Chương 570. Lo lắng
Hơn nữa, anh nhìn thấy trong ánh mắt Đường Trọng Vi còn che giấu một loại ý nghĩ khác.
Có lẽ những lời Hoắc Giai Minh nói đã khiến Đường Trọng Vi nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra.
Trên giới này không thể có hai chiếc lá giống hệt nhau, cũng không thể nào tồn tại hai linh hồn tương đồng.
Hơn nữa, trong đó một người đột nhiên thay đổi, gần như phù hợp với chuyện thể xác bị chiếm đoạt mà Hoắc Giai Minh đã nói.
Năng lực tiếp nhận của người trẻ tuổi khá mạnh mẽ, suy nghĩ khá cởi mở nên rất dễ tiếp thu những sự việc không thể tưởng tượng nổi.
Có một thời khắc nào đó, Hoắc Khải rất muốn nói mọi chuyện xảy ra với họ.
Họ đoán không sai, trên thế giới này thật sự có chuyện linh hồn chiếm đoạt thể xác, nhưng không phải là mình bị chiếm đoạt mà là sau khi anh chết thì lại được sống lại trên thân thể của người đàn ông khác.
Còn kẻ giả mạo ở nhà họ Hoắc thì chỉ là kẻ có bề ngoài giống hệt anh mà thôi.
Nhưng sau khi hít thở sâu một hơi, Hoắc Khải đã bình tĩnh lại, không nói ra hết sự thật.
Dù sao, nói ra với họ cũng chỉ có hại chứ không có lợi.
Một khi để người khác biết anh được sống lại thì không biết sẽ bị bao nhiêu người để ý tới.
Bây giờ Hoắc Khải hi vọng anh là người vô hình, tốt nhất không ai nhìn thấy anh.
Cho nên, anh khẽ lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy tính khả thi của chuyện này không lớn, quá huyền ảo, sợ rằng hai người nghĩ quá nhiều rồi”.
Đường Trọng Vi nhìn anh chăm chú một lát, hồi lâu vẫn không nói câu nào.
Thực ra lúc hỏi vấn đề này, trong lòng Đường Trọng Vi vẫn có hi vọng.
Nhiều năm như thế, tình cảm của cô với Hoắc Khải từ lâu đã không còn chỉ vì vẻ bề ngoài mà đã thăng cấp đến sự rung động trong tâm hồn.
Nếu đứng trước mặt người này thật sự là linh hồn chồng chưa cưới của cô chiếm giữ, vậy thì đổi thành bộ dạng khác cô ấy cũng chấp nhận.
Nhưng Hoắc Khải lại chọn lựa che giấu khiến cô ấy rất thất vọng.
Có lẽ mình thật sự nghĩ nhiều rồi sao?… Chuyện thần kỳ như vậy sao mình có thể gặp được chứ.
Bị Hoắc Giai Minh gợi nhớ đến chuyện đau lòng, tâm trạng của Đường Trọng Vi bị ảnh hưởng rõ ràng. Hoắc Giai Minh cũng biết mình không nên nhắc tới quá nhiều chuyện trong quá khứ nên cười ha ha rồi nói: “Không nói những chuyện này nữa. À, lát nữa chúng ta đi đâu? Đừng nói với tôi là ăn xong đi ngủ nhé, như vậy thật tẻ nhạt”.
“Vậy cậu muốn làm gì?”, Hoắc Khải hỏi.
Hoắc Giai Minh nghĩ một lát, bỗng nhiên tỏ ra thần bí nói: “Hay là chúng ra đi bắt ma đi?”
“Bắt ma?”
“Theo bảng xếp hạng ở bên Hương Giang, thật ra là sẽ đi đến những nơi có yêu ma quỷ quái đã từng nói đến trong truyền thuyết để tìm kiếm, thăm dò, rất kích thích đấy”, Hoắc Giai Minh mỉm cười nói: “Tôi biết ở đây có một nơi rất nổi tiếng, mỗi năm đều có người đến. Nghe nói có không ít người xảy ra chuyện ở đó. Thế nào, hai người có gan đi một chuyến không?”
“Thôi, vừa nghe đã thấy không phải chỗ hay ho gì!”, Đường Trọng Vi vội vàng nói. Cô ấy là con gái, trời sinh sợ mấy thứ kỳ quái.
Hoắc Khải thì không sao cả. Bản thân anh đã tự trải nghiệm cả chuyện sống lại, trên ý nghĩ nào đó thì cũng coi như là một dạng quỷ quái, đương nhiên sẽ không sợ những thứ này.
Nhưng vì đã tự mình trải qua nên Hoắc Khải cảm thấy, trên thế giới này có thể tồn tại rất nhiều sinh vật không thể lý giải được.
Giống như hành động đi bắt ma này, ít làm thì tốt hơn, nhỡ gặp phải phiền phức gì thì anh cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Đối với những chuyện không nắm chắc, Hoắc Khải cho rằng sự lựa chọn tốt nhất là không tiếp xúc với nó.
Thấy hai người đều không hào hứng, Hoắc Giai Minh bĩu môi, nói: “Hai người đều không muốn đi vậy thì thôi, sau này có thời gian tôi tự đi vậy”.
“Cậu không có việc gì thì đi đến mấy nơi đó làm gì. Rảnh rỗi như thế không bằng nghĩ một chút xem sau này bước vào thế giới ảo muốn làm gì thì hơn đấy”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Giai Minh rất tin tưởng và nghe theo Hoắc Khải, ngoài mặt thì đồng ý nhưng theo biểu cảm của cậu ta rõ ràng là không quá quan tâm đến chuyện này.
Nhóc con này rất tò mò, thật sự muốn đi đến những nơi trong truyền thuyết cũng là chuyện bình thường.
Tuy Hoắc Khải quan tâm đến cậu ta, nhưng cũng biết không thể nhìn chằm chằm cậu ta 24h, nên cũng không nói nhiều nữa.
Sau khi ăn cơm xong, ba người đến KTV hát mấy bài.
Giọng hát của Hoắc Khải rất hay, cổ họng của thân thể Lý Phong này còn tốt hơn trước đây một chút, cộng thêm kỹ thuật hát của Hoắc Khải khiến Đường Trọng Vi và Hoắc Giai Minh nghe thấy thì rất kinh ngạc.
Họ không nghĩ tới, Hoắc Khải hát hay như thế.
Sau khi ra khỏi KTV, Hoắc Giai Minh còn cảm khái nói: “Những cái khác thì không biết, nhưng về mặt hát hò này thì anh giỏi hơn anh ba tôi một chút, thật sự là quá chuyên nghiệp”.
Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Có một vài thứ do trời sinh mà. Nếu mà cùng một thân thể thì tôi chưa hẳn đã tốt hơn anh ấy”.
Vốn dĩ, Đường Trọng Vi cảm thấy không thoải mái với câu nói này của Hoắc Giai Minh nhưng bây giờ nghe cách nói khiêm tốn của Hoắc Khải thì trông lòng cô chợt dễ chịu hơn, ấn tượng với Hoắc Khải cũng tốt hơn.
Đến khi mấy người chơi thỏa thích thì đã hơn 12 giờ đêm rồi, Hoắc Giai Minh nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải về rồi. Hôm nay ra ngoài lâu như thế, nếu không trở về sợ là hai ông bà kia sẽ báo cảnh sát tìm người”.
“Trên đường về cẩn thận nhé”, Hoắc Khải nhắc nhở nói.
“Anh yên tâm. Tôi là người trưởng thành, không ai làm gì được tôi đâu”, Hoắc Giai Minh cười hihi vẫy tay với hai người, nói: “Vậy đợi đến khi nào có thể đi vào thế giới ảo thì nhớ gọi tôi nhé. Tôi sẽ đi vào trải nghiệm đầu tiên!”
“Nhất định rồi!”, Hoắc Khải khẽ gật đầu.
Không biết tại sao khi nhìn Hoắc Giai Minh quay người rời đi, trong lòng Hoắc Khải bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Anh rất muốn kêu Hoắc Giai Minh quay lại, nhưng nghĩ một lát lại không làm vậy.
Bởi vì dự cảm không tốt chỉ là một loại cảm nhận, không phải hiện thực. Nếu gọi người quay lại thì làm gì? Lẽ nào phải đưa cậu ta theo 24h sao?
Đường Trọng Vi thấy biểu hiện khác thường của anh, hỏi: “Anh Lý, anh sao thế?”
Hoắc Khải nặng nề nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái”.
“Là vì thấy Hoắc Giai Minh bị dòng họ trói buộc quá nhiều sao?”, Đường Trọng Vi hiểu lầm ý của anh, nói: “Con cháu của dòng họ lớn là như vậy, luôn luôn thân bất do kỷ. Tôi đã khá may mắn rồi, từ nhỏ bố đã không ép tôi làm gì”.
Lời nói này không phải là những gì anh nghĩ nên anh cũng không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Vậy chúng ta về thôi, đã rất muộn rồi”.
Đường Trọng Vi vâng một tiếng rồi gọi tài xe lại lái xe.
Mà Hoắc Khải nhìn lại lần cuối hướng Hoắc Giai Minh rời đi, bỗng nhiên nhớ đến một ngày trước khi giáo sư Triệu Vĩnh An mất.
Ngày đó, anh cũng có cảm giác bất an như thế.
Do sự một lát, sau khi Hoắc Khải lên xe thì điện cho Hoắc Giai Minh một cuộc: “Lúc nào về đến nơi thì gửi cho tôi một tin báo bình an nhé, sau này thường xuyên liên lạc, gặp chuyện gì thì đừng nóng vội, gọi cho tôi trước nhé”.
“Anh Lý, sự quan tâm của anh khiến tôi vừa mừng vừa lo đấy”, Hoắc Giai Minh cười lớn, nói: “Yên tâm đi, tôi không còn là trẻ con nữa. Huống hồ, lúc nào bên người cũng có bảo vệ, không sao đâu. Hai người về rồi thì sớm nghỉ ngơi đi, không cần lo cho tôi”.
Hoắc Khải lại dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.
Đường Trọng Vi nhìn anh, hỏi: “Anh Lý, sao anh có vẻ lo lắng vậy, Giai Minh gặp rắc rồi gì sao?”
“Không có, nhưng trong lòng tôi luôn có cảm giác bất an”, Hoắc Khải cũng không che giấu suy nghĩ của mình.
Đường Trọng Vi cười nói: “Không ngờ anh lại quan tâm Hoắc Giai Minh như thế. Chẳng trách lúc nào cái miệng cậu ta cũng nhắc để anh. Các anh giống như bạn tốt từ khi mới sinh ra, biết nhau từ lâu lắm rồi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh nghĩ quá nhiều. Hai người bên cạnh Giai Minh vừa là giám sát vừa là vệ sĩ của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta tính cách mềm yếu, bình thường ít xảy ra xô xát với ai, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
“Hi vọng là như thế”, Hoắc Khải thở dài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!