Gió thu bên ngoài thổi rất mạnh, Ninh Hồi đi ra ngoài một lát lại chạy vào nhà, cởi ra áo choàng nhung mỏng bên ngoài, ngồi trên tháp nhìn mấy tiểu nha đầu dọn dẹp nội vụ.
Xuân Đào vòng qua bình phong tiến vào: “Thiếu phu nhân, người ở chính viện tới nói là phu nhân mời người tới từ đường một chuyến.”
Ninh Hồi vội vàng đứng lên, nghi hoặc khó hiểu: “Vô duyên vô cớ tới đó làm gì?”
Xuân Đào cũng không hiểu, nghe vậy chỉ lắc đầu, Thanh Đan lại cầm áo choàng vừa mới đặt xuống giường lên, hỏi Xuân Đào: “Là bảo ai tới mời?”
“Đồng Chi tỷ tỷ, nghe nói Đồng Diệp tỷ tỷ tới thư phòng Thế tử rồi.”
Thanh Đan nghe đến đây liền hiểu ra gật đầu nói: “Vậy thiếu phu nhân, chúng ta mau đi thôi, đừng để người đợi lâu.”
Phủ quốc công rất rộng, từ viện Tây Cẩm tới cũng mất một thời gian, khi Đồng Chi đưa nàng tới cửa viện, Bùi Chất đã tới trước một bước, Đồng Diệp đứng ở cửa lớn, từ xa đã uốn gối chào hỏi nàng.
“Sao ngươi lại đứng bên ngoài?” Ninh Hồi hỏi.
Đồng Diệp từ thư phòng tới đây cùng Bùi Chất, hơi thở lạnh lẽo đó vẫn còn khiến nàng ấy kinh hồn không thôi, hiện giờ Ninh Hồi tới trước mặt, nghe giọng nói dịu dàng của nàng cảm thấy đỡ hơn không ít, nàng ấy vội vàng đáp: “Phu nhân dặn dò, nô tỳ chờ thiếu phu nhân và Thế tử tới thì hồi viện của mình, không cần trông chừng ở đây nữa, đang đợi thiếu phu nhân tới, lát sẽ sẽ cùng Đồng Chi về.”
Ninh Hồi không hiểu vì sao Bùi Chu thị lại làm vậy, trong lòng đầy hoài nghi gật đầu với Đồng Diệp rồi bước vào trong.
Ban ngày ban mặt, bàn thờ trong từ đường thắp hai ngọn nến to bằng cánh tay, bị gió thu bên ngoài thổi vào, lắc lư vài cái suýt chút nữa thì bị dập tắt, Bùi Chất và Tề Thương đứng yên ở cửa, thấy Ninh Hồi tới cũng chỉ hờ hững liếc nhìn qua một cái.
Ninh Hồi đến gần thấy bóng dáng Bùi Chu thị quỳ ở trên đệm hương bồ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng của chuỗi hạt ngọc.
Ninh Hồi nhìn chằm chằm Bùi Chu thị một lát vẫn thấy bà ấy không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Chất hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì thế?”
Bùi Chất siết chặt trâm cài trong tay áo, lạnh giọng trả lời: “Thế thì phải hỏi người gọi chúng ta tới.”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, cả đuôi mày lẫn khóe mắt đều là vẻ u ám, Ninh Hồi lặng lẽ nhích sang một bên vài bước.
“Nếu đã tới rồi thì vào đi, sao lại đứng ngoài cửa?” Bùi Chu thị không xoay người, vẫn quay lưng lại nói: “Tề Thương, mấy người các nguoi ra ngoài chờ đi.”
Bùi Chất và Ninh Hồi không phản bác lại lời Bùi Chi thị, Tề Thương, Thanh Đan và Thanh Miêu cùng nhau ra ngoài cửa.
Ninh Hồi đi theo sau Bùi Chất vào bên trong, đứng ở bên trái cách Bùi Chu thị không xa, từ đường đốt hương nên ấm áp hơn bên ngoài một chút, đứng một lát lòng bàn tay đều đổ chút mồ hôi.
Trong lòng Ninh Hồi không ngừng cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên suy đoán xem Bùi Chu thị gọi họ tới đây làm gì.
Bùi Chu thị ngồi quỳ dưới đất cuối cùng cũng đứng lên.
Bà ta lấy hương điểm vào ánh nến, lắc lư nhẹ rồi cắm vào lư hương ở giữa.
“Đồ ta bảo Đồng Diệp đưa tới, con nhìn thấy chưa?”
Bùi Chất không trả lời bà ta cũng không để ý, lại tiếp tục nói: “Lúc trước sau khi thả Vương ma ma đi, rồi lại tận mắt nhìn con lớn lên từng ngày, ta đã biết cuối cùng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.”
Con trai bà ta vừa mới thành thân, nữ nhi ngây thơ hồn nhiên vẫn còn trong khuê các, vẫn chưa kịp đưa nàng xuất giá, vậy mà ngày này đã đột nhiên tới.
Bùi Chu thị xoay người lại, hôm nay bà ta trang điểm đậm, thoạt nhìn có sức sống hơn thường ngày không ít, có thể sinh ra nhi tử, nhi nữ xinh xinh đẹp như Bùi Đô và Bùi Hân, bản thân bà ta cũng không kém, ăn diện như vậy so với trước đây còn đẹp hơn vài phần.
“Người của con tới Tần Châu, hôm nay lại có người vội vàng gửi thư tới cửa phòng, nghĩ chắc hẳn đã tìm được Vương ma ma.” Chuyện tới nước này mà bà ta vẫn bình tĩnh dị thường: “Con không cần đi hỏi bà ta, muốn biết gì thì hỏi ta, ta có thể nói cho con, những điểm nghi hoặc hay khó hiểu mà con điều tra được, ta sẽ nói toàn bộ cho con.”
Ninh Hồi nghe vậy như chìm vào đám sương mù: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, rốt cuộc bà ấy đang nói gì thế?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vuốt móng vuốt, lăn một vòng trên mặt đất: “Không biết.”
Bùi Chất lạnh lùng nhìn Bùi Chu thị, Bùi Chu thị xách váy hoa ngồi xuống đệm hương bồ, ngẩng đầu nhìn bài vị của Tiêu Như Phong, vợ cả Hiển Quốc công, trước mắt như vô thức hiện lên bóng dáng người đó: “Mấy năm nay ta thường nghĩ ta đã có được những gì, lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi, tới bây giờ mới phát hiện, không ngờ ngoài đôi nhi nữ ra thì chưa từng có được gì cả, chuyện tới bây giờ đều là công cốc, đổ sông đổ bể.”
Bùi Chất cực kỳ mất kiên nhẫn: “Thứ tôi muốn nghe không phải những điều này!”
Bùi Chu thị không dao động, tiếp tục chậm rãi nói: “Tình hình tới nước này rồi, con cần gì phải vội vàng thế nữa?”
Bà ta đảo mắt nhìn ánh nến lập lòe: “Con còn nhớ rõ dáng vẻ mẫu thân mình không?”
Mùa xuân năm Văn Đức thứ mười chín, đúng lúc tới mùa mận đào, viện cũ bên cạnh Chu gia nghênh đón chủ nhân mới, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Tiêu Như Song xinh đẹp động lòng người như một đóa thược dược, ngay cả khi chỉ mặc thường phục cũng hơn cả bà ta trang điểm thật đậm.
Tiêu Như Song thật sự rất đẹp, tướng mạo Bùi Chất phần lớn di truyền từ bà, cái danh xưng Giang Hoài diễm tuyệt này ban đầu là để chỉ Tiêu Như Song, bà và Ngụy Vân Noãn của Quận vương phủ Giang Đô được lan truyền là hai đóa hoa xinh đẹp khuynh thành của Đại Diễn.
Hiện giờ Quận chúa An Lăng được tôn là thần nữ Giang Đô, thân là cháu gái Ngụy Vân Noãn cũng được di truyền bảy phần nhan sắc của bà.
Năm đó Tiêu Như Song và Ngụy Vân Noãn lần lượt vào kinh, khoảng thời gian đó kinh đô náo nhiệt tới giờ vẫn không thể quên được.
Chu gia và Tiêu gia ở gần nhau, ngày nào bà ta cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc và những tiếng hét to không ngừng, không biết có bao nhiêu người muốn thấy nhan sắc của hai đóa hoa khuynh thành đó một lần.
Yuy Ngụy Vân Noãn chưa được phong làm Quận chúa nhưng cũng không phải muốn là có thể gặp được, những người này liền dồn hết tâm tư lên người Tiêu Như Song gia đạo sa sút.
Cũng may là Chu gia bọn họ là gia tộc Ngự sử nổi danh, nên những công tử đó mới không dám trắng trợn, táo bạo làm ra chuyện gì khó coi.
Tiêu Như Song từng tự mình tới cửa cảm ơn, bà là một người có tính tình nhẹ nhàng lại hay ngại ngùng, lúc nói chuyện khuôn mặt luôn ửng đó, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Bà ta thừa nhận những cô nương như vậy rất dễ khiến người ta yêu thích.
Mà Bùi Kính thời trẻ cũng giống như Nhị lang hiện giờ, phong thái nhẹ nhàng, ưu nhã như ngọc, ông ta nhìn ai cũng có thái độ nhàn nhạt, chẳng qua Nhị lang trời sinh là một viên ngọc ấm, còn Bùi Kính lại là một viên ngọc lạnh, lạnh thấu tâm can, bà ta thậm chí còn nghi ngờ bên trong viên ngọc đó có băng hòa vào.
Khi Bùi Kính cưỡi ngựa, vẻ mặt bình tĩnh, đạm mạc, cưới Tiêu Như Phong, đi qua trước cửa Chu phủ, bà ta đứng ở cửa lớn đưa mắt nhìn theo trang phục đỏ chói.
“Trai tài gái sắc thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Bùi Chu thị ngơ ngẩn nhìn phía trước: “Ngưỡng mộ tới ghen tị.”
Người mình thích thành thân rồi, mà tân nương lại không phải bà ta.
Người mình yêu đã đi xa, mà người bên cạnh cũng chẳng phải bà ta.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngủ chung một chiếc giường, cũng không phải bà ta.
Có thể không đố kỵ sao? Bà ta sắp đố kỵ tới phát điên rồi.
“Sự ghen ghét chôn sâu trong đáy lòng một người phụ nữ, âm thầm nảy sinh dưới sự hoang vu cằn cỗi.” Bà ta đột nhiên quay đầu, lau son trên đôi môi mấp máy: “Khoảnh khắc đó, bàn tay này của ta dùng sức lực mạnh nhất cuộc đời này đẩy nàng một cái, đẩy nàng và cả chính mình vào vực sâu vạn trượng.”
Người đó ở dưới địa ngục của cái chết, còn ta thì giãy giụa ở địa ngục trần gian.
Trong lòng Bùi Chất dâng trào muốn bùng nổ, ngón tay cái hung hăng siết chặt trâm cài, lòng bàn tay bị đầu nhọn của trâm xoẹt qua chảy ra một giọt máu.
Quả nhiên là bà ta!
“Khi đám đạo tặc đó đuổi tới, ta đã vào phòng, nàng ấy cũng vào được, nhưng ta đã đẩy nàng một cái.” Sau giờ ngọ ngày xuân, cái duỗi tay của bà ta đã khiến mỹ nhân danh chấn thiên hạ kia bỏ mạng.
Khi chạy ra khỏi hang ổ thổ phỉ, Tiêu Như Song kéo bà ta, sau khi chạy ra ngoài bà ta lại đẩy Tiêu Như Song, ma xui quỷ khiến liền đẩy người ra ngoài.
Thật đáng sợ, bà ta thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ngay cả bản thân bà ta cũng không dám nhìn thẳng.
Mấy quý nữ phu nhân đồng hành liên tục trải qua mấy ngày bôn ba chạy khỏi sự truy sát của đám thổ phỉ, hoảng loạn trốn ở trong phòng, không có ai nhìn thấy bà ta đã làm gì, cũng không có ai biết bà ta đã làm gì, ngoại trừ Vương ma ma luôn đi theo bên cạnh nuôi dạy bà ta.
“Ngày hôm đó trời âm u, giống như sắp mưa tới nơi rồi, nhưng tên đạo tặc đó như sói hổ, nhe nanh vuốt sắc bén ra với triều đình lung lay rách nát như sắp sụp đổ.
Lúc ấy có rất nhiều quan binh tới, cũng có rất nhiều người chết, bùn đất dính đầy máu, đỏ sẫm một mảnh.”
Thiên hạ nhiều năm trước không yên bình như bây giờ, Tiên đế càng lớn tuổi càng ngu ngốc, cung vua triều chính đổ nát, địch bên ngoài như hổ rình mồi, mấy năm mưa gió loạn lạc, tan cửa nát nhà đó, nếu không có Thánh thượng và Trưởng công chúa Trấn Quốc trong ngoài ngăn cản sóng dữ thì hiện giờ không biết rốt cuộc thiên hạ vẫn gọi là Đại Diễn hay gọi là Nam La nữa.
“Quãng đường từ núi Thiên Diệp tới kinh thành rõ ràng rất gần, nhưng ta lại cảm thấy như đi ,à không có điểm dừng.”
Bà ta không thể quên được ánh mắt Tiêu Như Song nhìn bà ta, đôi mắt xinh đẹp động lòng người tràn ngập sự kinh ngạc và khó hiểu, mờ mịt.
Tiêu Như Song không ngờ, cũng không tưởng tượng nổi, ngay cả chính bản thân bà ta cũng không ngờ bản thân lại làm ra chuyện như vậy.
Ninh Hồi ở một bên mở to mắt, đôi môi khẽ nhếch không nói nên lời, nàng ngơ ngác quay đầu nhìn Bùi Chất ở bên cạnh đang mím chặt môi, nổi đầy gân xanh trên cổ, thái dương đã đổ không ít mồ hôi.
Nàng lại quay đầu nhìn Bùi Chu thị, nữ nhân ngồi trên đệm hương bồ bình tĩnh như chết lặng.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta…” Ninh Hồi muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì, chuyện này đã hơi vượt quá giới hạn rồi.
Nàng vô cùng hoang mang, môi trường ở Thủy Lam Tinh đơn giản chỉ là đáng sợ thôi, mọi người ai nấy đều một lòng muốn cố gắng xây dựng sự sống tương lai.
Dưới hoàn cảnh như vậy cho dù có chút xích mích cũng đều trực tiếp dùng súng và các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến để giải quyết, nàng rất ít khi cảm nhận được sự đáng sợ của lòng người.
Bùi Chu thị và Quận chúa An Lăng không giống nhau, sự tàn nhẫn của Quận chúa An Lăng giống với đàn dị thú ở Thủy Lam Tinh, không có bất luận lý do gì, giống như là bản tính tự nhiên, nhưng còn Bùi Chu thị…
Những ngày tháng chung sống nàng cũng xem như có chút hiểu biết, tuy bà ta có chút cưng chiều nữ nhi là Bùi Hân, nhưng mặt khác lại gần như không có gì để chỉ trích, tình tình dịu dàng đoan trang lại hiền thục, tuy lão phu nhân hay bắt bẻ khó tính nhưng cũng rất ít khi tìm ra được khuyết điểm của bà ta.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở bên trong chổng mông, ôm cái mặt gấu trúc không biết nên nói gì, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hoàn toàn không ngờ Bùi Chu thị sẽ làm ra loại chuyện này.
“Một thời gian trước ta thật sự rất sợ hãi và hối hận, về sau hao tâm tổn sức gả vào Bùi gia, ta lại bình tĩnh lại.
Hối hận có tác dụng gì đâu, làm cũng đã làm rồi, mang theo sự hối hận giả dối ghê tởm đó thì có ích gì?” Đúng vậy, bà ta bình tĩnh, nhưng cuối cùng bà ta vẫn hối hận..