Chương 677: Không cần tiền “Không cần tiền”, Cổ Ngôn Tài trả lời. Bước chân của Ninh Hạo Bân dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Cổ Ngôn Tài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không cần tiền? Làm sao có khả năng đó được?” Tuy không hiểu nhiều về tình hình ở nước ngoài nhưng Ninh Hạo Bân cũng biết, một nông trường với mức lợi nhuận vài tỷ mỗi năm như thế này đã được xem là hàng đầu rồi. Muốn mua lại nó thì ít nhất phải bỏ ra hơn 10 tỷ, hơn nữa còn phải là 10 tỷ đô la Mỹ! Vì vậy, anh ta đương nhiên không tin lời Cổ Ngôn Tài vừa nói. Trên mặt Cổ Ngôn Tài không hề lộ ra chút bối rối nào, chỉ điềm nhiên nói: “Tôi đã nói với ông ta rằng tôi có thể giúp ông ta đánh bại đối thủ và tăng gấp đôi lợi nhuận hàng năm. Hơn nữa, lưu lượng của Hi Vọng Mới cũng có thể chuyển cho ông ta một phần”. Ninh Hạo Bân sững người, nếu thực sự có thể đánh bại được các đối thủ cạnh tranh của nông trường, lợi nhuận đương nhiên sẽ tăng gấp đôi. Nhưng lưu lượng truy cập của Hi Vọng Mới thì có lợi ích gì cho một nông trường? Cho dù nắm nhiều lưu lượng thì sao, chẳng lẽ nó có thể giúp họ thu hoạch nông sản? “Có vẻ như ông chủ đã không nói rõ với anh về cách sử dụng lưu lượng sao cho đúng”, Cổ Ngôn Tài nhìn Ninh Hạo Bân và nói: “Anh cho rằng lưu lượng truy cập của Hi Vọng Mới bây giờ đã đạt đến mười chữ số, mỗi tháng có tối thiểu mấy trăm triệu lưu lượng truy cập mới tiến vào, vậy có thể dùng làm gì?” “Tất nhiên nó được dùng để quảng bá sản phẩm và nâng cao khả năng cạnh tranh của thương hiệu”, Ninh Hạo Bân trả lời: “Tất nhiên, nếu chúng ta muốn bán được hàng nhanh giống như những người nổi tiếng trên Internet thì điều đó cũng hoàn toàn có thể”. “Anh sai rồi”, Cổ Ngôn Tài lắc đầu nói: “Tại sao lại nói lưu lượng rất quan trọng? Không chỉ vì nó có thể giúp anh sàng lọc ra khách hàng của mình thông qua lượng truy cập khổng lồ, đó chỉ là ứng dụng cơ bản nhất của nó mà thôi. Trước tiên, anh cần phải hiểu rõ lưu lượng truy cập đến từ đâu, hoặc cũng có thể nói, anh cần phải hiểu lưu lượng truy cập là cái gì”. “Lưu lượng… không phải là sự nổi tiếng trong cộng đồng hay sao?”, Ninh Hạo Bân bối rối hỏi: “Còn có thể giải thích bằng cách nào khác nữa?” “Lưu lượng truy cập đại diện cho sự nổi tiếng trong cộng đồng ở một số khía cạnh, nhưng đó không phải là bản chất mà chỉ là vẻ bề ngoài. Một ngôi sao có hàng chục triệu người hâm mộ, đây là mức lưu lượng của ngôi sao đó, và bất kể người nổi tiếng nào trên Internet cũng đều như nhau. Nhưng Hi Vọng Mới khác với họ! Hi Vọng Mới là một công ty phát triển dựa trên việc thay đổi thế giới. Lưu lượng truy cập của chúng ta không chỉ giới hạn ở những người dân thường, mà còn có cả những quan chức cấp cao, những người có tầm ảnh hưởng lớn ở đủ mọi ngành nghề đều có mặt trong đó không ít. Ở tầng đáy của lưu lượng truy cập là bộ phận chỉ thu về tiền bạc, giống như anh vừa mới nói về những người nổi tiếng tùy tiện cầm ra một món sản phẩm có thể liền bán đi mấy chục triệu món y như vậy. Nhưng nếu như một phần trong số lưu lượng truy cập đó tới từ tầng cao hơn và có sức ảnh hưởng đến cả thế giới thì sao?” Ninh Hạo Bân ngẩn người ra, anh ta như mơ hồ hiểu được Cổ Ngôn Tài đang nói gì, nhưng vẫn chưa rõ ràng. Cổ Ngôn Tài không đợi anh ta suy nghĩ, nhanh chóng giải thích thẳng thắn: “Lưu lượng của chúng ta chính là như thế, có những người dân thường ở tầng lớp thấp và cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp hơn. Dù chúng ta mua lại bất kỳ công ty nào, thì công ty đó chắc chắn sẽ phát triển với một tốc độ cực kì nhanh, bởi vì Hi Vọng Mới có lượng truy cập lớn, thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Mọi người đều biết sản phẩm của Hi Vọng Mới tốt như thế nào và họ sẽ đổ xô đi mua. Vậy nếu chúng ta mua lại nông trường này thì điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?” “Mọi người sẽ nghĩ rằng các sản phẩm của nông trường này tốt và họ sẽ muốn mua chúng?”, Ninh Hạo Bân trả lời. “Không sai”, Cổ Ngôn Tài khẽ gật đầu và nói: “Người bình thường có thể không tiếp cận được với nông sản ở đây, nhưng chúng có thể được bán cho họ thông qua các nhà nhập khẩu khác nhau. Người đứng đầu các vùng đất trên thế giới cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi sản phẩm của Hi Vọng Mới tiến vào thị trường của họ. Do đó, ứng dụng lớn nhất của lưu lượng truy cập chính là sự lan truyền vô hình, thay vì chỉ đơn giản là thu về những lợi ích ngắn hạn, nếu vậy, đến khi sản phẩm có vấn đề thì lại mất đi rất nhiều người dùng”. “Nhưng nếu thực phẩm ở nông trường này không chất lượng, chẳng phải kết quả cũng sẽ giống nhau sao?”, Ninh Hạo Bân khó hiểu hỏi. “Làm sao có thể giống nhau được? Không phải tôi đã nói rồi sao, trong số lưu lượng truy cập của chúng ta có không ít người đều là quan chức cấp cao. Những người này sẽ không nghĩ tới việc thực phẩm ở đây có ngon hay không, vì nó chẳng liên quan gì tới họ. Có thể họ còn không bao giờ ăn thực phẩm ở đây cơ. Họ vui vì thấy một nông trường có liên kết với Hi Vọng Mới tiến vào thị trường của họ, hiểu không?”, Cổ Ngôn Tài giải thích lại. Ninh Hạo Bân không phải kẻ ngốc, anh ta rất thông minh nên đã hiểu ra ngay lập tức. Hai mắt của anh ta sáng lên, rồi anh ta nói: “Ý của anh là vì lưu lượng truy cập của chúng ta rất lớn, nên những người đó sẽ chủ động đến nhập thực phẩm từ đây?” “Đúng, đây là vai trò hàng đầu đằng sau lưu lượng, tuyên truyền và kiểm soát!”, Cổ Ngôn Tài nói. Bây giờ Ninh Hạo Bân mới hiểu ra lý do tại sao chủ nông trường sẵn sàng bán miễn phí nơi này cho Hi Vọng Mới. Nếu mọi thứ thực sự có thể tiến triển như Cổ Ngôn Tài nói, thì nông trường này sẽ trở thành nông trường hàng đầu thế giới chứ không còn là một trong số đó nữa! Dù ở bất kỳ quốc gia nào, bất kể là ai thì cũng đều sẽ thích những sản phẩm ở đây, thậm chí nếu nó thực sự không tốt, thì nó vẫn sẽ trở thành sản phẩm phải mua được của người khác. Cũng giống như quần áo và túi xách của các thương hiệu xa xỉ đó, liệu chúng có thực sự tốt không? Tất nhiên là không, trên thế giới vẫn có nhiều sản phẩm khác tốt hơn gấp nhiều lần, nhưng vẫn khó có thể cạnh tranh với những thương hiệu lớn siêu sang. Không phải vì chất lượng các sản phẩm của họ không có khả năng cạnh tranh, mà vì bản thân các thương hiệu xa xỉ đã chiếm lưu lượng truy cập rất lớn trên thế giới. Lưu lượng là gì? Không phải chỉ cần có nhiều người đến xem buổi phát sóng của bạn và mua sản phẩm là đủ, mà bạn còn phải là người giỏi nhất trong suy nghĩ của tất cả mọi người. Không quan trọng là khách hàng có mua hay không, quan trọng là thứ hạng của thương hiệu trong tâm trí của khách hàng có thể xếp ở vị trí thứ mấy. Bất kỳ người nào cũng biết rằng Rolls Royce là chiếc xe tốt nhất trên thế giới, có thể không đắt nhất nhưng chắc chắn là tốt nhất! Nhưng có bao nhiêu người trên thế giới may mắn được sở hữu một chiếc Rolls-Royce? Chỉ một số ít người có thể sở hữu nó, nhưng độ nổi tiếng của nó thì lớn như thế nào chứ? Đây mới là lưu lượng thực sự! Ninh Hạo Bân đã hiểu những điều mà Cổ Ngôn Tài nói, Hi Vọng Mới hiện đang trở thành một công ty thu hút sự chú ý của toàn thế giới và không ngừng vươn lên tầm cao trong tâm trí của mọi người. Một khi thứ hạng đạt đến một vị trí nhất định, mỗi một hành động của họ cũng sẽ khiến cho nhiều thứ thay đổi. Sau khi hiểu ra điều này, Ninh Hạo Bân không khỏi đỏ mặt, bởi vì anh ta biết tầm nhìn của mình quá hạn hẹp, còn kém xa so với Cổ Ngôn Tài. Điều này cũng khiến anh ta hiểu rõ hơn về khả năng của Cổ Ngôn Tài, và cũng hiểu tại sao Hoắc Khải yêu cầu anh ta phải học hỏi nhiều từ Cổ Ngôn Tài sau khi anh ta ra nước ngoài, và tại sao mọi thứ đều do đội Thiên Cơ chi phối. Chỉ qua một vấn đề về nông trường mà anh ta đã có thể nhìn thấy năng lực của Cổ Ngôn Tài lớn đến như thế nào. Khả năng làm việc của một người có thể liên tục được cải thiện theo thời gian, nhưng khuôn mẫu và tầm nhìn của một người thì rất khó cải thiện. Điều này đòi hỏi đầu óc của bạn phải rộng hơn người thường, và bạn cần phải nhìn nhận mọi thứ một cách đa dạng hơn người thường. Chỉ có như vậy thì bạn mới có thể khám phá ra những điều mà người khác không thể. Một lúc sau, mọi người tiến vào nông trường. Chủ nông trường đến chào hỏi một tiếng rồi rời đi. Nhìn thấy người chủ nông trường với tài sản ròng hơn mười tỷ đô la Mỹ này đang tự mình lái máy gặt đập, Ninh Hạo Bân thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ. Giàu có như vậy tại sao lại không thuê nhân công làm việc chứ? “Bởi vì họ biết rằng tất cả số tiền kiếm được là do chính tay mình làm việc mới có, nên mới có thể kiếm tiền một cách ổn định. Có nhiều tiền thì sao? Nếu chỉ muốn giàu có nhàn tản, chỉ cần bán nông trường ngay lập tức, số tiền nhận được đủ để tiêu cả đời cũng chưa hết. Đã không muốn bán thì việc gì nên làm đều phải tự tay làm. Có thể nói những người này rất thực tế, cũng có thể nói những người này rất cứng đầu, đối với việc theo đuổi lợi ích thì vô cùng cố chấp. Cùng với bọn họ làm ăn thì không được giở thủ đoạn”, Cổ Ngôn Tài nói. Ninh Hạo Bân gật đầu, trước khi đến đây anh ta đã hỏi ý kiến nhiều người về những vấn đề tương tự, hầu hết mọi người đều nói rằng người nước ngoài rất có thành kiến với người Hoa Hạ. Người nước ngoài nghĩ rằng các công ty của Hoa Hạ rất hay giở trò lươn lẹo trong kinh doanh, vì vậy các đối tác nước ngoài thường sẽ thiết lập thêm một số chướng ngại khi bàn chuyện làm ăn. Nếu như không muốn gây thêm rắc rối thì tốt nhất là bất kể có làm chuyện gì cũng phải làm đâu ra đấy, đừng nghĩ đến chuyện đi đường tắt. Bên trong nông trường vốn là một biệt thự lớn, nơi chủ nông trường sinh sống. Mặc dù làm việc một mình, nhưng ngôi nhà đã phản ánh gu thẩm mỹ của một người giàu có với tài sản ròng hơn chục tỷ đô la. Trang trí bên trong rất xa hoa, khắp nơi bày biện các loại tranh ảnh, cổ vật nổi tiếng.