Chương 696. Lộ tẩy Hoắc Khải vẫy tay, và một thành viên của tiểu đội Tinh Anh từ trong góc bước ra. “Từ giờ trở đi, anh ta không được phép đến gần cô Cố và Văn Văn trong vòng 20 mét”, Hoắc Khải ra lệnh. Thành viên tiểu đội Tinh Anh gật đầu, lúc nãy thành viên này không ngăn cản là bởi vì bọn họ đã điều tra kỹ Nhạc Khánh Ninh, biết người đó là bố ruột của Nhạc Văn Văn nên chỉ có thể ẩn nấp quan sát trong bóng tối. Nhưng bây giờ Hoắc Khải đã ra lệnh, người của tiểu đội Tinh Anh đương nhiên sẽ không còn khách sáo với anh ta nữa. “Xin hãy lập tức rời đi!”, thành viên của tiểu đội Tinh Anh cao lớn lạnh lùng nói. Nhạc Khánh Ninh muốn chửi rủa thêm vài câu, nhưng sự uy hiếp của thành viên tiểu đội Tinh Anh trước mặt khiến anh ta sợ hãi không dám nói thêm gì nữa. Cuối cùng anh ta chỉ có thể quay đầu rời đi, mới đi được mấy bước, liền quay người nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Khải: “Các người cứ chờ đó! Tôi nhất định phải hủy hoại hai người! Đừng tưởng giàu có và quyền lực thì muốn làm gì cũng được, cứ chống mắt lên mà chờ xem!” Hoắc Khải sẽ không để ý đến một lời đe dọa như vậy, thành viên tiểu đội Tinh Anh thẳng thừng đẩy Nhạc Khánh Ninh hai lần rồi đuổi anh ta đi. Sau khi đuổi Nhạc Khánh Ninh rời đi, Hoắc Khải quay người bước vào nhà. Trong nhà, Nhạc Văn Văn vẫn đứng đó với cặp sách trên lưng. Khi Hoắc Khải vào nhà, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đỏ. Hoắc Khải biết cô bé này có tính cách nhạy cảm nên liền nói: “Buổi trưa con muốn ăn gì? Bố làm cho con”. “Ông ấy…”, Nhạc Văn Văn do dự, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ông ấy thật sự là bố ruột của con sao?” Hoắc Khải im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy”. Về vấn đề này, Hoắc Khải cũng không muốn giấu giếm, dù sao thì Nhạc Văn Văn có quyền được biết sự thật. Sau khi nghe câu trả lời chính xác của Hoắc Khải, Nhạc Văn Văn cuối cùng đã không kìm được nước mắt. Sau biết bao nhiêu năm, cuối cùng cô bé cũng được nhìn thấy bố ruột của mình, nhưng lại khác xa với người mà cô bé hằng tưởng tượng. Điều này khiến cô bé cảm thấy vô cùng kinh hãi và lạc lối. Hoắc Khải thở dài, đi tới ôm lấy cô bé an ủi: “Đừng sợ, có bố ở đây, không ai có thể làm con tổn thương”. “Nhưng…”, Nhạc Văn Văn cúi đầu nhẹ giọng nói: “Bố không phải bố ruột của con…” Hoắc Khải giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Nhạc Văn Văn đã vùng thoát khỏi vòng tay của anh và chạy vào phòng ngủ. Anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô bé. Dù có hiểu lòng người đến mấy, giờ phút này Hoắc Khải cũng không biết làm sao để an ủi cô bé. Những gì Nhạc Văn Văn nói không sai, anh quả thực không phải là bố ruột của cô bé, dù trong lòng có chống cự, cũng không biết phải đối mặt với hiện thực này như thế nào. Điều quan trọng nhất là Nhạc Văn Văn đã nghe rất nhiều lời bàn tán ở trường, nói rằng mẹ cô bé suốt ngày nịnh hót bố mẹ Đường Đường, trong khi cô bé thì nịnh hót Đường Đường. Mặc dù Đường Đường đã cãi nhau với những người đó nhiều lần vì chuyện này và cố gắng hết sức để bảo vệ cô bé, nhưng trong lòng Nhạc Văn Văn thì đây vẫn luôn là một rào cản. Cô bé hy vọng Hoắc Khải có thể lên tiếng thừa nhận rằng anh là bố của cô bé, hơn nữa cô bé cũng không cần phải nịnh hót ai. Nhưng bây giờ, Hoắc Khải vẫn chưa lên tiếng, mà thay vào đó Nhạc Khánh Ninh lại xuất hiện. Điều đó cũng khiến Nhạc Văn Văn thực sự hiểu rằng những gì những người đó nói không sai, gia đình của Đường Đường và gia đình của cô bé không phải là một. Bố của Đường Đường không phải là bố của mình, vậy mình mỗi ngày đều gọi ông ấy là bố Lý liệu có đúng không? Những thay đổi trong thực tế khiến Nhạc Văn Văn càng lúc càng hoảng sợ, cô bé sợ những thay đổi trong cuộc sống, sợ phải quay lại những ngày còn bé. Buổi tối, khi Cố Phi Dương trở về nhà, cô ta cũng thấy con gái mình đang ủ rũ. Hoắc Khải giải thích cho cô ta biết những gì đã xảy ra trong ngày, sau khi Cố Phi Dương hiểu ra, cô ta liền tức giận nói: “Anh ta bị điên à? Em đã nói với anh ta rất rõ ràng rồi, giữa em và anh ta đã không còn tình cảm gì nữa, không thể quay lại với nhau được! Thứ gì cần đưa cho anh ta em cũng đã đưa tất cả cho anh ta, tại sao anh ta lại đến đây quấy rầy em nữa!” “Đó là bởi vì em quá tốt, nhiều người muốn có được em là điều hoàn toàn bình thường. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để thuyết phục Văn Văn, anh nghĩ vấn đề này đã đả kích con bé rất nhiều”. Cố Phi Dương im lặng, tất nhiên cô ta biết loại chuyện này sẽ khiến con gái của cô ta chịu đả kích. Cho dù là cô ta khi lần đầu tiên biết được Nhạc Khánh Ninh vẫn còn sống, thật lâu cũng không bình tĩnh lại được. Làm thế nào để một đứa trẻ mười tuổi có thể thích nghi nhanh chóng với chuyện này chứ? “Em sẽ nói chuyện với anh ta một lần nữa”, Cố Phi Dương nói, “Cùng lắm chỉ cần đưa thêm một chút tiền cho anh ta là được!” “Ý của anh là em nên chú ý nhiều hơn đến trạng thái tâm lý của Văn Văn. Một đứa trẻ ở độ tuổi này đang trong giai đoạn nổi loạn nên rất nhạy cảm. Nếu mọi chuyện không được giải quyết, con bé có thể sẽ oán hận chúng ta trong tương lai”, Hoắc Khải nói. Cố Phi Dương thở dài nói: “Em thực sự không biết phải làm thế nào để thuyết phục con bé. Nếu em biết làm thế náo thì em đã không giữ kín chuyện đó với con bé lâu như vậy”. Hoắc Khải im lặng, Cố Phi Dương đang nói sự thật, thật sự rất khó để thuyết phục cô bé. Chuyện này phần lớn phải dựa vào bản thân cô bé. Hoặc đợi đến khi Nhạc Văn Văn lớn hơn, mọi thứ sẽ ổn thôi. Đêm nay, mọi người đều cảm thấy vô cùng bứt rứt. Sáng hôm sau, ngay khi Hoắc Khải vừa thức dậy, anh đã nhận được cuộc gọi từ Ninh Thần. “Anh đang ở chỗ cô Cố hả?” Giọng điệu của Ninh Thần dường như có chút nóng nảy, thậm chí là tức giận, Hoắc Khải nói: “Anh đang ở đây, có chuyện gì vậy?” “Anh đọc các bài báo ngày hôm nay đi! Mau đến công ty và thảo luận xem phải làm gì tiếp theo!”, Ninh Thần nói. Hoắc Khải nhấc điện thoại, mở mục tin tức xem qua, sau đó nhíu mày. Tiêu đề rõ ràng của bài báo: “Ông chủ của Hi Vọng Mới, Lý Phong, chen chân vào gia đình của người khác, thật đồi bại!” Bên dưới bài báo, đại khái là nói về việc Cố Phi Dương và Hoắc Khải ở cùng với nhau, với hình ảnh sắc nét. Bức ảnh chụp cảnh Hoắc Khải và Cố Phi Dương chào tạm biệt nhau ở cửa. Theo đánh giá trạng thái của bầu trời, chắc là vào khoảng bốn hoặc năm giờ sáng. Ngay cả khi nó không được chú thích bất kỳ dòng chữ nào, thì chỉ riêng bức ảnh này thôi cũng đủ khiến người ta phải suy ngẫm. Hoắc Khải đã hiểu vì sao mới sáng sớm mà Ninh Thần đã nóng nảy như vậy. Về chuyện của Cố Phi Dương, Ninh Thần bây giờ cũng đã quen, và Hoắc Khải luôn ở với cô nhiều hơn với Cố Phi Dương ở đây. Vì vậy, nếu không vì lý do gì đặc biệt, Ninh Thần sẽ không tức giận. Đối với sự tức giận hiện tại của cô, đoán chừng là do việc giới truyền thông tung tin, dù sao thì Ninh Thần chưa bao giờ muốn công khai chuyện của Cố Phi Dương, vì sợ rằng nó sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của Hoắc Khải. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng Hoắc Khải không có bất kỳ ý nghĩ tức giận nào, ngược lại còn cảm thấy mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Anh thở ra một hơi dài, sau đó nói: “Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ đến công ty”. “Em đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng nói chuyện với giới truyền thông trước, sau đó sẽ hạ bài báo đó xuống”, Ninh Thần nói. “Đừng lo lắng, đây có thể không phải là một điều xấu”, Hoắc Khải nói. “Tại sao không phải chuyện xấu? Anh không biết nếu thật sự bài báo này lan truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng xấu đến mức nào sao! Đến lúc đó, sẽ có vô số người chỉ vào anh mà chửi bới!”, Ninh Thần lo lắng nói: “Anh không muốn chặn nó lại sao?” Lúc này, Cố Phi Dương cũng đi tới, hỏi: “Là cô Ninh sao? Có chuyện gì vậy?” Hoắc Khải đưa điện thoại cho cô ta xem, Cố Phi Dương tái mặt khi nhìn thấy những bức ảnh và dòng tiêu đề của bài báo. Cô ta sững sờ nhìn điện thoại, một lúc sau mới vội vàng gọi điện thoại: “Cô Ninh, tôi không làm chuyện này!” Khuôn mặt nhợt nhạt và biểu cảm bối rối của cô ta khiến Hoắc Khải cảm thấy đau lòng. Khi biết được việc này, phản ứng đầu tiên của Cố Phi Dương là hy vọng rằng Ninh Thần sẽ không hiểu lầm cô ta. Từ khi ở bên Hoắc Khải đến giờ, cô ta vẫn luôn khắc cốt ghi tâm chuyện này, chỉ tập trung vào cảm nhận của Ninh Thần và Hoắc Khải. Tất nhiên Ninh Thần cũng có thể cảm nhận được điều đó, cô nói: “Tôi biết không phải do cô làm, cô sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy. Nhưng cho dù ai đã làm điều đó, thì đều cần phải được giải quyết”. “Tôi… tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ rằng đây chỉ là tin đồn!”, Cố Phi Dương nói rồi lập tức cầm điện thoại gọi. “Lúc này em càng nói càng dễ lộ sơ hở, cho dù có trăm cái miệng giải thích cũng ít có người tin”, Hoắc Khải ngăn cô ta lại, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta rồi nói: “Đừng lo lắng, mọi thứ đã có anh ở đây”. “Nhưng mà…” “Đừng lo lắng, em cứ đưa Văn Văn đến trường trước, việc còn lại cứ để cho anh”, Hoắc Khải nói. Nhìn vẻ mặt kiên định của anh, Cố Phi Dương dường như ý thức được điều gì, cô ta lắc đầu nói: “Không, em không thể để cho anh…” “Nghe lời anh”, Hoắc Khải nói xong, vừa đi ra ngoài vừa nói vào điện thoại: “Bây giờ anh sẽ đi đến công ty, bảo bộ phận quan hệ công chúng chờ anh”.