Chương 669: Chiến lược “Tin này chuẩn chứ?”, Ninh Thần hỏi. Tất cả đều nhìn Hoắc Khải, chờ một đáp án chính xác. Nói đúng hơn là bọn họ muốn có một đáp án không đủ chính xác. “Rất chính xác, kể cả nhà họ Cơ mới cũng đã nhận được rất nhiều thư thu mua rồi. Giá không thấp đâu”, Hoắc Khải đáp. Ninh Thần nhíu mày thật chặt, cô biết mối quan hệ của Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải. Nếu thật sự có tư bản nước ngoài muốn đối phó với Hi Vọng Mới thì chắc chắn sẽ phải điều tra những việc liên quan. Bọn họ biết thừa Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải có quan hệ tốt, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu thu mua. Một mặt là cố ý đưa ra tín hiệu khiêu chiến, nói cho Hi Vọng Mới biết bọn họ đã đến, và cũng đã chuẩn bị xong. Mặt khác, lượng tiền của tư bản nước ngoài e là rất kinh khủng, cho nên mới không cố kỵ như vậy. Ninh Thần hỏi Giản Tư Tư: “Có công ty nào trong hệ thống báo về mấy chuyện này chưa?” Giản Tư Tư lắc đầu: “Chưa có”. Ninh Thần càng nhíu mày chặt hơn. Biểu cảm của những người khác cũng rất khó coi. Nếu thật sự là có nhiều công ty đã bị thu mua như Hoắc Khải nói thì tại sao lại không ai báo lên? Mà chỉ có Cơ Hương Ngưng lén nói chuyện này cho Hoắc Khải? Tức là sao? Là vì khả năng trà trộn của tư bản nước ngoài quá mạnh, hay là các công ty đó đã dao động rồi? Dù là khả năng nào thì cũng đều không phải tin tốt cho Hi Vọng Mới. Mọi người nhất thời cảm thấy áp lực, biểu cảm cũng nghiêm trọng hơn nhiều. Bọn họ đã ý thức được đây là một cuộc chiến khác hẳn lần trước. Nếu chỉ so về tiền thì có thể không bằng vụ nhà họ Hoắc. Nhưng nếu tính về độ nguy hiểm thì lại cao hơn nhiều. “Vậy anh định làm gì?”, Ninh Thần hỏi Hoắc Khải. Việc lớn đến mức này thì Ninh Thần không thể nào tự giải quyết được. Cho dù là thương lượng với người khác thì cô cũng không yên tâm. Chỉ có ý kiến của Hoắc Khải mới đạt được sự công nhận của mọi người. Hoắc Khải đã nghĩ ra chiến lược ứng phó từ lâu, bèn nói: “Hiện giờ thì chúng ta cần giữ vững sự ổn định bên trong hệ thống. Cho dù có mấy công ty bị thu mua, nhưng xu hướng chính không bị phá hoại là được. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta lại đang nằm ở góc ngoặt trong quá trình phát triển, thời gian rất quý giá. Chúng ta cần một lượng lớn tiền mặt để đảm bảo ba hạng mục trọng điểm được duy trì, đây là chỗ dựa của Hi Vọng Mới trong tương lai. Cho nên, chúng ta có thể không có nhiều tiền để đối đầu với họ. Nếu còn làm như với nhà họ Hoắc nữa thì là chuyện không thể”. Ai nghe vậy cũng đều gật đầu đồng ý. Lúc đánh nhau với nhà họ Hoắc, Hi Vọng Mới đã bỏ ra không ít tiền để bù cho các công ty khác. Nhưng lúc đó quy mô đánh không nhiều, tính dư ra cũng chỉ mấy chục tỷ. Thế nhưng hiện giờ số lượng tiền mà tư bản nước ngoài tập hợp lại đã hơn mười ngàn tỷ, gấp biết bao nhiêu lần lần trước! Mà số lượng công ty trong hệ thống của Hi Vọng Mới từ chưa được tròn trăm đã lên đến gần ba trăm. Quy mô tiền tổng thể cũng tăng gấp mấy lần. Nếu đền bù như trước thì phải tốn bao nhiêu đây? Cho dù chỉ bù có 1/3 thì cũng là năm ngàn tỷ rồi. Hi Vọng Mới có nhiều tiền vậy sao? Không hề! Mà dù có thì cũng sẽ không lãng phí vào việc đối đầu với tư bản nước ngoài! Năm ngàn tỷ tiền mặt không phải cứ lấy ra là có, nếu lãng phí thì không biết đến tháng năm nào mới xong được ba cái hạng mục đó nữa. Mọi người nhìn Hoắc Khải, chờ anh nói tiếp, vì họ biết bản thân sẽ không nghĩ ra được cách gì hay, chỉ có người đàn ông này mới tạo ra được kỳ tích! Hoắc Khải nói tiếp: “Chính vì không đủ tiền nên chúng ta chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết đâu. Lúc trước chúng ta luôn dùng chính sách phòng thủ rồi phản công, nhưng lần này, chúng ta sẽ chủ động công kích!” Ninh Thần kinh ngạc nhìn anh: “Chủ động công kích? Vậy không ổn lắm đâu, chúng ta sao có thể nhiều tiền như họ được, đánh thế nào được chứ?” “Ý anh không phải là trực tiếp đối đầu mà là dùng chiến lược đã có, kế vây Ngụy cứu Triệu, chắc mọi người đều nghe nói đến rồi hả?”, Hoắc Khải hỏi. Thời Chiến Quốc, nước Ngụy vây công đô thành của nước Triệu. Nước Triệu cầu cứu nước Tề. Tướng nước Tề là Điền Kỵ, Tôn Tẫn dẫn quân đến cứu Triệu, thừa cơ binh lực tại đô thành nước Ngụy mỏng manh mà vây công nước Ngụy. Quân Ngụy quay về cứu nước, quân Tề lại quay về chặn đánh, khiến quân Ngụy đại bại, cứu được quân Triệu. Rất nhiều người đã nghe đến chuyện này rồi, nhưng họ không hiểu sao Hoắc Khải lại lôi chuyện này ra để nói. “Đơn giản lắm, ta không thể đối đầu trực diện với tư bản nước ngoài được. Nhưng các anh chị phải hiểu rằng tư bản nước ngoài cũng được lập từ một xí nghiệp thôi. Chúng ta phải bóc tách bọn họ ra, đừng coi họ như một chỉnh thể mà hãy coi như từng cá thể phân tách. Sau đó, tìm ra công ty quan trọng nhất trong đó và tiến hành tấn công thật mạnh mẽ. Chỉ như vậy thì mới kéo dài thời gian tấn công của họ, thậm chí khiến bọn họ phân tâm!”, Hoắc Khải nói. Mọi người nghe vậy thì mắt sáng lên, phân tách tư bản nước ngoài ra? Bọn họ đều là “người trong giang hồ”, nên hiểu rất rõ cách đánh nhau trong thương trường. Cho nên vừa nghe đến là bọn họ đã hiểu ngay. Nếu tư bản nước ngoài là một chỉnh thể thì có thể nói là thiên hạ vô địch. Nhưng nếu họ là liên hợp từ các cá thể thì áp lực sẽ giảm đi nhiều. Bọn họ tấn công công ty quan trọng nhất, giống như kiểu đánh hội đồng mà tìm được người được nhóm đó tôn trọng nhất, lấy dao kề vào cổ người đó thì sẽ không ai dám làm gì mạo hiểm nữa. Dù họ có định làm gì thì cũng phải cân nhắc thật kỹ. Đây là lấy một địch nhiều, là chiến lược tốt nhất khi bản thân rơi vào thế yếu. Nhưng sau đó Giản Tư Tư lại chất vấn: “Coi như chúng ta phân tách được bọn họ đi, nhưng tấn công họ thì cũng đâu có dễ? Tư bản nước ngoài dám tấn công Hi Vọng Mới vào lúc này thì không phải kẻ yếu, ít nhất họ cũng có tài sản là hàng trăm tỷ đô. Không thể nào mà đánh đổ họ trong thời gian ngắn thế được đâu”. “Tôi thì cho rằng vẫn có khả năng nhất định đấy”, Ninh Hạo Bân đột ngột lên tiếng. Mọi người nhìn qua, Ninh Hạo Bân không hề tỏ ra bất an mà vừa tư duy vừa nói: “Nhờ có thế giới ảo VR, hiện tại chúng ta có danh tiếng khá lớn trên phạm vi toàn thế giới. Bất kể là sản phẩm chủ lực hay là hậu cần thì đều được rải đều trong các điểm chiến lược của toàn thế giới. Mà các công tác chuẩn bị thì đều có thể dùng được trong lúc này. Nhưng chúng ta phải đem những điểm chi nhánh mà ta dự định phân phối đó cải tạo thành những cứ điểm để tấn công tư bản nước ngoài. Ta sẽ dựa vào những cứ điểm này để phản vây công đối phương”. “Nhưng đó là sân chơi của bọn họ, điểm chiến lược của chúng ta chỉ vừa mới được thành lập không lâu. Ít nhất phải tốn mấy năm thì mới hình thành lực chiến đấu được”, có người hỏi. “Nói đúng lắm, đây cũng là câu hỏi khó nhất của chúng ta hiện tại, làm sao để hình thành một lực chiến đấu có thể đánh lại kẻ địch!”, Ninh Hạo Bân nhìn Hoắc Khải: “Tôi không nghĩ ra nổi, đành mời sếp trả lời vậy. Tôi tin rằng anh ấy đã có cách rồi”. Nói thật, mặc dù Ninh Hạo Bân không đưa ra được kết quả tốt nhất, nhưng anh ta nghĩ được đến bước đó là đã đáng quý lắm rồi. Cũng chứng tỏ rằng Ninh Hạo Bân có mắt nhìn, coi như là người nằm trong top của công ty. Đến cả Giản Tư Tư có lẽ cũng kém anh ta một bậc. Khi nhóm người nhìn sang Hoắc Khải, anh nói: “Thật ra đáp án không hề khó, mọi người có biết ưu thế lớn nhất của chúng ta so với tư bản nước ngoài hiện giờ là gì không?” Đám người nhìn nhau, một lúc sau, Ninh Thần mới dè dặt nói: “Là độ nổi tiếng?” “Chính xác!”, Hoắc Khải gật đầu: “Trong thời đại này, độ nổi tiếng chính là tất cả. Có được nó, làm gì cũng ra tiền. Chiến lược của chúng ta tuy yếu, khó mà đối kháng chính diện với kẻ địch được. Nhưng tại sao chúng ta phải chơi chính diện chứ?”