Xuyên qua khe hở cửa nhìn thấy một cô nương tuổi tác không lớn lắm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đỏ rực, màu sắc rất chói mắt.
Phụ nhân do dự một lát vẫn mở cửa viện ra, không có cửa gỗ che lấp, lập tức nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài.
Vừa rồi không chú ý, bên ngoài là hai người, một nam một nữ, tuy y phục dính không ít bụi đất nhưng hoàn toàn không che lấp được khí chất quanh mình, dung mạo này đúng là xuất chúng hiếm thấy.
Phụ nhân hơi ngây người, Ninh Hồi cũng nhìn nàng ấy.
Phụ nhân trẻ tuổi tay cầm hai cánh cửa ước chừng hai mươi mấy tuổi, mặc áo sam vải, bên hông quấn váy vải, búi tóc buộc khăn trùm đầu màu nâu, gầy ốm tiều tụy, vẻ mặt nhợt nhạt.
Tuy Ninh Hồi không hiểu y thuật nhưng cũng có thể nhìn ra nàng ấy là người mang bệnh.
“Tỷ tỷ, ta và phu quân trên đường đi gặp họa lưu lạc tới đây, muốn tá túc một đêm, không biết có tiện hay không?” Ninh Hồi bước lên phía trước vài bước, lấy ra mấy khối bạc vụn trong túi tiền đưa tới chỗ phụ nhân, thử thăm dò hỏi: “Tỷ xem thế nào?”
Phụ nhân này là một người dễ mềm lòng, hai người trước mặt không giống người xấu, nơi này cách thành trấn đúng là hơi xa, ngồi xe ngựa đi ước chừng cũng phải mất nửa ngày, cực kỳ bất tiện.
Hơn nữa nhà nàng ấy cũng không có gì đáng giá để người khác mưu mô, cùng lắm chỉ có vài miếng ngói đen cùng mấy bó rơm rạ thôi.
Nàng ấy nghiêng người nhường đường, đẩy bạc trong tay Ninh Hồi đi, vội vàng nói: “Chỉ có một đêm thôi, không đáng là gì, đâu cần nhiều bạc như vậy! Phu nhân và công tử vào đi, trời sắp mưa rồi.”
Ninh Hồi đưa bạc cho nàng ấy: “Ở chỗ của tỷ tỷ mà, sao lại không đáng chứ?”
Nói mãi mấy câu phụ nhân mới nhận lấy bạc, Tiểu Hòa ở trong nhà nghe thấy tiếng bên ngoài chạy ra xem, kéo xiêm y nương tránh ở phía sau không nói lời nào.
Ninh Hồi mỉm cười với cô bé, sau đó cùng đi vào nhà.
Trong nhà bày một cái bàn vuông màu sơn loang lổ, hầu như không thấy có đồ gì có thể sử dụng, nói là nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quá.
Thủy Lam Tinh là thời đại công nghệ cao, căn cứ thực nghiệm nơi nàng sống lại càng khỏi phải nói, đủ loại tự động hóa.
Sau khi xuyên qua cũng sống ở nhà cao cửa rộng, mọi đồ dùng đều cực tốt, dù là vườn hoa trà nơi Ngụy Vân Noãn sống cũng rất tinh xảo, nơi đơn sơ thế này là lần đầu tiên Ninh Hồi thấy, nàng tò mò nhìn xung quanh đánh giá, nhận lấy chén nước thô Tiểu Hòa đưa tới.
Cầm chén trên tay, hơi nóng phả vào mặt, nàng uống mấy ngụm xuống, lập tức cảm thấy khí nóng lan tỏa khắp toàn thân, xương cốt cũng ấm áp hơn một chút, rất thoải mái.
Uống chút nước ấm, tinh thần cũng dồi dào hơn rất nhiều.
Phụ nhân đi ra bên ngoài mở lồng gà tre ra, vừa xoa tay vừa tiến vào hỏi: “Phu nhân và công tử từ đâu tới thế? Thôn bọn ta đã nhiều năm không có người lạ tới.”
Bùi Chất có thể không nói lời nào thì sẽ không nói lời nào, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn hắn cầm chén trà không lên tiếng, bèn tự mình nói: “Là từ Bình Xuân tới, trên đường gặp chút chuyện, tách khỏi những người khác trong nhà.
Bọn ta cũng không quen đường, đi linh tinh khắp nơi lại tới đây.”
Phụ nhân nói: “Hóa ra là thế.”
Ninh Hồi mỉm cười: “Còn chưa hỏi tỷ tỷ xưng hô thế nào.”
“Nhà chồng họ Hà, phụ nhân vốn họ Ngô, đây là tiểu nữ, tên là Tiểu Hòa.
Cha nó làm công ở trên trấn, nửa tháng mới về.” Ngô nương tử ngồi trên băng ghế dài ôm Tiểu Hòa trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau hàn huyên một lát, đại khái hỏi tình hình trấn Phù Dương.
Trong lúc nói chuyện bên ngoài đã đổ mưa rào, bùm bụp rơi xuống ngói đen trong đình viện, gà mái vừa ra ngoài không bao lâu đã nhảy loạn lên trở về lồng tre, lưu lại mấy cái lông gà bay phất phơ.
Ninh Hồi thấy thú vị bèn nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, Bùi Chất xoa đầu nàng hỏi: “Sao thế?”
Nàng chỉ ra bên ngoài: “Đó là gà kìa.” Nói ra cũng thật xấu hổ, hơn nửa năm rồi nàng chỉ nhìn thấy gà trên đĩa, chưa từng thấy qua gà sống.
Thật ra ở Thủy Lam Tinh cũng có gà, tuy số lượng ít nhưng chất lượng cao, ba nàng cộng lại cũng không bằng một con gà to, gà nhỏ sau khi đột biến trực tiếp biến thành gà khổng lồ, lông gà cứng hơn đao, miệng gà còn mọc gai ngược có độc, nổi điên lên là sẽ dọa chết người, cầm súng bắn hồi lâu mới hạ được một con, so với cự xà còn khó chơi hơn.
Trong lòng Ninh Hồi thở dài nói với Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Đúng là khó mà tưởng tượng con gà bên ngoài kia là tổ tông của đám gà khổng lồ, thật sự quá huyền ảo!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên tán đồng gật gù cái đầu gấu trúc, nhớ tới dáng vẻ nhãi con nhà mình bị truy đuổi mở phi cơ ra chạy loạn khắp nơi trước đây, thở dài một hơi, chuyện xưa ấy à… nghĩ lại mà kinh hãi.
Bùi Chất nghe nàng nói lại nhướng mày chậc một tiếng: “Đúng là đáng thương, không ngờ phu nhân lại chưa từng thấy gà.”
Ninh Hồi trợn mắt nhìn về phía hắn: “Ai nói ta chưa từng thấy?” Nàng khẽ hừ một tiếng: “Ta còn từng đánh nhau với bầy gà đấy.” Tuy rằng đánh không thắng, còn bị đám gà truy đuổi khắp nơi.
Nàng hơi nâng cằm, dáng vẻ rất đắc ý, Bùi Chất cũng không biết mình có nên cười lấy lệ một cái không.
Hắn khụ một tiếng, vẫn không nên nói gì thì hơn, hắn mà nói ra lời thật lòng e là người nào đó lại thẹn quá hóa giận mất.
Tiểu Hòa ngồi bên cạnh Ngô nương tử mịt mờ liếc nhìn nàng một cái, ghé sát vào tai Ngô nương tử nói: “Nương, phu nhân này có phải ngốc không?” Đánh nhau với gà có gì mà đắc ý??
Cô bé đánh thắng Nhị Cẩu Tử và Tam Đản Nhi trong thôn còn chưa nói gì kìa.
Ngô nương tử lập tức che miệng cô bé lại, trách cứ trừng mắt nhìn cô bé, thấp giọng nói: “Đừng nói linh tinh.”
Giọng hai người nói chuyện cực bé, Ninh Hồi không nghe thấy gì, nhưng gấu trúc trong không gian lại nghe thấy, vô cùng ân cần trần thuật lại cho nàng một lần, ôm bụng cười lớn lăn qua lăn lại.
Ninh Hồi: “...” Tiểu muội muội, sao muội không thân thiện gì thế.
Bùi Chất cũng nghe thấy rồi, thật ra hắn rất tán đồng với lời tiểu cô nương, chẳng lẽ không phải ngốc sao? Hắn hoàn toàn không có ý phản bác.
Ninh Hồi: “..” Ta nói cho các người biết, gà đó không giống gà thường, có thể hạ một con là ghê gớm lắm, đánh nhau với nó phải cần dũng khí rất lớn!
Hành tinh mẹ Thủy Lam Tinh của con ơi, khoang cách thời đại đúng là khó vượt qua quá mà!
Trong phòng chợt im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rền gió dữ, Ninh Hồi chịu đả kích ghé sát vào bàn vuông, buồn bực nhìn màn mưa bên ngoài.
Trận mưa này trút rất nặng, mà đi cũng nhanh, ước chừng nửa canh giờ đã ngừng.
Ngô nương tử ngồi một lát liền tới nhà bếp chuẩn bị cơm canh tối nay, Ninh Hồi ngồi ở phòng khách nhàm chán cũng đi qua theo.
“Tiểu Hòa, xuống ruộng bẻ hai cọng hành, nhổ hai cái củ cải về nữa.”
Tiểu Hòa đang nuốt nước miếng nhìn miếng thịt trên thớt, nghe nàng ấy nói vậy vội đáp lại.
Ninh Hồi nhớ tới giá trị xanh hóa mà Thanh Thanh Thảo Nguyên nói, liền đi cùng Tiểu Hòa ra ngoài.
Rau được trồng ở xung quanh nhà, Bùi Chất dựa vào khung cửa ở viện cũng có thể thấy người thế nên không đi theo qua đó.
Củ cải này trong đất sinh trưởng không tồi, Ninh Hồi nhổ một cái, củ cái trắng dính bùn còn to hơn tay nàng một chút.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, củ cải trắng này có giá trị xanh hóa bao nhiêu?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn màn hình, ề à nói: “Năm mươi, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Gấu trúc nhìn về phía đám hành xanh non mơn mởn bên cạnh, bừng bừng sức sống.
Nó có chút nghi hoặc nói: “Chỗ hành đó lại rất cao, tròn 40 nghìn.”
Ninh Hồi hơi kinh ngạc, một cọng hành 40 nghìn!
“Phu nhân, người sao thế?” Tiểu Hòa một tay xách củ cải một tay nhổ hành, thấy Ninh Hồi vẫn không nhúc nhích có chút khó hiểu hỏi.
“Không sao.” Ninh Hồi cũng xách váy đi qua: “Hành này xanh tốt thật đấy.”
Tiểu Hòa nghe vậy có chút đắc ý: “Đều là do ta với nương trồng đấy.”
Ngô nương tử bưng chậu gỗ ra đổ nước, mỉm cười nói: “Đều là công lao của Tiểu Hòa nhà ta, ta không dám kể công.”
Tiểu Hòa le lưỡi nhìn Ngô nương tử, trêu nàng ấy cười không ngừng.
Ninh Hồi nhìn mẹ con nàng cũng bật cười, ngồi xổm xuống, duỗi tay cũng bẻ một cây, trời vừa mưa, hành lá rất dễ nhổ ra hoàn chỉnh, nàng quơ quơ về phía Tiểu Hòa, cong môi hỏi: “Vậy Tiểu Hòa, cái này có thể tặng ta không?”
Tiểu Hòa cảm thấy phu nhân này đúng là kỳ quái, cô bé cầm hành đi lên bờ ruộng theo sau Ngô nương tử, không để ý lắm: “Được chứ.”
Cô bé nói xong liền nhanh chóng chạy vào viện, Ninh Hồi nhét hành vào trong tay áo, Thanh Thanh Thảo Nguyên thành công thu vào trong hố nhỏ đã đào sẵn.
Hành lá vừa rơi xuống, trí năng của không gian hệ thống nhắc nhở cùng với tiếng nhạc vang lên: “Giá trị xanh hóa tăng lên 40 nghìn điểm, tổng cộng 355.257, con đường khó khăn nhưng hãy kiên trì, tiếp tục không ngừng cố gắng, tăng thêm cấp cao hơn!”
Sắp được một nửa rồi!
Nghĩ tới Ninh Hồi hứng gió suốt dọc đường, Bùi Chất dựa vào cửa, chậm rãi rũ mắt xuống.
Ninh Hồi đi vào rửa tay hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, nàng lại chạy bước nhỏ qua: “Bùi Chất?”
“Đi thôi, vào nhà nào.” Bùi Chất xoay người nói với nàng.
Hai người cùng đi vào, đi được vài bước, không biết từ đâu truyền tới tiếng hát.
Giọng hát đó cực kỳ dễ nghe, Liên Tang là ca cơ nổi danh ở Ngọc Xuân Lâu, giọng nói nàng ta vốn dĩ ngọt ngào, đúng là rất động lòng người.
Nhưng so với Liên Tang, giọng hát hiện giờ lại mang một cảm giác khác, giọng thánh thót véo von, réo rắt say sưa thảm thiết lọt vào trong tai khiến người ta không khỏi nổi da gà, độc đáo mà bi thương đến lạ.
Ninh Hồi dừng chân lại, nhìn xung quanh bốn phía.
Trong không gian đột nhiên lóe lên, Thanh Thanh Thảo Nguyên bỗng dưng nấc một cái, đập vào bàn điều khiển, lúc này mới trở lại bình thường.
Gấu trúc: “Quả nhiên đập mấy cái là được.”
Ninh Hồi: “Ngươi đừng có đập hỏng.” Nếu không hai ta đều xong đời.
Gấu trúc: “Yên tâm yên tâm, vãi chưởng!”
Ninh Hồi bị tiếng nói bất ngờ của Thanh Thanh Thảo Nguyên làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa thì kéo áo khoác trên người Bùi Chất xuống.
Nàng ôm cánh tay Bùi Chất, tức giận nói: “Gấu trúc, ngươi làm cái gì thế!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nuốt nước miếng nhìn màn hình: “Nhóc con, lần rớt vực này của ngươi thật sự vô cùng đáng giá, hu hu hu hu.” Gấu trúc nó cũng sắp rớt đến nơi: “200 nghìn đó, tròn trĩnh 200 nghìn! Trời ạ!”
Ninh Hồi: “(⊙o⊙)...” Đêm qua nàng còn mơ thấy tay trái cầm 120 nghìn tay phải cầm 200 nghìn.
Thế này, thế này lẽ nào là giấc mơ thành hiện thực sao?
Không phải chứ…
“Ngươi không lừa ta đấy chứ? Lúc trước tuyển chọn giá trị xanh hóa bên phía Lãng Lăng không hề phát hiện mà?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên cầm lấy khăn lau mắt: “Thật đó, là sự thật, ở ngay bên cạnh luôn.
Vừa mới thao tác vài cái, đột nhiên lại hiện ra, ta cũng không biết là vì sao, nhưng 200 nghìn này là hàng thật giá thật!”
Ninh Hồi che ngực lại, suýt chút nữa bị choáng váng bởi khoản khổng lồ từ trên trời rớt xuống này, Bùi Chất kinh ngạc vội vàng ôm lấy nàng: “Sao thế?”
Ninh Hồi thở hổn hển, hiện giờ dù sao cũng gần như đã bại lộ hết trước mặt Bùi Chất rồi, nàng cũng không giấu hắn, ngón tay run rẩy chỉ về phía bên cạnh: “Bên, bên đó có…”
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, có cái gì ý nhỉ?”
“Sơn trà, cây sơn trà!”
“Đúng đúng, bên đó có cây sơn trà!”
Bùi Chất nghe vậy ôm lấy cánh tay cứng đờ của nàng, lại thấy nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ cực kỳ vui mừng.
Hắn véo mặt nàng: “Hấp tấp, lát nữa hỏi tình hình quanh đây đã rồi hẵng hỏi chuyện cây.”
Ninh Hồi hận không thể chạy ngay tới, nhưng đúng như lời Bùi Chất nói, hiện giờ không biết tình hình bên cạnh như thế nào, làm như vậy thật sự quá lỗ mãng hấp tấp.
Hai người đi vào, Ninh Hồi ngồi ở trên ghế đẩu nghe tiếng ca phiêu đãng, từng câu từng chữ ai oán khiến người ta kinh hãi.
Nàng dựa vào vai Bùi Chất, càng nghe càng thấy tâm tình hậm hực, sau đó dứt khoát che lỗ tai mình lại.
Cuối cùng cũng ngừng, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bữa cơm chiều trời bên ngoài còn chưa tối hắn, trong phòng thắp đèn dầu, cả căn phòng lập lòe ánh đèn mờ nhạt.
Ninh Hồi vốn dĩ rất đói, nhưng nhớ tới cây sơn trà 200 nghìn kia, nàng vẫn mở miệng nói chuyện trước: “Ngô tỷ tỷ, viện bên cạnh là…”
Ngô nương tử gắp cho Tiểu Hòa một miếng thịt, mỉm cười nói: “Ta ở phòng bếp cũng không nghe thấy, có phải hai người nghe thấy tiếng người hát không?”
Ninh Hồi gật đầu: “Đúng vậy, hát rất hay, chỉ là trong lòng thấy không thoải mái.”
Ngô nương tử nhíu mày, nhìn thoáng qua bên ngoài, đè thấp giọng: “Còn không phải sao, nghe xong cả nửa ngày tâm trạng đều không tốt nổi.
Ta cũng nói với bà ấy mấy lần bảo bà ấy đừng hát nữa hoặc nhỏ tiếng một chút thôi, bà ấy cứ không nghe, điên điên khùng khùng ngày nào cũng hát vài tiếng, lâu rồi cũng mặc kệ bà ấy vậy.”
Nàng ấy lại nói tiếp: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiếng hát này làng trên xóm dưới không ai có thể sánh bằng.”
Bùi Chất ngẩng đầu: “Đâu chỉ là làng trên xóm dưới.” Khắp Đại Diễn cũng khó mà tìm ra giọng hát nào hay như vậy.
Ngô nương tử ăn vài miếng đồ ăn, cũng có hứng thú nói chuyện bát quái: “Nghe cha Tiểu Hòa nói, lúc trước bà ấy được Hà Tam Bôi nhặt trên đường về, ngoại hình xinh đẹp, trên người cũng mặc toàn đồ tốt, mọi người đều đoán là tiểu thư của phú hộ nào đó.
Hà Tam Bôi còn muốn kể công kiếm chút tiền, nhưng khi bà ấy tỉnh lại đã mất trí nhớ không còn nhớ gì nữa, sau đó trở thành tức phụ Hà Tam Bôi sống ở thôn chúng tôi.”
Nàng ấy đơm cho Tiểu Hòa thêm chén cơm: “Người này cũng không biết tên họ ra sao, đặt cho cái tên là A Cẩm, bọn ta đều gọi bà ấy là thím Cẩm.”
Ninh Hồi ăn một miếng củ cải trắng, lại hỏi: “Bà ấy được nhặt về khi nào? Vẫn luôn không có người nhà tới tìm sao?”
“Không nói tới những người thân đó có lòng hay không, cho dù có, biển người mênh mông sao có thể dễ dàng tìm được chứ?” Ngô nương tử đại khái tính toán: “Còn về chuyện tới khi nào, để ta xem xem, hình như là năm Chiêu Bình thứ năm, không đúng không đúng, chắc là năm Chiêu Bình thứ sáu.
Đúng rồi, cha Tiểu Hòa nói năm đó mẹ chồng qua đời, chính là năm Chiêu Bình thứ sáu, không sai được.”
Cánh tay cầm chiếc đũa của Bùi Chất khựng lại, năm Chiêu Bình thứ sáu, lúc đó tuổi hắn cũng không lớn, ký ức hơn phân nửa đều là tập võ với Trưởng công chúa ở núi Ngàn Sơn, mơ hồ…
Đầu óc như chợt có gì đó lóe qua, nhưng nhanh tới mức không thể nắm lấy, Bùi Chất nhíu mày, yên lặng ăn cơm không nói gì..