Chương 620: Giá Hoắc Khải xem tài liệu liền 5 tiếng, không một lần ngẩng đầu lên. Đến cả trà mà Hoắc Tích Nguyên đem tới mà anh cũng không nhận. Điều này khiến Hoắc Tích Nguyên hơi lúng túng. Ông ta thì một lòng nịnh nọt, nhưng Hoắc Khải lại chẳng buồn phản ứng. Lại 2 tiếng nữa trôi qua, lúc này Hoắc Khải mới dừng lại, hơi dụi mắt. Hoắc Tích Nguyên liền vội vàng đưa một cốc trà nóng qua và nói: “Cậu Lý vất vả quá, uống cốc trà đã nào”. Hoắc Khải vẫn không nhận trà, chỉ nhìn mấy thành viên nòng cốt và hỏi: “Hình như chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc Trạch Minh nhà các ông đưa ra không ít ý kiến trong việc quyết định làm việc của nhà họ Hoắc mấy năm nay nhỉ?” “Đúng vậy, chủ tịch hội đồng quản trị đi chu du khắp nơi, tiếp xúc nhiều, kiến thức rộng mở nên đưa ra rất nhiều ý kiến bổ ích”, một người đáp. “Đã triển khai bao nhiêu cái? Giống bao nhiêu phần trăm với mục tiêu dự định?”, Hoắc Khải lại hỏi. Mấy thành viên nòng cốt đó sửng sốt, sao bọn họ trả lời được câu hỏi này chứ. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Hoắc Khải cũng biết là đã hỏi thừa, bèn lắc đầu nói: “Đem các chiến lược quyết sách và tài liệu triển khai tại thị trường cho tôi đi”. Mấy người đó hơi lúng túng, biết trong mắt người ta, bản thân mình chẳng có chút ấn tượng đáng tin nào. Nhưng cũng chẳng sao, dù sao thì sau khi bị thu mua, nhân viên cao cấp cũng sẽ bị đuổi đi hết, có ấn tượng tốt hay không cũng không ảnh hưởng gì mấy. Vả lại, bọn họ cũng không định ở lại. Một dòng họ bị thu mua mà ở lại thì chỉ là trò cười mà thôi, làm gì cũng thấy khó khăn. Hoắc Tích Nguyên đưa trà mấy lần liền mà đều bị Hoắc Khải ngó lơ, sắc mặt ông ta không dễ chịu chút nào, tức tối vô cùng. Ông ta không dám phát hỏa với Hoắc Khải mà phải lạnh lùng nói với đám người kia: “Hỏi gì cũng không biết, đúng là một đám vô dụng mà. Bảo sao người ta nói chủ nào tớ nấy. Hoắc Trạch Minh với các người đúng là cùng một giuộc mà!” Đám người bị chửi thì đều đen mặt lại, nhưng chỉ có thể im lặng đứng đó. Hiện giờ, bọn họ biết Hoắc Tích Nguyên đang nịnh nọt ông chủ của Hi Vọng Mới nên đều cho rằng sau này nhà họ Hoắc sẽ do Hoắc Tích Nguyên nắm quyền. Thế thì tội gì phải đắc tội ông ta vào lúc này chứ? Cứ để ông ta giễu võ dương oai đi, dù sao cũng sẽ chẳng phải nghe nhiều nữa. Sự im lặng của bọn họ khiến Hoắc Tích Nguyên thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù ông chủ của Hi Vọng Mới không nể mặt ông ta, nhưng ông ta vẫn lấy lại được thể diện. Nếu là ngày trước, đám thành viên nòng cốt này sẽ chịu nghe ông ta dạy dỗ sao? Sợ là ông ta vừa mới cất lời thì đã bị chửi ngược lại rồi. Thời gian sau đó, Hoắc Khải “đèn sách thâu đêm”, đọc một lượt tài liệu quan trọng của nhà họ Hoắc. Các tài liệu tính ra khá nhiều, chỉ nguyên quyết sách chiến lược đã mất khoảng 6,7 tiếng rồi, phần còn lại không tốn 2,3 ngày mới lạ. Dù sao anh cũng chỉ đến một mình chứ không mang theo đội nhóm đến. Mà điều này cũng khiến người nhà họ Hoắc cảm thấy kỳ lạ, nhất là Hoắc Trạch Minh. Khi nghe nói Hoắc Khải một mình xem tài liệu, ông ta thấy bực bội vô cùng. “Sao cậu ta không dẫn người đến? Hi Vọng Mới có nhiều nhân tài về phương diện này lắm mà. Tôi nghe nói bọn họ còn lập hẳn một phòng ban chuyên trách để thu mua nữa kìa”, Hoắc Trạch Minh hỏi. Dĩ nhiên là không ai có thể trả lời nổi câu này mà chỉ có thể cho rằng đây là sở thích cá nhân của Hoắc Khải. Có lẽ anh lại thích tự lực như thế, không muốn người khác nhúng tay vào. Trong lúc Hoắc Khải đi vào nhà họ Hoắc thì bên ngoài cũng đã loan tin này đi khắp trốn. Dĩ nhiên nhà họ Hoắc cũng thổi thêm lửa vào gió. Nhà họ Hoắc sắp bị Hi Vọng Mới thu mua, ông chủ Lý Phong tự mình đến nhà họ Hoắc đàm phán. Tin tức này truyền ra cũng không vượt qua dự liệu của quần chúng, mà khiến cho thế lực chống đối với hệ thống Hi Vọng Mới đã giảm đi ít nhiều. Khi bọn họ có được đáp án khẳng định của Ninh Thần và Giản Tư Tư, xác nhận Hi Vọng Mới thật sự sẽ thu mua lại nhà họ Hoắc thì rất nhiều công ty từ bỏ tấn công. Dù sao đằng nào cũng là người nhà, còn đánh đấm gì nữa. Đánh cho lắm vào thì cũng là Hi Vọng Mới được lợi, mà nhỡ đắc tội với ông chủ thì lại không có quả ăn. Mấy ngày sau, Hoắc Khải mới xem xong chính sách và tài liệu triển khai trên thị trường. Đã 4 ngày kể từ lúc anh đi vào nhà họ Hoắc. Trong 4 ngày này, Hoắc Khải vẫn luôn ngồi dưới cây đa, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây hết. Rất nhiều người nhà họ Hoắc ban đầu còn nhìn anh với ánh mắt thù địch, nhưng giờ lại chuyển sang tò mò. Thậm chí, một số người thanh niên có tính cách cởi mở còn lộ ra sự tôn sùng và bái phục với Hoắc Khải. Chẳng trách mà Hi Vọng Mới phát triển lớn đến vậy, ông chủ của một công ty có giá tị hơn 10 ngàn tỷ mà có thể ở đây xem tài liệu liền 4 ngày. Chưa nói đến cái khác, chỉ tính đến số gân đang chạy trên đầu anh kia, trên đời có mấy ai sánh bằng? So với anh, bản thân họ không khác gì con dòi lười. Sau khi xem tài liệu xong, Hoắc Khải không tiếp tục xem tài liệu của toàn bộ nhân viên nữa mà nói: “Tôi nghỉ chút đã, lát ngủ dậy thì bảo chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc Trạch Minh đến gặp tôi”. Nói rồi, không chờ người khác nói gì, Hoắc Khải đã nằm thẳng xuống cái giường gỗ dưới gốc cây đa để ngủ. Anh thật sự mệt mỏi quá đỗi, nên ngủ rất ngon. Nhìn Hoắc Khải đang ngủ say kia, đám người nhà họ Hoắc đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì. Bọn họ đoán được rằng, khi Hoắc Khải tỉnh lại, có lẽ thời khắc đàm phán thu mua sẽ bắt đầu. Bọn họ chờ 4 ngày mà không khác gì một năm. Cuối cùng ngày này cũng đến, cho nên ai cũng kích động và lo lắng, Vì bọn họ không biết Hoắc Khải sẽ đưa ra cái giá thế nào. Nếu quá thấp thì sẽ khiến người ta thất vọng. Hoắc Trạch Minh hay tin thì nhanh chóng bình ổn lại nội tâm của mình và yên tĩnh chờ trong phòng. Mãi 6 tiếng sau, Hoắc Khải mới tỉnh lại và gọi Hoắc Trạch Minh đến luôn. Lúc Hoắc Trạch Minh tới, anh đang uống trà. Đây là trà do Hoắc Khải tự pha. Hoắc Tích Nguyên đứng bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi. Mấy ngày này, ông ta chỉ ngủ có 2,3 tiếng và thức cùng Hoắc Khải. Hoắc Khải dám ngủ nhưng ông ta thì không, sợ bỏ lỡ thời khắc quan trọng. Đàm phán thu mua là thời khắc quan trọng nhất, là người cầm quyền nhà họ Hoắc trong tương lai, Hoắc Tích Nguyên cho là bản thân phải có mặt ở đây. Uống một ngụm trà nóng cho nhuận giọng, cũng tan biến đi một chút mệt mỏi những ngày qua. Từ trên giường ngồi dậy, đi một vòng quanh, hoạt động gân cốt, sau đó Hoắc Khải mới đứng lại trước mặt Hoắc Trạch Minh. Nhìn người đàn ông trung niên có vẻ hơi lo lắng này, Hoắc Khải bật cười: “Chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc có vẻ không thoải mái nhỉ, sao thế, không nỡ số quyền lực này à?” Hoắc Trạch Minh run rẩy, khẽ thở dài, điều gì cần đến sẽ phải đến. Ông ta đáp: “Nói nỡ thì là giả, nhưng nói không nỡ thì cũng không đến mức đó. Tôi nghĩ rất rõ ràng rồi, chỉ cần cho người nhà họ Hoắc một câu trả lời thuyết phục thì có quyền lực hay không cũng không quan trọng nữa”. “Ông nói chuyện rất có kỹ năng đó, là một cách tạo áp lực sao?”, Hoắc Khải lại hỏi. Hoắc Trạch Minh lắc đầu đáp: “Tôi chỉ nói thật lòng mà thôi”. Hoắc Khải lại bật cười: “Ừ, nếu ông đã nói đến thế rồi thì tôi cũng bày tỏ suy nghĩ của mình nhé”. Đám thành viên nòng cốt của nhà họ Hoắc đều lên tinh thần để nghe, sợ mình bỏ lỡ từ khóa quan trọng. “Tài sản của nhà họ Hoắc không cần nói nhiều, sẽ có người đến đánh giá. Nhưng tôi thì cho rằng nhà họ Hoắc vẫn còn gốc rễ. Mặc dù Hi Vọng Mới có thể đánh nhà họ Hoắc thảm hại, sau đó mua với giá thấp để thu dọn tàn cục, nhưng tôi cho rằng đó không phải kết quả tốt nhất. Nhà họ Hoắc mà tan rã thì cho dù chúng tôi có thu thập lại tài sản và thành lập lại một hệ thống hoàn chỉnh mới thì cũng phải tốn rất nhiều nhân lực và vật lực. Cho nên, tôi sẽ thu mua nhà họ Hoắc với giá một trăm tỷ. Tiền đề của cái giá này là người nhà họ Hoắc phải nghe theo lệnh tôi. Bảo ai đi, người đó phải đi; bảo ai ở, người đó phải ở, mọi người hiểu chứ?”, Hoắc Khải hỏi. Hoắc Trạch Minh lại thở dài đáp: “Tôi hiểu ý cậu. Cậu yên tâm, nếu cậu bảo tôi đi thì tôi sẽ không phản đối gì cả. Về việc giá cả, nói thật, cái giá này còn vượt qua dự đoán của tôi. Tôi nghĩ nhà họ Hoắc cũng sẽ không phản đối đâu”.