Chương 615: 40 tỷ Dù kỹ năng đàm phán có cao đến đâu cũng không thể giúp được gì cho anh trên phương diện này. “Đừng nói chuyện này nữa, em cứ yên tâm trước đã, không phải em nói một chút nữa phải đi siêu âm thai nhi hay sao? Anh tình cờ gặp Đường Trọng Vi, đang nói chuyện với nhau về chi nhánh ở nước ngoài”, Hoắc Khải nói. Anh rõ ràng là đang muốn chuyển chủ đề, Ninh Thần biết rằng chồng của mình không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, vì vậy cô cũng không định nói thêm. Trong lòng cô biết chắc chồng mình đang có tính toán khác, còn tính toán chuyện gì thì anh không nói, mà cô cũng không cần hỏi. Dù sao thì đợi đến thời điểm thích hợp Hoắc Khải nhất định sẽ nói cho cô biết. Sau đó, Hoắc Khải và Đường Trọng Vi ngồi xuống cùng nhau. “Bố của tôi…” Ngay khi định bắt đầu nói thì Đường Trọng Vi đã bị Hoắc Khải ngắt lời. Mỉm cười đưa một ly trà cho Đường Trọng Vi, Hoắc Khải nói: “Đừng lo lắng về công việc của công ty, tôi có thể hiểu được dụng ý của Quốc tế Đường Thị. Nhân tiện, Giai Minh hiện đang ở nước ngoài và có một chút vấn đề về thể chất, nhưng vấn đề đó cũng không nghiêm trọng lắm. Nếu cô muốn gặp cậu ấy thì tôi có thể sắp xếp”. “Cậu ấy vẫn ổn? Vậy thì tốt rồi… cậu ấy đúng là có mệnh lớn, trong công nghệ tái sinh của công ty anh thì ca phẫu thuật thay đầu đầu tiên đã sử dụng cơ thể của Hoắc Giai Minh phải không?”, Đường Trọng Vi hỏi: “Lúc đó anh không sợ sao? Nếu chuyện không thành, cậu ấy có thể sẽ chết. Đến lúc đó, chú Hoắc có khả năng sẽ kiện anh tội giết người”. Đường Trọng Vi đã nói đúng, nếu Hoắc Giai Minh thực sự chết trên bàn phẫu thuật thì việc nhà họ Hoắc khởi kiện Hoắc Khải về tội giết người là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng trên thế giới này không có nhiều chữ “nếu” như vậy, khi làm điều đó, Hoắc Khải đã không hề nghĩ đến thành công hay thất bại. Tất cả những gì anh nghĩ là phải cứu Hoắc Giai Minh, không hơn không kém. Còn những thứ khác, Hoắc Khải không hề cân nhắc đến. Nói anh tự tin cũng được, mà nói anh mù quáng cũng được, tóm lại, kết quả cuối cùng anh cũng đã thắng. Hoắc Giai Minh vẫn còn sống nên nhà họ Hoắc cũng không có cách nào quy trách nhiệm và gây ảnh hưởng gì lớn đối với Hoắc Khải trong vấn đề này. Nếu không thì Hoắc Trạch Minh đã sớm làm điều đó rồi. Hiện tại cho dù ông ta kiện Hoắc Khải tội bắt cóc, thì xem chừng cũng không có khả năng thắng kiện. Vì sức ảnh hưởng của công ty Hi Vọng Mới bây giờ quá lớn, đã lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến tương lai của cả nhân loại. Một công ty như vậy, cho dù nó được đặt ở đâu trên bất kỳ quốc gia nào thì cũng đều là một kho báu tuyệt đối. Nâng niu bảo vệ còn chưa kịp, làm sao có thể giúp người khác đối phó với công ty đó được? Lại nói, nhà họ Hoắc vốn đã có những động thái đầu tiên chống lại Hi Vọng Mới bằng chiến tranh thương mại. Nhà họ Hoắc đã lôi kéo rất nhiều người để bao vây và đàn áp công ty Hi Vọng Mới, rõ ràng là họ đã vi phạm vào luật cạnh tranh ác ý. “Ít nhất thì cậu ấy vẫn còn sống, không phải sao?”, Hoắc Khải cười nói: “Theo tôi, chỉ cần người còn sống thì những chuyện khác không phải là vấn đề”. “Được rồi”, Đường Trọng Vi gật đầu, nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Đợi qua một thời gian nữa tôi sẽ đến thăm Giai Minh. Mặc dù tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc nữa, nhưng quan hệ cá nhân của cậu ấy với tôi vẫn rất tốt… Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi anh có thể giúp cậu ấy một cách dứt khoát như vậy. Những người bình thường thì khó có thể mạo hiểm làm ra loại chuyện có thể gây mất lòng nhà họ Hoắc”. “Vậy ý của cô là, tôi không phải người bình thường sao?”, Hoắc Khải hỏi. “Cũng không phải ý đó, chỉ là…”, Đường Trọng Vi cân nhắc lời nói, sau đó nói với một giọng điệu có chút kỳ quái: “Tôi nghĩ quan hệ giữa anh và nhà họ Hoắc có vẻ không bình thường. Giai Minh nói rằng anh đã từng là một chàng trai nhà nghèo, mọt sách, không có lai lịch gì lớn. Vậy mà hóa ra anh lại có mối quan hệ huyết thống với nhà họ Lý ở Tây Bắc. Vậy anh đã quen biết người nhà họ Hoắc từ lâu rồi à?” “Đều bị cô đoán ra hết rồi, tôi không chỉ quen biết người của nhà họ Hoắc, mà tôi còn là người của nhà họ Hoắc cơ”, Hoắc Khải nói. “Ồ? Anh là người nhà họ Hoắc sao? Bố hay mẹ của anh là người nhà họ Hoắc vậy? Tôi chưa từng nghe ai nói đến điều đó cả”, Đường Trọng Vi tỏ ra hứng thú nói. Hoắc Khải cười nói: “Chuyện này tôi sẽ không nói, cô cứ từ từ đoán đi. Hoặc là khi nhìn thấy Giai Minh thì cô có thể hỏi lại cậu ấy, có thể cậu ấy sẽ tiết lộ cho cô biết một chút bí mật”. Phải tiết lộ danh tính của mình cho Đường Trọng Vi biết bằng cách nào, điều này luôn khiến cho Hoắc Khải cảm thấy khó nghĩ. Nếu cứ phải che giấu mãi thế này thì anh luôn cảm thấy có gì đó thật nuối tiếc. Anh là người nhà họ Hoắc, cho dù máu của nhà họ Hoắc bây giờ không chảy trên người anh thì linh hồn của anh vẫn luôn như cũ mà thôi. Danh tính của anh, nhất định sẽ được tiết lộ vào một ngày không xa. Nhưng Hoắc Khải không muốn trực tiếp nói ra sự thật, nếu Đường Trọng Vi có cơ hội biết, thì điều đó chỉ có thể được nói với cô ấy bởi những người khác. Hoắc Khải hoàn toàn không chắc chắn liệu Hoắc Giai Minh có nói với Đường Trọng Vi về điều này hay không, vì vậy anh muốn để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cả hai tiếp tục nói chuyện phiếm về cuộc sống hàng ngày của họ, rồi sau đó lại nói sang chuyện của công ty. Dụng ý của Quốc tế Đường Thị rất đơn giản, họ muốn đầu tư 50 tỷ vào trụ sở chính ở nước ngoài, hy vọng có được quyền kiểm soát. Tất nhiên, đây chỉ là mơ tưởng của Quốc tế Đường Thị, cũng có thể nói đó là kế hoạch lạc quan nhất của họ. Họ nghĩ vì cô chủ Đường Trọng Vi có mối quan hệ cá nhân rất tốt với ông chủ lớn của Hi Vọng Mới, nên có lẽ cô ấy thực sự có thể thúc đẩy được chuyện này chăng? Tuy nhiên, Hoắc Khải sẽ không đi ngược lại lợi ích của công ty chỉ vì các mối quan hệ cá nhân. Hi Vọng Mới càng lớn mạnh thì trách nhiệm càng nặng nề, trong tương lai còn có thể phải chịu trách nhiệm về vận mệnh của cả nhân loại, làm sao có thể tùy tiện giao quyền điều khiển cho người khác, dù chỉ là một phần nhỏ cũng không được. Vì vậy, Hoắc Khải đã nói rất rõ ràng. Nếu Quốc tế Đường Thị muốn đầu tư vào trụ sở chính ở nước ngoài thì chỉ cần mua cổ phiếu, Hoắc Khải cũng có thể đồng ý hợp tác kinh doanh. Nhưng quyền kiểm soát của công ty chính là một lằn ranh đỏ, tuyệt đối không được vượt qua lằn ranh này nửa bước. Đường Trọng Vi nghe vậy thì buồn bực hỏi: “Lẽ nào nể mặt của tôi một chút cũng không được hay sao? Một chân nhỏ trong hội đồng quản trị cũng được”. “Không được”, Hoắc Khải kiên quyết lắc đầu. Bất luận là trụ sở của Hi Vọng Mới ở trong nước hay ở nước ngoài, toàn bộ đều do Hoắc Khải quản lý. Cổ đông trong và ngoài nước chỉ có thể nhận phần cổ tức của mình, còn những chuyện khác thì đừng hòng mơ tưởng đến. Quốc tế Đường Thị biết tiềm năng của Hi Vọng Mới, nên việc họ muốn chia phần trong miếng bánh này là điều hết sức bình thường, Hoắc Khải có thể hiểu nhưng không hề đồng ý với điều đó. Nét mặt Đường Trọng Vi tràn đầy sự bực tức, xem ra cô ấy không được nể mặt một chút nào Điều này khiến cô ấy tự nghĩ, nếu như cô ấy và người đàn ông này là vợ chồng, thì có lẽ công ty đã có cơ hội rồi. Thật đáng tiếc… Nhìn Ninh Thần đang đưa tay xoa bụng, gương mặt rạng rỡ sáng ngời, Đường Trọng Vi thầm thở dài. Cô ấy đã quen biết anh quá muộn. Nhiệm vụ của Đường Trọng Vi là giành được lợi ích càng nhiều càng tốt cho Quốc tế Đường Thị, nhưng nếu thái độ của Hoắc Khải quá kiên quyết, vậy thì chỉ có thể tập trung vào việc hợp tác kinh doanh. Về vấn đề này, Hoắc Khải vẫn tỏ ra rất nể mặt khi hứa sẽ bán 30 tỷ cổ phiếu cho Quốc tế Đường Thị với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường. Nếu Quốc tế Đường Thị muốn tăng lượng cổ phiếu nắm giữ trong vòng sáu tháng, thì giá sẽ vẫn chỉ bằng một nửa như vậy. Nhưng sau nửa năm thì giá gốc sẽ được khôi phục, thậm chí rất có thể còn bị đội giá lên. Với tiềm năng hiện tại của Hi Vọng Mới, thì dù giá cổ phiếu của họ có cao đến đâu cũng không thành vấn đề. Mọi người đều biết rằng không có cách nào để có thể kiểm soát công ty này, có thể mua được một số cổ phiếu là đã là khá tốt rồi. Đổi lại, Hi Vọng Mới sẽ chuyển giao một phần kênh cung cấp nguyên liệu thô ở nước ngoài cho Quốc tế Đường Thị. Suy cho cùng, tầm ảnh hưởng của Quốc tế Đường Thị ở nước ngoài vẫn rất lớn, hơn nữa các kênh cung cấp cũng rất phong phú. Hợp tác với họ cũng có lợi cho sự phát triển của các trụ sở ở nước ngoài. Một lúc sau, các bác sĩ và y tá đến thông báo tới lượt Ninh Thần tiến hành kiểm tra thai nhi. Với tư cách là một người chồng, Hoắc Khải đương nhiên muốn đồng hành cùng cô. Đường Trọng Vi không đi theo, cô ấy quá ghen tị với Ninh Thần, hơn nữa cô ấy cảm thấy khó chịu khi nhìn hai người này tình cảm với nhau. Vì vậy, cô ấy đã rời khỏi bệnh viện với lý do phải đi báo cáo lại tiến độ của việc hợp tác với công ty. Được Hoắc Khải dìu vào phòng khám, Ninh Thần hỏi Hoắc Khải về kết quả cuộc đàm phán với Quốc tế Đường Thị. Biết được Hoắc Khải dự định để cho Quốc tế Đường dùng 40 tỷ mua một phần quyền cung cấp nguyên liệu, vẻ mặt của Ninh Thần tỏ ra kỳ quái, cô nói: “Anh thật là đòi hỏi quá đáng. Có người cung cấp nguyên liệu chất lượng cao cho anh thì anh lại bắt họ phải bỏ ra 40 tỷ để mua quyền cung cấp, trên thế giới này chắc chỉ có mình anh mới dám làm ăn như vậy”. “Bởi vì cả anh và những người ở Quốc tế Đường Thị đều không biết thị trường này sẽ lớn như thế nào trong tương lai. Con số 40 tỷ hiện tại trông thì có vẻ rất nhiều, nhưng nó có thể mang lại cho họ cơ hội tham gia vào thị trường lớn nhất trong tương lai. Tiền mặt trong tài khoản chỉ là một dãy số, nhưng nếu dùng ở nơi thích hợp thì có thể đổi lấy nhiều quyền lợi hơn, tại sao lại không làm chứ”, Hoắc Khải cười nói.