Chương 546: Đòi người
Nhưng ông ta không dám làm gì quá khích, vì Hương Ngưng là người có quan hệ không tầm thường với Hoắc Khải. Cho dù hiện giờ có rất nhiều vẫn cho rằng Cơ Hương Ngưng gian díu với Hoắc Khải.
Nếu hai người họ thật sự có mối quan hệ đó thì nếu ông ta tát Cơ Hương Ngưng khác nào tát Hoắc Khải.
Hi Vọng Mới có xu hướng phát triển mạnh mẽ, đừng nói là nhà họ Cơ, các công ty lớn hơn gấp chục lần cũng không dám làm gì bọn họ.
Như nhà họ Hoắc lúc trước coi Hoắc Khải là kẻ địch, dĩ nhiên, giờ vẫn là kẻ địch, nhưng nhà họ Hoắc có sức mạnh to lớn như vậy mà vẫn không dám làm gì Hi Vọng Mới.
Hai lần chịu thua trước Hi Vọng Mới đã khiến mọi người thấy rằng đây không phải là công ty mà ai bắt nạt cũng được.
Muốn kiếm lời từ bọn họ hả, phải xem xem bản thân mình có bản lĩnh hay không đã.
Cho nên Cơ Trấn Hùng chỉ giam lỏng Cơ Hương Ngưng. Nhưng như vậy cũng khiến ông ta rơi vào thế lưỡng nan.
Đánh Cơ Hương Ngưng một trận thì sợ đắc tội Hi Vọng Mới.
Nhưng cứ thả cô ta đi ư, bao nhiêu vụ làm ăn của công ty suốt hai năm nay đều do Cơ Hương Ngưng làm, những người khác đều đã quen ăn rồi có ai ngó ngàng đến công việc đâu.
Nếu Cơ Hương Ngưng đi thì ai sẽ làm mấy chuyện đó đây?
Đừng nói là năng lực không đủ, chỉ riêng chuyện dũng cảm nhận trách nhiệm thôi, khéo cũng chẳng có ai dám.
Vì quy mô làm ăn của nhà họ Cơ hiện nay đã tốt hơn trước gấp mấy lần, hơn nữa rất nhiều loại hình kinh doanh đều đã được tổng hợp và tối ưu hoá nên không còn giống phương thức cũ nữa.
Muốn tiếp nhận lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cho đến giờ, Cơ Trấn Hùng mới thật sự nhận ra rằng nhà họ Cơ đã hoàn toàn dựa dẫm vào Cơ Hương Ngưng.
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội, giao quyền lực của cô ra, rồi tôi sẽ cho người giám sát. Như vậy cô có thể tiếp tục làm tổng giám đốc, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào với cô nữa”, Cơ Trấn Hùng nói.
Cơ Hương Ngưng cười khẩy đáp: “Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý à?”
“Cô thử không đồng ý xem!”, một tên đàn ông của dòng chính đi theo Cơ Trấn Hùng phẫn nộ nói.
Cơ Hương Ngưng liếc người này rồi nói: “Hai ngày trước, ông có dám nói với tôi bằng cái giọng này không? Mà cho dù tôi không đồng ý thì ông định làm gì tôi? Giết tôi à?”
Cái tên dòng chính đó tức gần chết, nhưng Cơ Hương Ngưng lại đang nói đúng sự thật.
Cho dù cô ấy không đồng ý thì bọn họ cũng chỉ có thể đuổi cô ấy đi chứ không thể giết cô ấy được.
Biết rõ là thả hổ về rừng, nhưng ai lại có gan đi làm chuyện diệt trừ hậu họa này chứ.
“Chủ tịch, không thể tha cho cô ta như vậy được. Theo tôi, nên tố cáo cho cô ta ngồi tù!”, tên dòng chính đó nói.
Cơ Trấn Hùng chau mày nhìn người này, hỏi: “Lấy tội gì để gán cho cô ta đây?”
Người đó bị hỏi đến cứng họng. Tội gì? Muốn cho Cơ Hương Ngưng ngồi tù thì tội chắc chắn phải là phá hoại tài sản của dòng họ mới được.
Nhưng hai năm nay, Cơ Hương Ngưng đã kiếm được rất nhiều tiền cho dòng họ. Không thể nói là phá hoại tài sản được.
Dĩ nhiên, muốn lập thêm một dòng họ khác cũng có thể coi như một loại tội trạng. Nhưng tòa án lại không đồng ý loại tội này.
Người ta sẽ nói rằng đã làm đâu mà có tội. Hơn nữa, cho dù có làm thật thì đó là chuyện đôi bên tình nguyện, định tội kiểu gì?
Nhất thời, cả đám người không biết nên làm thế nào.
Lúc này, có người vội vàng chạy vào, nhìn Cơ Hương Ngưng một cái rồi nói với Cơ Trấn Hùng: “Chủ tịch, hỏng rồi, Lý Phong của Hi Vọng Mới đã đến, nói muốn gặp tổng giám đốc Cơ”.
“Lý Phong?”, Cơ Trấn Hùng hốt hoảng, rồi sầm mặt nói: “Sao đột nhiên cậu ta lại đến đây?”
“Chắc là có người đã nói cho cậu ta biết chuyện chúng ta giam lỏng Cơ Hương Ngưng rồi”, một người nói.
Cơ Trấn Hùng tức muốn chửi thề. Sao trong dòng họ lại có người hai mang như vậy!
Nhưng Hoắc Khải đã đến, ông ta mà không gặp thì cũng phải nghĩ đến hậu quả.
Không còn cách nào khác, Cơ Trấn Hùng chỉ đành đi gặp Hoắc Khải. Đồng thời, ông ta nói: “Trông cô ta đi, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ta ra khỏi đây nửa bước!”
Sau đó Cơ Trấn Hùng dẫn theo mấy người dòng chính vội vàng rời đi.
Trên đường đi, đám người hỏi ông ta, nếu Hoắc Khải thật sự đòi người thì phải làm sao?
Cơ Trấn Hùng cắn răng nói: “Không đưa! Cô ta sinh ra là người nhà họ Cơ, chết cũng là ma nhà họ Cơ, chúng ta có quyền xử lý cô ta, người khác không có quyền xen vào!”
Mấy tên dòng chính nhìn nhau, bọn họ đều nghe được sự yếu ớt từ trong câu nói đó của Cơ Trấn Hùng.
Đó là ông chủ của Hi Vọng Mới chứ nào phải là một người vô danh. Ông dùng giọng nói đó để trả lời người ta thì sợ là không có kết quả tốt đâu.
Nhưng bọn họ cũng chẳng biết làm thế nào bây giờ, chỉ đành đi bước nào tính bước đó.
Mấy người nhanh chóng đến trước sân nhà họ Cơ. Hoắc Khải bước nhanh đến, Đường Thế Minh ở bên cạnh cũng theo sát đằng sau.
Nếu có người muốn chặn đường, Đường Thế Minh sẽ vung một đấm qua. Với sức mạnh đó của anh ta thì ai mà ngăn nổi?
Cho dù có người thấy khó chịu thì cũng chẳng dám lên động thủ.
Hoắc Khải có thể đẩy bọn họ, nhưng bọn họ không dám đánh trả Hoắc Khải. Nếu làm vậy thì mọi chuyện lại xé ra to mất. Đến lúc ấy, dòng họ lại phải tìm người chịu tội thay, như vậy thì chẳng có gì tốt.
Người nhà họ Cơ không có tính trách nhiệm, bọn họ sẽ làm mọi cách để không phải chịu trách nhiệm.
Cho nên khi Cơ Trấn Hùng đến sân thì đã thấy dáng vẻ “ngang ngược” đi vào như chốn không người của Hoắc Khải.
Cho dù lòng ông ta khó chịu nhưng Cơ Trấn Hùng cũng cố gắng nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy? Sao cậu không báo trước để tôi còn đón chứ”.
Hoắc Khải nhìn ông ta, cuối cùng cũng dừng bước, nhưng giọng nói thì vô cùng thẳng thắn: “Bảo Cơ Hương Ngưng ra đây gặp tôi”.
“Cơ Hương Ngưng? Con bé ra ngoài có việc rồi, phải một thời gian nữa mới quay lại. Sao vậy, con bé chưa nói với cậu ư?”, Cơ Trấn Hùng hỏi.
Câu nói dối rõ ràng này làm sao mà Hoắc Khải tin cho được, huống hồ Cơ Xuyên Hải đã nói mọi chuyện cho anh biết.
“Tôi biết cô ấy đang ở đây, tôi không quan tâm nguyên nhân là gì, cũng mặc kệ ông nghĩ sao, bảo Cơ Hương Ngưng ra đây đi với tôi. Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, mong chủ tịch Cơ không làm lỡ thời gian của tôi”, Hoắc Khải nói.
Giọng nói và biểu cảm của anh đều vô cùng lạnh lùng, không hề coi Cơ Trấn Hùng ra gì.
Thái độ như vậy khiến Cơ Trấn Hùng cảm thấy rất mất mặt.
Dù gì tôi cũng là chủ tịch hội đồng quản trị, nếu cậu thật sự dan díu với Cơ Hương Ngưng thì tôi cũng tính là bề trên của cậu đấy. Nói chuyện với bề trên mà dám có cái thái độ đấy à?
“Cậu Lý nói gì tôi không hiểu. Cơ Hương Ngưng làm gì cậu hay là cậu có hiểu nhầm gì với nhà họ Cơ vậy?”, Cơ Trấn Hùng hỏi.
“Tôi đã nói rồi. Mời chủ tịch Cơ đừng kéo dài thời gian, nếu không tôi sẽ tự mình dẫn người đi tìm đấy!”, giọng Hoắc Khải lớn hơn.
Mà Đường Thế Minh cũng phối hợp mà bước lên một bước. Mấy người nhà họ Cơ vừa cảm nhận được sự lợi hại của Đường Thế Minh đều bất giác lùi về sau.
Có một số người còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!