Chương 657: Nói chuyện Thế lực ngầm đã bị nhổ tận gốc, đây được coi là một tin tức lớn trong nước, cho đến giờ phút này, đã có rất nhiều người đều biết rằng một thế lực như vậy thực sự đã từng tồn tại trong bóng tối. Mặc dù trong hệ thống Hi Vọng Mới cũng tồn tại hàng trăm công ty, và có thể còn tăng nhiều hơn nữa trong tương lai, nhưng bản chất giữa Hi Vọng Mới và thế lực ngầm là hoàn toàn khác nhau. Hi Vọng Mới là một hệ thống tự do, mỗi công ty bên trong có quyền hoạt động độc lập mà không có bất kỳ sự can thiệp nào từ trụ sở chính. Ngay cả khi Hi Vọng Mới từng ra lệnh chặn một số công ty bên ngoài hệ thống vài lần, nhưng trụ sở cũng chưa bao giờ ép buộc các công ty trong hệ thống nhất định phải làm điều đó. Điều quan trọng nhất chính là việc ra quyết định của công ty hoàn toàn do ban lãnh đạo của họ quyết định. Còn thế lực ngầm thì luôn hoạt động theo cách khống chế hội đồng quản trị, cũng giống như việc gài bom vào công ty của người khác vậy. Nếu như có người không nghe lời, quả bom đó có thể phát nổ bất cứ lúc nào, phá nát tất cả. Không ai thích cảm giác bị kiểm soát như vậy, kể cả các công ty lớn hay nhỏ đều muốn tự mình kiểm soát mọi thứ. Do đó, việc thế lực ngầm bị quét sạch cũng là một điều tốt đáng để mọi người ăn mừng. Trong số hai trăm công ty hàng đầu, có nhiều giám đốc điều hành cấp cao đã bị mua chuộc bởi thế lực ngầm, và những bằng chứng mà Hoắc Khải giao nộp đã khiến những người này phải ngồi tù vài năm, thậm chí đến vài thập kỷ. Việc các giám đốc điều hành cấp cao của công ty bị sờ gáy đã khiến cho hoạt động của những công ty đó cũng gặp trục trặc. Nhân cơ hội này, các công ty thuộc hệ thống Hi Vọng Mới đã nỗ lực để chiếm lấy nhiều thị phần hơn. Công ty từng chỉ đứng thứ năm trong ngành nay đã vươn lên các vị trí số một và số hai. Những công ty gần cuối bảng xếp hạng bây giờ cũng được xếp vào những hàng ngũ cao hơn. Trông thì có vẻ như chỉ có một mình Hi Vọng Mới chống lại thế lực ngầm, nhưng trên thực tế, toàn bộ các công ty trong hệ thống đều có thể thu hoạch được một khoản lớn. Điều này cũng khiến cho càng nhiều công ty mong muốn được tích hợp vào hệ thống Hi Vọng Mới. Họ đã nhìn thấy tiềm năng vô hạn và đều phát cuồng vì viễn cảnh tương lai tươi sáng. Những công ty nằm trong hệ thống giờ đây rất tự hào về vị trí của mình với toàn thế giới, luôn khoe khoang những lợi ích mà họ nhận được. Có rất nhiều người sẽ thèm thuồng, thậm chí còn đố kị và ghét bỏ, nhưng có ích lợi gì, người ta vẫn sẽ thu được lợi ích như thường. Đối với những công ty đã được nằm trong hệ thống Hi Vọng Mới nhưng sau đó lại chủ động rút lui hoặc khoanh tay khi trụ sở gặp khủng hoảng, bây giờ họ liền cảm thấy hối hận vô cùng. Hầu hết các công ty này đều đã bị Hi Vọng Mới mua lại, chỉ một số ít trong số đó đã bị các công ty khác trong giới kinh doanh chèn ép, theo thời gian thì tương lai càng trở nên mờ mịt. Thế lực ngầm đã không còn là mối đe dọa để phải suy nghĩ, đối với Hi Vọng Mới mà nói, cũng xem như là đã bớt được một chuyện phiền phức. Hơn nữa vụ giết người ở cây xăng cuối cùng cũng đã được giải quyết sạch sẽ. Rất nhiều người biết rằng thế lực ngầm đã bắt cóc con gái của Hoắc Khải để đe dọa anh, nhưng kết quả là bị giết ngược lại. Chỉ có điều những sát thủ đó đều là người nước ngoài, không có nhân thân nghề nghiệp, nên khi chết thì cũng chẳng có ai nghĩ đến việc phải tìm cho bọn chúng công lý. Vấn đề này xem như là kết thúc ở đây. Điều khiến Hoắc Khải gặp phiền phức vào lúc này chính là bà cụ nhà họ Lý bất ngờ gửi tin nhắn yêu cầu anh mau về nhà. Hoắc Khải không có tình cảm với nhà họ Lý, nhà họ Lý luôn chỉ là công cụ để anh che đậy thân phận của mình. Nhưng cho dù là công cụ, thì suy cho cùng thân thể của anh cũng thuộc về nhà họ Lý. Về tình về lý, đến lúc cần quay lại thì anh vẫn phải quay lại đó. Sau khi đến nhà họ Lý, Hoắc Khải mới nhận ra rằng bà cụ đang ốm rất nặng. Bà ta đã phải lo lắng quá nhiều cho nhà họ Lý trong những năm qua, và bà ta đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Mấy năm nay dù có đỡ hơn nhưng bà ta cũng đã ngày càng già đi, các chức năng thể chất giảm sút trầm trọng. Mới vài ngày trước, bà ta đột nhiên hôn mê, phải mấy tiếng đồng hồ sau mới cứu được tính mạng. Câu đầu tiên mà bà cụ nói khi mở mắt ra là: “Bão thằng nhóc Lý Phong về đây. Tôi muốn nhìn thấy nó một lần”. Vì vậy, Hoắc Khải và bà cụ đã gặp nhau trong phòng bệnh. Sau khi vào phòng bệnh, Lý Thắng Bân bước đến bên bà cụ nói nhẹ nhàng: “Mẹ, Lý Phong đến rồi”. Bà cụ mở to mắt rồi bảo Lý Thắng Bân đỡ mình ngồi ở đầu giường. Nước da của bà ta trông thật tồi tệ, gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu. Trên đường đến đây, Lý Thắng Bân đã nói với Hoắc Khải rằng theo chẩn đoán của bác sĩ thì cơ thể của bà cụ đã chạm đến cực hạn. Lúc này trông bà cụ có vẻ không gặp phải vấn đề lớn, nhưng thực tế tim của bà cụ có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Ông ta hi vọng Hoắc Khải có thể nói chuyện một cách ôn hòa nhất có thể với bà cụ, đừng cứng rắn như trước nữa. Nếu không, bà cụ mới sống lại được mấy ngày, có khi sẽ phải tức giận mà gục chết ngay tại chỗ. Hoắc Khải cũng không phải là người vô lý, trước đây anh hay tỏ ra cứng rắn vì anh nhất định phải làm như thế. Trong nhà họ Lý, nếu như anh tỏ ra yếu đuối, thì anh sẽ bị bọn họ giẫm đạp không thương tiếc. Nhưng hiện tại anh đang có ưu thế tuyệt đối, cho dù là nhà họ Lý thì cũng không ai dám nghĩ tới việc gây phiền phức cho anh nữa. Vì vậy, bây giờ anh cũng không cần phải quá cứng rắn với bà cụ. Sau khi vào phòng bệnh, Hoắc Khải bước tới chỗ bà cụ, anh còn chưa kịp nói thì bà cụ đã nói: “Cậu không cần an ủi tôi. Tôi nghe đến phát mệt rồi”. Lý Thắng Bân có chút ngượng ngùng, bởi vì ông ta vừa mới thuyết phục Hoắc Khải an ủi lão phu nhân mấy câu. Kết quả, Hoắc Khải còn chưa kịp nói chuyện, thì đã bị bà cụ chặn miệng trước. “Có vẻ như tinh thần của bà vẫn tốt”, Hoắc Khải nói. “Cậu đúng là nói dối không chớp mắt, tôi như thế này mà còn bảo là tốt sao? Chỉ là mới đạt được một chân xuống mồ, cố chấp ló đầu hít thở thêm vài cái thôi”, bà cụ liếc anh một cái, sau đó nhìn lại xung quanh rồi hỏi: “Vợ cậu không đến à?” “Biết bà không thích cô ấy nên tôi đã không bảo cô ấy đến”, Hoắc Khải đáp. Khi còn ở nhà họ Lý, bà cụ đã nghĩ đến việc đổi vợ cho Hoắc Khải, vì lý do này mà hai người đã xảy ra xung đột rất gay gắt. Bây giờ, Hoắc Khải lại đem chuyện cũ nhắc tới, bà cụ vậy mà cũng không cảm thấy ngại ngùng, nói: “Lúc này vợ của cậu có thân phận cao, tôi cũng không có khả năng động chạm đến cô ta. Gọi cô ta tới cho tôi nhìn một chút. Nhân tiện mang theo đứa nhỏ đi nữa. Tôi nghe nói hai người đã sinh con thứ hai, còn không biết đưa cháu về để tôi được ôm cháu nội”. Hoắc Khải có hơi do dự, hiện tại toàn bộ hệ thống Hi Vọng Mới đều đang bận rộn tiếp nhận “di sản” do thế lực ngầm để lại, Ninh Thần cũng nhóm nhân viên mỗi ngày còn chẳng đào ra được thời gian nghỉ ngơi. Bắt Ninh Thần chạy đến đây rõ ràng là đang lãng phí thời gian của cô. Nét mặt Lý Thắng Bân đầy lo lắng, nhanh chóng đứng dậy nói với Hoắc Khải: “Bà cụ muốn gặp cháu chắt, cậu không thể từ chối, đây là nguyện vọng của bà cụ!” “Chi bằng nói là nguyện vọng cuối cùng đi, cái thằng nhóc này lòng dạ sắt đá, sẽ không đổi ý chỉ vì vài lời của anh đâu. Trong lòng của nó, vợ nó quan trọng hơn nhiều so với bà già này. Nó có thể đứng nhìn tôi chết, nhưng tuyệt đối không thể để cho vợ của chạy lăng xăng, vì tôi mà kiệt sức”, bà cụ nói. Những lời này thật sự rất khó nghe, nhưng Hoắc Khải cũng không quá kinh ngạc, dù sao từ trước đến nay bà cụ đều có phong cách này. Nếu bà ta nói chuyện khéo léo nhẹ nhàng thì mới đúng là chuyện đáng kinh ngạc. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mẹ có sức khỏe tốt và còn có thể sống thêm đến mấy năm nữa”, Lý Thắng Bân nói. “Đừng lừa tôi, tôi chỉ già chứ không ngốc. Tôi biết rõ nhất thân thể của chính mình”, bà cụ nhìn sang Hoắc Khải nói: “Trước khi tôi chết, tôi muốn được nhìn thấy con cháu của nhà họ Lý, đừng để tôi chết không nhắm mắt, có được không?” Bà ta đã nói đến đó, Hoắc Khải cũng không biết nói gì nữa nên đành phải nói: “Được, tôi sẽ gọi điện cho cô ấy và bảo cô ấy mua vé máy bay đưa con đến đây”. Với câu trả lời của Hoắc Khải, bà cụ gật đầu hài lòng, sau đó nói: “Nghe nói gần đây cậu đã đánh tan một thế lực ngầm, nhổ sạch tận gốc bọn chúng, thu được rất nhiều lợi ích hả?” “Chà, gần đây vì chuyện đó tôi cũng bận rộn lắm”, Hoắc Khải gật đầu. “Nhà họ Hoắc cũng bị cậu thâu tóm rồi à?”, bà cụ lại hỏi. “Đúng vậy, việc mua lại đã diễn ra được một thời gian”, Hoắc Khải trả lời. “Cậu đã tìm ra kẻ giết bố mình chưa?”, bà cụ hỏi. Gương mặt của Lý Thắng Bân trở nên rất kỳ lạ. Về cái chết của anh trai, đó luôn là một điều cấm kỵ trong nhà họ Lý. Bà cụ không nhắc tới thì cũng không ai dám nhắc tới. Sau khi mở lại cuộc điều tra lần thứ hai, nhiều người mới biết rằng vụ ám sát hồi đó là do một thế lực lớn thực hiện. Nếu sự thật bị phát hiện, nhà họ Lý có thể phải đối mặt với sự diệt vong. Bây giờ, khi bà cụ hỏi trực tiếp điều đó, ngay cả Lý Thắng Bân cũng không thể không chú ý lắng nghe. Hoắc Khải trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu nói: “Chưa tìm ra”. Bà cụ cau mày nói: “Theo điều tra của tôi, người thuê hung thủ ám sát bố của cậu chính là người thuộc về thế lực ngầm đó. Bây giờ cậu đã quét sạch toàn bộ thế lực ngầm rồi, tại sao vẫn chưa tìm ra kẻ sát nhân?”