Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Vài ngày sau Quân Minh nhận được cuộc gọi từ Mạnh Dũng.

Anh ta báo cáo với Quân Minh vài dòng ngắn gọn.

Khi cuộc gọi kết thúc, Quân Minh nở một nụ cười quỷ dị lẩm bẩm trong miệng chỉ mình anh nghe thấy: “Dạ Lâm Uy, thì ra là anh ta.”Lại nói đến Dạ Ái, từ ngày bị Quân Minh bất ngờ ôm chầm, lại còn có trợ lý của anh bắt gặp thì vẫn còn ngại ngùng đối mặt với hai người.

Mặc dù trợ lý Đạt là người thức thời không hề hé răng với bất cứ ai, nhưng Dạ Ái vẫn cảm thấy chột dạ.

Mỗi lần thấy mặt anh ta từ xa là y như rằng nàng lại tìm cớ lánh đi.Trợ lý Đạt tuy chỉ mới là trợ lý thực tập, nhưng một khi đã được Quân Minh tuyển chọn làm trợ lý và giữ cho đến bây giờ thì năng lực và khả năng ứng biến thuộc dạng không phải người thường nào cũng có thể làm.

Anh ta rõ ràng biết được cô bé sinh viên làm nhân viên part time kia là người mà sếp mình thích, chỉ là không biết được tâm tình của cô nhóc kia như thế nào.

Nhiều lần anh ta thấy Dạ Ái chật vật khổ sở tìm cách không chạm mặt mình thì chỉ buồn cười, cô bé này hẳn là còn quá ngây thơ nên đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn ngại ngùng như vậy.Một lần trợ lý Đạt theo lời sếp vào phòng ý tưởng thông báo mở cuộc họp, vốn dĩ có thể thông báo qua điện thoại nội bộ, nhưng anh ta lại cố ý đi đến trực tiếp.

Khi vào đến phòng ban của bộ phận ý tưởng, anh ta nhìn quanh, nhận ra Dạ Ái đang chăm chú nghiên cứu một bản vẽ.

Bàn của cô cách xa cửa ra vào nhất, nhưng anh ta cố ý đi đến gần, rồi xoay người thông báo lớn tiếng với mọi người.

Sau khi thông báo xong, chờ bọn họ lật bà lật bật chuẩn bị tư liệu, anh ta mới lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đặt lên bàn của Dạ Ái.

Xong xuôi anh ta ngẩng cao đầu mà rời đi, như chưa có việc gì xảy ra.Dạ Ái cầm lên, đọc đọc rồi bất giác mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn trên gương mặt trắng nõn.

Từ đó về sau nàng không còn vất vả mà cố tránh mặt trợ lý Đạt nữa.

Hai người còn thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nhau như đôi bạn thân thiết.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là một cặp, cứ dính với nhau không rời.

Chỉ có Dạ Ái biết anh ta thuộc thế giới thứ ba.Năm ba đại học nên bài vở cũng tương đối nhiều, Dạ Ái cũng bận tối mắt tối mũi vì vừa học vừa làm.

Số tiền mà mẹ Dạ đưa cho nàng, nàng vẫn không hề đụng đến, cũng chưa bao giờ nàng thử kiểm tra trong đó có bao nhiêu.

Nàng có dự định của riêng mình.Gần đây những cơn ác mộng vẫn thường xuyên tìm nàng, mà nàng thì chưa có thời gian để đến gặp bác sĩ Vi An lần nữa.

Chỉ có nàng vẫn nghe lời bác sĩ mà không giữ khoảng cách với Quân Minh.

Càng gần anh thì những cơn ác mộng kia tới tìm nàng càng ngày càng nhiều, nhưng nàng cũng nhớ được một chút diễn biến của chúng, tuy không rõ lắm nhưng vẫn nhớ một vài chi tiết chứ không hề quên mất hoàn toàn như trước kia.Có một hôm nàng tan học xong rồi đi đến tòa soạn báo nơi nàng vẫn giữ quan hệ cộng tác, về nhà đã là hơn 9 giờ tối, đậu xe dưới tầng hầm chung cư xong nàng bước uể oải mắt nhắm mắt mở vì mệt và buồn ngủ về phía thang bộ đi lên sảnh chính để ra ngoài mua ít đồ ăn.

Nàng vẫn chưa ăn gì, bụng đói đến lã đi.

Lên tới sảnh chính, ánh đèn sáng choang làm cho nàng tỉnh táo hơn, nàng chào chú bảo vệ xong định bước ra ngoài thì nhận ra một bóng dáng gầy gầy của một người đàn ông.

Theo bản năng nàng đi lùi, muốn tránh thật xa anh ta, nhưng anh ta đã lên tiếng: “Thật vất vả để tìm chỗ ở của em, em gái.”“Anh muốn gì? Không phải tôi nói là đừng làm phiền tôi nữa sao?” Dạ Ái tức giận trừng mắt nhìn người kia.Lâm Uy thấy vậy không hề vui hay buồn, chỉ cười nhạt một tiếng: “Em có thấy có ai muốn theo đuổi bạn gái mà lại tránh xa người ta chưa?”Dạ Ái lại cảm thấy buồn nôn, chỉ là vì trong dạ dày vẫn trống rỗng nên không nôn ra được.

Lời nói của anh ta làm nàng chán ghét hơn, nàng lạnh lùng nói: “Anh còn không biết tôi bị bệnh tâm lý sợ đàn ông sao? Đặc biệt là những người đàn ông vô liêm sỉ như anh!”Người kia nghe thấy mình bị sỉ nhục thì đáy mắt ánh lên tia tàn độc, anh ta bước tới gần Dạ Ái hơn, nghiến răng nói: “Vậy sao? Bởi vì tôi là người đàn ông liêm sỉ nên cho dù em có bệnh gì thì tôi vẫn muốn chiếm được.”Dạ Ái không còn giữ được bình tĩnh, đầu nàng choáng váng, mồ hôi túa ra, nàng không suy nghĩ được gì nữa, nàng định đá cho anh ta một phát thật đau.

Nhưng chưa kịp làm gì nàng đã thấy có một người khác lôi kéo Lâm Uy tránh xa nàng một cách thô bạo.

Sau đó thấy người kia đánh anh ta vài đấm.

Lúc này nàng chỉ kịp nhìn thấy nơi khóe miệng của Lâm Uy dính một ít máu, nàng mới dần tỉnh táo lại, cố gắng chạy tới cản người kia, vì nàng sợ sẽ xảy ra án mạng.Quân Minh sau khi bị Dạ Ái ngăn cản, tròng mắt anh vẫn nổi đỏ một cách dữ tợn, anh quay lại rồi xem xét một lượt trên người nàng.

Khi chắc chắn rằng nàng không bị tổn thương gì thì mới xoay người gằn từng tiếng nói với Lâm Uy vẫn đang nằm dưới đất: “Con người dơ bẩn như anh mà cũng đòi theo đuổi cô ấy sao? Anh về hỏi lại người ba tốt đẹp của mình xem anh xứng sao?”Dạ Ái đứng một bên nghe, nàng ngạc nhiên nhìn Quân Minh.

Nàng nhăn mặt lại, nghĩ thầm: ‘Thì ra anh đã biết quan hệ giữa mình và Lâm Uy.’ Nhưng nàng không muốn thần tượng, hiện giờ lại là sếp của mình dính vào chút rắc rối nào về chuyện của mình nên một mạch lôi kéo anh đi.Quân Minh để mặc cho Dạ Ái dẫn anh đi đâu thì đi, anh bước từng bước ngắn theo nàng đến công viên nhỏ nơi nàng hằng ngày vẫn chạy bộ.

Họ ngồi xuống, Dạ Ái lo lắng hỏi anh: “Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”Quân Minh nhìn nàng trìu mến, hoàn toàn khác xa ánh mắt hung dữ lúc nãy, lắc đầu í bảo anh không sao.

Rồi anh nhớ ra chuyện gì đó, anh bảo nàng ngồi đây chờ anh một lát.Năm phút sau anh quay lại, trên tay xách một túi nilon bên trong là ba hộp đồ ăn, cùng với hai chai nước trái cây.

Anh nói: “Em chưa ăn tối phải không? Anh cũng chưa ăn.

Vốn dĩ muốn cùng em đi ăn, nhưng vì do họp video kéo dài lâu quá nên không kịp gọi cho em.”Dạ Ái lúc này cảm động suýt khóc: “Làm sao mà anh biết em chưa ăn tối?” Vừa nói nàng vừa không khách sáo mà mở từng hộp ra, hai hộp bún xào Singapore và một hộp là trái cây tráng miệng.Quân Minh nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng trách móc âu yếm: “Anh biết dạo này em rất bận, thường xuyên bỏ bữa.

Đừng có chỉ lo kiếm tiền mà ảnh hưởng sức khỏe của mình như vậy chứ.”“Anh cũng ăn đi, bún xào này ngon quá! Anh mua ở đâu vậy?” Nàng đánh trống lãng, tập trung lo cho dạ dày của mình và anh trước.Hai con người bụng đói meo giải quyết ba hộp đồ ăn và trái cây chỉ trong mười phút.

Lúc này Quân Minh vẫn chưa buông tha chủ đề đang nói dở: “Dạ Ái, em phải biết yêu thương mình nhiều hơn nữa.

Đừng để…”Dạ Ái ngắt lời anh: “Em còn chưa hỏi vì sao anh lại biết mối quan hệ của em và anh ta kìa.”Quân Minh mím môi im lặng, anh không thể thừa nhận mình điều đang âm thầm điều tra cuộc sống của nàng.Dạ Ái cũng không ngốc, từ khi còn nhỏ nàng đã đọc nhiều loại sách vở không kể hết được.

Lúc còn ở trong chùa, bốn tuổi nàng được dạy chữ thì đọc những sách về Phật pháp, lớn hơn chút về sống với mẹ Dạ thì đọc sách ngoài hội họa, truyện tranh, sau đó lớn hơn nàng cũng mê tiểu thuyết, thường đọc những vụ án kỳ bí, âm mưu của những kẻ tội phạm, tâm lý phạm tội, và những quá trình điều tra phá án.

Cho nên nàng cũng khá nhạy bén nhờ mài dũa bằng kinh nghiệm đọc, nàng đoán ra được Quân Minh dù ít dù nhiều cũng đã điều tra sơ qua về nàng.

Chỉ là nàng không cho đó là chuyện quan trọng lắm, người có tính hoàn mỹ, cẩn thận đến từng chi tiết như anh thì phải hiểu rõ lai lịch của những người bên cạnh mình.

Nàng cũng chẳng có gì khuất tất để che giấu anh, ngay cả chuyện nàng là trẻ mồ côi thì chính nàng cũng nói với anh rồi.

Chỉ là chuyện nàng bị bệnh tâm lý, nàng không hề muốn để anh biết.

Nếu anh biết, liệu anh có còn dám cho nàng làm việc trong công ty anh nữa không? Dạ Ái không dám đánh cược việc này.Còn về phần nàng muốn kiếm thật nhiều tiền là bởi vì nàng muốn có tổ ấm của riêng mình, một ngôi nhà đứng tên mình, một ngôi nhà mà cho dù tương lai có ai đó mỉa mai, hay xem thường nàng nhiều đến mấy nàng cũng không cần dọn đồ đi đâu cả.Quân Minh đau lòng nhìn nàng, anh lại muốn khóc cho người con gái mình thương, tuy anh không biết tâm tư của nàng.

Nhưng anh biết nàng đã, đang vất vả chống chọi cuộc đời này một thân một mình.

Anh lại nắm tay nàng tha thiết nói: “Cho đến khi em chấp nhận anh, hãy để anh làm bạn thân của em trước được không, Dạ Ái?”.
Nhấn Mở Bình Luận