khứ, vậy nên mới khát khao được so tài với Hoắc Khải thêm một lần nữa.
Lần này, anh ta nhất định phải chiến thắng!
Chuyện mà Hoắc Khải bảo anh ta làm rất đơn giản, đó là xâm nhập vào mạng lưới máy tính có quyền hạn tối cao trong nhà họ Hoắc, điều tra tất cả những email đã gửi đi trong một năm trước và năm nay.
Đối với người bình thường, rất có thể đây là một chuyện không tưởng.
Một năm trước và một năm này, thế có nghĩa là những email gửi đi trong hai năm, thế này thì phải dò tìm thế nào?
Không nói tới những email đã bị xóa, chỉ tính riêng những mail mới gửi gần đây thôi, muốn tìm ra được thì cũng phải vượt tường lửa của công ty ấy.
Phải biết rằng, một khi làm chuyện này thì cũng đồng nghĩa với việc phạm pháp, xâm phạm lợi ích của công ty.
Bị người ta tóm được thì chắc mẩm là sẽ bị gán cho cái tội phá hoại an ninh mạng.
Nhưng đối với người đàn ông suốt ngày chỉ biết ôm máy tính như một kẻ điên thế này, bất cứ một tội danh gì cũng không thể ngăn cản quyết tâm so tài với Hoắc Khải.
Anh ta chưa trả lời email của Hoắc Khải là bởi vì anh ta có thể nhìn ra được đó là tài khoản mới lập, có thể chỉ mới được sử dụng để tránh bị người khác nghi ngờ mà thôi.
Nếu vậy thì rất có thể lần sau sẽ không dùng tài khoản này nữa.
Vậy nên anh ta không cần quan tâm tới chuyện phải trả lời Hoắc Khải thế nào, mà chỉ lập tức đi xâm nhập vào mạng lưới có quyền hạn tối cao của nhà họ Hoắc, xem rốt cuộc bọn họ đã sử dụng tài khoản của công ty email nào.
Trước tiên là tìm ra công ty, sau đó sẽ xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của công ty để lấy trộm dữ liệu bí mật, sau đó loại trừ từng cái một.
Chuyện này không hẳn là dễ dàng, cho dù anh ta có thể tùy tiện vượt tường lửa của bất cứ một công ty nào trên thế giới, thế nhưng vẫn sẽ rất tốn thời gian để tìm ra những email có tính hạn chế ấy.
Thực ra Hoắc Khải cũng có năng lực để làm chuyện này, nhưng anh không muốn đích thân ra tay.
Hành động vứt bỏ Đường Trọng Vi để cưới con gái nhà họ Đinh của tên giả mạo khiến Hoắc Khải càng thêm đề phòng.
Anh cần ẩn nấp kỹ hơn nữa, nếu không cần thiết thì anh tuyệt đối sẽ không đích thân làm bất cứ chuyện gì để người ta có thể dễ dàng bắt thóp mình.
Cũng như việc điều tra email này vậy, để chuyên viên máy tính mười mấy năm trước giúp đỡ là sự lựa chọn tốt nhất.
Người đó không ở trong nước, cho dù điều tra ra thì cũng khó mà kết tội được.
Huống chi Hoắc Khải cũng không dám chắc là có thể mời được người này.
Dù sao cũng đã qua nhiều năm thế rồi, chỉ cần là người bình thường thì đều đã từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!