Ngô đồng trước viện đã héo, những chiếc lá còn sót lại chưa được dọn sạch đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều tà.
Ngụy Thành Vãn tỉnh lại trên giường, đôi mắt đẹp bao phủ một tầng sương mù.
Cành cây khô trên đỉnh đầu rạch ngang bầu trời trong tầm mắt.
Chiếc lá cuối cùng trên cành cũng rung rinh theo gió rồi rơi xuống, cuối thu sắp qua, đông lạnh đã gần ngay trước mắt.
Nàng ta giơ tay lên che đi vầng trán lạnh buốt, ôm chăn lông từ từ ngồi dậy, nghe thấy vài tiếng quạ kêu liền híp mắt.
“Oanh Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?”
Oanh Nhi đang thu xếp đồ đạc trong phòng nghe tiếng gọi liền chạy qua, đáp: “Sắp đến giờ Dậu.”
Lần này Chiêu Nguyên Đế quyết tâm trừng phạt Ngụy Thành Vãn cho đàng hoàng.
Tất cả hạ nhân trong phủ cũng rút đi hơn phân nửa, ngày nào Oanh Nhi cũng rất bận rộn, làm việc nhiều trông người cũng gầy đi, khí sắc không còn được như trước.
Nàng ấy lấy khăn ra lau tay: “Quận chúa...!Tiểu thư, nô tỳ xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Giờ đã không thể gọi là Quận chúa nữa rồi.
Ngụy Thành Vãn gật đầu, ngồi nghiêng người trên giường nhìn về nơi bầu trời dần biến thành màu cam ở phía chân trời xa xôi, sắc mặt dần tối đi.
Bây giờ không có tin tức gì truyền đến có nghĩa là đã thất bại rồi.
Đồ vô dụng, uổng công nàng ta phí bao công sức gài Liên di nương vào phủ Quốc công, cho nàng ta hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, có tôi tớ hầu hạ, thế mà có một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được.
Nàng ta đã đánh giá quá cao người của mình rồi, lại còn đánh giá thấp nữ nhân đó nữa.
Ngồi được một lúc Ngụy Thành Vãn lại kéo áo choàng, bước xuống khỏi giường, đứng cạnh cây ngô đồng, tay cầm một con dao nhỏ hung hăng chém hai nhát lên vỏ cây khô khốc loang lổ.
Nhìn thấy vết cắt hẹp và sắc nhọn, miệng nàng ta hơi mấp máy, cẩn thận cất con dao nhỏ vào tay áo.
Vòng eo thon thả tựa vào thân cây, ánh mắt đảo qua một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở hàng rào đối diện.
Nơi đó có ba chú chim sẻ đang đậu, thỉnh thoảng sẽ vỗ cánh, chán quá thì bay lướt qua cành cây ở cách đó không xa, tự do tự tại vô cùng.
Nàng ta cúi thấp, bắt đầu đếm từ một đến một trăm, một lúc sau lại đếm ngược lại từ một trăm về một, lặp đi lặp lại nhiều lần thì cuối cùng cũng nghe thấy có tiếng vang truyền đến từ cánh cửa.
Cửa gỗ bị ai đó đã văng ra, cánh cửa gỗ không chịu nổi lực lắc qua lắc lại, bóng người cao lớn đột nhiên xông vào tầm mắt trong ánh chiều tà.
Trong lòng Ngụy Thành Vãn hơi hoảng loạn, thầm nghĩ có lẽ nữ nhân cả kinh thành này đều mù hết rồi nên mới ngu ngốc để Ninh Hồi chiếm được nam nhân này.
Ánh mắt hắn như sương đọng trên cánh hoa đào tháng ba, vừa kiều diễm vừa lạnh lùng.
Đẹp đến mức khiến tim người ta phải đập mạnh.
Ngụy Thành Vãn đột nhiên nhớ đến mẫu thân của hắn, Tiêu Như Song, và cô cô của mình, hai người được gọi là hai bông hoa của Đại Diễn.
Nàng ta khẽ nhướng mắt cười nhẹ, Tiêu Như Song trong miệng cô cô nàng ta là người có tính tình mềm mại, nhẹ nhàng, rõ ràng họ là mẹ con mà lại hoàn toàn khác nhau.
Nhưng chẳng phải nàng ta và cô cô cũng có nhiều chỗ khác xa nhau đó thôi?
“Chàng đến hơi trễ, ta đã đợi được một lúc rồi.” Giọng điệu nàng ta nghe có vẻ hai người rất thân thiết, rơi vào trong tai thật sự làm cho người ta khó chịu.
Đuôi mắt sắc bén của Bùi Chất nhướng lên, trông rất dữ tợn và đáng sợ, ngón tay cái dưới lớp áo choàng nhẹ nhàng vuốt ve những nét chạm khắc tinh xảo trên chuôi kiếm, khóe miệng khẽ nhếch lên, hàm ý khó phân biệt: “Vậy à?”
Ngụy Thành Vãn lười nhác dựa nửa người ra sau, làn váy thêu một đóa hoa thược dược lớn đung đưa, giày thêu nhẹ nhàng dẫm lên mấy chiếc lá rơi trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát, nàng ta nói thản nhiên: “Ta biết chàng tới là muốn tính sổ với ta.”
Nàng ta mím chặt đôi môi bôi son đỏ, khóe môi hơi nhếch sang một bên, má lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra, có vẻ châm biếm: “Bùi Chất, ta không nhìn ra đấy, không ngờ chàng lại là một kẻ si tình.”
Bùi Chất nghe lời nàng ta nói, trên mắt không lộ vẻ vui buồn, cực kỳ bình tĩnh.
Trên người khoác chiếc áo choàng màu đen như đang chống lại chút ánh sáng còn sót lại trong ngày, trông như một lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua cảnh phồn hoa tươi đẹp: “Có vẻ ngươi hiểu lầm nhiều điều về ta lắm.”
“Làm sao có thể chứ? Đồng loại luôn có thể nhìn thấu đồng loại chỉ trong nháy mắt.” Ngụy Thành Vãn mỉm cười, như hoa sen giữa dòng sông mùa thu, vô cùng động lòng người: “Trời cao ban ân cho mối ràng buộc, hủy đi không được mà gỡ cũng không xong.”
Bùi Chất không phủ định cũng không khẳng định, chỉ ậm ừ một tiếng, trên môi nở nụ cười âm u: “Nếu Quận chúa không ngại thì có thể móc cái thứ ràng buộc tim ngươi ra đoán thử xem ta sẽ làm gì tiếp theo.”
Ngụy Thành Vãn sờ con dao nhỏ trong ống tay áo, nhún vai “Chắc là cũng sẽ làm ta cảm thấy khó chịu thôi.” Nàng ta co chân lên: “Cuối cùng chàng cũng đã tự mình đến đây.
Làm việc bị bắt quả tang, chịu trừng phạt cũng phải thôi, ta đã chuẩn bị rồi.”
Bùi Chất nhìn bóng trăng mờ mờ xuất hiện trên bầu trời, không muốn liếc mắt nhìn kẻ mắc bệnh tâm thần trước mặt, ném trường kiếm trong tay ra phía sau cho Tề Thương, giọng điệu lãnh đạm như đang hỏi tối nay ăn gì: “Đúng là thời điểm tốt.
Bây giờ ta tiễn Ngụy tiểu thư lên đường có khi sẽ kịp đi qua quỷ môn quan đến hoàng tuyền ngay trong đêm nay đấy.”
Tề Thương nhận lấy kiếm, ánh sáng lạnh lẽo trên mũi kiếm phản chiếu bóng người.
Ngụy Thành Vãn sững sờ không thể tin được: “Bùi Chất, chàng muốn gϊếŧ ta?”
Bùi Chất lười để ý đến nàng ta, tay ôm áo choàng nghĩ thầm không biết tối nay trên bàn ăn của viện Tây Cẩm sẽ có những món nào, có lẽ là sẽ có bắp cải luộc.
Nàng ta cảm thấy khó hiểu: “Vì sao chàng muốn gϊếŧ ta? Để ta sống rồi tra tấn không phải sẽ tốt hơn sao?” Nếu đổi lại là nàng ta, nếu có người dám động thủ với mình thì nàng ta nhất định sẽ làm kẻ đó hối hận vì đã sống trên cuộc đời này.
Bùi Chất bật cười giễu cợt: “Ngươi cho rằng ngươi có tư cách để ta phải lãng phí thời gian với ngươi sao?”
Xử lý một kẻ điên đương nhiên là trực tiếp gϊếŧ cho xong việc, tra tấn ngươi sao? Sao hắn phải lãng phí thời gian, lãng phí sức lực đi tra tấn nàng ta chứ? Buồn cười, dựa vào đâu? Chút thời gian nhàn rỗi đó thà rằng để hắn ngồi trên giường ngắm phu nhân của hắn ngủ còn tốt hơn.
Bùi Chất nhẹ nhàng nhắm mắt không nói nói chuyện nữa, Tề Thương thấy vậy liền chuẩn bị ra tay.
Ngụy Thành Vãn còn chưa muốn chết, nàng ta nói: “Nếu để cho Lục thúc biết, chàng nghĩ chuyện này sẽ được bỏ qua đơn giản sao?”
Khi những tia nắng trong ánh chiều tà cuối cùng của ngày dần cạn kiệt, giọt máu đỏ tươi đã bắn tung tóe trên mặt đất, Ngụy Thành Vãn kinh ngạc ôm lấy cổ, con dao trong tay áo rơi xuống đất.
Bùi Chất nhấc chân giẫm lên con dao, cụp mắt, ánh mắt đầy u ám, nở một nụ cười lạnh: “Quận chúa An Lăng, à không, là Ngụy tiểu thư chứ, ngươi chuẩn bị món đồ nhỏ bé này để thêu hoa sao?”
Dưới màn đêm, nụ cười của hắn trông càng lạnh lùng tàn nhẫn hơn, còn làm trò khom lưng như người ở địa vị cao bái lạy người dưới: “Đồng loại sao? Đúng là loại người khiến người ta chán ghét, rõ ràng ta đã cảnh cáo ngươi rồi, sao ngươi lại không nghe nhỉ? Người của ta, ngươi làm gì có tư cách gì được động vào?”
Hắn từ từ đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn sang Oanh Nhi đang ngồi đơ ra trên đất ở ngay cửa ra vào, hộp đồ ăn nàng ấy cầm tới đã đổ ra, thức ăn rơi đầy đất.
Bùi Chất vén áo choàng, dáng vẻ cao quý lạnh lùng, nói với Tề Thương: “Gọi người giải quyết cho tốt, ta không hy vọng có bất kỳ tin tức gì truyền ra ngoài.”
Tề Thương thu lại trường kiếm: “Thuộc hạ hiểu rồi, Thế tử yên tâm.”
Bùi Chất không buồn nhìn lại Ngụy Thành Vãn, cũng chẳng quan tâm Oanh Nhi, bước từng bước chậm rãi đi ra cửa.
Ngụy Thành Vãn co giật toàn thân vì đau, nàng ta không hiểu được, vô cùng nghi ngờ, sinh mạng đang dần trôi đi cũng không khiến nàng ta hoảng sợ.
Nàng ta té trên mặt đất tay giữ lấy cổ, máu tràn ra làm cho bàn tay trắng nõn nhuộm màu máu đỏ tươi.
Vì sao? Nàng ta không hiểu.
Nhìn bóng dáng cao gầy biến mất khỏi tầm mắt, nàng ta khó khăn mở miệng, khuôn mặt tái nhợt vẫn thất thần hoảng hốt.
Hiếm khi nàng ta gặp được một người bạc bẽo khiến một kẻ thiếu tình cảm như nàng ta phải xúc động, kiếp này, không, là hai kiếp, thực sự khó có được.
Đáng tiếc.
Trước lúc Ngụy Thành Vãn nhắm mắt lại, nàng ta chợt nhớ đến cô cô.
Cô cô đang ở đâu? Kinh Châu? Kỳ Châu? Hay là Nam Giang?
Kể cả là kiếp trước thì cũng đã lâu rồi nàng ta chưa được gặp lại người ấy, không biết có còn giống như lần gặp nhau năm đó hay không?
Nàng ta nghĩ thầm, nếu như cô cô có ở đây thì tốt rồi.
Người có thế chết vẫn bình tĩnh giống như Ngụy Thành Vãn thật sự rất hiếm gặp.
Tề Thương tấm tắc hai tiếng rồi quay đầu đưa mắt nhìn về phía Oanh Nhi, chậm rãi đi tới: “Oanh Nhi cô nương là người thông minh, tiếp theo nên làm như thế nào chắc hẳn trong lòng cô nương cũng biết rồi phải không?”
Oanh Nhi bịt chặt miệng, tim đập thình thích liên hồi, hơn nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ta, ta...”
Tề Thương kéo nàng ấy đi, hạ thấp giọng nói.
...
Lúc Bùi Chất về phủ thì trời đã tối đen, ngoại trừ những người thân cận thì không ai biết hắn đã ra ngoài làm gì.
Gã sai vặt cầm lồng đèn đi phía trước, dẫn hắn đi thẳng vào bên trong viện Tây Cẩm rồi mới rời đi.
Thiếu đi những bồn hoa cây xanh, sân bên ngoài trông rất hiu quạnh.
Bùi Chất liếc nhìn qua rồi mới đi vào trong chính phòng.
Ánh nến chiếu bóng người lên tấm bình phong, hắn vòng sang bên đi vào thì nhìn thấy Ninh Hồi đang ngồi cạnh bàn dùng cơm tối.
Hôm nay bị rơi xuống nước nên nàng đã tắm sớm, mái tóc đen xõa ra không có trâm cài gì, hiện giờ đang chọc chọc viên thịt trong chén.
Hắn vừa bước vào, âm thanh trò chuyện bên trong liền im lặng, Xuân Đào cuống quít cúi người lui sang một bên.
“Thế tử.” Thanh Đan thấy hắn vội sai người đi chuẩn bị chén đũa.
Ninh Hồi đang nghe kể chuyện đến hồi vui nên bảo Xuân Đào nói tiếp: “Ngươi kể tiếp đi.”
Xuân Đào lén nhìn trộm Bùi Chất đang bưng bát canh, thấy hắn không có vẻ gì không vui mới kể tiếp: “Từ lúc Nhị phu nhân trở về vẫn luôn quỳ trong sân trước thư phòng Nhị công tử, nô tỳ nghe Diệp Mai nói Nhị phu nhân sống chết cũng không chịu đứng lên, nhất quyết muốn quỳ trong sân chờ Nhị công tử trở về.”
Ninh Hồi múc một muỗng cháo trong bát hỏi: “Bùi Đô trở về chưa?”
Xuân Đào lắc đầu: “Ngày nào Nhị công tử và Đại tiểu thư đều đến giờ Tuất mới về phủ, vẫn còn một lúc nữa.”
Ninh Hồi nghe vậy cảm thấy rất hả hê khi người khác gặp họa: “Rất tốt, rất tốt.”
Bùi Chất quay ngược đũa gõ lên trán nàng, khẽ nhướng đôi lông mày dài: “Vui quá nhỉ.”
Ninh Hồi vừa thấy hắn liền nhớ tới những chậu hoa của mình, nụ cười tươi dần biến mất: “Không vui.” Bây giờ nàng rất mệt mỏi, buồn bã, khổ sở.
Bùi Chất khẽ hừ một tiếng, không đáp lại.
Ninh Hồi gắp cho hắn món bắp cải nàng thích nhất, nói nhỏ: “Ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi, ngươi trả hoa lại cho ta đi.”
Bùi Chất hài lòng nhìn đồ ăn trong bát nói: “Nàng nói thử xem nào.”
Ninh Hồi thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào ánh nến vừa mới thay trên giá đèn, nghẹn cả nửa ngày cũng không rặn ra được một chữ nào.
Nàng thật sự không biết mình đã sai chỗ nào.
Nàng giải quyết được Liễu Phương Tứ rất giỏi, rồi lại xử lý chuyện của Liên Tang cũng giỏi như vậy, cũng rất giỏi giang nên mới tìm được cách thu hút mọi người đi qua đó, nàng thật sự giỏi sắp bay lên đến trời rồi mà?
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, chẳng lẽ ta không ưu tú sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên khiêng vác cuốc đứng trên mặt đất nhảy nhót: “Ưu tú, có một người ưu tú như ta thì sao ngươi lại không ưu tú được chứ?”
Ninh Hồi: “...” Ngươi cứ dát vàng lên mặt mình tiếp đi!
“Thế nào? Còn chưa nghĩ ra phải không?” Bùi Chất đặt chén đũa trên tay xuống bàn, nghiêng người nhìn nàng, chờ nàng mở miệng.
Khuỷu tay Ninh Hồi chống trên bàn ôm lấy mặt mình.
Cứ nhất định bắt một người tài giỏi như nàng tự suy ngẫm lại bản thân, rõ ràng Bùi Chất này đang ghen ghét với sự thông minh của nàng!
Nàng bĩu môi, nhìn đồ ăn trên bàn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhụt chí lắc đầu: “Ta không biết, không nghĩ ra được.”
Quả nhiên là nàng vẫn ưu tú quá mà!.