Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em - Ngô Thế Huân

Lộc Hàm lúc mới vào Thiên Âm làm thực tập sinh, vốn dĩ là ở lớp C thấp nhất. Sau này là vì thành tích trên tất cả các môn đào tạo đều xuất sắc, cộng thêm yếu tố ngoại hình, cho nên chỉ một tháng sau cậu đã được lên lớp B.

Cũng chính là từ lúc này, cậu rơi vào địa phận quản hạt của Hà Thịnh.

Hà Thịnh cũng dẫn dắt không ít các minh tinh nhỏ, nhưng mà không đến mười thì cũng phải tám, chín người đều là dựa vào mối quan hệ của hắn ta rồi dùng quy tắc ngầm để thượng vị. Cung cấp tiểu thịt tươi cho vài vị lão tổng có sở thích đặc biệt, là hoạt động chủ yếu của hắn ta.

Dù sao Thiên Âm cũng là công ty lớn, cho nên hắn ta cũng không dám quá ngang ngược làm càn, bình thường cũng chỉ dám ra tay ở chỗ đám người mới, trước tiên là hết lời khuyên nhủ thăm dò. Cuối cùng mới miễn miễn cưỡng cưỡng có một người tình nguyện, như thế cũng sẽ không tính là cưỡng ép. Thượng tầng của công ty đối với việc này cũng chỉ là nhắm một mắt, mở một mắt, đều biết những điều đó là không hợp quy tắc, nhưng mà ai cũng có nhân mạch quan hệ của riêng mình, có thêm một hai minh tinh xuất hiện thu được lời, sao lại không vui vẻ mà làm.

Vẻ ngoài của Lộc Hàm rất phù hợp với thẩm mỹ của một vị lão tổng nào đó tại địa phương, kiểu khuôn mặt tinh xảo lại đơn thuần hay ngại ngùng xem như là cực kỳ được hoan nghênh trong giới.

Hà Thịnh đã khuyên nhủ mấy lần, Lộc Hàm cũng không có đồng ý, ngược lại còn sản sinh ra phản cảm căm ghét, bắt đầu trốn tránh Hà Thịnh. Lần đầu tiên gặp phải người mới cứng cỏi như vậy, lão tổng bên kia còn nhất định phải là người này mới chịu, thật là khiến Hà thịnh vô cùng tức giận.

Hà Thịnh cuối cùng là mắng nhiếc chửi bới vô cùng khó nghe, bắt đầu uy hiếp Lộc Hàm, nhưng mà kết quả vẫn là không hề thay đổi.

Hắn cực kỳ giận dữ, liền quyết định dùng thủ đoạn hạ cấp đối phó.

Lộc Hàm vẫn luôn thích buổi tối một mình đến phòng tập, tự mình tập luyện thêm. Lần đó, Hà Thịnh đã bỏ thuốc mê vào trong cốc nước của cậu,  sau đó trong lúc cậu bị bế đi đã tỉnh lại. Đầu đau vô cùng, không rõ bản thân đang ở đâu, toàn thân không còn chút sức lực. Trực giác nói cho Lộc Hàm biết cậu đang ở tình thế nguy hiểm, nhưng một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Cuối cùng người đàn ông đang ôm lấy Lộc Hàm cũng dừng lại bước chân, có tiếng mở cửa truyền đến, có tiếng hai người nói chuyện trao đổi nhưng Lộc Hàm không nghe rõ, dùng sức cố gắng mở mắt nhìn lên trên, nhưng lại bị ánh sáng ở hành lang làm đau mắt.

Cho đến cuối cùng cậu bị người ép xuống giường, quần áo bị cởi sạch, ý thức của Lộc Hàm mới xem như tỉnh táo hẳn. Trong lòng vô cùng muốn phản kháng, nhưng mà tứ chi vô lực mềm nhũn không cử động được, muốn hét lên kêu cứu mà tiếng nói thoát ra nơi cổ họng lại thành như cầu xin vậy.

Trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt trơn trượt, vật nóng nơi bắp đùi không ngừng ma sát, Lộc Hàm ghê tởm đến sắp phát khóc.

Có lẽ tại Lộc Hàm không ngừng kêu “đừng mà” làm đối phương nảy sinh dục vọng muốn bảo vệ, đối phương mới không ngừng nói một câu “bảo bối nhỏ đừng sợ” hoặc cái gì đó tương tự, sau đó lại nâng chân Lộc Hàm lên, cúi xuống liếm lên nơi tư mật.

Cuối cùng rốt cuộc thế nào, Lộc Hàm cũng không rõ, chỉ biết là một màn kia đến giữa chừng lại bị người cắt đứt, cậu được đưa đi. Khi đó cảm giác ghê tởm và cảm thấy bị làm nhục ảnh hưởng đến một phần trí nhớ của Lộc Hàm, chỉ cần nghĩ đến lúc ấy bản thân không có chút lực phản kháng lại bị người giày vò, đầu cậu sẽ lại đau.

Sau này biết được là anh của Hà Thịnh, Hà Miễn cứu cậu, Lộc Hàm trong đầu trống rỗng, không hiểu vì sao người kia đắc tội gì với Hà Miễn để rồi hắn ta lại cứu mình ra, nhưng mà không lâu sau, đối phương cũng hiện nguyên hình.

Hà Miễn lần đầu tiên gặp Lộc Hàm đã uyển chuyển nói rõ mình muốn thành kim chủ của cậu, nhưng sau đó Lộc Hàm vẫn quyết liệt từ chối. Không thể ngờ được đối phương lại ngang bướng kiên trì không biết điều như vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, cho đến khi hắn phát hiện thái độ của Lộc Hàm không thế thay đổi, mới bắt đầu không ngừng dùng thủ đoạn, dựa vào thân phận của em trai Hà Thịnh để yêu cầu Lộc Hàm cùng hắn ta gặp mặt.

Thời gian đó trong lòng Lộc Hàm vô cùng u uất, bởi vì nguy hiểm lần trước là do Hà Thịnh bỏ thuốc, cho nên ai cũng không thể bảo đảm được lúc bình thường hắn ta cũng sẽ không diễn lại kịch cũ.

Mỗi ngày phải đấu tranh trong nỗi lo sợ, làm cái gì cũng phải cẩn thận dè dặt, bên cạnh lại không có bạn bè thân thiết đáng tin, nếu như lúc đó không có Mục Dương Dương, Lộc Hàm thật sự cảm thấy mình sẽ bị trầm cảm.

Mục Dương Dương cũng không biết rõ cụ thể sự việc, nhưng từ đầu đến cuối gần như là vậy, cậu ta đem những gì mình hiểu được đều nói cho Ngô Thế Huân.

Buổi trưa Ngô Thế Huân quay trở lại khách sạn, cơn giận dữ trong lòng vẫn ân ẩn không thể bình ổn như cũ, nghĩ đến Hà Thịnh càng nghĩ càng tức.

Không thể để cho hắn ta tiếp tục làm ra những chuyện điên loạn như vậy nữa.

——————————————————

Thời gian buổi trưa, Ngô Thế Huân ở tại khách sạn phác hoạ kế hoạch làm sao có thể đem những hành vi bại hoại của Hà Thịnh lôi ra trước công ty, chỉ là tạm thời những chuyện này còn chưa có thể thực hiện.

Một mặt, anh trai của hắn ta là khách hàng quan trọng của Thiên Âm, có rất nhiều các tác phẩm của các nghệ sỹ ở Thiên Âm đều có hắn ta đầu tư, vẫn còn phải xem sắc mặt của hắn ta cho nên rất khó khiến hắn ta bị lật đổ. Mặt khác, chuyện xấu mà hắn ta làm rất dễ có thể nắm được cái đuôi, nhưng một khi làm lộ ra hành vi của hắn ta thì đồng thời cũng làm lộ ra chuyện thực tập sinh của Thiên Âm ra mắt không trong sạch, công ty tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị tổn thất nhiều như vậy.

Vốn muốn cùng Lâm Tranh thương lượng, nhưng lại nghĩ đến đây là lịch trình bí mật cá nhân. Ngộ nhỡ lỡ mồm nói ra sẽ rất phiền hà, cho nên Ngô Thế Huân tạm thời không dám gọi.

Trong đầu óc không ngừng nghĩ đến những gì Mục Dương Dương nói về quá khứ của Lộc Hàm, vừa giận lại cảm thấy mình lực bất tòng tâm, Ngô Thế Huân cực kỳ phiền muộn.

Lộc Hàm lúc này lại gọi điện đến mời anh buổi tối đến nhà mình ăn cơm, trong chớp mắt đã dời đi lực chú ý của Ngô Thế Huân.

Đây chính là lần đầu tiên chính thức gặp mẹ vợ.

Buổi chiều Lộc Hàm đến đón Ngô Thế Huân, cho dù cậu luôn nói là đề phòng bị người khác nhận ra vẫn là nên trực tiếp về nhà, nhưng mà Ngô Thế Huân vẫn kiên quyết chọn lấy một điểm ở giữa xuống xe mua ít đồ bổ làm quà.

Dù sao cũng đang là năm mới, làm gì có chuyện tay không đến thăm mẹ vợ.

Người ít mục tiêu muốn mua cũng nhỏ, Ngô Thế Huân cầm lấy ví tiền rồi vội bước vào một siêu thị gần đó. Lộc Hàm còn chưa kịp phản ứng, người đã đi mất

Điện thoại của Ngô Thế Huân đặt ở trên ghế phó lái, Lộc Hàm chuyên tâm thông qua cửa kính của xe nhìn vào siêu thị, đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho giật mình.

Cậu vừa mới cúi đầu nhìn, màn hình đã tắt.

Nghi ngờ không giải thích được, Lộc Hàm đợi vài phút Ngô Thế Huân vẫn chưa ra. Bởi vì lo lắng có chuyện gì gấp, Lộc Hàm mới cầm điện thoại của Ngô Thế Huân lên mở khoá ra, nhấn vào mục nhật ký điện thoại, trong đó hiện rõ tên cuộc gọi nhỡ là của Mục Dương Dương.

Dương Dương?

Đầu óc của Lộc Hàm nhất thời lại trở nên trống rỗng, trong ấn tượng của cậu hai người này không thể có bất kỳ quan hệ nào.

Dãy số điện thoại quen thuộc kia của cậu ấy không sai, Lộc Hàm lại nhìn xuống dưới, ngoài cuộc gọi buổi trưa của mình, 9h sáng nay Ngô Thế Huân lại có một cuộc gọi đi cho Mục Dương Dương, thời gian nói chuyện khoảng 5 phút.

Lộc Hàm cau mày lại.

Nếu như nhớ không nhầm, lúc đó là cậu vừa đi khỏi. Lúc đó Ngô Thế Huân vẫn còn rúc trong chăn dáng vẻ lười biếng, lúc chia tay với cậu còn nói là mình muốn ngủ thêm, tối qua tiểu yêu tinh làm chồng mệt chết. Còn ẩn ẩn nói đừng gọi điện đánh thức mình quá sớm, tóm lại lúc đó Lộc Hàm bị những lời trêu chọc của Ngô Thế Huân làm cho đỏ mặt, đóng cửa là đi cũng không nhớ rõ ràng.

Vì vậy những lời kia đều là nói dối.

Một cơn nộ khí truyền đến bốc lên tận đầu, Lộc Hàm cảm thấy có chút không vui. Cảm giác không thể nói rõ trong lòng khiến cậu bất an, cái người đàn ông mà cậu cho rằng chưa từng có một câu nói dối thế mà lại có một ngày gạt cậu.

Hơn nữa một bên nói dối còn lại, lại là người bạn thân không có khoảng cách của chính mình.

Cái cảnh tượng quen mắt thế này quá giống mấy tình tiết cẩu huyết, Lộc Hàm đã từng cho rằng mấy bài viết như kiểu “bạn trai có một chân với bạn thân”, “bạn thân vì đàn ông mà tan vỡ” tất cả đều là giả, làm gì có lọai bạn như thế mà gọi là bạn thân, chẳng qua là bởi vì quan hệ không đủ tốt.

Nhưng hiện tại cảm giác chán ghét trong lòng này, không thể không thừa nhận, rõ ràng là có ý tứ “người ở nơi đầu tim của mình ở sau lưng mình đi tìm bạn thân của mình”, đến cả Mục Dương Dương, Lộc Hàm cũng có chút hoài nghi.

Cho nên hai người họ, làm sao lại có quen biết?

Đột nhiên có tiếng tin nhắn weixin truyền đến, là một câu “Ngô tiền bối” của Mục Dương Dương.

Tiếp theo Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, thấy được Ngô Thế Huân đang đi về hướng chiếc xe, cậu lập tức đặt điện thoại xuống, tay nắm chặt lấy vô lăng giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngô Thế Huân đặt đồ mua được ở đằng sau xe, sau đó mới cửa xe ra cầm lên chiếc điện thoại suýt nữa bị ép dưới mông đút vào túi áo, hai tay xoa vào nhau còn nói “lạnh quá”.

Lộc Hàm khởi động xe, nhìn Ngô Thế Huân đang cởi khẩu trang ra nói: “Ai bảo anh mặc ít như vậy!”

Ngô Thế Huân nhìn cậu cười ôn nhu, nói: “Đi gặp mẹ vợ phải mặc cho đẹp trai chứ!”

Nụ cười ấm áp của anh làm Lộc Hàm dịu lại cảm xúc trong lòng, cậu chớp mắt cảm thấy những suy nghĩ của mình có phải đã quá phiến diện không, trong một lúc đã liên tưởng đến bao nhiêu thứ linh tinh.

Người đàn ông này yêu cậu như vậy, sao có thể đối xử không tốt với cậu.

Chắc là hiểu lầm.

Nội tâm của Lộc Hàm tự nhủ như thế, cho dù vẫn thấy không vui như cũ, nhưng cảm giác trái tim đập mạnh lúc nãy làm những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Lộc Hàm cũng vơi đi ít nhiều.

————————————————

Qua kỳ nghỉ năm mới ở thủ đô, người ngoại tỉnh đều lần lượt quay về, trên đường phố không còn vắng lặng như lúc cuối năm nữa.

Ánh nắng ban ngày cũng không gắt, trong phòng ngủ ở tầng hai của căn nhà sang trọng, trên chiếc giường to có một thân thể xích loã đang nằm.

Thiếu niên mơ mơ màng màng bắt đầu có ý thức, bên tai truyền đến tiếng “roẹt”, tiếp theo là nhìn thấy rèm cửa sổ được kéo sang hai bên, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng.

“Lâm Lâm!”

Giọng nói của người đàn ông khiến cậu tỉnh lại, Tiếu Nhất Lâm ngẩng đầu lên mi mắt chớp chớp nhìn người đàn ông trước mặt.

Cậu làm nũng dựa vào lồng ngực người đàn ông kia dùi dụi hai cái, sau đó cũng không nói gì ý tứ là mình còn muốn ngủ.

Bàn tay của người đàn ông để ở sau đầu cậu, giúp cậu chỉnh đốn tóc tai, động tác rất nhẹ nhàng.

Trần tiên sinh.

Trước đây cậu bị một cú điện thoại gọi qua, cũng chưa từng nghĩ đến vị Trần tiên sinh lạ lùng này lại là tổng giám đốc của Nhạc Hoa. Ông ấy cho cậu cơ hội, từ một kẻ bị đá khỏi Thiên Âm lắc mình đã trở thành một minh tinh nhỏ, còn có cơ hội hợp tác với Ngô Thế Huân.

Hành vi ban đầu khi lên giường với Trần tiên sinh, làm Tiếu Nhất Lâm cảm thấy có phải ông ấy là một tên biến thái cuồng S hay không, tóm lại là lúc nào cũng có những biện pháp vô cùng xấu hổ khiến cậu  phải cầu xin mới được, thậm chí có những lúc vỡ oà mà khóc, còn đem cả những chuyện trước đây cậu bò lên giường bao người đều đem ra nói rõ mười mươi, làm thể diện cậu hoàn toàn mất hết.

Đã gia nhập xã hội còn có ai là ngây thơ, tất cả kết quả đều là do quá trình trải qua mới có được.

Những hành vi đó của Trần tiên sinh làm Tiếu Nhất Lâm nhớ lại, bản thân mình từ lúc còn là một người tràn đầy tự tin mang trong mình bao ước mơ hoài bão để rồi trở thanh cái dạng này, vì vậy chỉ có trước mặt Trần tiên sinh, cậu mới không hề có chút bí mật nào cả. Có lẽ bởi vì có thể sống với bộ mặt thật của chính mình, khiến cậu cảm thấy đối phương dường như càng lúc càng đối xử dịu dàng, càng lúc càng thích người đó.

Cho dù chuyện này đến cũng quá đường đột, nhưng Tiếu Nhất Lâm vẫn là thật sự cảm thấy, có lẽ bản thân cậu thật sự đã yêu người đàn ông này. Người đàn ông đó dường như cũng yêu cậu, chí ít là tạm thời lúc này, cho dù ông ấy có một vị thái tử gia tuổi tác cũng chỉ ngang bằng Tiếu Nhất Lâm.

Tình yêu này hoang đường và cũng thật buồn cười, nhưng mà thật sự dường như là đang có sự phát triển.

Nổi tiếng hay không nổi tiếng đã không còn quan trọng nữa, cậu chỉ muốn được ở bên người đàn ông này. Vị Trần tiên sinh không giống với bất kỳ ai trước đây, những người chỉ nhìn thấy chỉ quan tâm đến cậu là người trẻ tuổi da thịt non mịn mà thôi.

“Lâm Lâm!”

Trần tiên sinh lại gọi thêm một lần.

Tiếu Nhất Lâm cuối cùng vẫn là không thể tiếp tục ngủ, cậu ngồi dậy, nhìn về hướng người đàn ông kia, lười biếng nói: “Không muốn dậy mà!”

Trần tiên sinh chỉ dịu dàng xoa xoa khuôn mặt cậu, cũng không nói gì.

Cậu từ hôm nay phải đến chỗ thầy giáo mới luyện tập thêm, bởi vì để làm sao Tiếu Nhất Lâm biết rất rõ. Trần tiên sinh luôn muốn cậu nhanh trưởng thành tiến bộ, hy vọng cậu càng lúc càng nổi tiếng, nhưng mà mục đích của tất cả những chuyện này, hình như đều là chỉ dùng để đối phó với Lộc Hàm. Nổi tiếng hơn cậu ta, cướp tài nguyên của cậu ta.

“Em có thể hỏi rốt cuộc là vì sao không? Lộc Hàm rốt cuộc đã làm chuyện gì?”

Tiếu Nhất Lâm cúi xuống dựa vào lồng ngực của người đàn ông, hoàn toàn không hiểu.

Vị thái tử gia nhà Trần tiên sinh xem ra là nguồn cơn mọi chuyện, Trần tiên sinh tựa như cũng rất chiều chuộng con trai, chỉ là phụng mệnh mà hành sự.

Đây là kết luận mà Tiếu Nhất Lâm đã rút ra sau khi quan sát ít lâu.

Trần tiên sinh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cứ yên tâm làm đại minh tinh của em là được!”

Quả nhiên vẫn không thể là một câu trả lời có thể nhìn ra nguyên nhân.

Tiếu Nhất Lâm thầm nghĩ, ông ấy chiều con trai như vậy, ngộ nhỡ một ngày con trai ông ấy không thích vị tình nhân nhỏ là mình đây thì làm sao, không lẽ sẽ đi xin bố cậu ta vứt bỏ mình đi? Trần tiên sinh liệu có đồng ý không?

Tiếu Nhất Lâm ngẩng đầu lên nhìn Trần tiên sinb, hỏi: “Trần tiên sinh, ngài có yêu em không?”

Tiếu Nhất Lâm vẫn luôn gọi người đàn ông này là Trần tiên sinh, bởi vì ông ấy thích thế.

Song phương là quan hệ bao dưỡng trong hoà bình, nhưng lại ấu trĩ suy nghĩ về tình yêu.

“Ừ!” Trần tiên sinh cúi đầu nhẹ hôn lên trán cậu, tiếp tục nói: “Đã cho em cùng về nhà để đón năm mới rồi, còn không vui sao?”

Tiếu Nhất Lâm cười “hắc hắc”, thầm nghĩ cũng may là con trai ông ấy đi du lịch rồi nếu không ở nhà mà nhìn thấy cậu không biết có đánh cậu không…

Trần tiên sinh cúi xuống nhìn cậu: “Năm mới đã xác định sẽ không an ổn rồi!”

Tiếu Nhất Lâm tò mò nhìn ông ấy: “?”

Trần tiên sinh: “Ân oán tình thù cũng nên có một cái kết, những oán hận của thằng bé sớm muộn cũng phải có ngày kết thúc, đến sớm cũng tốt.”

Tiếu Nhất Lâm nghe ra được, “thằng bé” kia là chỉ vị thái tử gia của Trần tiên sinh. Ông ấy nói cái gì mà ân oán tình thù Tiếu Nhất Lâm không hiểu, cũng biết điều mà không hỏi nhiều.

Phải biết rằng Lộc Hàm đã bị chịu rất nhiều sự ngăn cản phá hoại phiền nhiễu, cũng không thể không nói cậu và Lộc Hàm là đồng bệnh tương lân, nhưng mà hiện tại cậu chỉ muốn ở bên Trần tiên sinh mà thôi.

Tình yêu thật sự có thể khiến cho con người thay đổi rất nhiều.

Tiếu Nhất Lâm nghĩ đến việc mình từ hôm nay lại bắt đầu mệt mỏi, không nhịn được mà thở dài một cái. Sau đó cậu liền cử động, ngồi lên người Trần tiên sinh.

Cậu bình thản mà nhìn ông ấy, nói: “Em muốn!”

Trần tiên sinh lắc đầu: “Tối qua đủ rồi, hôm nay em còn phải luyện tập, cẩn thận không lại làm eo bị thương.”

“Không sao đâu!” Tiếu Nhất Lâm gấp gáp nói lớn.

Nói xong lại vội vàng nhấc chăn ra khỏi nơi tư mật đang được quấn kín.

Trần tiên sinh khẽ cười, không biết làm sao đành bế người đang cưỡi trên người mình, đè lên giường đặt xuống dưới thân.

Hôn nhẹ lên cánh môi của cậu, sau đó lại lấy dầu bôi trơn trên đầu giường giúp cậu khuếch trương.

“Sớm muộn cũng bị em hút sạch!”

Khoé miệng Tiếu Nhất Lâm cong lên, ôm lấy cổ ông ấy nói: “Ai bảo em trẻ tuổi khí thịnh đây!”

Sau đó cậu lại nỉ non nói: “Được rồi, có thể vào rồi…”

Trần tiên sinh không cử động: “Sẽ đau!”

“Không, em không sợ đau!”

“Tôi sợ!” Trần tiên sinh mỉm cười, nhìn người bị mình trêu chọc đến khuôn mặt phiếm hồng.

Khi đối phương còn đang định mở miệng mắng “lão khốn”, Trần tiên sinh liền dùng lực đẩy một cái, người dưới thân bèn mềm lại như nước, ôm lấy cổ ông không ngừng rên lên.
Nhấn Mở Bình Luận